1 00:00:16,970 --> 00:00:19,566 Đại đạo thật ra chẳng khó gì, 2 00:00:19,566 --> 00:00:22,686 đối với người không có tâm phân biệt. 3 00:00:25,750 --> 00:00:29,550 Khi thương và ghét không hiện diện, 4 00:00:30,045 --> 00:00:34,435 mọi vật hiển hiện thật tỏ tường. 5 00:00:36,800 --> 00:00:40,315 Nhưng chỉ cần khởi niệm phân biệt một ly, 6 00:00:41,090 --> 00:00:46,830 khoảng cách với đạo sẽ như trời cách đất. 7 00:00:58,850 --> 00:01:02,200 Nếu muốn biết đến sự thật, 8 00:01:02,413 --> 00:01:08,873 đừng nghĩ lo điều thuận nghịch. 9 00:01:10,970 --> 00:01:14,530 Khởi tâm yêu hay ghét, 10 00:01:14,655 --> 00:01:18,665 vốn là bệnh của tâm. 11 00:01:27,999 --> 00:01:30,140 Khi ý nghĩa sâu xa của sự việc 12 00:01:30,140 --> 00:01:32,790 không được tận hiểu 13 00:01:33,100 --> 00:01:36,580 sự bình yên thiết yếu của tâm trí 14 00:01:36,580 --> 00:01:38,390 ắt bị xáo trộn vô ích. 15 00:01:42,850 --> 00:01:46,600 Đạo vốn hoàn hảo, 16 00:01:47,555 --> 00:01:50,955 rộng khắp hư không, 17 00:01:52,350 --> 00:01:57,260 vốn không gì thiếu cũng chẳng gì thừa. 18 00:02:13,980 --> 00:02:17,840 Thật vậy, nếu còn cân nhắc 19 00:02:18,470 --> 00:02:24,595 chấp nhận hay phủ nhận, tất không nhận ra chân tướng của pháp 20 00:02:28,620 --> 00:02:33,540 Sống mà không dính mắc thế giới bên ngoài, 21 00:02:33,689 --> 00:02:38,949 lẫn cảm giác trống rỗng bên trong, 22 00:02:43,169 --> 00:02:45,024 cứ bình tâm chấp nhận tính nhất thể của vạn pháp 23 00:02:47,024 --> 00:02:52,704 những lạc niệm sẽ tự nó dứt tận. 24 00:02:57,459 --> 00:03:02,349 Khi cố ngăn vọng động để đạt tĩnh tâm, 25 00:03:02,429 --> 00:03:09,081 mọi cố gắng lại càng gia tăng động niệm. 26 00:03:19,340 --> 00:03:23,634 Khi còn trụ tại cực này hay cực kia, 27 00:03:23,764 --> 00:03:28,595 thật khó vươn đến hiểu biết về nhất thể. 28 00:03:33,550 --> 00:03:37,780 Những người không thông tường một phía, 29 00:03:38,375 --> 00:03:47,245 tất bất thông cả lưỡng cực động và thụ động, 30 00:03:55,180 --> 00:04:00,720 Nếu phủ nhận hình tướng của pháp, tất chẳng biết pháp 31 00:04:03,360 --> 00:04:09,090 Nếu khẳng định tánh không của pháp, tất cũng không tận tường mọi pháp 32 00:04:14,520 --> 00:04:16,350 Càng nói nhiều, 33 00:04:16,350 --> 00:04:20,161 và càng suy nghĩ nhiều, lại càng lạc xa, 34 00:04:20,161 --> 00:04:23,090 lạc xa khỏi sự thật. 35 00:04:29,120 --> 00:04:31,260 Nếu ngừng nói và nghĩ suy, 36 00:04:32,485 --> 00:04:36,865 không có gì là không thể biết. 37 00:04:39,191 --> 00:04:40,781 Việc quay về cội rể, 38 00:04:40,889 --> 00:04:43,350 giúp sáng tường ý nghĩa, 39 00:04:43,515 --> 00:04:50,677 còn chấp vào hình tướng, thì bỏ lỡ đi nguồn cội. 40 00:04:55,420 --> 00:04:58,430 Khi đạt tới giác ngộ bên trong, 41 00:04:59,580 --> 00:05:04,530 sẽ thấu tường mọi việc vượt khỏi hình tướng và tánh không. 42 00:05:09,270 --> 00:05:12,400 Những đổi thay xảy ra trong thế giới trống không, 43 00:05:12,640 --> 00:05:15,870 được cho rằng ấy là sự thật 44 00:05:15,925 --> 00:05:20,095 chỉ vì thiếu thấu hiểu tận tường 45 00:05:29,980 --> 00:05:33,200 Đừng kiếm tìm sự thật, 46 00:05:34,110 --> 00:05:38,440 chỉ cần không chấp vào niệm 47 00:05:40,230 --> 00:05:43,310 Đừng duy trì trạng thái nhị nguyên, 48 00:05:43,760 --> 00:05:47,730 hãy thận trọng tránh đuổi theo những điều như vậy 49 00:05:49,810 --> 00:05:53,705 Khi không còn vết dấu của mặt này hay mặt khác, 50 00:05:53,705 --> 00:05:55,990 của việc đúng hay sai, 51 00:05:56,720 --> 00:06:01,620 chân tâm sẽ xa rời mọi nhầm lẫn. 52 00:06:04,350 --> 00:06:09,110 Cho dù mọi ý nghĩ nhị nguyên đều đến từ sự nhất thể, 53 00:06:09,550 --> 00:06:14,110 cũng đừng dính mắc vào nhất thể này. 54 00:06:38,940 --> 00:06:42,880 Khi tâm không bị quấy rầy trong Đạo, 55 00:06:44,090 --> 00:06:47,370 tất cả các pháp đều không có lỗi. 56 00:06:48,050 --> 00:06:51,010 Và khi không có pháp nào có lỗi, 57 00:06:51,620 --> 00:06:55,510 ắt chẳng còn tồn tại theo lối cũ. 58 00:07:11,230 --> 00:07:15,790 Khi tâm phân biệt không khởi sinh, 59 00:07:16,435 --> 00:07:20,345 tâm trí cũ chẳng còn tồn tại. 60 00:07:21,210 --> 00:07:24,901 Khi đối tượng suy tưởng mất đi, 61 00:07:25,300 --> 00:07:28,920 chủ thể tư duy cũng không còn nữa. 62 00:07:29,319 --> 00:07:34,459 Vì khi tâm rời đi, đối tượng cũng đã rời theo. 63 00:07:50,039 --> 00:07:53,849 Cảnh do tâm mà thành cảnh, 64 00:07:54,314 --> 00:07:57,904 vì có cảnh mà tâm phát sinh. 65 00:08:00,680 --> 00:08:03,850 Khi thấu hiểu tính tương đối của cả hai, 66 00:08:04,009 --> 00:08:06,659 lẫn thực tại căn bản: 67 00:08:07,704 --> 00:08:11,214 sự thống nhất của tánh không. 68 00:08:12,719 --> 00:08:14,799 Trong tánh không này, 69 00:08:14,929 --> 00:08:17,759 chẳng thể phân biệt được tâm hay cảnh. 70 00:08:18,169 --> 00:08:22,106 Mỗi bên đều chứa đựng trong nó cái toàn thể. 71 00:08:38,240 --> 00:08:41,810 Nếu không phân biệt giữa thực tại thô và sự vi tế, 72 00:08:42,650 --> 00:08:45,140 sẽ không còn bị lôi kéo bởi thành kiến 73 00:08:45,375 --> 00:08:47,585 và ý niệm. 74 00:08:50,160 --> 00:08:52,280 Sống trong đại đạo 75 00:08:52,366 --> 00:08:55,496 không dễ mà cũng chẳng khó. 76 00:08:56,455 --> 00:08:59,055 Bởi tầm nhìn hạn hẹp, 77 00:08:59,230 --> 00:09:02,340 mới dẫn đến nỗi sợ hãi và tâm lưỡng lự. 78 00:09:07,480 --> 00:09:09,690 Càng cố bước nhanh 79 00:09:09,995 --> 00:09:12,495 lại càng chậm lại. 80 00:09:12,747 --> 00:09:16,172 và sự dính mắc không thể giới hạn, 81 00:09:33,220 --> 00:09:37,340 ngay cả vướng vào tư tưởng giác ngộ 82 00:09:37,525 --> 00:09:40,015 cũng là lạc lối. 83 00:09:41,230 --> 00:09:44,390 Hãy để mọi việc diễn ra theo cách riêng của nó. 84 00:09:44,570 --> 00:09:48,768 Không có gì đến và không có gì đi. 85 00:09:51,230 --> 00:09:53,830 Tuân theo tính tự nhiên của vạn vật, 86 00:09:53,830 --> 00:09:58,521 thì ắt thảnh thơi rong ruổi chẳng bị quấy rầy. 87 00:10:08,800 --> 00:10:11,049 Khi tư tưởng bị trói buộc 88 00:10:11,049 --> 00:10:14,214 sự thật sẽ ẩn tàng, 89 00:10:14,214 --> 00:10:16,684 mọi việc u minh không sáng tỏ 90 00:10:17,080 --> 00:10:19,674 Nếu việc thực hành đa mang phán xét 91 00:10:19,674 --> 00:10:23,934 sẽ khiến thân tâm khó nhọc và mệt nhoài. 92 00:10:39,330 --> 00:10:41,408 Liệu có ích gì 93 00:10:41,408 --> 00:10:44,608 từ khởi tâm phân biệt và ý muốn tách bạch. 94 00:10:47,199 --> 00:10:50,909 Nếu muốn bước đi trên nhất đạo, 95 00:10:51,384 --> 00:10:55,104 đừng ghét bỏ cả thế giới giác quan và ý tưởng. 96 00:10:56,760 --> 00:10:59,901 Quả thật, khi chấp nhận chúng một cách trọn vẹn, 97 00:10:59,901 --> 00:11:03,991 là đồng nhất được với giác ngộ. 98 00:11:10,899 --> 00:11:14,409 Kẻ trí không chạy theo mục tiêu, 99 00:11:14,409 --> 00:11:18,839 nhưng người mê thì trói mình vào nó. 100 00:11:25,260 --> 00:11:28,670 Thực pháp chỉ có một, không phải nhiều. 101 00:11:30,470 --> 00:11:32,839 Tâm phân biệt phát sinh 102 00:11:32,839 --> 00:11:35,425 từ mong cầu dính mắc của kẻ mê. 103 00:11:46,100 --> 00:11:49,868 Đi tìm tâm bằng tâm phân biệt, 104 00:11:49,908 --> 00:11:53,878 là sai lầm lớn nhất trong mọi sai lầm. 105 00:11:55,220 --> 00:11:59,021 An hay bất an bắt nguồn từ ảo tưởng. 106 00:12:00,090 --> 00:12:01,835 Trong ánh sáng giác ngộ, 107 00:12:01,835 --> 00:12:05,005 không có yêu hay ghét. 108 00:12:05,810 --> 00:12:09,350 Mọi suy nghĩ nhị nguyên đều đến từ suy luận của kẻ mê, 109 00:12:11,430 --> 00:12:14,167 như những giấc mơ hay những đóa hoa trong không khí, 110 00:12:15,548 --> 00:12:18,858 mà kẻ mê luôn cố nắm bắt. 111 00:12:23,550 --> 00:12:25,100 Được và mất, 112 00:12:25,260 --> 00:12:26,860 đúng hay sai, 113 00:12:27,515 --> 00:12:32,065 những ý nghĩ như vậy, cuối cùng phải rời bỏ cấp kỳ. 114 00:12:45,860 --> 00:12:48,280 Nếu mắt không bao giờ ngủ, 115 00:12:48,620 --> 00:12:51,640 mọi giấc mơ đều tự nhiên tan biến. 116 00:12:53,095 --> 00:12:56,435 Nếu tâm không khởi sinh phân biệt, 117 00:12:56,930 --> 00:13:00,560 Vạn vật đều rõ như chúng vốn là, 118 00:13:00,855 --> 00:13:03,575 với bản chất nhất như. 119 00:13:05,310 --> 00:13:06,890 Khi hiểu được sự bí ẩn 120 00:13:06,890 --> 00:13:09,880 của tính nhất như, sẽ thoát ra 121 00:13:10,090 --> 00:13:13,620 khỏi mọi vướng mắc. 122 00:13:24,690 --> 00:13:26,990 Khi mọi vật được nhìn nhận đồng một mực, 123 00:13:26,990 --> 00:13:30,828 sẽ đạt đến bản chất không vướng mắc thời gian. 124 00:13:33,060 --> 00:13:36,688 Sẽ chẳng còn tâm phân biệt hay so sánh, 125 00:13:36,688 --> 00:13:40,468 khi ở trong trạng thái không nhân duyên không liên hệ. 126 00:13:49,270 --> 00:13:50,540 Khi dừng động không bằng khởi niệm dừng, 127 00:13:50,540 --> 00:13:53,620 ấy mới là sự dừng chân thật, 128 00:13:54,172 --> 00:13:57,652 cả sự động hay dừng đều không còn nữa. 129 00:14:00,170 --> 00:14:02,870 Khi những nhị nguyên như vậy không còn tồn tại, 130 00:14:04,075 --> 00:14:07,075 bản thân sự nhất thể cũng không hiện diện. 131 00:14:11,980 --> 00:14:14,280 Đi đến tận cùng của mọi sự, 132 00:14:15,495 --> 00:14:18,545 chẳng có khuôn phép hay qui tắc nào còn áp dụng được. 133 00:14:21,170 --> 00:14:25,280 Vì tâm thống nhất cùng với đạo, 134 00:14:25,515 --> 00:14:29,055 mọi cố gắng vị kỷ đều chấm dứt. 135 00:14:42,100 --> 00:14:45,750 Rủ sạch mọi hồ nghi và lưỡng lự, 136 00:14:46,650 --> 00:14:51,410 mới là thật sống trong niềm tin chân thật. 137 00:14:52,660 --> 00:14:57,050 Chỉ bằng một cú hích, đã thoát khỏi mọi ràng buộc, 138 00:14:57,959 --> 00:15:02,309 không còn gì dính mắc, cũng không nắm giữ điều gì. 139 00:15:12,829 --> 00:15:15,053 Tất cả đều trống không, 140 00:15:15,053 --> 00:15:22,163 rõ ràng, tự sáng soi, không cần dụng đến sức mạnh tâm trí. 141 00:15:23,320 --> 00:15:32,110 Khi đó, mọi nghĩ suy hay cảm giác, hiểu biết hay trí tưởng đều không còn giá trị. 142 00:15:34,280 --> 00:15:37,380 Trong thế giới chân như này, 143 00:15:37,380 --> 00:15:42,740 không có tự ngã và cũng không có gì ngoài tự ngã. 144 00:15:44,600 --> 00:15:48,368 Để hòa hợp trực tiếp với thực tế này, 145 00:15:48,368 --> 00:15:53,908 chỉ cần nói "bất nhị" (không ở trong nhị nguyên) khi nghi ngờ khởi sanh 146 00:15:56,240 --> 00:16:00,360 Trong điều kiện "bất nhị", sẽ không có tách biệt, 147 00:16:00,360 --> 00:16:04,190 cũng chẳng có loại trừ. 148 00:16:05,230 --> 00:16:08,306 Bất kể không gian và thời gian, 149 00:16:08,353 --> 00:16:11,583 giác ngộ có nghĩa là đi vào chân lý này. 150 00:16:15,630 --> 00:16:23,860 Chân lý này vượt khỏi sự mở rộng, hay thu hẹp về không gian lẫn thời gian. 151 00:16:25,969 --> 00:16:32,259 Trong ấy, một nhất niệm là cả vạn niên. 152 00:16:43,830 --> 00:16:45,650 Hư vô nơi đây, 153 00:16:46,240 --> 00:16:48,080 hư vô chốn đó, 154 00:16:48,840 --> 00:16:56,420 nhưng vũ trụ vô tận, vẫn luôn hiển hiện trước mắt. 155 00:17:05,229 --> 00:17:09,619 Vô cùng lớn hay tận cùng nhỏ, 156 00:17:09,644 --> 00:17:11,454 chẳng có gì khác biệt, 157 00:17:11,980 --> 00:17:17,870 vì những định nghĩa đã tan mất và không ranh giới nào được nhận ra. 158 00:17:24,180 --> 00:17:27,820 Có tức là không, không tức là có. 159 00:17:28,505 --> 00:17:35,704 Đừng lãng phí thời gian vào việc nghi ngờ hay tranh luận, chúng thực ra chẳng liên quan gì. 160 00:17:37,299 --> 00:17:40,469 Một là tất cả, tất cả tức là một, 161 00:17:40,589 --> 00:17:42,539 không phân biệt khi chuyển dịch 162 00:17:42,539 --> 00:17:45,169 hay khi trộn lẫn vào nhau. 163 00:17:56,780 --> 00:18:04,830 Sống trong nhận thức này, không còn lo lắng gì vì sự không hoàn hảo. 164 00:18:06,190 --> 00:18:11,130 Sống trong niềm tin này là con đường đến thế giới bất nhị. 165 00:18:11,300 --> 00:18:17,210 bởi vì bất nhị là một với tín tâm. 166 00:18:23,850 --> 00:18:25,980 Ôi từ ngữ! 167 00:18:26,305 --> 00:18:29,785 Đạo vượt xa ngoài ngôn ngữ. 168 00:18:30,052 --> 00:18:33,909 Vì trong đó, không có hôm qua 169 00:18:35,436 --> 00:18:38,076 chẳng có ngày mai 170 00:18:39,130 --> 00:18:42,600 và không có cả hôm nay. 171 99:59:59,999 --> 99:59:59,999