Ngày xưa, có một căn bệnh nguy hiểm,
đe dọa tính mạng rất nhiều trẻ em.
Và thực tế, trong tất cả các bệnh
từng xuất hiện trên trái đất này,
đó là căn bệnh đáng sợ nhất.
Nó giết chết nhiều trẻ em nhất.
Và rồi có một nhà khoa học-
nhà phát minh xuất hiện
và nghĩ ra một phương pháp điều trị
một phần căn bệnh đó.
Tuy nó vẫn chưa hoàn hảo,
vẫn còn nhiều trẻ em tử vong,
nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với trước đó.
Một ưu điểm của việc điều trị này,
là nó miễn phí
thực sự miễn phí và rất dễ sử dụng.
Nhưng điều tệ nhất
là nó không dùng được cho
trẻ sơ sinh, hoặc trẻ dưới một tuổi.
Thế là, một vài năm sau,
một nhà khoa học khác
có thể chưa xuất sắc
bằng người trước đó
nhưng đã nghĩ ra phương pháp thứ hai
dựa trên phương pháp đầu tiên.
Và điều tuyệt vời của phương pháp này
là nó có thể sử dụng cho trẻ sơ sinh
và trẻ dưới một tuổi.
Vấn đề là phương pháp này rất đắt,
và việc sử dụng nó rất phức tạp.
Mặc dù cha mẹ cố gắng
để sử dụng chúng đúng cách
nhưng rốt cục, hầu hết họ
đều sử dụng sai cách.
Vì nó rất phức tạp và đắt đỏ
nên họ chỉ dùng cho trẻ sơ sinh
và trẻ dưới 1 tuổi.
Và họ tiếp tục sử dụng
giải pháp cũ mà họ có
để dùng cho trẻ trên 2 tuổi.
Việc đó diễn ra trong một khoảng thời gian
Mọi người hài lòng về điều đó.
Họ có 2 cách chữa trị.
Cho đến khi có một người mẹ
đã mất đi đứa con vừa 2 tuổi
vì căn bệnh này.
Cô tự nghĩ: “Con tôi vừa được 2 tuổi
và cho tới lúc nó lên 2 tuổi,
tôi luôn dùng
liệu pháp phức tạp, đắt tiền đó.
Rồi lúc nó lên 2,
tôi dùng liệu pháp rẻ tiền hơn,
và điều này xảy ra"
Rồi cô ấy tự hỏi, cũng như
những bậc cha mẹ mất con khác
"Có điều gì
lẽ ra mình phải làm khác đi không,
ví dụ như sử dụng
cách điều trị phức tạp, đắt tiền kia"
Và cô ấy kể với tất cả mọi người, cô nói,
"Làm thế nào mà một thứ
rẻ tiền và đơn giản, lại có thể hoạt động
tốt bằng những thứ mắc tiền
và phức tạp?"
Người ta nghĩ "Cô biết không, cô nói đúng"
Có thể là điều sai lầm khi chuyển sang
sử dụng phương pháp giản đơn giản,
rẻ tiền này
Và chính phủ biết được
câu chuyện của bà mẹ và những người khác:
Họ nói "Đúng, cô nói đúng, chúng ta nên
ban hành một bộ luật
để loại bỏ phương pháp
rẻ tiền và đơn này đó.
và không để cho bất cứ ai
sử dụng cho trẻ em nữa"
Và mọi người rất hạnh phúc.
Họ hài lòng vì điều đó.
Nhiều năm sau đó, mọi việc đều êm thấm.
Rồi xuất hiện một nhà kinh tế học,
người cũng có con
và ông đã sử dụng cách điều trị đắt tiền
và phức tạp trên.
Nhưng ông cũng biết về
phương pháp rẻ tiền và dễ sử dụng kia.
Và ông nghĩ về phương pháp đắt đỏ kia
nó không hoàn hảo đến thế.
Ông tự nghĩ:
"Tuy mình không biết gì về khoa học,
nhưng mình biết về những con số"
vậy mình nên kiểm tra thử dữ liệu xem sao
để xem là liệu phương pháp đắt tiền và
phức tạp kia
có thực sự tốt hơn liệu pháp
rẻ tiền này không"
Thế là ông bắt đầu xem xét các dữ liệu,
ông nhận ra rằng,
giải pháp đắt tiền và phức tạp kia
không thực sự tốt hơn giải pháp rẻ tiền,
ít nhất là với trẻ hai tuổi hoặc lớn hơn.
Còn với trẻ nhỏ hơn
thì giải pháp rẻ tiền vẫn không hiệu quả.
Và thế là, ông nói với mọi người,
"Tôi vừa có một phát hiện tuyệt vời,
nếu giả sử ta chỉ sử dụng
phương pháp rẻ và đơn giản,
mỗi năm ta sẽ tiết kiệm được 300 triệu đô,
và ta có thể dùng tiền đó cho trẻ em
vào việc khác"
Các bậc phụ huynh thì không hài lòng lắm,
họ nói:
"Kinh khủng quá, làm sao
mà một giải pháp rẻ tiền
lại tốt bằng thứ đắt tiền hơn được?"
Dĩ nhiên, chính phủ rất khó chịu.
Hơn hết, những người làm ra
phương pháp đắt tiền này
cực kỳ phẫn nộ, vì họ nghĩ,
"Làm sao ta có thể cạnh tranh với
một thứ hoàn toàn miễn phí?
Ta có thể mất toàn bộ thị trường"
Mọi người tức giận và họ gọi ông bằng
những cái tên khó nghe
Và ông quyết định, ông sẽ rời đất nước
một thời gian
và tìm đến những người thông minh hơn,
cởi mở hơn, ở nơi được gọi là Oxford,
đến và kể cho họ nghe
về câu chuyện này.
Và vì thế, tôi ở đây để nói với bạn
Đó không phải là chuyện cổ tích.
Đó là sự thật về nước Mỹ ngày nay.
và bệnh dịch mà tôi nói tới
thực ra là
tai nạn giao thông đối với trẻ em.
Cách chữa miễn phí, là thắt dây an toàn,
và cách đắt tiền ư,
cách-tốn-300-triệu-đô-mỗi-năm,
là ghế cho trẻ em (trên xe hơi).
Và điều tôi muốn thảo luận hôm nay
là những bằng chứng mà tôi tin là có thực:
Đối với các trẻ trên 2 tuổi,
chẳng có bằng chứng về lợi ích thực sự
cho việc dùng ghế trẻ em
ngoại trừ một nguồn lực vô cùng lớn
đã ảnh hưởng đến việc mở rộng luật,
và làm cho xã hội không chấp nhận
để thắt dây an toàn cho con trẻ.
Và tiện thể,
điều gì đã làm cho nó
được xem là đúng?
Và, còn có một cách thứ ba,
về một công nghệ khác, có thể tốt hơn
bất cứ thứ gì ta có
nhưng chưa đủ niềm tin để thử
bởi chúng ta quá say mê
giải pháp ghế ngồi hiện nay phải không?
Nhiều lần bạn thử khảo sát dữ liệu,
nó ghi lại nhiều câu chuyện phức tạp --
và rất khó để tìm kiếm trong mớ dữ liệu.
Nó hóa ra không phải là chuyện
dây an toàn đối lập với ghế an toàn
Vi vậy nước Mỹ lưu giữ dữ liệu
về tất cả các tai nạn xảy ra từ năm 1975.
Trong mỗi tai nạn
có ít nhất 1 người tử vong,
họ lưu giữ thông tin của tất cả mọi người.
Nếu nhìn vào dữ liệu, ngay trên quốc lộ,
trên trang web
Cục Quản lý An toàn giao thông
bạn có thể thấy dữ liệu thô
và bắt đầu tìm hiểu về
số lượng bằng chứng hạn chế
có liên quan đến ghế ngồi cho
trẻ em từ hai tuổi trở lên.
Đây là dữ kiện. Trong số trẻ từ 2-6 tuổi
bất cứ ai trên 6, đều không ai dùng ghế,
vì thế ta không thể so sánh
29.3% trẻ không thắt dây an toàn
sẽ chết trong một vụ tai nạn
ít nhất một người chết
Nếu bạn cho trẻ ngồi ghế,
18.2% trẻ tử vong.
Nếu trẻ đã cài dây quanh đùi-và-vai,
theo dữ liệu này
19.4% trẻ tử vong. Và càng thú vị hơn,
nếu chỉ đeo dây quanh đùi
chỉ 16.7% trẻ tử vong.
Và theo lý thuyết,
thắt dây qua đùi phải có kết quả tệ hơn
thắt dây quanh đùi-và-vai.
Và ta cũng biết,
khi xử lí dữ liệu thô, có hàng trăm
biến số khác ảnh hưởng đến kết quả.
Và trong nghiên cứu này,
tôi sẽ trình bày
thông tin y hệt, nhưng trình bày nó
ở dạng biểu đồ đơn giản hơn
Cột vàng đại diện cho ghế ngồi cho trẻ
cột cam là thắt dây quanh đùi-và -vai,
cột đỏ là thắt dây qua đùi.
Và tất cả đều liên hệ tới
việc không thắt dây
cột càng cao thì càng tốt.
Và đây là dữ liệu tôi vừa trình bày.
Cột cao nhất là điều mà
ta cần điều chỉnh lại
Nếu bạn có thể điều khiển một vài điểm,
ví dụ mức độ của vụ tai nạn,
kiểu ghế của trẻ..., độ tuổi.
Và đó là cột ở giữa.
Đây, bạn có thể thấy ghế dây đeo qua đùi
bắt đầu có kết quả tệ đi như thế này.
Và cuối cùng, cột ngoài cùng,
thứ thực sự điều khiển tất cả
bạn có thể gần như
tưởng tượng vụ tai nạn,
50, 75, 100 yếu tố khác nhau của nó.
Và ta nhận thấy là ghế ngồi trên xe
và dây đeo đùi-vai
số lượng tử vong hoàn toàn giống nhau.
Và số dây đeo sai tiêu chuẩn
được tính toán khá thấp.
Và nó không chỉ là con số chung chung.
Nó rất có ý nghĩa
để bạn tìm hiểu bất cứ điều gì
Một điều thú vị là nếu bạn nhìn vào các
các tác động phía trước của vụ tai nạn,
phía trước đâm vào một cái gì?
Những gì bạn nhìn thấy là ghế xe trông
tốt hơn một chút
Và tôi nghĩ đó không chỉ là tình cờ.
Để chiếc ghế của ô tô được chấp nhận
bạn cần vượt qua các tiêu chuẩn quốc gia,
tất cả đều liên quan đến đâm xe trực diện.
Nhưng khi nhìn vào các loại tai nạn
như là các va chạm ở phía sau xe
các ghế xe không đạt tới tiêu chuẩn đó.
Và tôi nghĩ là vì nó được tối ưu hóa
để đạt tiêu chuẩn
như chúng ta luôn mong đợi
để tối ưu hóa mối liên quan
quy tắc đường sáng
và chiếc xe sẽ bị ảnh hưởng như thế nào.
Bạn có thể biện hộ là:
"Ghế trên xe ô tô
hiện đã tốt hơn rất nhiều"
Và nếu chúng ta nhìn vào các vụ tai nạn
gần đây
Tất cả các dữ liệu 30 năm trở lại đây
đều không thấy điều đó
trong các vụ tai nạn.
Xe ô tô đời mới tốt hơn rất nhiều.
Nhưng trong các vụ tai nạn gần đây,
dây an toàn
thậm chí còn tốt hơn cả ghế an toàn
Họ nói "Ồ, không thể nào"
Và có một loạt tranh cãi,
từ phía các bậc cha mẹ:
"Nhưng ghế an toàn rất đắt và phức tạp"
và chúng có rất nhiều khóa cơ mà
làm sao lại không tốt hơn dây an toàn
trong khi nó rất đắt và phức tạp?"
Đó là một sự logic thú vị.
Một lí luận khác cho rằng:
"Chính phủ sẽ không nói
là hãy sử dụng chúng
nếu chúng không thực sự tốt hơn"
Nhưng điều thú vị là
việc chính phủ nói hãy sử dụng chúng
không thực sự dựa trên khoa học.
Nó thực sự dựa trên
những yêu cầu của cha mẹ
những người có con đã chết
sau khi chúng lên hai
dẫn đến việc thông qua những bộ luật này
chứ không phải dựa trên số liệu.
Bạn có thể cho rằng tôi
chỉ đang kể câu chuyện này
bằng cách sử dụng những thống kê
trừu tượng.
Tôi có một vài người bạn đến ăn tối
tôi đã hỏi họ rằng
liệu họ có thể cho tôi những lời khuyên
về việc chứng minh quan điểm của mình.
Họ gợi ý tôi tiến hành
cuộc thử nghiệm tai nạn
Và tôi nói: đó là ý kiến hay.
Và chúng tôi đã thực sự thử
thực hiện thử nghiệm tai nạn
Và chúng tôi đã gọi cho
các công ty thử nghiệm tai nạn tư nhân
trên toàn quốc
không ai trong số họ muốn làm
thử nghiệm của chúng tôi
vì họ nói một cách rõ ràng
hoặc không rõ ràng rằng
tất cả việc kinh doanh của chúng tôi
đến từ việc sản xuất ghế ô tô,
chúng tôi không thể liều bỏ rơi chúng
bằng việc kiểm tra dây an toàn so với ghế
Cuối cùng, một công ty đã làm
trong điều kiện là giấu tên của họ
họ nói rất sẵn lòng làm bài test này
vì vậy, vô danh, và 1500 đô la cho mỗi ghế
mà chúng tôi đã đâm
và sau đó,
chúng tôi đến Bufflalo, New York
và ở đây chính là tiền thân của việc đó
Đây là những mẫu vật thí nghiệm
đã thất bại
đang chờ để được đưa tới trung tâm
và đây là cách họ tiến hành thử nghiệm
Tất nhiên, họ không thực sự làm hỏng
cả xe ô tô, bạn biết đấy
họ không hủy hoại toàn bộ chiếc xe
để làm điều đó
Họ chỉ có những chiếc ghế dự bị
Họ buộc dây an toàn và có ghế an toàn
Tôi chỉ muốn cho bạn thấy điều này.
Bạn sẽ hiểu tại sao cha mẹ lại nghĩ
ghế trẻ em rất tuyệt.
Hãy nhìn đứa bé trong ghế trẻ em.
Trông nó thật hài lòng, sẵn sàng để đi,
trông như nó có thể chống chọi mọi thứ.
Còn đứa trẻ đằng sau
nó như thể đang ngạt thở
trước cả khi vụ đâm có thể xảy ra
điều đó có thể khó tin khi cho rằng
đứa trẻ đằng sau sẽ ổn khi bạn va chạm.
Đây sẽ là một vụ tai nạn
nơi mà họ sẽ ném thứ này vào tường
ở tốc độ 30 dặm một giờ
và xem điều gì xảy ra
Oh, hãy để tôi cho bạn thấy điều gì xảy ra
Đây là hình nộm của đứa trẻ 3 tuổi.
Đây, đây là chiếc ghế trẻ em.
Hãy nhìn 2 thứ:
hãy nhìn cái đầu lao ra phía trước
chạm vào đầu gối.
Điều này diễn ra đối với ghế trẻ em
và hãy nhìn xem chiếc ghế
bị bay lên bật xuống trong không khí.
Chiếc ghế di chuyển khắp nơi.
Hãy nhớ 2 điều về trường hợp này:
Chiếc ghế được lắp đặt
bởi người đã lắp đặt 1000 chiếc ghế
họ biết rõ cách lắp chính xác.
Và nó có thể bật ra những chiếc ghế dự bị
là cách tốt nhất để lắp đặt chiếc ghế này.
Có một gian phía sau
khiến việc cài đặt nó dễ dàng hơn
Và đây là bài test
có nhiều lợi của chiếc ghế
Vậy đứa trẻ trong vụ tai nạn này
đã có kết quả rất tốt
Các tiêu chuẩn liên bang là
bạn phải đạt được điểm dưới 1000
để chiếc ghế được thông qua
trong vụ tai nạn này,
trong một số đơn vị không quan trọng.
Vụ tai nạn này ước tính khoảng 450.
Chiếc ghế là ghế trên xe hơi trung bình
từ báo cáo khách hàng
và đã làm khá tốt.
Tiếp theo là đứa trẻ
trong cùng một vụ tai nạn,
có cài dây an toàn,
nó hầu như không di chuyển
so với đứa trẻ kia.
Điều nực cười là
camera hoạt động rất tồi tệ
vì họ chỉ thiết lập nó trên
những chiếc ghế thông thường,
và vì thế không có cách nào
để di chuyển camera để bạn thấy
đứa trẻ phản ứng thế nào
Dù sao thì, hóa ra trong 2 tai nạn này,
đứa trẻ 3 tuổi đã làm tệ hơn.
Vì thế nó chỉ đạt 500 trên bảng đo,
so với hơn 400 một chút.
Nhưng khoan đã, nếu bạn đưa
dữ liệu từ vụ tai nạn
tới chính phủ liên bang, và nói
tôi đã phát minh ra chiếc ghế mới
tôi muốn được phê duyệt để bán nó
và họ sẽ nói: đó là 1 chiếc ghế tuyệt vời
nó hoạt động rất ổn
Nó chỉ có 500, và nó có thể tăng lên 1000.
Và dây an toàn sẽ được thông qua
và được chấp nhận như là ghế của chiếc xe
vì vậy, một cách nào đó,
điều này gợi ý rằng
không chỉ người dân lắp đặt ghế của họ sai
và đặt trẻ em vào nguy cơ rủi ro
mà về cơ bản,
chiếc ghế không hoạt động tốt.
Đây là tai nạn.
Chúng được hẹn giờ cùng một lúc
để bạn có thể thấy ghế trẻ em
mất nhiều thời gian hơn
khi phục hồi, nó lâu hơn rất nhiều.
Nhưng có rất ít xê dịch
ở trường hợp thắt dây an toàn
tôi sẽ cho bạn thấy tai nạn của đứa trẻ
sáu tuổi
đứa trẻ ngồi trong ghế xe ô tô
nhìn có vẻ tồi tệ nhưng điều đó khá là ổn,
nó đạt khoảng 400.
Đứa trẻ sẽ ổn trong vụ tai nạn.
thì không có thứ gì
có thể gây khó khăn cho nó.
Đây là hình ảnh đứa trẻ trong dây an toàn
và thực tế, chính xác là chúng ở trong đó
trong vòng 1 hoặc 2 điểm.
Vì thế đối với đứa trẻ sáu tuổi
ghế xe hơi hoàn toàn
không có chức năng gì cả.
Đó là một vài bằng chứng.
Trong một số trường hợp,
tôi bị một nhà khoa học chỉ trích:
"Anh sẽ không bao giờ có thể công khai
nghiên cứu với n bằng 4, nghĩa là 4 vụ
tai nạn"
Vì thế tôi đã trả lời:
"Vậy sẽ ra sao nếu n bằng 45,004?"
vì tôi đã gặp 45000 vụ tai nạn thực tế
trên thế giới
và tôi cho rằng khá là thú vị về ý tưởng
của việc sử dụng
những vụ tai nạn thực tế đó
điều mà nhà kinh tế nghĩ rằng đúng đắn
lại là điều mà các nhà khoa học
không chắc chắn và nghĩ rằng
họ thích sử dụng phòng thí nghiệm
là một thí nghiệm không hoàn hảo
khi nhìn vào người nộm
hơn là dữ liệu của 30 năm mà chúng ta
đã thấy
với những đứa trẻ và với những
chiếc ghế trẻ em
và tôi nghĩ câu trả lời cho việc này
là có nhiều giải pháp tốt hơn ở ngoài kia
mà không ai quan tâm
vì mọi người
hào hứng hơn với những gì mà chiếc ghế đó
đang hoạt động
và nếu bạn nghĩ từ góc độ thiết kế
bắt đầu từ đầu và nói:
"Tôi chỉ muốn bảo vệ đứa trẻ ngồi ghế sau"
Tôi không thấy ai ở đây nói rằng
"Ồ, cách đúng đắn để bắt đầu
là hãy làm một chiếc dây an toàn
thật tốt cho người lớn
và sau đó hãy làm
một thứ vướng víu vô dụng
mà bạn phải neo nó vào cái dây kì lạ này"
Sao không bắt đầu bằng việc không ai
ngồi ghế sau trừ trẻ em?
Nhưng thực sự cần thiết, hãy làm như vậy.
Tôi không biết chính xác nó tốn bao nhiêu
nhưng không có lý do nào
để nó đắt hơn nhiều so với
những chiếc ghế bình thường
Nó thực sự là - chỉ cần gập lại -
nó ở đằng sau chiếc ghế
bạn có chiếc ghế bình thường cho người lớn
rồi bạn gập nó xuống
và đứa trẻ ngồi lên trên,
và nó được tích hợp.
Đối với tôi thì đó không phải là
phương pháp đắt tiền
và nó phải hoạt động tốt hơn
thứ mà chúng ta đang có.
Vậy câu hỏi là, có hi vọng nào
cho một thứ như vậy,
và nó có thể cứu được nhiều mạng sống?
Và tôi nghĩ câu trả lời, tất nhiên,
nằm trong một câu chuyện.
Câu trả cho cả việc tại sao chiếc ghế
lại thành công,
và tại sao một ngày nào đó nó
có thể thông qua hoặc không,
nằm trong câu chuyện mà bố kể cho tôi
liên quan đến thời gian khi ông làm bác sỹ
ở US Air Force ở Anh.
Đó là khoảng thời gian rất lâu trước đây
bạn được phép làm những thứ mà
bạn không được làm ngày nay.
Cha tôi có những bệnh nhân
mà ông nghĩ họ không thực sự ốm.
Ông có một bình lớn thuốc giả
để đưa họ
và nói: hãy quay lại trong 1 tuần
nếu bạn vẫn cảm thấy tồi tệ
và đa số họ đều không trở lại
nhưng một vài người vẫn quay lại.
Và khi họ quay lại, ông vẫn cho rằng
họ không ốm
và đưa ra một bình thuốc giả khác.
Trong đó là những viên thuốc khổng lồ
họ dường như không thể nuốt
và đối với tôi, nó tương tự như
những chiếc ghế
mọi người nhìn vào vào nói:
ồ, nó quá lớn và quá khó để nuốt.
Nếu nó không khiến tôi tốt hơn
thì làm gì có thứ nào làm được chứ?
Và nó chỉ ra rằng phần lớn mọi người
không quay lại và nó có tác dụng.
Nhưng trong một vài trường hợp
vẫn có những bệnh nhân than phiền rằng
họ vẫn ốm và quay lại.
Cha tôi đưa họ
bình thuốc giả thứ 3
và bình đó như ông nói
là loại thuốc nhỏ nhất mà họ có
thể tìm thế
nhỏ đến mức mà dường như
họ không thấy chúng.
Và ông nói: "Nghe này, tôi đưa bạn
hũ thuốc to
rất khó để nuốt lúc trước
nhưng giờ, tôi có một lọ bé như thế này
nhỏ bé và gần như vô hình
gần như bạn không thể thấy được"
Và hóa ra
cha tôi đưa hũ thuốc đó, hũ thuốc bé
không một ai quay lại phàn nàn
rằng họ vẫn ốm nữa.
Vì thế cha tôi luôn coi đó là bằng chứng
những viên thuốc nhỏ bé,
nhưng đầy sức mạnh
cuối cùng lại có tác dụng. Trong một số
trường hợp nếu điều này đúng
thì chiếc ghế tích hợp bạn thấy đó,
rất nhanh
sẽ trở thành thứ mà mọi người muốn.
Các kết luận khác,
có thể sau khi đến với bố tôi ba lần
và mang về nhà thuốc giả,
người ta vẫn thấy ốm,
họ đi tìm bác sỹ khác.
Điều đó hoàn toàn có thể.
Và trong trường hợp đó
thì tôi nghĩ chúng ta còn mắc kẹt
với những chiếc ghế xe ô tô
trong 1 thời gian dài.
Cảm ơn các bạn.
(vỗ tay )
Khán giả: tôi muốn hỏi,
khi thắt dây an toàn
chúng ta không chỉ đeo nó để
bảo vệ tính mạng,
mà còn ngăn ngừa nhiều
chấn thương nghiêm trọng
Dữ liệu của bạn xem xét
các trường hợp tử vong,
mà không nhìn vào thương tích nghiêm trọng
Có dữ liệu nào cho thấy ghế trẻ em
thực sự kém hiệu quả, hoặc chỉ hiệu quả
như dây an toàn trong trường hợp này không
Vì nó có thể
chứng minh phân tích của bạn
Đó là câu hỏi hay. Trong dữ liệu của tôi
và các dữ liệu khác
mà tôi thấy ở New Jersey,
có sự khác biệt nhỏ trong thương tích.
Vì thế sự khác biệt
không đáng kể về mặt thống kê
trong thương tích giữa ghế ô tô
và dây an toàn lưng-vai
Trong dữ liệu ở New Jersey lại khác
bởi nó không chỉ là tai nạn
gây tử vong
mà là tất cả tai nạn ở New Jersey
được báo cáo.
Nó chỉ ra sự khác biệt 10%
trong thương tích
nhưng nói chung là
thương tích nhẹ.
Và bây giờ, tôi nói điều này
như một sự phản bác
có những văn bản y khoa rất khó
để giải quyết dữ liệu kia
dự đoán rằng ghế xe ô tô tốt hơn
và họ sử dụng phương pháp khác nhau
bao gồm
sau khi va chạm xảy ra,
họ nhận được từ công ty bảo hiểm
tên người gặp tai nạn
và công ty gọi cho họ
và hỏi những gì xảy ra
và tôi không thể giải quyết ngay
tôi là việc với
nhà nghiên cứu y khoa
để tìm hiểu sự khác nhau như
thế nào
mà hoàn toàn trái ngược nhau.
Nhưng rõ ràng đó là câu hỏi
mang tính phê bình.
Câu hỏi đặt ra là
liệu có đủ chấn thương nghiêm trọng
để khiến chúng trở thành
chi phí hiệu quả? Điều này rất phức tạp.
Kể cả nếu họ đúng,
thì nó cũng không rõ ràng
rằng chúng thực sự hiệu quả