Xin chào, tên tôi là Frank,
và tôi sưu tập các bí mật.
Tất cả bắt đầu với một ý tưởng điên rồ
vào tháng 11 năm 2004.
Tôi in 3,000 tấm bưu thiếp tự gửi cho mình,
chỉ như thế này đây.
Chúng để trống một mặt,
và ở mặt còn lại
tôi liệt kê một vài chỉ dẫn đơn giản.
Tôi đề nghị mọi người chia sẻ một bí mật giàu tính nghệ thuật, dưới dạng vô danh
những bí mật mà họ chưa kể cho ai bao giờ.
Và tôi gửi những tấm bưu thiếp này đi một cách ngẫu nhiên
trên những con phố ở Washington, D.C.,
cũng chẳng biết phải mong chờ điều gì.
Thế nhưng nhanh chóng sau đó ý tưởng được truyền đi rộng rãi.
Mọi người bắt đầu tự mua bưu thiếp
và tự tạo bưu thiếp cho chính mình.
Tôi bắt đầu nhận được các bí mật trong hòm thư tại nhà mình,
không chỉ từ Washington, D.C.,
mà còn từ Texas, California,
Vancouver, New Zealand, Iraq.
Nhanh chóng thôi ý tưởng điên rồ này của tôi không còn có vẻ điên rồ nữa.
PostSecret.com
là một trong những trang blog không có quảng cáo được theo dõi nhiều nhất trên thế giới.
Và đây là bộ sưu tập bưu thiếp của tôi ngày hôm nay.
Bạn có thể thấy vợ tôi
đang vất vả thế nào để đặt một chồng bưu thiếp
lên một kim tự tháp tạo bởi hơn nửa triệu bí mật.
Điều mà tôi muốn làm hiện giờ là
chia sẻ với bạn một vài bí mật rất đặc biệt
từ bộ sưu tập đó,
bắt đầu với chiếc này.
"Tôi tìm thấy những con tem này khi còn nhỏ,
và tôi đã chờ đợi cả đời
để tìm thấy ai đó mà gửi chúng đến cho họ.
Tôi chưa từng có ai như thế."
Bí mật có nhiều dạng.
Chúng có thể gây choáng
có thể ngớ ngẩn hay đầy tâm trạng.
Chúng có thể gắn kết chúng ta với tình người sâu thẳm nhất
hay với những người mà ta chưa bao giờ gặp.
(Tiếng cười)
Có lẽ một trong số các bạn đã gửi thứ này.
Tôi không biết được.
Cái thiếp này cho thấy rõ ràng
sự sáng tạo của con người
khi họ tự làm và gửi cho tôi chiếc bưu thiếp.
Rõ ràng chiếc thiệp này được làm từ nửa cốc Starbucks
với một cái tem và địa chỉ nhà tôi được viết vào mặt bên kia.
"Gửi mẹ ruột của con, con có bố mẹ rất tuyệt vời.
Con đã tìm thấy sự yêu thương. Con hạnh phúc."
Bí mật có thể nhắc nhở chúng ta về vô số những câu chuyện đầy kịch tính của con người
về sự yếu đuối và sự anh hùng,
được bật lên một cách âm thầm
trong cuộc đời của những tất cả những người xung quanh ta
ngay cả chính lúc này.
"Tất cả những người biết tôi trước sự kiện 11/9
cho rằng tôi đã chết."
"Tôi từng phải làm việc với một loạt những người sùng đạo,
vậy nên thỉnh thoảng tôi chẳng thèm mặt quần lót nữa,
và đơn giản nở một nụ cười và cười khúc khích với bản thân mình."
(Tiếng cười)
Tấm thiệp tiếp theo cần có một đôi lời giải thích trước khi tôi chia sẻ nó với các bạn
Tôi thích được thuyết trình ở các trường đại học
và chia sẻ các bí mật và câu chuyện với sinh viên.
Và đôi khi tôi sẽ nán lại một chút
ký tặng sách và chụp ảnh với sinh viên.
Tấm thiệp tiếp theo được làm
từ một trong những tấm ảnh ấy.
Và tôi cũng nên đề cập là, cũng như hôm nay,
tại sự kiện PostSecret đó,
tôi đã dùng một micro không dây.
"Micro của ông không tắt trong lúc thử âm.
Chúng tôi đều nghe thấy tiếng ông đi tè."
(Tiếng cười)
Thật là đáng xấu hổ khi chuyện đó xảy ra,
cho tới khi tôi nhận ra rằng thậm chí nó đáng ra có thể tồi tệ hơn nữa.
Đúng rồi đấy. Bạn hiểu ý tôi rồi.
(Tiếng cười)
"Bên trong chiếc phong thư này
là những mảnh vụn còn sót lại
của bức thư tuyệt mệnh mà tôi đã không dùng đến.
Tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới (lúc này.)"
"Một trong những người đàn ông này là cha của con trai tôi.
Hắn ta đã trả cho tôi rất nhiều tiền để giữ bí mật."
(Tiếng cười)
"Thứ bảy hôm đó khi em tự hỏi tôi đang ở đâu,
chà, tôi đang tìm mua chiếc nhẫn cho em.
Nó ở trong túi tôi ngay lúc này đây."
Tôi nhận được chiếc bưu thiếp này đăng trên PostSecret
hai năm trước vào ngày lễ tình nhân.
Nó nằm ở dưới cùng, bí mật cuối cùng trong một cái cột dài.
Và chưa tới một vài giờ sau
khi tôi nhận được bức email ầm ĩ này
từ anh chàng đã gửi cho tôi chiếc thiệp.
Và cậu ta nói, "Frank, tôi cần phải nói với ông
câu chuyện vừa diễn ra trong đời tôi."
Anh ta nói, "Hai đầu gối của tôi giờ vẫn còn run."
"Trong ba năm qua, tôi và bạn gái,
chúng tôi đã biến mỗi sáng chủ nhật
thành một nghi thức đó là vào Post Secret
và đọc to các bí mật cùng nhau.
Tôi đọc một vài bí mật cho cô ấy, và cô ấy đọc một vài cái cho tôi."
Anh ta nói tiếp, "Nó thực sự đã đưa chúng tôi tới gần nhau hơn
suốt những năm qua.
Và rồi khi tôi phát hiện ra
rằng ông đã đăng
lời cầu hôn bất ngờ của tôi cho bạn gái ở tận dưới cùng như thế,
tôi chết điếng người.
Và tôi cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, cố gắng không để lộ gì.
Và như mọi Chủ nhật khác,
chúng tôi bắt đầu đọc to các bí mật cho nhau nghe."
"Nhưng lần này tôi có cảm giác thật là lâu
cái lúc cô ấy đọc qua từng chiếc một."
Nhưng cuối cùng cô ấy đã đọc được nó.
Cô ấy đã đọc tới cái bí mật tận dưới cùng ấy, lời cầu hôn của chàng trai dành cho cô.
Và cậu ta nói, "Cô ấy đọc một lần rồi đọc lại một lần nữa."
Rồi cô ấy quay về phía cậu ta và hỏi,
"Đây có phải là con mèo của chúng ta?"
(Tiếng cười)
Và rồi khi cô ấy quay sang cậu ta
cậu ta đang quỳ xuống một chân, đưa chiếc nhẫn lên.
Cậu ấy nói ra gì phải nói, cô ấy đồng ý. Đó là một cái kết hạnh phúc.
Vậy nên tôi email lại cho cậu ta
và nói, "Hãy chia sẻ cho tôi một tấm hình, hay là cái gì đó,
mà tôi có thể chia sẻ với cả cộng đồng PostSecret
và cho mọi người thấy kết thúc cổ tích của các bạn."
Và cậu ấy gửi cho tôi tấm hình này.
(Tiếng cười)
"Tôi tìm thấy máy ảnh này của bạn ở Lollapalooza mùa hè vừa qua.
Cuối cùng rồi tôi cũng đem những bức hình đi rửa
và tôi rất muốn đưa lại chúng cho bạn."
Bức ảnh chưa bao giờ trở về lại
với người đã đánh mất nó,
nhưng bí mật này đã ảnh hưởng tới rất nhiều cuộc đời,
bắt đầu với một sinh viên ở Canada
có tên là Matty
Matty đã được truyền cảm hứng bởi bí mật đó
và xây dựng trang web của riêng mình,
trang web có tên IFoundYourCamera - Tôi tìm thấy máy ảnh của bạn.
Matty mời mọi người
gửi cho cậu ta những chiếc máy ảnh số mà họ tìm thấy
, những thẻ nhớ bị mất
với những tấm ảnh trong đó.
Và Matty chụp lại hình của những chiếc máy ảnh đó
và đăng chúng lên trang web của cậu mỗi tuần.
Và mọi người vào trang đó
để xem liệu họ có thể nhận ra bức hình mà họ đã đánh mất
hay giúp ai đó lấy lại những bức ảnh
mà có thể họ đang tha thiết tìm kiếm.
Tôi đặc biệt yêu thích tấm này.
(Tiếng cười)
Matty đã tìm ra cách thức khéo léo này
để đánh thức lòng tốt của những người xa lạ.
Nó có vẻ là một ý tưởng đơn giản, và cũng đúng thế thật,
nhưng ảnh hưởng của nó tới mọi người là rất lớn lao.
Matty chia sẻ với tôi
một email đầy cảm động mà cậu nhận được
từ bà mẹ trong bức hình đó.
"Đó là tôi, chồng tôi và con trai tôi.
Những bức hình còn lại là của bà ngoại ốm yếu của tôi.
Cảm ơn vì đã tạo ra một trang web như thế này.
Những tấm hình này có ý nghĩa với tôi nhiều hơn bạn tưởng.
Sinh nhật của con trai tôi nằm trong chiếc máy ảnh này
Nó tròn bốn tuổi vào ngày mai."
Mỗi tấm hình mà bạn thấy ở đây
và hàng nghìn tấm khác
đã được trở lại với người đã đánh mất chúng --
đôi lúc là xuyên lục địa,
đôi khi vượt qua những rào cản ngôn ngữ.
Đây là tấm bưu thiếp cuối cùng tôi muốn chia sẻ với bạn ngày hôm nay.
"Khi những người tôi yêu
để lại lời nhắn trên điện thoại của tôi
Tôi luôn giữ chúng lại vì lỡ như họ ra đi vào ngày hôm sau
và tôi không có cách nào khác
để có thể nghe lại những giọng nói ấy một lần nữa."
Khi tôi đăng bí mật này,
hàng chục người
đã gửi lời nhắn từ điện thoại của họ,
đôi khi là những lời nhắn mà họ đã cất giữ hàng năm trời,
lời nhắn từ gia đình và bạn bè
những người đã mất.
Họ nói rằng bằng cách lưu lại những lời ấy
và chia sẻ chúng,
sẽ giúp họ giữ cho bòng hình của những người họ yêu thương tồn tại mãi.
Một cô gái trẻ
gửi lời nhắn cuối cùng
mà cô ấy nhận được từ bà ngoại của mình.
Bí mật có thể tồn tại dưới nhiều dạng.
Chúng có thể gây sốc, có thể ngu ngốc
hay chứa chan biết bao điều.
Chúng có thể liên kết ta với tình người sâu thẳm nhất
hay với những người mà ta mãi sẽ chẳng bao giờ được gặp nữa.
Lưu lời thoại: Trước hết hãy giữ lại tin nhắn thoại.
Bà ngoại: Hôm nay là sinh nhật của ai đó
Sinh nhật của ai đó ngày hôm nay
Những ngọn nến được thắp rồi
trên chiếc bánh của ai đó
Và tất cả chúng ta đều được mời
tới dự vì ai đó
Hôm nay cháu 21 tuổi.
Chúc mừng sinh nhật cháu, và ta yêu cháu nhiều.
Ta dừng tại đây đây.
FW: Xin cảm ơn.
(Vỗ tay)
Cảm ơn
(Vỗ tay)
June Cohen: Frank, bài diễn thuyết thật đẹp,
thật cảm động.
Anh đã bao giờ tự gửi một tấm thiệp chưa?
Đã bao giờ anh đăng bí mật của mình lên PostSecret?
FW: Tôi có một trong những bí mật của mình trong mỗi cuốn sách.
Tôi nghĩ, theo một cách nào đó, lý do tôi bắt đầu dự án,
mặc dù bấy lâu nay tôi không hiểu rõ,
đó là vì chính tôi cũng vất vả với những bí mật của riêng mình.
Và nhờ vào đám đông
nhờ vào lòng tốt của những người xa lạ
mà tôi có thể thổ lộ
một phần quá khứ cứ mãi ám ảnh tôi.
JC: Và đã có ai phát hiện ra
bí mật nào là của anh trong cuốn sách chưa?
Đã có ai đó trong đời anh có thể phát hiện ra chúng?
FW: Thỉnh thoảng tôi sẽ có thể chia sẻ thông tin đó.
(Tiếng cười)
(Vỗ tay)