Bali- Hòn đảo của Chúa.
Một thiên đường xanh.
Hay...
một thiên đường bị mất.
Bali:
hòn đảo của rác.
Ở Bali,
chúng tôi phát hiện ra 680 cm khối
rác nhựa mỗi ngày.
Đó là câu chuyện về tòa nhà 14 tầng.
Khi nói đến túi nilon,
chưa tới 5% trong số đó được tái chế.
Chúng tôi biết điều đó thay đổi các ảnh
bạn chụp về hòn đảo.
Khi nghiên cứu về nó
cũng khiến chúng tôi thay đổi,
chúng tôi biết các túi nilon ở Bali
làm tắc nghẽn các rãnh cống
sau đó là những dòng sông
rồi tới đại dương.
Và thậm chí để chúng
không trôi ra đại dương,
một số được đốt hoặc ủ phân.
Nên chúng tôi đã quyết định
bắt tay thực hiện.
Và chúng tôi đã làm việc này
được ba năm
tuyên truyền về việc nói không
với túi nilon trên hòn đảo này.
Và chúng tôi đã có
vài thành công đáng chú ý.
Chúng tôi là chị em,
và chúng tôi học trong ngôi trường
tốt nhất quả đất:
Green School ở Bali.
Ngôi trường không chỉ khác biệt
về cách nó được xây bằng tre,
nhưng nó còn khác biệt về cách dạy.
Chúng tôi được dạy để trở thành
người tiên phong,
vài thứ mà sách giáo khoa bình thường
không đề cập.
Một ngày nọ, chúng tôi
được học trong lớp
nơi mà chúng tôi được học về
những người vĩ đại,
như Nelson Mandela
Lady Diana
Và Mahatma Gandi.
Trên đường về nhà,
chúng tôi thỏa thuận chúng tôi
cũng muốn làm người quan trọng.
Vậy tại sao chúng tôi phải chờ đến lúc lớn
mới là người quan trọng ?
Chúng tôi muốn làm gì đó ngay lúc này.
Ngồi trên ghế tối hôm đó,
chúng tôi động não và nghĩ về
những thứ thay đổi Bali.
Điều thu hút chúng tôi
đó là rác nhựa.
Nhưng đó là một vấn đề lớn.
Vì vậy chúng tôi nghiên cứu
mục tiêu cụ thể cho trẻ em:
túi nilon.
Ý tưởng được nảy ra.
Chúng tôi bắt đầu nghiên cứu,
và nói như vậy, chúng tôi
nghiên cứu càng nhiều,
chúng tôi biết được
túi nilon không tốt lành gì cả.
Và bạn biết gì không?
Chúng tôi thậm chí không cần nó.
Chúng tôi được truyền cảm hứng nhờ
tuyên truyền nói không với túi nilon.
ở nhiều nơi khác nhau,
từ Hawaii tới Rwanda
và một vài thành phố
như Oakland và Dublin.
Và ý tưởng được chuyển thành chiến dịch
"Tạm biệt túi nilon".
Trong nhiều năm, chúng tôi
tổ chức vận động,
chúng tôi đã được học rất nhiều.
Bài học đầu tiên:
bạn không thể làm một mình.
Bạn cần một đội
những người cùng chí hướng,
và từ đó chúng tôi đã lập nhóm
Tạm biệt túi nilon.
Một đội tình nguyện gồm
tất cả trẻ em trên đảo,
từ các trường quốc tế
và các trường địa phương.
Và cùng bọn trẻ,
chúng tôi bắt đầu
tiếp cận nhiều tầng,
dựa trên chữ ký kiến nghị
trực tuyến và ngoại tuyến,
thuyết trình về giáo dục và
truyền cảm hứng tại các trường
chúng tôi nâng cao ý thức chung về
vệ sinh các khu chợ, lễ hội và bãi biển.
Điều cuối cùng,
chúng tôi phân phối các bao thay thế,
chẳng hạn như bao lưới,
bao được tái chế từ báo
hoặc bảo được làm hoàn toàn
từ các nguyên liệu hữu cơ,
tất cả do người dân
trên đảo thực hiện.
Chúng tôi thí nghiệm
một ngôi làng,
gồm 800 hộ gia đình
Thị trưởng của làng,
người bạn đầu tiên
ông thích chiếc áo,
điều đó đã giúp chúng tôi.
Chúng tôi tập trung thu hút khách hàng,
bởi vì đó là nơi cần thay đổi.
Làng của chúng tôi đã
đi được 2/3 chặng đường
không còn dùng túi nilon.
Nỗ lực đầu tiên của chúng tôi là
tiếp cận thống đốc Bali nhưng thất bại.
Nên chúng tôi đã nghĩ,
"Hmm ... một lá đơn kiến nghị
với một triệu chữ ký.
Họ không thể từ chối chúng ta, đúng chứ?"
Chính xác!
Nhưng, ai đoán chắc rằng
một triệu chữ ký chỉ là
một ngàn nhân một ngàn?
(Cười)
Chúng tôi bị kẹt lại -
tới khi chúng tôi học
bài học thứ hai:
tư duy sáng tạo.
Vài người nói rằng
sân bay Bali đã đạt được 16 triệu
lượt đi và về trong một năm.
Nhưng làm sao chúng tôi có thể
vào được sân bay?
Và đây bài học thứ ba:
sự kiên trì.
Chúng tôi đi thẳng vào sân bay.
Chúng tôi qua được người gác cổng.
Và sau đó là cấp trên của cấp trên,
và sau đó là trợ lý quản lý văn phòng,
rồi tới quản lý văn phòng,
và rồi...
chúng tôi lê xuống 2 tầng và nghĩ,
hừm, lại gặp ông gác cổng rồi.
Và sau vài ngày đi gõ từng cửa
trở thành những đứa trẻ trong phái đoàn,
chúng tôi cuối cùng cũng gặp được
giám đốc kinh doanh của sân bay Bali.
Chúng tôi đưa cho ông bài diễn văn
"Túi nilon ở Bali", là một người tử tế,
ông nói rằng: "Tôi không thể tin vào
những gì bạn nói,
nhưng tôi sẽ cho phép các bạn
xin chữ ký của các hành khách
và các người di cư".
(Cười)
(Vỗ tay)
Trong một tiếng rưỡi đầu tiên ở đó,
chúng tôi đã có khoảng 1 000 chữ ký.
Thật tuyệt phải không ?
Bài học thứ tư:
bạn cần chiến thắng
mọi tầng lớp trong xã hội,
từ học sinh, giám đốc kinh doanh
đến những người nổi tiếng.
Và nhờ vào sự thu hút của Green School,
chúng tôi đã tiếp cận được
cố định vài người nổi tiếng.
Ông Ban Ki Moon đã dạy chúng tôi
tổng thư kí Liên Hợp Quốc
không ký đơn kiến nghị -
(Cười)
ngay cả khi những đứa trẻ
yêu cầu một cách lịch sự.
Nhưng ông ấy đã hứa
sẽ tuyên truyền với thế giới,
giờ chúng tôi làm việc
khăng khít với Liên Hợp Quốc.
Jane Goodall đã dạy chúng tôi
về sức mạnh của mạng xã hội.
Cô ấy bắt đầu với một nhóm
tên là Root & Shoots
và bây giờ cô ấy có 4000 nhóm
trên khắp thế giới.
Chúng tôi là một trong số đó.
Cô ấy thực sự là
nguồn cảm hứng cho chúng tôi.
Nếu bạn là thành viên của Rotarian,
thì rất vui được gặp bạn.
Chúng tôi thuộc nhóm Interactor,
những người trẻ nhất
nhóm Rotary quốc tế.
Nhưng chúng tôi cũng
học được nhiều về sự kiên trì,
cách chấp nhận thất bại,
khả năng lãnh đạo,
làm việc nhóm,
tình bạn,
chúng tôi tìm hiểu về
người dân Bali và nền văn hóa
và chúng tôi học được sự quan trọng của lời hứa
Không phải lúc nào cũng dễ dàng.
Đôi khi nói thì dễ hơn là làm.
Nhưng năm ngoái, chúng tôi
đã làm được điều đó.
Chúng tôi tới Ấn Độ để thuyết trình,
và bố mẹ tôi đưa chúng tôi
tới nhà riêng của Mahatma Gandhi.
Chúng tôi học về
sức mạnh của sự tuyệt thực
ông làm thế để tiến tới mục đích của mình.
Vâng, kết thúc chuyến đi,
khi chúng tôi lại gặp ba mẹ mình,
chúng tôi quyết định và nói rằng,
"Chúng con đang tuyệt thực!"
(Cười)
Bạn có thể hình dung
vẻ mặt của họ rồi đó.
Mất thời gian để thuyết phục,
và không chỉ đối với ba mẹ tôi
còn có bạn tôi cũng như
thầy cô của chúng tôi.
Isabel và tôi nghiêm túc
khi làm vậy.
Nên chúng tôi gặp
chuyên gia dinh dưỡng,
và chúng tôi thỏa hiệp với nhau
không ăn từ sáng đến chiều mỗi ngày
cho đến khi thống đốc của Bali
đồng ý gặp chúng tôi
để nói về biện pháp
ngăn chặn túi nilon ở Bali.
Tiếng Bahasa Indonesia chúng tôi gọi nó
là "Mogak Makan"
bắt đầu.
Chúng tôi nhờ phương tiện
truyền thông giúp chúng tôi
và rồi đến ngày thứ hai,
cảnh sát bắt đầu tới nhà,
trường của chúng tôi.
Hai cô gái này đang làm gì vậy ?
Chúng tôi biết chúng tôi
không thể gây sự chú ý tới thống đốc
bằng cách tuyệt thực -
chúng tôi có thể phải vào tù.
Nhưng, khoan đã, nó đã có tác dụng
24 tiếng sau,
chúng tôi được đón ở trường
được hộ tống tới
văn phòng của thống đốc.
Và ở đó ông ấy -
(Vỗ tay)
đang chờ để tiếp chuyện với chúng tôi,
ủng hộ và biết ơn
với thiện chí của chúng tôi
đã quan tâm tới
vẻ đẹp và cảnh quan của Bali.
Ông hứa với chúng tôi
giúp người dân Bali
nói không với túi nilon.
Chúng tôi giờ là bạn của nhau,
và trên cơ sở hợp pháp,
chúng tôi nhắc nhở ông cũng như
nhóm của ông thực hiện lời hứa.
Và thật vậy,
mới đây, ông ấy đã tuyên bố
Bali sẽ không còn túi nilon
vào năm 2018.
(Vỗ tay)
Bên cạnh đó, ở sân bay quốc tế Bali,
một trong những nguồn hỗ trợ
đang lên kế hoạch tiến hành chính sách
không túi nilon vào năm 2016.
Hãy dừng ngay việc phân phát
túi nilon miễn phí
và đem túi tái sử dụng của bạn
đó là thông điệp tiếp theo nhằm
thay đổi ý thức của du khách.
Chiến dịch ngắn hạn
của chúng tôi,
"Một hòn đảo/ Một tiếng nói",
mọi chuyện là vậy.
Chúng tôi kiểm tra và công nhận
các cửa hàng và nhà hàng
tuyên bố công khai đây là
khu vực không có bao nilon,
và chúng tôi dán logo trên lối vào của họ
và công bố tên họ
trên phương tiện truyền thông
và các tờ tạp chí lớn ở Bali.
Và ngược lại,
chúng tôi chú ý
những nơi không có logo.
(Cười)
Vậy thì, tại sao chúng lại
nói điều này cho các bạn?
Vâng, một phần nó làm
chúng tôi tự hào
về kết quả đạt được
cùng nhóm của mình,
chúng tôi có thể làm được.
Nhưng trong khoảng thời gian đó,
chúng tôi hiểu được những điều
trẻ em có thể làm được.
Chúng tôi có thể làm được gì đó.
Isabel và tôi chỉ có 10-12 tuổi
khi bắt đầu làm những việc này.
Chúng tôi không hề có kế hoạch,
hay chiếc lược cố định,
hoặc ẩn ý nào cả -
chỉ là ý tưởng hiện ra trước mắt
và nhóm bạn làm cùng chúng tôi.
Những gì chúng tôi muốn
là ngăn chặn bao nilon
cùng sự gò bó và ngột ngạt
ra khỏi nhà của chúng tôi.
Trẻ em có nguồn
năng lượng vô tận
và động lực để thay đổi
nhu cầu của thế giới.
Vì vậy, những đứa trẻ xinh đẹp
nhưng muốn thách thức thế giới:
hãy thử xem!
Hãy tạo sự khác biệt.
Chúng tôi không hề nói chuyện sẽ dễ dàng.
Chúng tôi chỉ nói chuyện này đáng làm.
Trẻ em chỉ chiếm 25% dân số thế giới,
nhưng chúng tôi sẽ thành
100% trong tương lai.
Chúng tôi vẫn có nhiều việc phải làm,
nhưng chúng tôi sẽ không dừng lại
cho đến khi câu hỏi đầu tiên
khi bạn đặt chân tới sân bay quốc tế Bali
"Chào mừng đến với Bali",
"bạn có túi nilon
để xuất trình không? "
(Cười)
Chúc bình an.
Cảm ơn.
(Vỗ tay)