Lời dối gian nói cho đôi tai nghe
Lại cứ làm đỏ lên đôi mắt
Nhớ nhung cẩn thận đến vậy
Lại vẫn làm cảnh mộng bừng tỉnh
Em chỉ là nhất thời quá cảnh
Lại cứ đóng thành băng trong lòng
Dự báo nói tiết trời quang trong
Mà mưa lại một mực rơi mãi không ngừng
Anh quyết định lữ hành theo thời gian
Vết thương trong lòng từng chút một lột đi sạch sẽ
Cũng dần dần không còn truy hỏi nguyên nhân
Để nỗi bốc đồng tuổi trẻ dần dần bình lặng
Chia ly là thứ phải trải qua
Những việc tươi đẹp ấy
Kết cục thường hay rất sơ sài
Cảm tình kết thúc chẳng nguyên do
Khung cảnh không từ mà ly biệt
Mọi thứ chẳng rõ tung tích đều đem đi quên lãng
Lời gian dối nói cho đôi tai nghe
Lại cứ làm đỏ lên đôi mắt
Nhớ nhung cẩn thận đến thế
Lại cứ làm cảnh mộng bừng tỉnh
Em chỉ là nhất thời quá cảnh
Lại cứ đóng thành băng trong lòng
Tiếc nuối cũng như vận mệnh
Một mực cứ sau khi đau rồi
Mới nhìn rõ
Ca khúc: Căn Bệnh Gàn Bướng
Trình bày: Tiểu Lạc ca
Nhạc: Lộ Kha
Lời: Mễ Gia Ngọc
Thời gian là tên lang băm rất hoang đường
Chẳng chữa lành căn bệnh gàn bướng tên nhớ nhung
Những câu thề son sắt nói quên đi
Đến sau cũng chỉ có thể là nói nói mà thôi
Trưởng thành phải mấy lần trải qua
Tập kích của bi thương
Mới có thể nguội lạnh được thấu triệt
Sau đó đối địch với quá khứ
Rời khỏi con người dịu dàng của mình
Núp vào một góc của biển người đợi kết cục
Lời gian dối nói cho đôi tai nghe
Lại một mực làm đỏ lên đôi mắt
Nhớ nhung cẩn thận đến thế
Vẫn cứ làm cảnh mộng bừng tỉnh
Em chỉ là nhất thời ngang qua
Lại cứ đóng thành băng trong lòng
Tiếc nuối cũng như vận mệnh
Một mực sau khi đớn đau
Mới nhìn rõ