Tôi đã từng nói chuyện với một nhóm 300 thiếu nhi,
tuổi từ 6 tới 8 ở một bảo tàng thiếu nhi
và tôi đã mang tới đó một chiếc túi có rất nhiều chân giả,
tương tự như những cái bạn thấy ở đây,
và đặt chúng trên một cái bàn cho bọn trẻ.
Và từ kinh nghiệm của mình, tôi nhận thấy rằng bọn trẻ bẩm sinh đã rất tò mò
về những gì chúng không biết hoặc chưa hiểu,
hoặc những gì lạ lẫm với chúng.
Chúng chỉ học được sự sợ hãi trước những khác biệt
khi một người lớn bắt ép chúng phải như vậy,
và đôi khi cảm nhận thấy bản tính tò mò,
là họ liền kiểm soát việc đặt câu hỏi của bọn trẻ
với mong muốn chúng là những đứa trẻ ngoan ngoãn lịch sự.
Vậy nên tôi đã treo bức tranh về 1 giáo viên cấp I ngoài hành lang
và với những đứa ngỗ ngịch,tôi nói "Bây giờ, bất cứ điều gì các em làm,
đừng nhìn vào chân của cô ấy."
Nhưng, tất nhiên, đó là điểm đáng nói.
Đó là lý do vì sao tôi có mặt ở đó, Tôi muốn họ quan sát và khám phá.
Nên tôi đã có một thỏa thuận nhỏ với các vị phụ huynh
rằng những đứa trẻ có thể bước vào mà ko có người lớn áp tải, trong vòng 2 phút,
một mình chúng mà thôi.
Cánh cửa mở ra, bọn trẻ bước tới cái bàn
và chúng chọc, đẩy, rồi lắc lắc các ngón chân,
rồi cố dồn hết sức nặng cơ thể lên một cái chân chạy nước rút
để xem điều gì xảy ra.
Và tôi nói, "Các em, rất nhanh thôi--
Cô thức dậy vào sáng nay, quyết định là sẽ nhảy qua một căn nhà--
không cao lắm đâu, 2,3 tầng gì đó--
nhưng nếu có thể, các em hãy nghĩ về bất cứ một con vật, siêu anh hùng, nhân vật hoạt hình nào cũng được
bất kể ai mà các em nghĩ đến lúc này
và loại chân nào các em muốn cô sử dụng? "
Và ngay lập tức, một giọng nói vang lên " Kangaroo ạ!"
"Không phải! Nên là 1 con ếch chứ!"
" Ai bảo. Nó chính là Go Go Gadget"
" Sai hết. Phải là Gia đình Siêu nhân mới chính xác"
Và rất rất nhiều thứ khác-- tôi chưa từng hay biết
Và sau đó, một cậu bé 8 tuổi hỏi,
" Cô ơi, sao cô không muốn bay ạ? "
Và cả khán phòng, gồm cả tôi nữa, đều ồ lên " Ừ nhỉ"
(Tiếng cười)
Và như vậy, tôi đã đi từ một người phụ nữ
để bọn trẻ được dạy và nhìn thấy là "tàn tật"
thành một người có khả năng mà chẳng có em nào có được cả.
Thành ai đó có thể coi là Siêu nhân cũng chẳng sai.
Thú vị thật.
Và có lẽ một số bạn ở đây đã thấy tôi ở TED, 11 năm trước,
và có rất nhiều bàn tán xoay quanh cách thức mà cuộc hội thảo này thay đổi cuộc sống con người ta
đối với diễn giả và thính giả, và tôi cũng không phải là một ngoại lệ.
TED thực sự bệ phóng cho tôi khám phá cuộc đời mình trong nhiều năm tới.
Vào thời điểm đó, những đôi chân tôi mang tới đã là những đột phá lớn trong Y học.
Tôi đã có những đôi chân được làm từ sợi carbon
lấy ý tưởng từ chân sau của một chú báo
cặp chân mà bạn có thể đã thấy trên sân khấu ngày hôm qua
Và nhứng đôi chân rất sống động này, chúng được làm toàn bộ bằng silicon
Vậy nên ở thời điểm đó là cơ hội cho tôi để gọi một cú điện thoại
cho những nhà phát minh vượt ra khỏi cộng đồng y khoa chân tay giả truyền thông
để mang tài năng của họ cho ngành khoa học và nghệ thuật
về chế tạo những đôi chân giả.
Vậy nên chúng ta có thể dừng việc phân chia hình thái, chức năng và giá trị thẩm mỹ,
và cho những đôi chân này những giá trị hoàn toàn khác.
Và, thật may mắn làm sao, rất nhiều người trả lời cuộc gọi đó.
Và chuyến hành trình bắt đầu, với một thính giả của buổi hội thảo hôm đó--
Chee Pearlman, người có thể đang ngồi đâu đó ngày hôm nay.
Cô ấy sau này là biên tập viên của một tạp chí tên là ID,
và cô ấy cho tôi lên trang bìa tạp chí này.
Đây là sự khởi đầu cho một hành trình không tưởng.
Những sự gặp gỡ thú vị xảy ra với tôi vào lúc đó;
Tôi cũng đã chấp nhận một số lời mời diễn thuyết,
về thiết kế của đôi chân giả khắp nơi trên thế giới.
Mọi người đến bên tôi sau cuộc hội thảo, sau cuộc nói chuyện của tôi,
đàn ông và phụ nữ.
Và cuộc chuyện trò diễn tiến kiểu như,
"Chị biết không Aimee, chị thực sự rất hấp dẫn đấy
Chị trông thật khỏe mạnh làm sao"
(Tiếng cười)
Tôi nghĩ" Chà, thật kì lạ,
vì tôi cảm thấy mình không hề khuyết tật".
Và nó thực sự định hướng tôi tới cuộc nói chuyện hôm nay,
để có thể hiểu hơn, về cái đẹp.
Một người phụ nữ xinh đẹp trông phải thế nào?
Một cơ thể hấp dẫn phải ra sao?
Và cũng thú vị không kém, từ quan điểm nhân dạng học
"khuyết tật" có thể định nghĩa là gì?
Ý tôi là, mọi người-- Pamela Anderson còn có nhiều vết tích thẩm mỹ hơn cả tôi.
Chẳng ai gọi cô ta là khiếm khuyết cả.
(Tiếng cười)
Vậy nên tờ tạp chí này, với sự trợ giúp về đồ họa của Peter Saville
cho đến nhà thiết kế thời trang Alexander McQueen và nhiếp ảnh gia Nick Knight,
là những người rất hứng thú khi khám cuộc trò chuyện này.
Vậy nên 3 tháng sau đã có mặt trên máy bay
bay tới London cho buổi chụp hình đầu tiên của mình.
kết quả là như các bạn thấy đây--
Hợp thời trang đấy chứ?
3 tháng sau đó, tôi tham gia show trình diễn cho Alexander McQueen
trên đôi chân giả làm thủ công từ gỗ của cây tần bì
Chẳng ai biết rằng--vì mọi người đều nghĩ đó là một cặp bốt bằng gỗ
Tôi vẫn có cặp chân này trên sân khấu hôm nay với tôi:
Nho, mộc lan, thực sự rất ấn tượng.
Chỉ là vấn đề về thẩm mỹ mà thôi.
Thẩm mỹ nâng tầm những vật bình thường và bị bỏ quên
đến một chân trời nghệ thuật.
Nó có thể biến vật từ thứ khiến con người ta sợ hãi
thành thứ thu hút mọi ánh nhìn,
và còn quan sát lâu hơn nữa,
và thậm chỉ để hiểu ra điều gì đó.
Tôi học được điều này lần đầu tiên sau hành trình tiếp theo của tôi.
Nghệ sĩ Matthew Barney, trong bộ phim của ông với tên gọi "The Cremaster Cycle."
Nó thực sự có tác động lớn đến tôi--
rằng đôi chân của tôi có thể là một công trình điêu khắc.
Và từ lúc đó, tôi bắt đầu chuyển nhu cầu để trông giống người bình thường
mà chỉ có chân giả là thứ lý tưởng duy nhất.
Vậy nên chúng tôi tạo ra những cặp chân mà mọi người gọi là chân thủy tinh
trong khi thực ra chúng toàn bộ là polyurethane trong suốt.
hay là vật liệu làm viên bi bowling.
Nặng lắm!
Rồi chúng tôi chế tạo những cặp chân đúc từ cát
với một bộ rễ khoai tây mọc ở trong, và củ cải đường mọc ở ngoài,
và những ngón chân dễ thương màu đồng thau.
Đây là hình cận cảnh của đôi chân đó.
Rồi sau đó là những nhân vật khác như cô gái nửa người nửa báo--
một chút gợi nhớ lại quãng thời gian là vận động viên của tôi.
14 giờ trang điểm
để tạo ra mọt sinh vật có móng vuốt nhân tạo
móng và đuôi ve vẩy,
y chang con tắc kè vậy.
(TIếng cười)
Rồi những đôi chân khác chúng tôi kết hợp...
trông như xúc tu của loài sứa vậy.
Vẫn làm từ polyurethane.
Và mục đích duy nhất những đôi chân này có,
ngoài bối cảnh trong phim ra,
là để kích thích giác quan và thúc đẩy trí tưởng tượng,
Một vấn đề thật kì lạ.
Ngày hôm nay, tôi có hàng tá những đôi chân giả ở đây
mà nhiều người khác nhau làm tặng tôi,
và tôi linh động khi chọn loại địa hình phù hợp để gắn chúng.
Tôi có thể thay đổi chiều cao--
Tôi có hẳn 5 mức chiều cao khác nhau nhé.
(Tiếng cười)
Hôm nay, tôi cao 6 feet 1.
Tôi có đôi chân này hơn 1 năm rồi
ở vùng Dorset Orthopaedic thuộc nước Anh
và khi tôi mang chúng tới Manhattan,
trong buổi tối đầu tiên ở thị trấn, tôi tham gia 1 bữa tiệc rất thú vị.
Một cô gái ở đó biết tôi đã lâu
là tôi chỉ cao 5 feet 8.
Miệng cô ấy há hốc khi thấy tôi,
và cô nói " Sao cậu cao vầy "
Và tôi đáp lại "Mình biết. Hay không? "
Tôi biết nó giống kiểu đi nhiều cái cà kheo chồng lên nhau vậy,
nhưng tôi lại có sự tiếp xúc khác với cái cửa ra vào
mà tôi chưa từng nghĩ tôi có thể có.
Và tôi đang rất vui với nó.
Cô gái ấy nhìn tôi,
và nói tiếp "Nhưng Aimee, thật là không công bằng chút nào"
(Tiếng cười)
(Vỗ tay)
Và điều thú vị là cô ấy thực sự nghĩ như vậy.
Thật là bất công khi bạn có thể thay đổi chiều cao của mình,
nếu bạn muốn thế.
Và khi tôi biết--
và khi tôi biết rằng những cuộc trò chuyện với mọi người
đã thay đổi thực sự lớn lao làm sao.
trong thập niên cuối cùng này.
Đây không phải là một cuộc trò chuyện về việc vượt qua sự khiếm khuyết bản thân
Đây là một cuộc trò chuyện về giá trị tăng lên của bản thân.
Đây là về tiềm năng mà bạn sở hữu.
Một cái chân hay tay giả không hề có nghĩa là bạn cần thay thế những gì đã mất nữa.
Nó thực sự mang ý nghĩa của người mang nó.
mang sức mạnh để tạo ra tất cả những gì họ muốn
trong khoảng không gian này.
Vậy thì những người đã từng bị xã hội coi là "tàn tật"
bây giờ có thể trở thành kiến trúc sư của chính bản thân họ
và thực sự có thể tiếp tục thay đổi bản thân thêm nữa
bằng việc thiết kế cơ thể mình
từ một vị trí được trao họ trao cho sức mạnh.
Và điều thực sự thú vị với tôi vào lúc này
là bằng việc kết hợp các công nghệ tân tiến--
robot, sinh học--
với một vốn thẩm mỹ lâu đời,
chúng ta đang tiến gần hơn để hiểu cộng đồng của mình.
Tôi nghĩ rằng nếu bạn muốn khám phá tiềm năng tối đa
trong xã hội của mình
chúng ta cần phải liên kết những sức mạnh lớn lao
và những khiếm khuyết mà chúng ta đều có.
Tôi đang nghĩ đến tác phẩm Shylock của Shakespeare:
" Nếu bạn châm chọc tôi, tôi sẽ đau đớn
và nếu bạn chọc lét tôi, tôi sẽ cười chứ? "
Đấy là cộng đồng của chúng ta
với tất cả tiềm năng sẵn có trong đó,
nó khiến chúng ta đẹp đẽ hơn.
Cảm ơn các bạn
(Vỗ tay)