John, điều này có vẻ thật đáng sợ.
Phải.
Cảm giác rằng thế giới đang ở giai đoạn
mà ta chưa chứng kiến một thời gian dài.
Mọi người không chỉ bất đồng
theo cách mà chúng ta quen thuộc,
về sự phân chia tả-hữu trong chính trị.
Những sự khác biệt sâu sắc hơn nhiều
đang diễn ra
Điều gì đang xảy ra vậy, và làm thế nào
chúng ta lại rơi vào giai đoạn này?
Đây là điều khác biệt.
Có điều gì đó còn lớn hơn
cảm giác ngày tận thế rất nhiều.
Một khảo sát được thực hiện bởi
Pew Research chỉ ra rằng:
Mức độ mà chúng ta cảm thấy
về phía bên kia không chỉ --
Chúng ta không chỉ không thích họ;
Chúng ta cực kỳ không thích họ,
và chúng ta cho rằng
họ là một mối đe dọa cho dân tộc.
Số lượng người có suy nghĩ như vậy
ngày càng tăng,
và bây giờ nó đã vượt quá 50%
ở cả hai bên.
Mọi người sợ hãi,
bởi vì có điều gì đó khác so với trước đây
nó nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Vào bất kì thời điểm nào khi tôi
nhìn vào bất cứ sự sắp xếp xã hội nào,
tôi luôn sử dụng ba nguyên lý cơ bản
của tâm lý đạo đức,
tôi nghĩ là chúng sẽ có ích
trong trường hợp này
Điều đầu tiên mà bạn phải luôn luôn
lưu tâm
khi nghĩ về chính trị
là chúng ta mang tính bộ lạc.
Chúng ta đã phát triển
theo chủ nghĩa bộ lạc.
Một trong những nhìn nhận
đơn giản và tuyệt vời nhất
về xã hội loài người tự nhiên
là thành ngữ Bedouin:
"Tôi chống lại anh trai tôi;
tôi và anh trai chống lại
anh chị em họ;
tôi, anh trai và anh chị em họ
chống lại những người lạ."
Chủ nghĩa bộ lạc đó cho phép
chúng ta tạo ra những cộng đồng lớn
và tìm lại với nhau
để cạnh tranh với những cộng đồng khác.
Điều đó giúp chúng ta thoát khỏi rừng
và những nhóm nhỏ,
nhưng nó lại đem đến
sự mâu thuẫn kéo dài.
Câu hỏi mà bạn phải nghĩ đến là:
Những khía cạnh nào của xã hội chúng ta
đang làm điều đó tồi tệ hơn.
và điều gì gì làm chúng dịu xuống.
Đây quả là một thành ngữ
không mấy tích cực.
Anh nói rằng điều này thực sự đã
ăn sâu vào suy nghĩ của con người
ở một mức độ nào đó?
Ồ, chắc chắn rồi. Đây chỉ là một mặt
cơ bản của nhận thức xã hội loài người.
Nhưng chúng ta cũng có thể sống hòa bình
với nhau một cách thực sự.
chúng ta đã nghĩ ra nhiều cách vui vẻ,
như là những trận chiến trò chơi.
Ý tôi là thể thao, chính trị --
Đây là tất cả những cách mà chúng ta
luyện tập cái bản chất bộ lạc này
mà không thực sự làm ai bị thương
Chúng ta cũng rất giỏi trong giao thương,
khám phá và gặp những người mới.
Vì vậy mà chủ nghĩa bộ lạc của chúng ta
là một cái gì đó dao động lên xuống --
Chúng ta không phải lúc nào cũng
chống lại lẫn nhau,
nhưng sẽ không bao giờ có
hòa bình thế giới.
Kích cỡ của bộ lạc đó
có thể thu nhỏ hoặc mở rộng ra.
Đúng vậy.
Kích cỡ của cái được coi là "chúng ta"
và của cái được coi là "bên kia" hay "họ"
có thể thay đổi.
Và một vài người tin rằng quá trình đó
có thể tiếp diễn không thời hạn.
Đúng vậy.
Chúng ta đã thực sự mở rộng
ý nghĩa của bộ lạc được một lúc rồi.
Tôi nghĩ là,
nơi ta đang tìm thấy cái có thể
được gọi là sự phân biệt tả-hữu mới.
Sự phân biệt tả-hữu mà
chúng ta vẫn thửa hưởng
xuất phát từ sự phân biệt giữa
lao động với tư bản,
và tầng lớp lao động, và Marx.
Nhưng tôi nghĩ những gì chúng ta
đang chứng kiến, ngày càng tăng
là sự chia rẽ trong tất cả
chế độ dân chủ phương Tây
giữa những người muốn dừng
ở mức độ quốc gia,
những người có xu hướng địa phương--
và tôi không có ý đó là điều xấu --
những người mà có thiên hướng
về nguồn cội nhiều hơn,
họ quan tâm về thành phố,
cộng đồng và dân tộc của họ.
Với những người chống lại chủ nghĩa
địa phương và người --
bất cứ khi nào rối trí, tôi lại nghĩ tới
bài "Imagine" của John Lennon.
"Hãy tưởng tượng không có các quốc gia
không phải giết chóc hay hy sinh vì nó."
Đây là những người mong muốn
một chính phủ toàn cầu hơn,
họ không thích các quốc gia độc lập,
họ không thích biên giới.
Anh cũng có thể thấy điều này
ở khắp châu Âu.
Có một người với những ẩn dụ tuyệt vời
thực ra, là Shakespeare--
viết mười năm trước ở Anh.
Tác giả có một ẩn dụ:
"Chúng ta là người ở phía trên
hay phía dưới cầu rút?"
Và nước Anh bị chia rẽ
52-48 ở điểm đó.
Và nước Mỹ cũng bị chia rẽ ở điểm đó.
Những người trong số chúng ta
lớn lên với The Beatles
và thứ đại loại như triết học hippie
mơ về một thế giới kết nối hơn --
thật là lý tưởng và "làm sao mà
người ta lại có thể nghĩ xấu về điều đó?"
và những gì mà anh đang nói,
thực sự là,
hàng triệu người ngày nay
không chỉ thấy rằng đó là điều ngớ ngẩn;
nó thực sự nguy hiểm và sai trái,
họ sợ nó.
Tôi nghĩ vấn đề quan trọng là,
đặc biệt ở châu Âu nhưng cả ở đây
là vấn đề nhập cư.
Tôi nghĩ đây là điểm chúng ta
phải nhìn nhận một cách cẩn thận
khoa học xã hội
về sự đa dạng và nhập cư.
Một khi một vấn đề bị chính trị hóa
một khi nó tạo nên sự chia rẽ tả-hữu
thì ngay cả những nhà khoa học xã hội
cũng không thể nghĩ thấu đáo về nó.
Sự đa dạng là tốt theo rất nhiều nghĩa.
Nó rõ ràng tạo ra nhiều sự đổi mới hơn.
Nền kinh tế Mỹ phát triển rất nhiều từ đó.
Đa dạng và nhập cư mang lại
rất nhiều điều tốt.
Nhưng, tôi nghĩ những gì mà
các nhà toàn cầu hóa không nhìn thấy,
điều mà họ không muốn nhìn thấy
là sự đa dạng dân tộc
loại bỏ vốn xã hội và sự tin tưởng.
Một nghiên cứu rất quan trọng
của Robert Putnam,
tác giả của "Bowling một mình,"
nhìn vào cơ sơ dữ liệu vốn xã hội.
Một cách căn bản, càng nhiều người
thấy rằng họ như nhau,
họ càng tin tưởng lẫn nhau,
họ càng có thể có một nhà nước
phân chia lại phúc lợi.
Các quốc gia Scandinavia rất tuyệt vời
bởi vì họ có gia tài là các quốc gia nhỏ,
đồng chủng tộc.
và điều này dẫn tới một
nhà nước phúc lợi cấp tiến,
một tập hợp những giá trị
tả khuynh nói rằng,
"Hãy hạ cầu rút xuống!
Thế giới là một nơi tuyệt vời.
Những người ở Syria đang chịu đựng--
chúng ta phải chào đón họ."
Và đó là một điều tốt đẹp.
Nhưng nếu, và tôi đã ở Thụy Điển
mùa hè này,
nếu sự bàn luận ở Thụy Điển
tương đối chính xác về chính trị
và họ không thể nói về những mặt tiêu cực,
bạn sẽ kết thúc ở chỗ
mang rất nhiều người vào.
Điều đó sẽ loại bỏ vốn xã hội,
làm khó có thể có một nhà nước phúc lợi.
và họ có thể sẽ kết thúc
giống như những gì ta có ở Mỹ,
với một xã hội chia rẽ chủng tộc
một cách rõ ràng.
Rất không thoải mái khi nói về
những điều này.
Nhưng tôi nghĩ đây là điều,
ở châu Âu và cũng như ở Mỹ,
chúng ta cần phải chú ý.
Anh nói rằng những người lý trí,
những người tự cho rằng họ không phải
là những kẻ phân biệt chủng tộc,
mà là những người đứng đắn,
có những lý lẽ cho rằng
chỉ là con người quá khác biệt;
rằng chúng ta có nguy cơ bị quá tải
nhận thức về những gì mà con người có khả năng
bằng cách trộn lẫn những người
quá khác biệt.
Vâng, nhưng sẽ dễ chịu hơn
nếu nói rằng đó không nhất thiết
phải là về chủng tộc.
Đó là về văn hóa.
Có một công trình tuyệt vời của
nhà khoa học chính trị Karen Stenner,
chỉ ra rằng
khi mà con người cho rằng
chúng ta là một,
chúng ta đều như nhau,
có nhiều người có khuynh hướng
độc tài chủ nghĩa.
Họ không đặc biệt phân biệt chủng tộc
khi họ cảm thấy
không có mối đe dọa nào
cho xã hội và trật tự đạo đức.
Nhưng nếu giả sử chúng ta kích hoạt họ
bởi ý nghĩ chúng ta sẽ chia rẽ,
mọi người đang khác biệt hơn,
thì họ sẽ phân biệt chủng tộc, đồng tính
hơn, họ muốn tống khứ những kẻ dị biệt.
Đây là lúc mà bạn sẽ thấy
sự phản ứng độc tài.
Bên tả, theo đến cùng
những lời của John Lennon
làm những điều tạo nên
phản ứng độc tài.
Chúng ta chắc chắc thấy điều này
ở Mỹ với phong trào Cánh hữu khác.
Ta thấy nó ở Anh,
và ở khắp châu Âu.
Nhưng mặt tích cực hơn của việc này
tôi nghĩ là các nhà địa phương hay
dân tộc chủ nghĩa, họ thực sự đúng --
nếu bạn nhấn mạnh sự
tương đồng văn hóa của chúng ta,
thì chủng tộc không là vấn đề.
Vậy sự đồng hóa
tiếp cận sự nhập cư
loại bỏ rất nhiều những vấn đề này.
Và nếu bạn coi trọng việc có một
nhà nước phúc lợi hào phóng,
bạn phải nhấn mạnh rằng
tất cả chúng ta là như nhau.
Vậy là nhập cư gia tăng và
nỗi sợ điều đó
là một trong những nguyên nhân
của sự chia rẽ gần đây.
Vậy những nguyên nhân khác là gì?
Nguyên lý tiếp theo của tâm lý học đạo đức
là trực giác đi trước
lý luận chiến lược theo sau.
Bạn có thể đã nghe thấy
cụm từ "lý luận động cơ"
hay "thiên kiến xác nhận."
Có một vài nghiên cứu rất thú vị
về trí thông minh và những
khả năng bằng lời của chúng ta
có thể đã không tiến hóa
để giúp chúng ta tìm ra sự thật,
mà là giúp chúng ta thao túng lẫn nhau,
bảo vệ danh dự của chúng ta
Chúng ta rất, rất tốt trong việc
biện hộ cho bản thân mình.
Và khi chúng ta tính đến
những lợi ích nhóm,
thì không chỉ tôi,
mà là đội của tôi với đội của bạn,
ngay cả khi bạn đang đáng giá bằng chứng
cho rằng bên bạn sai,
chúng ta chỉ không thể chấp nhận điều đó.
Đây là lý do vì sao mà bạn không thể thắng
một cuộc tranh luận chính trị.
Nếu bạn đang tranh luận một điều gì,
bạn không thể thuyết phục người khác
bằng lý lẽ và bằng chứng,
vì đó không phải là cách mà
lý luận hoạt động.
Vậy bây giờ, hãy đưa cho chúng ta,
internet, Google"
"Tôi nghe thấy rằng Barack Obama
được sinh ra ở Kenya.
Để tôi Google -- ôi trời ơi!
10 triệu tìm kiếm! Xem này, đúng rồi!"
Đây trở thành một ngạc nhiên
không mấy dễ chịu với nhiều người.
Truyền thông xã hội thường được định hình
bởi những kẻ lạc quan vào công nghệ
như đây là một nguồn lực kết nối tuyệt vời
giúp mang mọi người lại gần nhau hơn.
Nhưng lại có những phản tác dụng
không mong muốn.
Đúng vậy.
Đó là lý do vì sao tôi rất thích
quan điểm âm-dương.
về bản chất con người, về tả hữu
mỗi bên đúng về một số điều nhất định,
nhưng lại mù quáng về những điều khác.
Bên tả nhìn chung tin rằng
bản chất con người là đúng:
mang mọi người lại gần nhau, phá hủy
các rào cản và mọi thứ sẽ tốt đẹp.
Bên hữu -- những người bảo thủ xã hội,
không phải những nhà tự do chủ nghĩa
những người bảo thủ xã hội nhìn chung
tin con người có thể tham lam,
nhục dục và ích kỷ,
và chúng ta cần có luật lệ,
cần có những cấm đoán,
Vì thế, nếu bạn phá vỡ các bức tường,
cho phép mọi người giao tiếp
trên khắp thế giới,
bạn sẽ có rất nhiều những thứ đồi trụy
và sự phân biệt chủng tộc
Anh hãy làm rõ hơn.
Những nguyên lý này về bản chất con người
theo chúng ta mãi mãi.
Điều gì đã thay đổi, đào sâu hơn cảm giác
về sự chia rẽ này?
Bạn phải thấy sáu đến mười
ý khác nhau cùng một lúc
Tôi sẽ chỉ liệt kê một vài.
Ở Mỹ, một trong những --
thực ra, Mỹ và châu Âu --
một trong những ý lớn nhất
là Thế Chiến II.
Có một nghiên cứu thú vị của
Joe Henrich và những người khác
cho rằng nếu đất nước của bạn
gặp chiến tranh,
đặc biệt là khi bạn còn trẻ,
rồi tôi sẽ kiểm tra bạn 30 năm sau đó
trong một tình thế khó xử phổ biến
hoặc tình thế khó xử của một tù nhân,
bạn hợp tác hơn.
Bởi vì bản chất bộ lạc của bạn,
nếu bạn là --
bố mẹ tôi là thiếu niên
trong Thế Chiến II,
và họ có thể ra ngoài
tìm kiếm nhôm phế liệu
để giúp nỗ lực tham chiến.
Ý tôi là, mọi người được kéo lại
gần nhau hơn.
Và những người này tiếp tục,
họ khá lên nhờ kinh doanh
và chính phủ,
họ giữ những vị trí lãnh đạo.
Họ rất giỏi trong việc thỏa hiệp
và hợp tác.
Tất cả họ về hưu trong những năm 90.
Chỉ còn những người sinh ra ở giai đoạn
bùng nổ dân số cuối những năm 90.
Và tuổi trẻ của họ được dùng để
chống lại lẫn nhau trong mỗi nước,
vào năm 1968 và sau đó.
Sự mất mát thế hệ của Thế Chiến II,
"Thế hệ tuyệt vời nhất,"
là vô cùng lớn.
Vậy đó là một ý.
Một ý khác, ở Mỹ
là sự thanh lọc ở cả hai đảng.
Đã từng có những người cộng hòa tự do
và những người dân chủ bảo thủ.
Vậy nước Mỹ đã có một sự lưỡng đảng
thực sự giữa thế kỷ 20.
Nhưng vì một loạt các yếu tố khác nhau
bắt đầu xuất hiện vào những năm 90
chúng ta đã có một đảng tự do
và đảng bảo thủ được thanh lọc.
Vì vậy bây giờ, người của hai đảng này
thực sự khác nhau,
và chúng ta thực sự không muốn
con cái chúng ta cưới họ,
điều mà, vào những năm 60,
không có vấn đề gì lắm
Vậy, sự thanh lọc của các đảng.
Thứ ba là internet, như tôi đã nói,
nó chỉ là chất kích thích kinh ngạc nhất
cho lập luận và sự phỉ báng diễn ra sau.
Lối diễn đạt về những gì đang diễn ra trên
internet bây giờ khá đáng lo ngại.
Tôi mới chỉ tìm kiếm nhanh trên Twitter
về cuộc bầu cử
và nhìn thấy hai tweets cạnh nhau.
Một cái, phản đói lại bức graffiti
phân biệt chủng tộc:
"Thật là kinh tởm!
Sự xấu xí ở đất nước này,
là do #Trump mang lại."
Và cái tiếp theo là:
"Trang đề tặng Hillary Dối Trá. Kinh tởm!"
Ý tưởng "kinh tởm" đang khiến tôi lo ngại.
Bởi vì bạn có một sự bất đồng
hay sự không đồng ý về một vấn đề nào đó,
bạn có thể nổi giận với ai đó.
Kinh tởm, như tôi nghe thấy anh nói,
làm mọi thứ trầm trọng hơn nhiều.
Đúng vậy. Kinh tởm rất khác.
Tức giận -- bạn biết đấy,
tôi có những đứa con.
Chúng cãi nhau 10 lần mỗi ngày,
và chúng thương yêu nhau 30 lần mỗi ngày.
Bạn chỉ đi tới đi lui:
bạn tức giận, bạn không tức giận;
bạn tức giận, bạn không tức giận.
Nhưng kinh tởm khác.
Kinh tởm vẽ nên một người
chưa phải là người, quái dị,
bị bóp méo, biến dạng về mặt đạo đức.
Kinh tởm giống như mực không xóa được.
Một nghiên cứu của John Gottman
về liệu pháp hôn nhân.
Nhìn vào những khuôn mặt này. Nếu một
người trong cặp đôi thể hiện sự kinh tởm
hay coi thường,
điều đó dự báo rằng họ sẽ ly dị sớm thôi,
trong khi đó, nếu họ thể hiện sự tức giận,
điều đó chả dự báo được gì,
bởi nếu bạn có thể xử lý cơn giận tốt,
điều đó thực sự tốt.
Vậy cuộc bầu cử này là khác.
Cá nhân Donald Trump sử dụng
từ "kinh tởm" rất nhiều.
Ông ta rất dị ứng với vi trùng,
vì vậy kinh tởm thành vấn đề --
rất nhiều đối với ông ấy,
đấy là điều gì độc nhất với ông ta --
nhưng vì chúng ta phỉ báng lẫn nhau
nhiều hơn,
và lần nữa, thông qua
thế giới quan Manichaean,
ý tưởng cho rằng thế giới là
một trận chiến giữa thiện và ác
khi việc này đang leo dốc,
chúng ta có nhiều khả năng không chỉ nói
họ sai hay ta không thích họ,
mà chúng ta nói họ độc ác, quỷ quái,
kinh tởm, ghê tởm.
Và rồi chúng ta không muốn
dính dáng tới họ.
Và đó là lý do tại sao chúng ta đang
thấy nó, ví dụ, ở khuôn viên trường học
Chúng ta thấy nhiều hơn sự thúc giục
để giữ mọi người khỏi khuôn viên
làm họ im lặng, xua đuổi họ.
Tôi e rằng cả một thế hệ thanh niên này,
nếu sự giới thiệu họ với chính trị
có quá nhiều kinh tởm,
họ sẽ không muốn dính líu đến
chính trị khi họ lớn tuổi hơn.
Vậy làm thế nào để giải quyết vấn đề đó?
Kinh tởm.
Làm thế nào để làm dịu kinh tởm?
Bạn không thế làm điều đó bởi lý lẽ.
Tôi nghĩ...
Tôi đã tìm hiểu kinh tởm nhiều năm,
và tôi nghĩ về cảm xúc rất nhiều.
Tôi nghĩ rằng ngược lại với kinh tởm
thực sự là tình yêu.
Tình yêu là tất cả về, giống như..
Kinh tởm là đóng cửa, là biên giới.
Tình yêu là phá hủy những bức tường.
Vì thế những mối quan hệ cá nhân,
Tôi nghĩ,
có thể là những phương tiện quyền lực nhất
mà chúng ta có.
Bạn có thể bị một nhóm người ghê tởm,
rồi bạn gặp một người nào khác
và bạn thực sự thấy rằng họ là
một người thú vị.
Và rồi dần dần nó sẽ làm yếu đi
hoặc thay đổi hạng của bạn.
Bi kịch là, người Mỹ đã từng bị pha trộn
hơn nhiều ở các thành phố của họ
bởi tả-hữu hay chính trị.
Và giờ nó trở thành sự chia rẽ
về đạo đức lớn,
có rất nhiều bằng chứng cho thấy chúng ta
đang tiến gần hơn đến người
giống chúng ta về quan điểm chính trị.
Tìm ai đó ở phe bên kia sẽ khó hơn.
Vì thế, họ đang ở đó, đang ở rất xa.
Sẽ khó hơn để hiểu họ.
Anh sẽ nói gì với ai đó hay với
những người Mỹ,
mọi người nói chung,
về cái mà chúng ta nên hiểu về nhau
để có thể giúp chúng ta
suy nghĩ lại một chút
bản năng "kinh tởm" này?
Vâng.
Một điều thực sự quan trọng để lưu tâm --
có một nghiên cứu bởi nhà khoa học
chính trị Alan Abramowitz,
cho thấy nền dân chủ Mỹ ngày càng
bị chi phối
bởi cái gọi là "tính đảng phái tiêu cực."
Đó có nghĩa là,
được, vậy là có một ứng cử viên,
họ thích ứng cử viên đó,
họ bầu cho anh ta.
Nhưng với sự gia tăng của
quảng cáo tiêu cực, truyền thông xã hội
và các loại xu hướng khác,
ngày càng tăng, cái cách
mà các cuộc bầu cử diễn ra
rằng mỗi bên sẽ cố gắng làm cho bên kia
thật kinh khủng, thật khủng khiếp,
rằng bạn sẽ bầu cho gã của tôi
theo mặc định.
và như vậy chúng ta ngày càng bỏ phiếu
chống lại bên kia
và không phải cho bên chúng ta,
bạn phải lưu ý rằng
nếu họ là người cánh tả,
họ sẽ nghĩ, "Ồ, tôi đã từng nghĩ
những người Cộng hòa rất tệ,
nhưng giờ Donald Trump đã
chứng minh điều đó.
Và giờ mọi người Cộng hòa,
tôi có thể hình dung tất cả mọi điều
tôi nghĩ về Trump."
Điều đó không cần thiết phải thật.
Họ nhìn chung không hài lòng với
ứng cử viên của họ.
Đây là cuộc bầu cử mang tính đảng phái
tiêu cực nhất trong lịch sử Mỹ.
Vậy đầu tiên bạn phải tách biệt cảm giác
của bạn về ứng cử viên
với cảm giác về người
được trao sự lựa chọn.
Và rồi bạn phải thấy rằng,
vì chúng ta đều sống
trong một thế giới đạo đức riêng biệt --
phép ẩn dụ mà tôi dùng trong cuốn sách
là chúng ta đều bị mắc bẫy trong "Ma Trận"
hay mỗi cộng đồng đạo đức là một ma trận,
một ảo giác đồng thuận.
Và vì vậy nếu bạn ở trong
ma trận màu xanh,
mọi thứ sẽ hoàn toàn thuyết phục rằng
phía bên kia --
họ thật cổ lỗ, họ phân biệt chủng tộc
họ là những người tệ nhất trên thế giới,
và bạn có tất cả cơ sở
để ủng hộ điều đó.
Nhưng ai đó ở gần nhà bạn
đang sống trong một ma trận đạo đức khác.
Họ sống trong một trò chơi điện tử khác,
và họ thấy một thực tế hoàn toàn khác.
Và mỗi người nhìn thấy những mối đe dọa
khác nhau cho đất nước.
Và điều mà tôi thấy khi đứng ở giữa
và cố gắng hiểu cả hai bên là:
cả hai bên đều đúng.
Có rất nhiều mối đe dọa
cho đất nước này,
và mỗi bên, một cách không tránh khỏi
không thể thấy tất cả chúng.
Vậy, anh cho rằng chúng ta cần
một dạng đồng cảm mới?
Đồng cảm vẫn được định hình là:
"Ồ, tôi cảm thấy nỗi đau của bạn.
Tôi có thể đặt tôi vào hoàn cảnh của bạn."
Và chúng ta áp dụng nó với người nghèo,
người thiếu thốn, người đau khổ.
Chúng ta thường không dùng nó với người
mà chúng ta cảm thấy khác
hay ta thấy ghê tởm.
Đúng vậy.
Nó sẽ như thế nào nếu chúng ta
xây dựng loại đồng cảm đó?
Thực ra, tôi nghĩ...
Đồng cảm là một chủ để rất, rất được
quan tâm trong tâm lý học,
và đó là một từ rất phổ biến
đặc biệt là với cánh tả.
Đồng cảm là một điều tốt, và đồng cảm
được ưu tiên dành cho các nạn nhân.
Vì vậy rất quan trọng để nhấn mạnh rằng
với những nhóm mà chúng ta bên cánh tả
nghĩ rằng rất quan trọng.
Thì thật dễ để đồng cảm,
vì bạn hiểu
Nhưng đồng cảm thực sự có ý nghĩa
nếu bạn làm nó khi mà nó khó thực hiện.
Và, tôi nghĩ ...
Bạn biết đấy, chúng ta đã có 50 năm dài
đối phó với những vấn đề sắc tộc
và phân biệt đối xử trong pháp luật,
và đó đã là ưu tiên hàng đầu của chúng ta
trong một thời gian dài
và nó vẫn quan trọng.
Nhưng tôi nghĩ năm nay,
Tôi mong nó sẽ làm mọi người thấy rằng
chúng ta có một đe dọa hiện hữu
trong tay chúng ta
Sự phân chia tả-hữu của chúng ta,
Tôi tin
đây là sự chia rẽ quan trọng nhất mà
chúng ta đối mặt.
Chúng ta vẫn có những vấn đề về
chủng tộc, giới và LGBT,
nhưng đây là vấn đề nguy cấp
của 50 năm tới,
và mọi thứ sẽ không tự chúng tốt đẹp hơn.
Vì thế chúng ta sẽ cần rất nhiều
các cuộc cải cách thể chế,
và chúng ta có thể nói về điều đó,
nhưng đó sẽ là cả một cuộc trò chuyện
dài, không chắc chắn.
Nhưng tôi nghĩ nó bắt đầu bằng việc
mọi người nhận ra đây là một bước ngoặt.
Và đúng, chúng ta cần
một kiểu đồng cảm mới.
Chúng ta cần phải nhận ra:
đây là điều mà đất nước chúng ta cần,
và đây là điều mà bạn cần
nếu bạn không muốn --
Hãy giơ tay nếu bạn muốn sống
bốn năm tới
giận giữ và lo lắng như bốn năm
trước -- hãy giơ tay.
Vậy nếu bạn muốn thoát khỏi điều này,
hãy đọc Phật, đọc Jesus,
đọc Marcus Aurelius.
Họ có mọi loại lời khuyên tuyệt vời
về làm thế nào để từ bỏ sợ hãi,
điều chỉnh lại mọi thứ,
hãy ngừng việc nhìn người khác như kẻ thù.
Có rất nhiều chỉ dẫn trong những
trí tuệ cổ xưa về loại đồng cảm này.
Đây là câu hỏi cuối cùng của tôi.
Cá nhân mỗi người có thể làm gì
đê giúp hàn gắn?
Vâng, rất khó để chỉ quyết định vượt qua
những định kiến sâu sắc nhất của bạn.
Và có một nghiên cứu chỉ ra rằng
những định kiến chính trị sâu sắc và
mạng mẽ hơn những định kiến về chủng tộc
tại đất nước chúng ta bây giờ.
Vì thế tôi nghĩ bạn phải nỗ lực --
đó là yếu tố chính.
Hãy nỗ lực để thực sự gặp một ai đó.
Mọi người đều có một anh chị em họ,
một anh rể,
một người ở phe kia.
Vậy, sau cuộc bầu cử này --
hãy đợi một hoặc hai tuần,
vì có thể một trong hai người
sẽ cảm thấy thật khủng khiếp --
nhưng đợi một vài tuần, rồi tiếp cận
và nói rằng bạn muốn nói chuyện.
Và trước khi bạn làm nó,
hãy đọc "Đắc Nhâm Tâm" của Dale Carnegie.
(Tiếng cười)
Tôi hoàn toàn nghiêm túc.
Bạn sẽ học những kỹ thuật.
nếu bắt đầu bằng việc công nhận,
nếu bắt đầu bằng lời nói,
Chú biết đấy, chúng ta không đồng ý
với nhau rất nhiều,
nhưng một điều mà cháu thực sự
tôn trọng ở chú, chú Bob,"
hay "...về những người bảo thủ các chú,
là..."
Và bạn có thể thấy điều gì đó.
Nếu bạn bắt đầu với việc đánh giá cao,
nó giống như phép màu.
Đây là một trong những điều tôi học được
để ứng dụng vào các mối quan hệ
với mọi người.
Tôi vẫn mắc rất nhiều những sai lầm
ngớ ngẩn,
nhưng bây giờ tôi cực kỳ giỏi xin lỗi,
và công nhận cái mà người khác đúng.
Và nếu bạn làm điều đó,
thì cuộc hội thoại sẽ diễn ra rất tốt đẹp,
và thực sự rất vui vẻ.
Jon, nói chuyện với anh thực sự
rất hấp dẫn.
Thực sự rằng mặt đất mà chúng ta
đang sống
đầy những câu hỏi sâu sắc về đạo đức
và bản chất con người.
Sự thông thái của anh
không thể liên quan hơn.
Cảm ơn anh rất nhiều
vì đã giành thời gian.
Cảm ơn, Chris.
Cảm ơn các bạn.
(Vỗ tay)