Con người sử dụng truyền thông
để nói về tình dục trong một thời gian dài
Những bức thư tình, làm tình qua
điện thoại, ảnh Polaroid khêu gợi.
Thậm chí, còn có chuyện
một cô gái bỏ trốn
với người đàn ông
gặp qua điện báo năm 1886.
Ngày nay, ta có
nhắn tin tình dục (sexting),
và tôi là chuyên gia về nó.
Không phải người
chuyên nhắn tin tình dục đâu nhé.
Mặc dù, tôi biết cái này có nghĩa là gì -
tôi nghĩ các bạn cũng thế.
[nó là dương vật]
(Cười)
Tôi đã nghiên cứu
về lĩnh vực này
khi truyền thông
bắt đầu chú ý tới nó năm 2008.
Tôi đã viết sách
về nỗi sợ suy đồi của nhắn tin tình dục.
Và đây là những gì tôi tìm thấy:
hầu hết mọi người
đang lo lắng sai chỗ.
Họ đang cố gắng ngăn hoàn toàn
việc nhắn tin tình dục.
Nhưng để tôi hỏi bạn điều này:
Miễn là được đồng thuận từ hai phía,
nhắn tin tình dục có gì là sai?
Mọi người thích thú với rất nhiều thứ
mà bạn có thể chẳng hứng thú gì
như là phô mai xanh hoặc rau mùi.
(Cười)
Nhắn tin tình dục chắc chắn đầy rủi ro
như bất kỳ thứ gì hay ho,
nhưng miễn là bạn không gửi một bức ảnh
đến người không muốn nhận nó,
thì chẳng có gì tai hại cả.
Điều mà tôi nghĩ đến
là vấn đề nghiêm trọng
khi mọi người chia sẻ
ảnh riêng tư của người khác
mà không có sự cho phép của họ.
Và thay vì lo lắng về nhắn tin tình dục,
tôi nghĩ điều ta cần làm
là suy nghĩ nhiều hơn về bảo mật số.
Chìa khóa là sự cho phép.
Đến bây giờ, hầu hết mọi người
nghĩ về nhắn tin tình dục
mà không thực sự nghĩ
về đồng thuận.
Bạn có biết ta đang buộc tội
nhắn tin tình dục ở tuổi thiếu niên?
Đó có thể là tội vì được tính như
nội dung khiêu dâm về trẻ em,
nếu có ảnh của ai đó
dưới 18 tuổi,
bất chấp việc các em chụp ảnh chính mình
và chia sẻ một cách tự nguyện.
Vì vậy, ta kết thúc với
một tình huống pháp lý kỳ quặc:
hai người 17 tuổi có thể quan hệ
hợp pháp hầu hết các bang ở Mỹ,
nhưng lại không được chụp ảnh.
Một số bang đã thử thông qua
các luật tiểu hình về nhắn tin tình dục
nhưng những bộ luật này
lặp lại cùng một vấn đề
vì họ vẫn đồng ý rằng
nhắn tin tình dục là bất hợp pháp.
Thật không hợp lý khi cố gắng
cấm hoàn toàn nhắn tin tình dục
để giải quyết vấn đề
xâm phạm quyền riêng tư.
Điều đó giống như nói rằng,
hãy giải quyết nạn hiếp dâm khi hẹn hò
bằng cách xem hẹn hò là bất hợp pháp.
Hầu hết thanh thiếu niên
không bị bắt vì nhắn tin tình dục,
bạn đoán được
ai sẽ bị bắt không?
Thường là các em
bị bố mẹ người yêu ghét bỏ.
Có thể vì định kiến giai cấp, phân biệt
chủng tộc hay kỳ thị người đồng tính.
Hầu hết những công tố viên,
tất nhiên, đủ thông minh
để không cáo buộc các em
tội tàng trữ nội dung khiêu dâm trẻ em
nhưng không phải là không có.
Theo các nhà nghiên cứu
tại Đại học New Hampshire,
7% các vụ bắt giữ
về tàng trữ nội dung khiêu dâm trẻ em
là thanh thiếu niên,
nhắn tin tình dục tự nguyện
với những em khác.
Tàng trữ nội dung khiêm dâm trẻ em
là tội nghiêm trọng,
nhưng đừng đánh đồng nó
với nhắn tin tình dục ở thanh thiếu niên.
Phụ huynh và giáo viên cũng có
những phản ứng về nhắn tin tình dục
mà không thực sự suy nghĩ
về đồng thuận.
Thông điệp của họ cho các em
thường là: chỉ cần đừng làm điều đó.
Tôi hoàn toàn hiểu được điều -
có nhiều rủi ro pháp lý nghiêm trọng
và tất nhiên, đó là khả năng
xâm phạm quyền riêng tư.
Khi bạn là một thiếu niên,
tôi chắc rằng bạn sẽ
bảo sao làm vậy, phải không?
Chắc hẳn bạn đang nghĩ: "Con tôi
sẽ không bao giờ nhắn tin tình dục".
Và đó là sự thật, thiên thần nhỏ của bạn
có thể không làm thế
vì chỉ 33% trẻ trong độ tuổi 16-17
tham gia nhắn tin tình dục.
Nhưng, đáng tiếc, khi lớn lên,
chúng sẽ làm như thế.
Mỗi nghiên cứu của tôi đều cho thấy
tỷ lệ trên 50% ở độ tuổi từ 18-24.
Và nhìn chung, không có gì sai cả.
Mọi người luôn hỏi tôi
những điều như:
"Không phải nhắn tin tình dục
là nguy hiểm sao?"
Nó giống như là bạn bỏ lại
ví trên ghế đá công viên
và mong đợi
nó sẽ không bị đánh cắp, phải không?
Đây là cách tôi nghĩ về nó:
nhắn tin tình dục giống như việc
bỏ lại ví ở nhà bạn trai mà thôi.
Nếu bạn quay trở lại ngày hôm sau
và tất cả số tiền đã biến mất,
bạn thực sự nên đá gã đó đi.
(Cười)
Vậy nên, thay vì buộc tội
nhắn tin tình dục
để cố ngăn chặn
những xâm phạm quyền riêng tư,
thay vào đó, ta nên
lấy sự chấp thuận làm trung tâm
trong cách nghĩ về
việc lưu hành thông tin cá nhân của mình.
Mỗi công nghệ truyền thông mới
đều gây lo ngại về quyền riêng tư.
Thực tế, ở Mỹ, các cuộc tranh luận
quan trọng đầu tiên về quyền riêng tư
là để đáp lại các công nghệ mới
vào thời điểm đó.
Cuối những năm 1800,
mọi người lo lắng về máy ảnh,
thứ đột nhiên
dễ mang theo hơn trước,
và các mục tin lá cải trên báo.
Họ lo rằng máy ảnh sẽ bắt được
thông tin về họ,
mang khỏi bối cảnh và
phổ biến nó rộng rãi.
Nghe có quen không?
Đó là điều ta đang lo ngại:
truyền thông xã hội
và thiết bị bay không người lái,
và dĩ nhiên, cả nhắn tin tình dục.
Những lo ngại về công nghệ này,
là hợp lý
vì công nghệ có thể
thổi phồng và phơi bày
những hành vi và phẩm chất
tồi tệ nhất của chúng ta.
Nhưng vẫn có giải pháp.
Đã từng có trường hợp như vậy
với một công nghệ mới nguy hiểm.
Năm 1908, Ford giới thiệu mẫu xe Model T.
Tỷ lệ tử vong do giao thông đã tăng lên.
Vấn đề từng là việc nghiêm trọng --
trông có vẻ an toàn, phải không?
Cách phản ứng đầu tiên của ta là
cố thay đổi hành vi của người lái xe,
nên ta đã nghĩ ra giới hạn tốc độ
và buộc họ nộp phạt.
Nhưng những thập kỷ tiếp theo,
ta bắt đầu nhận ra
bản thân công nghệ xe
không chỉ là trung lập.
Ta có thể thiết kế chiếc xe
để nó an toàn hơn.
Nên trong những năm 1920,
ta có kính chắn gió chống va đập.
Những năm 1950, là dây an toàn.
Và những năm 1990, là túi khí.
Cả ba lĩnh vực sau:
luật pháp, cá nhân và nền công nghiệp
theo thời gian đã cùng nhau
giúp giải quyết vấn đề
mà một công nghệ mới đặt ra.
Và chúng ta có thể làm tương tự
với bảo mật kĩ thuật số.
Tất nhiên, nó lại quay về
sự đồng thuận.
Ý tưởng như sau.
Trước khi ai đó có thể phát tán
thông tin cá nhân của bạn,
họ cần phải có sự cho phép của bạn.
Ý tưởng về xác nhận đồng thuận này
đến từ các nhà hoạt động
chống cưỡng hiếp,
người nói với ta rằng
cần có sự chấp thuận
cho mọi hành vi tình dục.
Ta có những tiêu chuẩn thực sự cao
về sự chấp thuận ở nhiều lĩnh vực khác.
Hãy nghĩ về làm phẫu thuật.
Bác sĩ phải chắn rằng
bạn đang nghiêm túc chấp thuận
và hiểu rõ về thủ tục y tế đó.
Không phải loại chấp thuận
như với các điều khoản dịch vụ của iTunes,
chỉ cần kéo đến cuối trang
và nhấn đồng ý, đồng ý, sao cũng được.
(Cười)
Nếu nghĩ nhiều hơn về sự đồng thuận,
ta có thể có luật bảo mật tốt hơn.
Ngay bây giờ, chúng ta không có
nhiều sự bảo vệ như vậy.
Nếu chồng hoặc vợ cũ của bạn
là một người tồi tệ,
họ có thể lấy ảnh khỏa thân của bạn,
đăng lên một trang web khiêu dâm.
Có thể rất khó khăn
để gỡ bỏ những hình ảnh này.
Và ở rất nhiều bang, sẽ tốt hơn
nếu bạn đã chụp ảnh chính mình,
vì sau đó, bạn có thể nộp đơn
đòi bồi thường bản quyền.
(Cười)
Ngay bây giờ, nếu ai đó
xâm phạm quyền riêng tư của bạn,
dù đó là một cá nhân, một công ty hay NSA
(cơ quan an ninh quốc gia Hoa Kỳ),
bạn có thể thử nộp đơn kiện,
dù có thể không thành công
vì nhiều tòa án cho rằng bảo mật
kỹ thuật số là không thể.
Nên họ không sẵn lòng
trừng phạt bất cứ ai vi phạm nó.
Tôi vẫn luôn nghe mọi người hỏi rằng:
"Chẳng phải ảnh số
bằng cách nào đó
đã làm mờ
ranh giới giữa công cộng và riêng tư
vì nó là kỹ thuật số ư?
Không! Không!
Mọi thứ kỹ thuật số
không thể tự động công khai.
Điều đó nghe thật vô lý.
Học giả pháp lý Đại học New York
Helen Nissenbaum nói với chúng tôi,
chúng ta có luật pháp, chính sách
và quy chuẩn
để bảo vệ tất cả các loại
thông tin cá nhân,
và không phân biệt
thông tin có là kỹ thuật số hay không.
Tất cả hồ sơ y tế của bạn được số hóa
nhưng bác sĩ không thể
chỉ chia sẻ chúng với bất cứ ai.
Mọi thông tin tài chính của bạn
được giữ trong cơ sở dữ liệu số,
nhưng công ty thẻ tín dụng không thể
đăng lên mạng lịch sử mua hàng của bạn.
Luật pháp tốt hơn
có thể giúp giải quyết
việc xâm phạm quyền riêng tư
sau khi nó xảy ra,
nhưng một trong những điều đơn giản nhất
ta có thể làm là thay đổi bản thân
để giúp bảo vệ sự riêng tư của nhau.
Chúng ta luôn được bảo đó là riêng tư
là riêng của chúng ta, duy nhất,
trách nhiệm cá nhân.
Chúng ta được bảo, phải liên tục theo dõi
và cập nhật cài đặt bảo mật.
Chúng ta được bảo, không bao giờ chia sẻ
thứ mà mình không muốn cả thế giới thấy.
Nghe thật vô lý.
Phương tiện truyền thông kỹ thuật số
là môi trường xã hội
và chúng ta chia sẻ mọi thứ
với những người ta tin tưởng
cả ngày, mỗi ngày.
Như nhà nghiên cứu Princeton
Janet Vertesi lập luận,
dữ liệu và sự riêng tư của ta,
không chỉ mang tính cá nhân,
mà thực sự là mối liên hệ
giữa cá nhân với nhau.
Do đó, một điều thực dễ dàng
mà bạn có thể làm
là bắt đầu xin phép trước khi
bạn chia sẻ thông tin của một ai đó.
Nếu bạn muốn đăng ảnh của ai đó,
hãy xin phép họ.
Nếu bạn muốn chuyển tiếp
một email, hãy xin phép.
Và nếu bạn muốn chia sẻ
ảnh tự sướng khỏa thân của ai đó,
hiển nhiên, hãy xin phép.
Những thay đổi cá nhân này có thể
giúp ta bảo vệ sự riêng tư của nhau,
nhưng ta cũng cần
sự hỗ trợ của các công ty công nghệ.
Những công ty này có rất ít động lực
để giúp bảo vệ quyền riêng tư của ta
vì mô hình kinh doanh của họ
dựa vào việc chúng ta chia sẻ mọi thứ
với càng nhiều người càng tốt.
Bây giờ, nếu tôi gửi bạn một bức ảnh,
bạn có thể chuyển tiếp nó
cho bất cứ ai bạn muốn.
Sẽ thế nào nếu tôi được quyết định
hình ảnh đó có được chuyển tiếp hay không?
Điều này nói lên rằng, bạn không có
sự cho phép của tôi để gửi hình ảnh đi.
Chúng ta luôn làm kiểu này
để bảo vệ bản quyền.
Nếu mua một cuốn sách điện tử,
bạn không thể gửi chúng
tới mọi người mà bạn muốn.
Vậy sao lại không thử điều này
với điện thoại di động?
Điều bạn có thể làm
là yêu cầu các công ty công nghệ
thêm những tính năng bảo vệ này
vào các thiết bị và hệ điều hành
như là mặc định.
Sau cùng, bạn có thể lựa chọn
màu sắc cho xe của mình,
nhưng túi khí thì luôn là tiêu chuẩn.
Nếu chúng ta không nghĩ sâu thêm về
bảo mật kỹ thuật số và sự đồng thuận,
có thể sẽ có những hậu quả nghiêm trọng.
Đã có một cô bé vị thành niên
đến từ Ohio -
hãy gọi em là Jennifer,
vì sự riêng tư của em.
Em đã chia sẻ ảnh khỏa thân
của mình với bạn trai học trung học,
nghĩ rằng em có thể tin cậu ta.
Thật không may, cậu ta phản bội em
và gửi những bức ảnh đó
cho toàn bộ trường học.
Jennifer rất xấu hổ và bị sỉ nhục,
nhưng thay vì đồng cảm,
bạn bè cùng lớp quấy rối cô bé.
Chúng gọi em là đồ hư hỏng và gái điếm
làm cuộc sống của em khốn khổ.
Jennifer bắt đầu bỏ học
và điểm số sụt giảm.
Cuối cùng, Jennifer đã quyết định
kết thúc cuộc đời mình.
Jennifer đã không làm gì sai.
Tất cả điều em làm là
chia sẻ một tấm ảnh khỏa thân.
với ai đó mà em nghĩ là
có thể tin tưởng.
Nhưng luật pháp của chúng ta
nói với em rằng
em đã phạm một tội khủng khiếp
tương đương với tàng trữ
nội dung khiêu dâm trẻ em.
Các quy tắc giới tính của ta
nói với em rằng
bằng việc chụp ảnh khỏa thân
của chính mình,
cô bé đã làm
chuyện kinh khủng, đáng xấu hổ nhất.
Khi thừa nhận rằng quyền riêng tư
là không thể trên phương tiện kỹ thuật số,
chúng ta đã xóa bỏ hoàn toàn và tha thứ
cho hành vi cực kỳ tồi tệ
của bạn trai em.
Mọi người vẫn luôn nói với nạn nhân
của hành vi xâm phạm quyền riêng tư:
"Bạn đã nghĩ gì vậy?
Bạn không nên gửi tấm hình đó."
Nếu bạn cố gắng nói khác đi,
hãy thử cái này.
Tưởng tượng bạn chạy đến bên bạn mình
người vừa gãy chân khi trượt tuyết.
Họ đã chấp nhận rủi ro để tìm vui
và kết thúc không mấy tốt đẹp.
Nhưng bạn chắc chắn sẽ không
như một kẻ ngốc và nói:
''Ờ thì, tôi cho rằng
bạn không nên đi trượt tuyết nữa."
Nếu nghĩ nhiều hơn
về sự đồng thuận,
ta có thể thấy rằng, nạn nhân
của xâm phạm quyền riêng tư
xứng đáng nhận được
sự đồng cảm,
chứ không phải lời buộc tội,
sự xấu hổ, quấy rối hay trừng phạt.
Chúng ta có thể hỗ trợ nạn nhân và
có thể ngăn chặn xâm phạm quyền riêng tư
bằng việc hợp pháp hóa,
thay đổi cá nhân và công nghệ.
Vì vấn đề không phải nhắn tin tình dục,
mà là bảo mật kỹ thuật số.
Và một giải pháp cho đó
là sự đồng thuận.
Vì vậy, lần sau, khi một nạn nhân của
xâm phạm quyền riêng tư đến với bạn,
thay vì đổ lỗi cho họ,
hãy làm điều này:
hãy thay đổi những tư tưởng
về bảo mật kỹ thuật số,
và hãy đáp lại bằng sự đồng cảm.
Xin cảm ơn.
(Vỗ tay)