1 00:00:01,389 --> 00:00:04,110 "Ngay cả trong những thuật ngữ thuần túy phi tôn giáo 2 00:00:04,110 --> 00:00:10,542 đồng tính đại diện cho sự lệch lạc tính năng tình dục 3 00:00:10,542 --> 00:00:15,097 Một sự thay thế tầm thường thảm hại cho thực tại 4 00:00:15,097 --> 00:00:19,085 một sự trốn tránh đáng thương khỏi cuộc sống thực tại. 5 00:00:19,085 --> 00:00:22,025 Vì thế, đồng tính không đáng nhận được sự đồng cảm 6 00:00:22,025 --> 00:00:24,076 không xứng đáng được nhận điều trị 7 00:00:24,076 --> 00:00:26,720 như một sự đọa đày cho nhóm người thứ yếu, 8 00:00:26,720 --> 00:00:33,971 nó cũng không đáng được nhìn nhận là gì ngoài một căn bệnh ác tính." 9 00:00:33,971 --> 00:00:37,455 Điều này được đăng trong tạp chí Thời Đại năm 1966 Khi tôi được 3 tuổi 10 00:00:37,470 --> 00:00:41,118 Nhưng, năm ngoái, Tổng thống Hoa Kỳ 11 00:00:41,118 --> 00:00:44,708 đã bày tỏ sự ủng hộ với hôn nhân đồng giới. 12 00:00:44,708 --> 00:00:51,933 (Vỗ Tay) 13 00:00:51,933 --> 00:00:58,234 Câu hỏi của tôi là: Làm sao chúng ta đã có thể đạt đến kết quả này? 14 00:00:58,234 --> 00:01:02,472 Làm thế nào một căn bệnh lại trở thành một đặc điểm nhân dạng? 15 00:01:02,472 --> 00:01:05,389 Khi tôi có lẽ được 6 tuổi, 16 00:01:05,389 --> 00:01:08,545 Tôi đi mua giày với mẹ và em trai. 17 00:01:08,545 --> 00:01:10,771 Khi mua xong giầy, 18 00:01:10,771 --> 00:01:16,082 người bán hàng nói chúng tôi mỗi người có thể lấy một trái bóng bay. 19 00:01:16,082 --> 00:01:20,013 Em tôi muốn trái màu đỏ, tôi muốn trái màu hồng. 20 00:01:20,013 --> 00:01:24,776 Mẹ nói bà nghĩ tôi nên lấy trái màu xanh. 21 00:01:24,776 --> 00:01:29,603 Nhưng tôi nói tôi chắc chắn muốn trái màu hồng. 22 00:01:29,603 --> 00:01:33,451 Và bà nhắc tôi rằng màu xanh là màu yêu thích của tôi. 23 00:01:33,467 --> 00:01:38,824 Dù thực sự màu xanh vẫn là màu tôi yêu thích hiện nay, thì tôi vẫn đồng tính-- 24 00:01:38,824 --> 00:01:42,115 (Cười)-- 25 00:01:42,115 --> 00:01:46,869 đó là bằng chứng về sự ảnh hưởng của mẹ và giới hạn của ảnh hưởng đó! 26 00:01:46,869 --> 00:01:48,465 (Cười) 27 00:01:48,465 --> 00:01:54,700 (Vỗ tay) 28 00:01:54,700 --> 00:01:56,545 Khi tôi còn nhỏ, mẹ thường nói rằng, 29 00:01:56,545 --> 00:02:01,788 "Tình yêu con dành cho con cái mình không giống với bất cứ cảm nhận nào trên đời. 30 00:02:01,788 --> 00:02:05,403 Và chỉ khi có con, con mới hiểu điều đó". 31 00:02:05,403 --> 00:02:07,510 Khi còn nhỏ, tôi nghĩ đó là lời khen tuyệt nhất trên đời 32 00:02:07,510 --> 00:02:11,615 và rằng bà đang nói về cảm nhận của bà khi làm mẹ của anh em tôi 33 00:02:11,615 --> 00:02:13,465 Khi tôi thành một thiếu niên, tôi nghĩ 34 00:02:13,465 --> 00:02:16,960 Mình đồng tính, và có lẽ sẽ không thể có một gia đình. 35 00:02:16,960 --> 00:02:19,656 Khi nghe bà nói thế, tôi thấy lo lắng. 36 00:02:19,656 --> 00:02:21,119 Sau khi tôi công khai về giới tính, 37 00:02:21,119 --> 00:02:24,319 bà vẫn tiếp tục nói thế và khiến tôi rất bực mình. 38 00:02:24,319 --> 00:02:28,408 Tôi nói, "Con đồng tính. Đó không phải là hướng đi con bị ép dấn bước vào. 39 00:02:28,408 --> 00:02:33,885 Con không muốn mẹ nói về điều đó nữa." 40 00:02:33,885 --> 00:02:39,062 Khoảng 20 năm trước, những nhà biên tập tại tạp chí Thời Đại New York yêu cầu tôi 41 00:02:39,062 --> 00:02:41,962 viết một bài về văn hóa khiếm thính. 42 00:02:41,962 --> 00:02:43,635 Tôi đã thực sự sửng sốt. 43 00:02:43,635 --> 00:02:46,103 Tôi đã nghĩ "điếc" hoàn toàn là một căn bệnh. 44 00:02:46,103 --> 00:02:47,553 Những người đáng thương đó không thể nghe 45 00:02:47,553 --> 00:02:50,934 Họ bị khiếm khuyết khả năng nghe, chúng ta có thể làm được gì cho họ? 46 00:02:50,934 --> 00:02:52,535 Rồi tôi dấn thân vào thế giới khiếm thính. 47 00:02:52,535 --> 00:02:54,961 Tôi đến những câu lạc bộ khiếm thính. 48 00:02:54,961 --> 00:02:58,639 Tôi thưởng thức những màn trình diễn kịch nghệ khiếm thính, đọc thơ khiếm thính. 49 00:02:58,639 --> 00:03:03,803 Thậm chí tôi còn đến xem cuộc thi sắc đẹp dành cho người khiếm thính tại Nashville, Tennessee 50 00:03:03,803 --> 00:03:08,778 Nơi mọi người thường ca cẩm về giọng hát miền nam luyến láy. 51 00:03:08,793 --> 00:03:13,055 (Cười) 52 00:03:13,055 --> 00:03:17,257 Khi tôi đi sâu hơn vào thế giới khiếm thính, 53 00:03:17,257 --> 00:03:20,832 Tôi bị thuyết phục rằng khiếm thính đúng là một nền văn hoá 54 00:03:20,832 --> 00:03:22,432 những người trong thế giới khiếm thính nói rằng: 55 00:03:22,432 --> 00:03:26,590 "Chúng tôi không khiếm khuyết khả năng nghe, chúng tôi là thành viên của một nền văn hoá," 56 00:03:26,590 --> 00:03:27,929 là nói một điều hoàn toàn có cơ sở. 57 00:03:27,929 --> 00:03:29,519 Đó không phải là nền văn hoá của tôi, 58 00:03:29,519 --> 00:03:31,841 Tôi không đặc biệt muốn xông đến tham gia, 59 00:03:31,841 --> 00:03:35,557 Nhưng tôi trân trọng nó là một nền văn hoá 60 00:03:35,557 --> 00:03:37,084 và những thành viên trong đó cảm nhận giá trị của nó 61 00:03:37,084 --> 00:03:44,289 giống như cách họ cảm nhận về nền văn hoá La Tinh, văn hoá đồng tính hay nền văn hoá Do Thái 62 00:03:44,289 --> 00:03:47,850 Có lẽ giá trị của nó sánh ngang bằng với nền văn hoá Mỹ 63 00:03:47,850 --> 00:03:51,811 Một người bạn của bạn tôi có một cô con gái bị chứng thấp bé. 64 00:03:51,811 --> 00:03:54,117 Khi con gái chào đời, 65 00:03:54,117 --> 00:03:56,677 Đột nhiên cô cảm thấy mình đang đứng trước nhiều câu hỏi 66 00:03:56,677 --> 00:03:58,741 mà hiện nay dường như bắt đầu vang dội tới tôi 67 00:03:58,741 --> 00:04:02,080 Cô ấy đối mặt với câu hỏi mình phải làm gì với đứa trẻ. 68 00:04:02,080 --> 00:04:06,611 Liệu cô ấy nên nói bé,"Con cũng giống như mọi người chỉ là lùn hơn chút xíu thôi?" 69 00:04:06,611 --> 00:04:09,886 hay cô ấy nên cố gắng xây dựng một đặc điểm nhân dạng thấp bé 70 00:04:09,886 --> 00:04:12,043 tham gia vào tổ chức Những Người Thấp Bé của nước Mỹ 71 00:04:12,043 --> 00:04:14,872 nhận thức được những điều xảy ra với người thấp bé? 72 00:04:14,872 --> 00:04:16,758 Đột nhiên tôi nghĩ, 73 00:04:16,758 --> 00:04:19,496 hầu hết những trẻ khiếm thính được sinh ra từ bố mẹ bình thường 74 00:04:19,496 --> 00:04:21,443 Bậc cha mẹ bình thường đó có khuynh hướng cố gắng chữa trị cho chúng. 75 00:04:21,443 --> 00:04:25,242 Những người khiếm thính khám phá cộng đồng bằng cách nào đó ở tuổi niên thiếu. 76 00:04:25,242 --> 00:04:27,744 Hầu hết những người đồng tính đựơc sinh ra từ bố mẹ bình thường 77 00:04:27,744 --> 00:04:30,762 Bậc cha mẹ bình thường đó thường muốn con mình biểu hiện 78 00:04:30,762 --> 00:04:33,416 theo cách mà cha mẹ nghĩ là dòng chảy chung của toàn thế giới, 79 00:04:33,416 --> 00:04:36,604 và những người đồng tính phải khám phá đặc điểm nhân dạng của mình sau này. 80 00:04:36,604 --> 00:04:39,164 Đây là người bạn tôi đang nói đến 81 00:04:39,164 --> 00:04:41,595 trăn trở với những câu hỏi về nhân dạng cho cô con gái thấp bé của mình. 82 00:04:41,595 --> 00:04:44,001 Và tôi nghĩ, lại một lần nữa: 83 00:04:44,001 --> 00:04:45,463 Một gia đình tự cho mình là bình thường 84 00:04:45,463 --> 00:04:48,518 với một đứa trẻ với vẻ khác thường. 85 00:04:48,518 --> 00:04:52,568 Và tôi ấp ủ ý tưởng là có hai loại đặc điểm nhân dạng hay căn tính 86 00:04:52,568 --> 00:04:54,853 có những căn tính dọc, 87 00:04:54,853 --> 00:04:57,323 được truyền từ bố mẹ sang con cái qua nhiều thế hệ. 88 00:04:57,323 --> 00:05:03,311 Những thứ như sắc tộc, tính dân tộc nối tiếp, ngôn ngữ, tôn giáo thông thường 89 00:05:03,311 --> 00:05:06,604 Đó là những đặc điểm chung giữa bạn và cha mẹ hay với con cái của mình. 90 00:05:06,604 --> 00:05:09,077 Với một số đặc điểm rất khó phá vỡ, 91 00:05:09,077 --> 00:05:12,401 không có nỗ lực nào muốn khắc phục chúng. 92 00:05:12,401 --> 00:05:14,689 Bạn có thể tranh cãi rằng điều này khó khăn hơn tại Mỹ, 93 00:05:14,689 --> 00:05:17,271 ấy thế mà tổng thống hiện nay của chúng ta, 94 00:05:17,271 --> 00:05:19,343 lại là một người da màu. 95 00:05:19,343 --> 00:05:21,341 Tuy nhiên, chúng ta không ai cố bảo đảm rằng 96 00:05:21,341 --> 00:05:26,908 thế hệ con trẻ kế tiếp sinh ra bởi người Mỹ gốc Phi hay người Châu Á 97 00:05:26,908 --> 00:05:29,100 có làn da trắng như kem hay tóc vàng. 98 00:05:29,100 --> 00:05:33,101 Có những đặc điểm nhân dạng bạn có được từ một nhóm đồng lứa. 99 00:05:33,101 --> 00:05:35,045 Tôi gọi chúng là những căn tính ngang. 100 00:05:35,045 --> 00:05:38,446 Vì nhóm tương đương đó là một kinh nghiệm chiều ngang 101 00:05:38,461 --> 00:05:41,747 Đây là những đặc điểm nhân dạng xa lạ với cha mẹ bạn 102 00:05:41,747 --> 00:05:46,481 và bạn phải khám phá điều đó khi bạn gặp những người đồng trang lứa. 103 00:05:46,481 --> 00:05:48,785 Những đặc điểm nhân dạng theo chiều ngang đó, 104 00:05:48,785 --> 00:05:51,804 mọi người đều đã cố gắng để tìm ra. 105 00:05:51,804 --> 00:05:55,015 Tôi muốn xem xét quá trình đã khiến 106 00:05:55,015 --> 00:05:57,070 những người có những đặc điểm nhân dạng này 107 00:05:57,070 --> 00:06:00,117 tiến đến một mối quan hệ tốt đẹp với mọi người. 108 00:06:00,117 --> 00:06:03,887 Đối với tôi dường như có 3 mức độ tiếp nhận 109 00:06:03,887 --> 00:06:06,843 cần phải diễn ra. 110 00:06:06,843 --> 00:06:11,486 Đó là: Tự chấp nhận, Gia đình chấp nhận và Xã hội chấp nhận. 111 00:06:11,486 --> 00:06:13,286 Và chúng không phải luôn xảy ra đồng thời. 112 00:06:13,286 --> 00:06:16,431 Nhiều lúc, người trong tình trạng này rất tức giận 113 00:06:16,431 --> 00:06:20,371 vì họ cảm thấy dường như cha mẹ họ không yêu họ, 114 00:06:20,371 --> 00:06:23,625 Khi mà thực tế là cha mẹ họ không chấp nhận họ. 115 00:06:23,625 --> 00:06:27,306 Tình yêu thương là thứ gì đó về mặt lí tưởng là vô điều kiện 116 00:06:27,306 --> 00:06:29,967 xuyên suốt trong mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái. 117 00:06:29,967 --> 00:06:33,928 Nhưng chấp nhận là đều cần phải có thời gian. 118 00:06:33,928 --> 00:06:35,512 Lúc nào cũng cần thời gian. 119 00:06:35,512 --> 00:06:40,612 Một trong những người thấp bé tôi biết có tên là Clinton Brown. 120 00:06:40,612 --> 00:06:44,283 Khi mới sinh, anh ta được chẩn đoán chứng lùn do xương bị biến dạng 121 00:06:44,283 --> 00:06:46,503 Một tình trạng tàn tật nghiêm trọng, 122 00:06:46,503 --> 00:06:50,289 Cha mẹ anh ta được thông báo rằng con của họ không bao giờ bước đi hay nói được, 123 00:06:50,289 --> 00:06:52,894 anh ta sẽ bị thiểu năng trí tuệ 124 00:06:52,894 --> 00:06:54,387 và có lẽ còn không thể nhận biết cha mẹ. 125 00:06:54,387 --> 00:06:57,250 Mọi người khuyên rằng họ có thể để anh ta lại bệnh viện 126 00:06:57,250 --> 00:06:59,791 để chết một cách êm ả. 127 00:06:59,791 --> 00:07:02,903 Mẹ anh trả lời rằng bà sẽ không đời nào làm vậy. 128 00:07:02,903 --> 00:07:04,294 Bà đưa cậu con trai về nhà. 129 00:07:04,294 --> 00:07:07,456 Mặc dù bà không có được lợi thế về học vấn hay về tài chính 130 00:07:07,456 --> 00:07:08,817 Bà tìm đến vị bác sĩ giỏi nhất nước 131 00:07:08,817 --> 00:07:11,758 để xem xét điều trị chứng lùn do xương bị biến dạng, 132 00:07:11,758 --> 00:07:14,127 Bà đăng kí cho Clinton theo điều trị ở chỗ ông 133 00:07:14,127 --> 00:07:15,989 và trong suốt thời gian thơ ấu, 134 00:07:15,989 --> 00:07:18,621 Clinton đã trải qua 30 ca đại phẫu thuật. 135 00:07:18,621 --> 00:07:20,409 Phần lớn thời gian anh ở trong bệnh viện 136 00:07:20,409 --> 00:07:22,150 cho những cuộc phẫu thuật đó, 137 00:07:22,150 --> 00:07:24,594 và kết quả là, hiện nay anh ấy đã có thể đi lại được. 138 00:07:24,594 --> 00:07:28,551 Khi anh ấy ở bệnh viện, có gia sư tới giúp anh hoàn thành bài vở ở trường. 139 00:07:28,551 --> 00:07:31,632 Anh ấy rất chăm học vì cũng chẳng có gì khác để làm. 140 00:07:31,632 --> 00:07:33,734 Cuối cùng, anh ấy đạt được những điều 141 00:07:33,734 --> 00:07:37,228 mà trước đó chưa bao giờ một thành viên nào trong gia đình có được. 142 00:07:37,228 --> 00:07:39,953 Anh ta là người đầu tiên trong nhà theo học Cao Đẳng, 143 00:07:39,953 --> 00:07:43,865 Sống trong trường và đi lại bằng chiếc xe hơi được thiết kế đặc biệt 144 00:07:43,865 --> 00:07:47,914 phù hợp với cơ thể khác thường của mình. 145 00:07:47,914 --> 00:07:50,440 Mẹ anh ta kể với tôi là, một hôm bà đang trên đường về nhà 146 00:07:50,440 --> 00:07:52,187 anh ta theo học trường cao đẳng gần đó-- 147 00:07:52,187 --> 00:07:54,476 Bà nói: "Tôi thấy chiếc xe, luôn dễ dàng nhận ra cái xe ấy 148 00:07:54,476 --> 00:07:58,637 trong bãi đỗ xe của một quán rượu," (Cười) 149 00:07:58,637 --> 00:08:02,491 "Rồi tôi tự nhủ, mọi người đều cao hơn 1.8m, nó chỉ được khoảng 1m 150 00:08:02,491 --> 00:08:06,216 2 chai bia của mọi người bằng 4 chai với nó." 151 00:08:06,216 --> 00:08:08,578 Bà nói, "Tôi biết rằng không nên vào đó ngăn nó, 152 00:08:08,578 --> 00:08:12,862 nhưng tôi về nhà, và gửi cho nó 8 tin nhắn." 153 00:08:12,862 --> 00:08:14,000 Bà nói, "Rồi tôi nghĩ 154 00:08:14,016 --> 00:08:16,968 Giá như có ai đó nói với tôi khi nó chào đời rằng 155 00:08:16,968 --> 00:08:21,624 mối lo lắng trong tương lai của tôi sẽ là nó đi uống rượu và lái xe với bạn học cao đẳng nhỉ--" 156 00:08:21,639 --> 00:08:30,608 (Vỗ tay) 157 00:08:30,608 --> 00:08:33,299 Tôi hỏi bà:" Bà nghĩ mình đã làm gì 158 00:08:33,299 --> 00:08:38,008 để giúp cậu ấy trở thành con người đáng yêu, thành đạt, và tuyệt vời như vầy?" 159 00:08:38,008 --> 00:08:42,599 Bà trả lời: "Tôi đã làm gì ư? Tôi chỉ yêu nó vậy thôi. 160 00:08:42,599 --> 00:08:45,456 Clinton luôn có nguồn sáng đó trong mình. 161 00:08:45,456 --> 00:08:49,933 Cha nó và tôi rất may mắn khi là người đầu tiên nhận ra điều đó." 162 00:08:49,949 --> 00:08:55,015 Tôi sẽ trích dẫn từ một tờ tạp chí khác của những năm 60. 163 00:08:55,015 --> 00:09:01,203 Đây là ấn bản năm 1968, Nguyệt Báo Thái Bình Dương, tiếng nói của nước Mỹ tự do, 164 00:09:01,203 --> 00:09:03,790 viết bởi một nhà đạo đức sinh vật học quan trọng. 165 00:09:03,790 --> 00:09:07,012 Ông nói: "Không có lí do gì để cảm thấy tội lỗi 166 00:09:07,012 --> 00:09:09,507 khi chối bỏ một đứa trẻ bị down, 167 00:09:09,507 --> 00:09:15,509 bất kể là bỏ nó bằng cách giấu nó trong một bệnh xá 168 00:09:15,509 --> 00:09:18,510 hay theo cách có trách nhiệm hoặc bức tử hơn. 169 00:09:18,510 --> 00:09:22,914 Thật buồn, vâng, đáng sợ. Nhưng không có tội gì cả. 170 00:09:22,914 --> 00:09:28,295 Tội lỗi thực sự chỉ là khi tấn công một con người, 171 00:09:28,341 --> 00:09:32,691 và một người bị bệnh down thì đâu phải là người." 172 00:09:32,691 --> 00:09:36,638 Đã có rất nhiều bài báo nói về sự tiến bộ to lớn mà chúng ta đã đạt được 173 00:09:36,638 --> 00:09:39,429 về cách đối xử với người đồng tính. 174 00:09:39,429 --> 00:09:42,625 Thực tế là thái độ của chúng ta đã thay đổi được lấy làm tít báo mỗi ngày 175 00:09:42,625 --> 00:09:46,773 Nhưng chúng ta quên mất mình đã từng nhìn nhận những người có sự khác biệt như thế nào, 176 00:09:46,773 --> 00:09:49,933 chúng ta đã từng nhìn người tàn tật như thế nào, 177 00:09:49,933 --> 00:09:52,938 chúng ta đã vô nhân đạo như thế nào khi nhìn nhận những người đó. 178 00:09:52,938 --> 00:09:55,001 Và sự thay đổi chúng ta đã đạt được 179 00:09:55,001 --> 00:09:57,415 hầu như tương đương triệt để 180 00:09:57,415 --> 00:09:59,674 là điều mà chúng ta đã không để ý tới cho lắm. 181 00:09:59,674 --> 00:10:03,041 Một trong số những gia đình tôi đã phỏng vấn, Tom và Karen Robards, 182 00:10:03,041 --> 00:10:06,371 là những người New York thành đạt và trẻ trung, 183 00:10:06,371 --> 00:10:09,790 họ thực sự sửng sốt khi đứa con đầu được chẩn đoán bị down, 184 00:10:09,790 --> 00:10:14,606 Họ nghĩ những cơ hội học tập cho cậu bé hiện nay chưa được tốt như mong muốn 185 00:10:14,606 --> 00:10:19,159 nên quyết định xây một trung tâm nhỏ-- 186 00:10:19,159 --> 00:10:21,999 gồm 2 phòng học cùng với các bậc cha mẹ khác-- 187 00:10:21,999 --> 00:10:24,860 để giáo dục những đứa trẻ bị hội chứng down. 188 00:10:24,860 --> 00:10:27,800 Qua nhiều năm, trung tâm đó đã phát triển thành trung tâm Cooke 189 00:10:27,800 --> 00:10:30,708 nơi mà hiện tại hàng ngàn trẻ em 190 00:10:30,708 --> 00:10:34,111 có những khiếm khuyết về trí tuệ đang được dạy dỗ 191 00:10:34,111 --> 00:10:38,076 Tính từ lúc Nguyệt Báo Đại Tây Dương viết về chủ đề đó, 192 00:10:38,076 --> 00:10:42,542 đến nay, tuổi đời của người bệnh down được nâng lên gấp 3 193 00:10:42,542 --> 00:10:46,958 Ta đã biết đến những người bị bệnh down làm diễn viên, 194 00:10:46,958 --> 00:10:51,508 nhà văn, một số người có khả năng sống tự lập khi trưởng thành. 195 00:10:51,508 --> 00:10:55,028 Gia đình Robards có công rất lớn về mặt này. 196 00:10:55,028 --> 00:10:57,092 Tôi hỏi, "Ông bà có nuối tiếc không? 197 00:10:57,092 --> 00:10:58,766 Ông bà có mơ ước là con mình không bị bệnh down? 198 00:10:58,766 --> 00:11:01,564 Ông bà có mơ ước là mình không nghe biết về nó? 199 00:11:01,564 --> 00:11:03,501 Và rất thú vị, cha anh ta đã nói thế này. 200 00:11:03,501 --> 00:11:07,024 "Đối với bản thân David, con tôi, thì tôi thấy tiếc cho nó, 201 00:11:07,024 --> 00:11:09,381 vì rất khó khăn cho nó để sống trong thế giới này 202 00:11:09,381 --> 00:11:11,750 và tôi muốn tạo cho nó một cuộc sống dễ dàng hơn. 203 00:11:11,750 --> 00:11:17,313 Nhưng tôi nghĩ nếu chúng ta loại bỏ những người bị bệnh down thì đó là một mất mát thảm khốc." 204 00:11:17,313 --> 00:11:19,981 Rồi Karen Robards nói với tôi, "Tôi đồng ý với Tom. 205 00:11:19,981 --> 00:11:23,198 Vì David, tôi sẽ chữa trị bệnh này ngay lập tức để tạo cho nó cuộc sống dễ dàng hơn. 206 00:11:23,198 --> 00:11:28,162 Nhưng với bản thân mình, 23 năm trước, tôi sẽ không bao giờ tin 207 00:11:28,162 --> 00:11:30,332 tôi có thể đạt đến một điểm-- 208 00:11:30,332 --> 00:11:35,411 mà trên phương diện bản thân, khiến tôi trở lên tốt hơn và tình cảm hơn 209 00:11:35,411 --> 00:11:38,946 và sống có mục đích hơn trong suốt cuộc đời mình, 210 00:11:38,946 --> 00:11:45,365 Với tôi, tôi sẽ không hoán đổi nó với bất cứ điều gì trên thế giới này." 211 00:11:45,365 --> 00:11:49,544 Chúng ta đang sống tại thời điểm mà sự chấp nhận của xã hội về những người với tình trạng khác thường 212 00:11:49,544 --> 00:11:52,060 đang chuyển biến tích cực. 213 00:11:52,060 --> 00:11:53,668 Tuy nhiên chúng ta cũng sống tại thời khắc 214 00:11:53,668 --> 00:11:56,323 mà khả năng loại trừ những tình trạng đó 215 00:11:56,323 --> 00:11:59,196 đã đạt đến mức độ mà ta không thể tưởng tượng nổi. 216 00:11:59,196 --> 00:12:02,242 Giờ đây hầu hết trẻ em khiếm thính tại Mỹ 217 00:12:02,242 --> 00:12:04,329 đều được cấy ốc tai 218 00:12:04,329 --> 00:12:08,783 đặt trong não và nối với thiết bị tiếp nhận, 219 00:12:08,783 --> 00:12:13,572 cho phép chúng thu nhận một kiểu nghe sao chép để học nói 220 00:12:13,588 --> 00:12:17,880 Một hợp chất đã được thí nghiệm trên chuột, BMN-111 221 00:12:17,880 --> 00:12:22,057 rất hữu ích để ngăn chặn hoạt động của loại gien gây ra Tình trạng thiếu phát triển sụn 222 00:12:22,057 --> 00:12:25,006 Chứng loạn sản sụn là dạng phổ biến của hội chứng lùn. 223 00:12:25,006 --> 00:12:29,463 Những con chuột có loại gien gây ra chứng loạn sản sụn được tiêm hóa hoá chất đó 224 00:12:29,463 --> 00:12:32,123 và phát triển hoàn toàn đầy đủ. 225 00:12:32,123 --> 00:12:34,607 Thử nghiệm trên người thì đang ở đâu đó gần đây. 226 00:12:34,607 --> 00:12:36,524 Các cuộc xét nghiệm máu đang đựơc tiến hành 227 00:12:36,524 --> 00:12:41,351 để phát hiện hội chứng down rõ ràng và sớm hơn trong thời gian đầu của thai kì, 228 00:12:41,351 --> 00:12:46,771 để dễ dàng hơn trong việc loại trừ quá trình thai nghén 229 00:12:46,771 --> 00:12:48,641 hay loại bỏ thai. 230 00:12:48,641 --> 00:12:52,654 Chúng ta có sự tiến triển của xã hội và y học. 231 00:12:52,654 --> 00:12:55,525 và tôi tin cả hai mặt đó. 232 00:12:55,525 --> 00:12:58,811 Tôi tin sự tiến triển xã hội rất ngoạn ngục, đầy ý nghĩa và tuyệt vời 233 00:12:58,811 --> 00:13:02,888 Tôi nghĩ sự phát triển của y tế cũng vậy. 234 00:13:02,888 --> 00:13:06,446 Nhưng tôi nghĩ sẽ là bi kịch khi lĩnh vực này không thấy đựơc lĩnh vực kia. 235 00:13:06,446 --> 00:13:09,779 Khi nhìn nhận vào sự tương tác của hai lĩnh vực 236 00:13:09,795 --> 00:13:11,382 trong những tình trạng mà tôi vừa miêu tả, 237 00:13:11,382 --> 00:13:14,544 Đôi lúc tôi nghĩ nó giống như những cảnh trong vở nhạc kịch 238 00:13:14,544 --> 00:13:17,141 khi một vị anh hùng nhận ra mình đã yêu vị nữ anh hùng 239 00:13:17,141 --> 00:13:21,528 ngay tại thời điểm vị nữ anh hùng nằm hấp hối trên ghế trường kỉ 240 00:13:21,544 --> 00:13:23,343 (Cười) 241 00:13:24,343 --> 00:13:28,493 Chúng ta phải suy nghĩ làm sao để mình cảm nhận được về tất cả các hướng giải quyết. 242 00:13:28,493 --> 00:13:31,994 Câu hỏi đặt ra về vai trò của cha mẹ mọi luôn là 243 00:13:31,994 --> 00:13:33,592 Giá trị mà chúng ta công nhận từ con trẻ là gì, 244 00:13:33,592 --> 00:13:35,938 và cần chữa trị những gì cho chúng? 245 00:13:35,938 --> 00:13:39,135 Jim Sinclair, một nhà hoạt động lỗi lạc về chứng tự kỉ, đã nói 246 00:13:39,135 --> 00:13:43,925 "Khi phụ huynh nói rằng ước gì con mình không bị tự kỉ, 247 00:13:43,925 --> 00:13:48,248 thực sự họ đang nói: "Tôi ước gì con mình không tồn tại 248 00:13:48,248 --> 00:13:51,845 và ước gì thay vào đó tôi có một đứa con khác, không bị tự kỉ." 249 00:13:51,845 --> 00:13:56,505 Xin đọc nó lại lần nữa. Đây là điều vang lên khi bạn than vãn về sự hiện diện của chúng tôi. 250 00:13:56,505 --> 00:13:59,413 Đây là điều cất lên khi bạn nguyện cầu cho một sự chữa trị-- 251 00:13:59,413 --> 00:14:02,591 Ước nguyện cháy bỏng nhất của mọi người cho chúng tôi 252 00:14:02,591 --> 00:14:05,315 là ngày nào đó chúng tôi sẽ thôi là chính mình 253 00:14:05,315 --> 00:14:10,360 và những kẻ xa lạ mà bạn có thể yêu mến sẽ lặn xuống đằng sau khuôn mặt chúng tôi." 254 00:14:10,360 --> 00:14:12,928 Đó là quan điểm rất cực đoan 255 00:14:12,928 --> 00:14:16,643 nhưng nó chỉ ra một thực tế là mọi người gắn kết với cuộc sống của mình 256 00:14:16,643 --> 00:14:21,316 và họ không muốn "bị" chữa trị hay thay đổi hoặc bị loại bỏ 257 00:14:21,316 --> 00:14:24,253 Họ muốn là chính bản chất con người của mình 258 00:14:24,253 --> 00:14:29,289 Một trong những gia đình tôi phỏng vấn trong chương trình này 259 00:14:29,289 --> 00:14:34,006 là gia đình Dylan Klebold, một trong những thủ phạm gây ra cuộc thảm sát ở Comlumbine. 260 00:14:34,006 --> 00:14:36,985 Phải mất một thời gian dài mới thuyết phục được họ nói chuyện với tôi 261 00:14:36,985 --> 00:14:39,808 và một khi đồng ý, họ đã kể lại một mạch, 262 00:14:39,808 --> 00:14:42,077 không sao ngừng được. 263 00:14:42,077 --> 00:14:44,212 Tuần đầu tiên tôi tiếp xúc với họ, tuần đầu trong nhiều tuần kết tiếp 264 00:14:44,212 --> 00:14:47,462 Tôi ghi lại cuộc đối thoại trong hơn 20 giờ. 265 00:14:47,462 --> 00:14:49,652 Vào tối chủ nhật, chúng tôi đều kiệt sức. 266 00:14:49,652 --> 00:14:52,794 Chúng tôi ngồi trong bếp. Sue Klebold đang làm bữa tối 267 00:14:52,794 --> 00:14:54,834 Tôi nói: "Nếu Dylan ở đây, 268 00:14:54,834 --> 00:14:57,703 bà có thấy mình muốn hỏi anh ta điều gì không?" 269 00:14:57,703 --> 00:15:00,112 Cha anh ta nói:" Chắc chắn là có. 270 00:15:00,143 --> 00:15:03,538 Tôi muốn hỏi nó nghĩ mình đang làm cái quái gì thế." 271 00:15:03,538 --> 00:15:06,357 Sue nhìn xuống sàn, suy nghĩ giây lát. 272 00:15:06,357 --> 00:15:09,559 Khi ngẩng lên bà nói: 273 00:15:09,559 --> 00:15:13,178 "Tôi muốn xin nó tha thứ cho tôi vì tôi làm mẹ 274 00:15:13,178 --> 00:15:17,703 mà không bao giờ biết được trong đầu nó nghĩ gì." 275 00:15:17,703 --> 00:15:21,187 Vài năm sau khi tôi dùng bữa tối với bà, 276 00:15:21,187 --> 00:15:23,547 một trong nhiều bữa tối chúng tôi ăn cùng nhau, 277 00:15:23,547 --> 00:15:25,971 Bà nói: "Anh biết không, khi điều này xảy ra, 278 00:15:25,971 --> 00:15:30,140 Tôi từng ước mình đã không lập gia đình và không có con. 279 00:15:30,140 --> 00:15:33,328 Nếu tôi không chuyển đến bang Ohio và gặp Tom 280 00:15:33,328 --> 00:15:36,642 đứa trẻ này sẽ không tồn tại và chuyện khủng khiếp này đã không xảy ra. 281 00:15:36,642 --> 00:15:39,724 Nhưng tôi lại cảm thấy mình yêu những đứa con của mình quá đỗi 282 00:15:39,724 --> 00:15:44,475 và không muốn tưởng tượng ra một cuộc sống vắng chúng 283 00:15:44,475 --> 00:15:49,917 Tôi nhận ra nỗi đau chúng gây ra cho người khác là không thể dung thứ 284 00:15:49,917 --> 00:15:52,507 nhưng nỗi đau chúng gây ra cho tôi cũng có." 285 00:15:52,507 --> 00:15:57,365 "Khi tôi nhận ra thế giới đã có thể tốt đẹp hơn 286 00:15:57,365 --> 00:15:59,770 nếu Dylan không được sinh ra, 287 00:15:59,770 --> 00:16:04,468 Tôi đã kết luận điều này không khiến tôi trở nên tốt hơn. " 288 00:16:04,468 --> 00:16:10,100 Thật ngạc nhiên thay cách những gia đình có những đứa trẻ phức tạp 289 00:16:10,100 --> 00:16:13,788 mang sự phức tạp mà hầu hết mọi người sẽ làm mọi thứ để ngăn ngừa 290 00:16:13,819 --> 00:16:17,803 lại tìm thấy nhiều ý nghĩa trong quá trình trải nghiệm vai trò làm cha mẹ. 291 00:16:17,803 --> 00:16:20,135 Rồi tôi nghĩ, ai mà có con 292 00:16:20,135 --> 00:16:24,275 cũng yêu con của mình cùng với những khuyết điểm của chúng. 293 00:16:24,275 --> 00:16:27,563 Nếu có vị thiên thần rực rỡ nào đó giáng xuống từ trần phòng khách của tôi 294 00:16:27,563 --> 00:16:30,957 và muốn đưa những đứa con của tôi đi 295 00:16:30,988 --> 00:16:37,125 đổi lại những đứa con khác ngoan hơn, lịch sự hơn, khôi hài hơn, tử tế hơn, thông minh hơn 296 00:16:37,125 --> 00:16:43,007 Tôi vẫn muốn giữ lại những đứa con mình có và nguyện cầu những điều tồi tệ sẽ được cất đi 297 00:16:43,007 --> 00:16:45,164 Và tôi hoàn toàn thấy rằng 298 00:16:45,164 --> 00:16:48,162 cũng như cuộc thử nghiệm bộ quần áo chậm bắt lửa trong lò lửa 299 00:16:48,162 --> 00:16:52,991 để chắc rằng chúng không bén lửa khi con trẻ tới gần lò 300 00:16:53,006 --> 00:16:56,103 những câu chuyện gia đình đang thảo luận về những tình trạng khác biệt ghê gớm 301 00:16:56,103 --> 00:16:59,190 cũng phản ánh trải nghiệm chung trong vai trò cha mẹ. 302 00:16:59,190 --> 00:17:02,817 Luôn là, thỉnh thoảng, nhìn vào con mình, bạn nghĩ 303 00:17:02,817 --> 00:17:06,422 Con từ đâu ra thế nhỉ? 304 00:17:06,422 --> 00:17:08,526 (Cười) 305 00:17:08,526 --> 00:17:12,563 Hóa ra khi mà những sự khác biệt cá nhân này đang được ấp ủ, 306 00:17:12,563 --> 00:17:15,859 có rất nhiều gia đình đang xoay xở với chứng tâm thần phân liệt 307 00:17:15,859 --> 00:17:19,030 Có rất nhiều gia đình có con trẻ là người chuyển giới 308 00:17:19,030 --> 00:17:20,739 Có rất nhiều gia đình với những đứa trẻ thần đồng. 309 00:17:20,739 --> 00:17:23,489 cũng đối mặt với những thách thức tương tự 310 00:17:23,489 --> 00:17:25,548 Có rất nhiều gia đình với từng gia cảnh kể trên 311 00:17:25,548 --> 00:17:27,471 nhưng nếu bạn bắt đầu suy nghĩ 312 00:17:27,471 --> 00:17:31,964 trải nghiệm việc thương thảo những dị biệt trong gia đình 313 00:17:31,964 --> 00:17:33,725 là cái mà mọi người đang giải quyết, 314 00:17:33,725 --> 00:17:36,296 thì bạn khám phá ra rằng đó gần như là một hiện tượng chung. 315 00:17:36,296 --> 00:17:40,105 Trớ trêu thay, hoá ra, chính sự khác biệt của chúng ta, và cuộc thương thảo về sự khác biệt 316 00:17:40,105 --> 00:17:43,074 hợp nhất chúng ta lại. 317 00:17:43,074 --> 00:17:47,564 Tôi quyết định có con khi đang thực hiện dự án này. 318 00:17:47,564 --> 00:17:51,611 Nhiều người sửng sốt hỏi: 319 00:17:51,611 --> 00:17:53,820 "Làm sao anh lại quyết định có con 320 00:17:53,820 --> 00:17:57,576 khi đang tiến hành nghiên cứu nửa chừng những thứ có thể trở nên lệch lạc?" 321 00:17:57,576 --> 00:18:00,769 Tôi nói: "Tôi không nghiên cứu những thứ lệch lạc. 322 00:18:00,769 --> 00:18:04,074 Cái tôi nghiên cứu đó là có bao nhiêu tình yêu hiện hữu 323 00:18:04,074 --> 00:18:08,438 ngay cả khi mọi thứ dường như sẽ đi lạc hướng." 324 00:18:08,438 --> 00:18:11,914 Tôi suy nghĩ rất nhiều về bà mẹ có đứa con khuyết tật mà tôi gặp 325 00:18:11,914 --> 00:18:17,799 một đứa trẻ khuyết tật rất nặng đã chết vì sự bất cẩn của người chăm sóc. 326 00:18:17,799 --> 00:18:22,804 Khi tro cốt của cháu đựơc mai táng, bà mẹ nói: 327 00:18:22,804 --> 00:18:27,643 "Tôi nguyện cầu sự thứ tha vì đã bị cướp những hai lần 328 00:18:27,643 --> 00:18:33,695 một lần là đứa trẻ mà tôi mong muốn có, và lần nữa là đứa con trai tôi yêu thương." 329 00:18:33,695 --> 00:18:39,321 Và tôi nhận ra bất cứ ai cũng hoàn toàn có thể yêu mến bất cứ đứa trẻ nào 330 00:18:39,321 --> 00:18:42,964 nếu ý chí họ đủ mạnh. 331 00:18:42,964 --> 00:18:47,113 Vậy nên chồng tôi là người cha sinh học của hai đứa trẻ 332 00:18:47,113 --> 00:18:49,471 của hai người bạn đồng tính nữ ở Minneapolis. 333 00:18:49,471 --> 00:18:55,903 Tôi có một người bạn thời đại học đã li dị và muốn có con 334 00:18:55,903 --> 00:18:57,589 Và tôi có một con gái với cô ấy. 335 00:18:57,589 --> 00:18:59,419 Mẹ con cô ấy hiện sống tại Texas. 336 00:18:59,419 --> 00:19:03,289 Chồng tôi và tôi có một cậu con trai sống cùng nhà 337 00:19:03,289 --> 00:19:05,339 và tôi là người cha sinh học, 338 00:19:05,339 --> 00:19:09,442 người mang thai hộ của chúng tôi là Laura, 339 00:19:09,442 --> 00:19:13,814 một bà mẹ đồng tính nữ của hai đứa trẻ Oliver & Lucy tại Minneapolis. 340 00:19:13,814 --> 00:19:20,739 (Vỗ tay) 341 00:19:20,739 --> 00:19:25,572 Ghi nhanh về việc này là có 5 bậc cha mẹ của 4 đứa trẻ sống tại 3 bang khác nhau. 342 00:19:25,572 --> 00:19:30,317 Có những người nghĩ về việc tồn tại của gia đình chúng tôi 343 00:19:30,317 --> 00:19:35,445 là theo cách nào đó phá hoại, làm suy yếu hay làm hư hại gia đình của họ. 344 00:19:35,445 --> 00:19:38,232 Có những người nghĩ gia đình như gia đình tôi 345 00:19:38,232 --> 00:19:40,454 không nên được phép tồn tại. 346 00:19:40,454 --> 00:19:44,871 Tôi không chấp nhận phép trừ trong tình yêu, chỉ phép cộng mà thôi. 347 00:19:44,871 --> 00:19:49,293 Tôi tin rằng cũng như cần sự đa dạng của muôn loài 348 00:19:49,293 --> 00:19:51,329 để đảm bảo hành tinh này có thể phát triển, 349 00:19:51,344 --> 00:19:55,465 chúng ta cũng cần đến sự đa dạng về tình yêu và gia đình. 350 00:19:55,465 --> 00:19:58,802 để củng cố tầng sinh quyển của sự tương ái. 351 00:19:59,109 --> 00:20:02,282 Sau ngày con trai chúng tôi chào đời, 352 00:20:02,282 --> 00:20:06,281 bác sỹ khoa nhi đến nói với chúng tôi rằng bà lo ngại 353 00:20:06,281 --> 00:20:10,213 chân của thằng bé không duỗi thẳng được bình thường, 354 00:20:10,213 --> 00:20:13,656 có nghĩa là có thể thằng bé bị tổn thương não. 355 00:20:13,656 --> 00:20:16,683 Khi thằng bé duỗi chân ra, trông cũng không đều nhau, 356 00:20:16,683 --> 00:20:20,318 nên bác sĩ nghĩ có lẽ là do một khối u hay cái gì đó đại loại như vậy. 357 00:20:20,318 --> 00:20:24,308 Thằng bé có cái đầu rất lớn khiến bà nghĩ có thể là dấu hiệu não úng thuỷ 358 00:20:24,308 --> 00:20:26,801 Khi bà nói với tôi những điều này, 359 00:20:26,801 --> 00:20:30,809 Tôi cảm thấy mọi thứ trong tôi đang tuôn trào hết ra trên sàn. 360 00:20:30,809 --> 00:20:33,439 Tôi nghĩ, mình đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm 361 00:20:33,439 --> 00:20:35,663 viết sách về ý nghĩa của những trải nghiệm 362 00:20:35,663 --> 00:20:40,173 mọi người có khi làm cha mẹ những đứa trẻ khuyết tật, 363 00:20:40,173 --> 00:20:43,087 nhưng tôi không muốn mình là một trong số đó. 364 00:20:43,087 --> 00:20:46,440 Vì điều mà tôi đang gặp phải là một ý tưởng của bệnh tật 365 00:20:46,440 --> 00:20:48,764 Và giống như các bậc cha mẹ từ trước tới giờ, 366 00:20:48,764 --> 00:20:51,602 Tôi muốn bảo vệ con mình khỏi bệnh tật. 367 00:20:51,602 --> 00:20:54,700 Tôi cũng muốn bảo vệ mình khỏi bệnh tật. 368 00:20:54,700 --> 00:20:57,521 Tuy nhiên, nhờ công việc mình đã làm, tôi biết 369 00:20:57,521 --> 00:21:01,289 nếu thằng bé có bất cứ bệnh tình nào mà chúng tôi phải xét nghiệm tìm ra 370 00:21:01,289 --> 00:21:04,339 thì đó hoàn toàn là đặc điểm nhân dạng của nó, 371 00:21:04,339 --> 00:21:08,459 và đã là đặc điểm nhân dạng của nó thì cũng sẽ là đặc điểm nhân dạng của tôi 372 00:21:08,459 --> 00:21:12,605 và căn bệnh đó sẽ định hình rất khác khi mà nó được bộc lộ ra. 373 00:21:12,605 --> 00:21:15,250 Chúng tôi đưa cháu đi chụp cộng hưởng, chụp cắt lớp 374 00:21:15,250 --> 00:21:19,582 chúng tôi đưa đứa con mới sinh ra trong ngày đi lấy máu động mạch 375 00:21:19,582 --> 00:21:21,635 Chúng tôi cảm thấy mình vô dụng. 376 00:21:21,635 --> 00:21:23,201 Sau 5 giờ, 377 00:21:23,201 --> 00:21:25,310 họ nói não của cháu hoàn toàn bình thường 378 00:21:25,310 --> 00:21:27,948 và chân cháu sẽ duỗi ra bình thường. 379 00:21:27,948 --> 00:21:30,800 Khi tôi hỏi vị bác sỹ nhi thế nó đã bị làm sao vậy, 380 00:21:30,800 --> 00:21:34,977 Bà nói chắc có lẽ thằng bé bị chuột rút hồi sáng. 381 00:21:34,977 --> 00:21:38,354 (Cười) 382 00:21:38,354 --> 00:21:46,678 Nhưng tôi nghĩ mẹ tôi đã đúng. 383 00:21:46,678 --> 00:21:49,069 Tôi nghĩ , tình yêu bạn dành cho con mình 384 00:21:49,069 --> 00:21:53,929 không giống với bất cứ cảm nhận nào trên trái đất 385 00:21:53,929 --> 00:21:58,595 Và chỉ khi bạn có con bạn mới hiểu được nó là thế nào. 386 00:21:58,595 --> 00:22:02,100 Tôi nghĩ những đứa trẻ đã gài bẫy tôi 387 00:22:02,100 --> 00:22:05,366 ngay lúc tôi nghĩ làm cha là một sự mất mát. 388 00:22:05,366 --> 00:22:07,694 Nhưng có lẽ tôi sẽ không nhận ra điều ấy 389 00:22:07,694 --> 00:22:11,831 nếu tôi không đi sâu vào chương trình nghiên cứu này. 390 00:22:11,831 --> 00:22:14,773 Tôi đã bặt gặp nhiều dạng tình yêu lạ lùng, 391 00:22:14,773 --> 00:22:20,311 và rất tự nhiên tôi bị cuốn hút bởi nét mê hoặc của chúng. 392 00:22:20,311 --> 00:22:27,195 Tôi thấy cách mà cái đẹp có thể chiếu sáng ngay cả những thứ yếu đuối hèn mọn nhất. 393 00:22:27,195 --> 00:22:30,262 Trong 10 năm này, tôi đã chứng kiến và biết được 394 00:22:30,262 --> 00:22:33,746 niềm vui "khủng khiếp" của trách nhiệm không thể kham nổi, 395 00:22:33,746 --> 00:22:37,937 và tôi đã thấy niềm vui ấy có thể lấn át đi mọi thứ khác. 396 00:22:37,937 --> 00:22:42,207 Đôi khi tôi nghĩ những bậc cha mẹ mà tôi phỏng vấn thật khờ dại, 397 00:22:42,207 --> 00:22:46,644 biến mình thành nô lệ trong suốt cuộc đời cho những đứa con không hề biết cảm kích họ 398 00:22:46,644 --> 00:22:50,312 và cố ngụy tạo nên căn tính từ nỗi đau đó, 399 00:22:50,312 --> 00:22:54,161 Nhưng từ ngày đó, tôi nhận ra rằng cuộc nghiên cứu của mình bắc một tấm ván 400 00:22:54,161 --> 00:22:58,533 giúp tôi bước lên trên con tàu và đi cùng với họ. 401 00:22:58,533 --> 00:23:02,186 Xin cảm ơn 402 00:23:02,186 --> 00:23:07,829 (Vỗ tay) 403 00:23:07,829 --> 00:23:09,073 Cám ơn. 404 00:23:09,073 --> 00:23:10,294 (Vỗ tay)