WEBVTT 00:00:03.627 --> 00:00:07.838 "Tôi cảm thấy có một đám tang đang diễn ra trong đầu, 00:00:07.838 --> 00:00:10.240 người ta than khóc, 00:00:10.240 --> 00:00:12.900 đi đi lại lại cho tới khi tôi thấy 00:00:12.900 --> 00:00:15.836 cảm xúc ấy bị phá vỡ. 00:00:15.836 --> 00:00:17.605 Khi tất cả đã yên vị, 00:00:17.605 --> 00:00:19.603 một nghi thức, như tiếng trống, 00:00:19.603 --> 00:00:22.315 cứ đánh liên tục, liên tục, cho tới khi 00:00:22.315 --> 00:00:25.831 đầu tôi trở nên đờ đẫn. 00:00:25.831 --> 00:00:27.707 Rồi tôi nghe thấy họ nâng một cái hộp 00:00:27.707 --> 00:00:29.994 tạo tiếng cót két trong tâm trí tôi 00:00:29.994 --> 00:00:33.053 tiếng giày đinh lại vang lên nặng trịch, 00:00:33.053 --> 00:00:36.070 và không gian bắt đầu rung lên, 00:00:36.070 --> 00:00:38.210 như thể thiên đường là một cái chuông 00:00:38.210 --> 00:00:40.201 và con người là một cái tai, 00:00:40.201 --> 00:00:43.284 và tôi, với sự tĩnh lặng, giống nòi xa lạ 00:00:43.284 --> 00:00:46.493 bị sụp đổ, cô độc, ở đây. 00:00:46.493 --> 00:00:49.670 Và rồi, tấm ván trong suy nghĩ gãy đôi, 00:00:49.670 --> 00:00:53.011 tôi ngã xuống vực sâu 00:00:53.011 --> 00:00:55.686 đâm sầm xuống, 00:00:55.686 --> 00:01:00.198 và không còn biết gì nữa." NOTE Paragraph 00:01:00.198 --> 00:01:03.680 Chúng ta biết về trầm cảm qua các ẩn dụ. 00:01:03.680 --> 00:01:07.389 Emily Dickinson đã mô tả nó bằng ngôn ngữ, 00:01:07.389 --> 00:01:10.130 Goya thì mô tả qua tranh. 00:01:10.130 --> 00:01:12.113 Một nửa mục đích của nghệ thuật 00:01:12.113 --> 00:01:15.997 là mô tả những trạng thái như vậy. NOTE Paragraph 00:01:15.997 --> 00:01:19.587 Đối với tôi, tôi từng luôn nghĩ mình là người cứng rắn, 00:01:19.587 --> 00:01:21.460 là một trong những người sẽ sống sót 00:01:21.460 --> 00:01:24.614 nếu bị gửi tới một trại tập trung. NOTE Paragraph 00:01:24.614 --> 00:01:27.497 Năm 1991, tôi phải gánh chịu một loạt các mất mát. 00:01:27.497 --> 00:01:29.198 Mẹ tôi mất, 00:01:29.198 --> 00:01:31.324 tan vỡ tình yêu, 00:01:31.324 --> 00:01:33.167 tôi trở lại Mỹ 00:01:33.167 --> 00:01:35.268 sau nhiều năm sống ở nước ngoài, 00:01:35.268 --> 00:01:38.432 và tôi dễ dàng trải qua tất cả những biến cố đó. NOTE Paragraph 00:01:38.432 --> 00:01:41.539 Nhưng năm 1994, 3 năm sau, 00:01:41.539 --> 00:01:45.932 Tôi thấy mình đang mất dần sự hứng thú với mọi thứ. 00:01:45.932 --> 00:01:47.577 Tôi không muốn làm những điều 00:01:47.577 --> 00:01:49.959 trước đây mình từng thích thú, 00:01:49.959 --> 00:01:51.877 mà không biết lý do tại sao. 00:01:51.877 --> 00:01:53.697 Đối lập với trầm cảm 00:01:53.697 --> 00:01:56.934 không phải là hạnh phúc, mà là sinh lực, 00:01:56.934 --> 00:01:58.429 và chính là sinh lực 00:01:58.429 --> 00:02:02.082 là thứ tôi đang mất dần vào thời điểm đó. 00:02:02.082 --> 00:02:04.237 Tất cả những thứ phải làm 00:02:04.237 --> 00:02:06.411 dường như quá sức. 00:02:06.411 --> 00:02:08.058 Tôi về nhà, 00:02:08.058 --> 00:02:11.440 và thấy nút đỏ nhấp nháy trên máy trả lời tự động 00:02:11.440 --> 00:02:13.585 thay vì hồi hộp muốn nghe tin từ bạn bè, 00:02:13.585 --> 00:02:15.133 tôi nghĩ, 00:02:15.133 --> 00:02:18.368 "Sao có nhiều người mình phải gọi lại đến vậy." 00:02:18.368 --> 00:02:20.755 Hoặc tôi sẽ quyết định mình nên ăn trưa, 00:02:20.755 --> 00:02:23.301 và rồi tôi nghĩ, ôi, lại phải lấy thức ăn ra, 00:02:23.301 --> 00:02:25.340 còn cho vào đĩa nữa chứ 00:02:25.340 --> 00:02:29.389 rồi còn cắt, nhai, và nuốt, 00:02:29.389 --> 00:02:33.090 và tôi thấy chuyện đó như cực hình với mình. NOTE Paragraph 00:02:33.090 --> 00:02:35.541 Và một trong những điều thường được đề cập 00:02:35.541 --> 00:02:37.443 trong các cuộc thảo luận về trầm cảm 00:02:37.443 --> 00:02:39.801 đó là, bạn biết điều đó thật ngớ ngẩn. 00:02:39.801 --> 00:02:42.537 Bạn biết điều mình đang trải qua thật ngớ ngẩn vô cùng. 00:02:42.537 --> 00:02:44.681 Bạn biết hầu hết mọi người đều xoay xở được 00:02:44.681 --> 00:02:46.995 vừa nghe tin nhắn vừa ăn trưa, 00:02:46.995 --> 00:02:48.907 tự sắp xếp để tắm táp, 00:02:48.907 --> 00:02:50.167 và mở cửa đi ra ngoài, 00:02:50.167 --> 00:02:51.644 đó là việc chả có gì quá sức, 00:02:51.644 --> 00:02:54.985 thế nhưng bạn lại cảm thấy nặng nề khổ sở 00:02:54.985 --> 00:02:58.737 và không sao tìm cách thoát ra được. 00:02:58.737 --> 00:03:03.236 Và rồi tôi bắt đầu thấy mình hoạt động ít dần 00:03:03.236 --> 00:03:05.326 suy nghĩ ít dần 00:03:05.326 --> 00:03:07.694 cảm nhận ít dần. 00:03:07.694 --> 00:03:10.049 Giống như người vô dụng. NOTE Paragraph 00:03:10.049 --> 00:03:12.415 Và rồi, nỗi lo âu xâm chiếm. 00:03:12.415 --> 00:03:14.694 Nếu bạn nói tôi sẽ bị 00:03:14.694 --> 00:03:16.283 trầm cảm vào tháng tới, 00:03:16.283 --> 00:03:19.507 tôi sẽ nói: "Miễn là biết sẽ hết vào tháng 11, tôi chịu được." 00:03:19.507 --> 00:03:20.623 Nhưng nếu bạn bảo tôi, 00:03:20.623 --> 00:03:23.923 "Bạn sẽ cực kỳ lo lắng trong tháng tới", 00:03:23.923 --> 00:03:26.296 tôi thà cắt đứt cổ tay còn hơn là chịu đựng nó. 00:03:26.296 --> 00:03:28.078 Tôi luôn cảm thấy thế, 00:03:28.078 --> 00:03:30.306 thấy như thể đang đi 00:03:30.306 --> 00:03:31.708 rồi bị trượt hoặc vấp ngã 00:03:31.708 --> 00:03:33.593 và mặt đất đâm sầm vào người, 00:03:33.593 --> 00:03:36.311 thường thì nó chỉ kéo dài một giây, nhưng đây, không, 00:03:36.311 --> 00:03:38.249 nó lại kéo dài 6 tháng. 00:03:38.249 --> 00:03:41.281 Đó là cảm giác lúc nào cũng sợ hãi 00:03:41.281 --> 00:03:45.057 nhưng lại không biết mình sợ cái gì. 00:03:45.057 --> 00:03:47.477 Và đó là lúc, tôi bắt đầu nghĩ, 00:03:47.477 --> 00:03:51.476 sao sống lại khổ sở đau đớn thế, 00:03:51.476 --> 00:03:54.060 và lý do duy nhất để không tự giết chính mình 00:03:54.060 --> 00:03:57.191 là vì không muốn làm đau người khác. NOTE Paragraph 00:03:57.191 --> 00:04:00.184 Và cuối cùng, một ngày nọ, tôi thức dậy 00:04:00.200 --> 00:04:02.208 và tôi nghĩ, hình như, mình đột quỵ rồi, 00:04:02.208 --> 00:04:04.939 vì tôi nằm trên giường, hoàn toàn không cử động được, 00:04:04.939 --> 00:04:06.888 nhìn cái điện thoại, nghĩ, 00:04:06.888 --> 00:04:10.451 "Không ổn rồi, phải cầu cứu thôi." 00:04:10.451 --> 00:04:12.186 nhưng tôi không thể nào với tay 00:04:12.186 --> 00:04:14.648 nhấc điện thoại lên và bấm số. 00:04:14.648 --> 00:04:18.802 Cuối cùng, sau 4 giờ nằm nhìn trân trân vào điện thoại, 00:04:18.802 --> 00:04:20.164 điện thoại reo, 00:04:20.164 --> 00:04:22.412 bằng cách nào đó, tôi nhấc được điện thoại lên, 00:04:22.412 --> 00:04:24.212 đó là cha tôi. 00:04:24.212 --> 00:04:27.365 Tôi nói: "Con đang nguy kịch. 00:04:27.365 --> 00:04:29.528 Cần làm cái gì ba ạ." NOTE Paragraph 00:04:29.528 --> 00:04:32.856 Ngày hôm sau, tôi bắt đầu uống thuốc 00:04:32.856 --> 00:04:35.224 và trị liệu. 00:04:35.224 --> 00:04:37.531 Tôi cũng bắt đầu nghĩ tới 00:04:37.531 --> 00:04:39.410 câu hỏi đáng sợ này: 00:04:39.410 --> 00:04:41.483 Nếu tôi không phải là một người gan góc 00:04:41.483 --> 00:04:44.039 người có thể sống sót ở trại tập trung, 00:04:44.039 --> 00:04:45.679 thì tôi là ai? 00:04:45.679 --> 00:04:47.628 Và nếu tôi phải uống thuốc, 00:04:47.628 --> 00:04:51.335 liệu thuốc đó có làm cho tôi trở thành chính mình 00:04:51.335 --> 00:04:53.754 hay nó sẽ biến tôi thành một người nào khác? 00:04:53.754 --> 00:04:55.450 Và tôi sẽ cảm thấy thế nào 00:04:55.450 --> 00:04:57.989 nếu nó biến tôi thành người khác? NOTE Paragraph 00:04:57.989 --> 00:05:01.300 Tôi có hai lợi thế khi bước vào cuộc chiến. 00:05:01.300 --> 00:05:04.280 Thứ nhất tôi biết rằng, nói một cách khách quan, 00:05:04.280 --> 00:05:05.901 tôi có một cuộc đời tốt đẹp 00:05:05.901 --> 00:05:07.786 và nếu chỉ cần khỏe lên được thôi, 00:05:07.786 --> 00:05:09.224 sẽ có điều gì đó chờ tôi ở cuối con đường, 00:05:09.224 --> 00:05:11.010 điều gì đó đáng để sống. 00:05:11.010 --> 00:05:14.052 Và lợi thế thứ hai đó là tôi được chữa trị tốt NOTE Paragraph 00:05:14.052 --> 00:05:17.816 Nhưng tôi lại cứ trồi lên rồi lại tụt xuống, 00:05:17.816 --> 00:05:20.095 và lại cứ trồi lên, rồi lại tụt xuống, 00:05:20.095 --> 00:05:23.139 lên xuống thất thường, 00:05:23.139 --> 00:05:25.092 và cuối cùng hiểu ra rằng 00:05:25.092 --> 00:05:27.336 tôi sẽ phải sống dựa vào thuốc 00:05:27.336 --> 00:05:29.632 và trị liệu mãi mãi. 00:05:29.632 --> 00:05:32.006 Tôi băn khoăn: "Đây là vấn đề về hóa học, 00:05:32.006 --> 00:05:33.770 hay là vấn đề tâm lý? 00:05:33.770 --> 00:05:37.466 Bệnh này cần hóa trị hay là chữa trị tâm lý? 00:05:37.466 --> 00:05:39.525 Và tôi không thể nào tìm ra câu trả lời. 00:05:39.525 --> 00:05:42.002 Và rồi tôi hiểu ra rằng, thật ra, 00:05:42.002 --> 00:05:44.076 ta chẳng đủ tiến bộ trong cả hai lĩnh vực 00:05:44.076 --> 00:05:46.013 để giải thích tường tận mọi vấn đề. 00:05:46.013 --> 00:05:49.260 Chữa trị bằng hóa chất và chữa trị tâm lý, 00:05:49.260 --> 00:05:51.062 cả hai đều đóng vai trò nhất định, 00:05:51.062 --> 00:05:54.805 và tôi cũng nhận ra rằng trầm cảm là thứ gì đó 00:05:54.805 --> 00:05:57.308 được bện rất chặt rất sâu trong chúng ta, 00:05:57.308 --> 00:05:58.927 không thể nào tách rời nó 00:05:58.927 --> 00:06:01.413 khỏi tính cách và nhân cách của chúng ta. NOTE Paragraph 00:06:01.413 --> 00:06:03.445 Tôi muốn nói rằng: phương pháp chữa trị 00:06:03.445 --> 00:06:05.990 cho bệnh trầm cảm hiện rất kinh khủng. 00:06:05.990 --> 00:06:07.817 Chúng không hiệu quả cho lắm. 00:06:07.817 --> 00:06:09.650 Lại cực kỳ mắc tiền. 00:06:09.650 --> 00:06:12.099 Đi kèm với vô số tác dụng phụ. 00:06:12.099 --> 00:06:13.888 Chúng là một thảm họa. 00:06:13.888 --> 00:06:16.766 Nhưng tôi cũng biết ơn vì tôi sống ở thời này, 00:06:16.766 --> 00:06:18.576 chứ không phải 50 năm trước, 00:06:18.576 --> 00:06:20.087 khi người ta gần như 00:06:20.087 --> 00:06:21.488 chẳng làm được gì. 00:06:21.488 --> 00:06:24.069 Tôi hy vọng rằng 50 năm sau, 00:06:24.069 --> 00:06:25.926 khi nghe về cách chữa trị cho tôi, 00:06:25.926 --> 00:06:28.059 họ sẽ kinh sợ khi biết có người phải chịu 00:06:28.059 --> 00:06:30.885 thứ khoa học nguyên thủy như vậy. NOTE Paragraph 00:06:30.885 --> 00:06:35.441 Trầm cảm là một khiếm khuyết trong tình yêu. 00:06:35.441 --> 00:06:38.582 Nếu bạn kết hôn với ai đó và nghĩ, 00:06:38.582 --> 00:06:42.177 "Nếu vợ mình mà chết, mình sẽ cưới người khác" 00:06:42.177 --> 00:06:45.223 thì đó chẳng phải là tình yêu mà hằng thân thuộc với ta. 00:06:45.223 --> 00:06:47.173 Chẳng có cái gọi là tình yêu 00:06:47.173 --> 00:06:49.817 nếu không có cảm nhận về mất mát, 00:06:49.817 --> 00:06:52.401 và cái bóng ma tuyệt vọng 00:06:52.401 --> 00:06:56.130 có thể là động cơ khiến càng thêm khắng khít gắn bó. NOTE Paragraph 00:06:56.130 --> 00:06:59.059 Có 3 điều con người ta hay bị nhầm lẫn: 00:06:59.059 --> 00:07:02.859 trầm cảm, đau thương và buồn bã. 00:07:02.859 --> 00:07:06.145 Đau thương là phản ứng hiển lộ. 00:07:06.145 --> 00:07:09.104 Nếu qua một mất mát nào đó, bạn cảm thấy cực kỳ buồn bã, 00:07:09.104 --> 00:07:10.737 và rồi 6 tháng sau, 00:07:10.737 --> 00:07:13.959 bạn vẫn buồn vô cùng, nhưng dần hoạt động lại bình thường, 00:07:13.959 --> 00:07:15.687 đó chắc chắn là đau buồn, 00:07:15.687 --> 00:07:17.979 và chắc nó sẽ tự hết thôi 00:07:17.979 --> 00:07:19.428 theo chừng mực nào đó. 00:07:19.428 --> 00:07:22.179 Nếu bạn phải chịu một mất mát vô cùng lớn, 00:07:22.179 --> 00:07:23.393 và cảm thấy kinh khủng, 00:07:23.393 --> 00:07:26.390 6 tháng sau hầu như chẳng thể quay trở lại bình thường, 00:07:26.390 --> 00:07:28.975 đó chắc chắn là trầm cảm xuất phát từ 00:07:28.975 --> 00:07:31.449 những tình huống thảm khốc. 00:07:31.449 --> 00:07:35.081 Quỹ đạo này cho chúng ta thấy nhiều điều. 00:07:35.081 --> 00:07:38.439 Người ta cứ nghĩ trầm cảm là buồn. 00:07:38.439 --> 00:07:40.775 Thực ra, nó là rất rất rất buồn, 00:07:40.775 --> 00:07:42.439 quá nhiều đau thương, 00:07:42.439 --> 00:07:45.368 dù nguyên nhân có khi lại vô cùng nhỏ nhặt. NOTE Paragraph 00:07:45.368 --> 00:07:48.115 Khi tôi bắt đầu hiểu trầm cảm, 00:07:48.115 --> 00:07:50.950 và phỏng vấn những người đã từng mắc bệnh, 00:07:50.950 --> 00:07:53.981 Tôi nhận thấy, có những người nhìn bề ngoài 00:07:53.981 --> 00:07:55.686 có vẻ như là 00:07:55.686 --> 00:07:57.748 bị trầm cảm tương đối nhẹ, 00:07:57.748 --> 00:08:01.195 tuy nhiên họ lại hoàn toàn bị bất lực do trầm cảm. 00:08:01.195 --> 00:08:03.053 Và có những người, qua lời lẽ 00:08:03.053 --> 00:08:04.365 mà họ mô tả, 00:08:04.365 --> 00:08:06.616 nghe như chịu trầm cảm nặng 00:08:06.616 --> 00:08:09.431 nhưng lại là những người có lúc đã có cuộc sống tốt đẹp 00:08:09.431 --> 00:08:11.586 giữa các giai đoạn trầm cảm. 00:08:11.586 --> 00:08:14.271 Và tôi bắt đầu tìm hiểu điều 00:08:14.271 --> 00:08:15.874 đã làm cho một số người 00:08:15.874 --> 00:08:18.127 kiên cường hơn người khác. 00:08:18.127 --> 00:08:19.686 Cơ chế nào 00:08:19.686 --> 00:08:21.530 cho phép họ sống sót? 00:08:21.530 --> 00:08:24.699 Tôi đã phỏng vấn không biết bao nhiêu người 00:08:24.699 --> 00:08:26.874 từng bị trầm cảm. NOTE Paragraph 00:08:26.874 --> 00:08:28.825 Một trong những người đầu được phỏng vấn 00:08:28.825 --> 00:08:30.706 đã mô tả trầm cảm 00:08:30.706 --> 00:08:33.967 là cảm giác chết từ từ, 00:08:33.967 --> 00:08:36.091 may mà, tôi nghe điều này từ sớm 00:08:36.091 --> 00:08:37.457 bởi vì nó nhắc tôi 00:08:37.457 --> 00:08:39.456 rằng chết từ từ 00:08:39.456 --> 00:08:41.491 có thể dẫn tới cái chết thiệt, 00:08:41.491 --> 00:08:43.495 và đây là một vấn đề nghiêm trọng. 00:08:43.495 --> 00:08:46.154 Đây là nguyên nhân lớn gây khuyết tật trên thế giới, 00:08:46.154 --> 00:08:49.184 người ta chết vì nó mỗi ngày. NOTE Paragraph 00:08:49.184 --> 00:08:50.953 Một trong những người tôi trò chuyện 00:08:50.953 --> 00:08:52.927 khi tôi cố tìm hiểu về điều này, 00:08:52.927 --> 00:08:54.595 là một người bạn dễ thương 00:08:54.595 --> 00:08:56.613 tôi đã biết lâu rồi, 00:08:56.613 --> 00:08:59.155 chị ấy đã có giai đoạn bị loạn thần 00:08:59.155 --> 00:09:01.059 trong năm đầu đại học, 00:09:01.059 --> 00:09:04.115 và rồi diễn biến thành trầm cảm rất tồi tệ. 00:09:04.115 --> 00:09:05.541 Chị ấy bị rối loạn lưỡng cực, 00:09:05.541 --> 00:09:08.184 hay khi ấy còn gọi là hưng-trầm cảm. 00:09:08.184 --> 00:09:10.228 Nhưng rồi chị ấy đã khá lên, 00:09:10.228 --> 00:09:11.936 nhờ dùng lithium 00:09:11.936 --> 00:09:13.311 và rồi cuối cùng, 00:09:13.311 --> 00:09:15.271 không còn uống lithium nữa, 00:09:15.271 --> 00:09:17.106 để xem không có thuốc sẽ thế nào, 00:09:17.106 --> 00:09:19.081 nhưng chị ấy đã bị loạn thần lại 00:09:19.081 --> 00:09:21.419 rồi sa sút tinh thần thành cơn trầm cảm nặng nhất 00:09:21.419 --> 00:09:23.291 tôi từng thấy. 00:09:23.291 --> 00:09:26.306 Khi ấy chị ngồi trong căn hộ của bố mẹ, 00:09:26.306 --> 00:09:29.383 trương căng lực, không động tĩnh, 00:09:29.383 --> 00:09:31.865 hết ngày này sang ngày khác. 00:09:31.865 --> 00:09:35.082 Vài năm sau, khi tôi phỏng vấn chị, 00:09:35.082 --> 00:09:38.413 chị đã là một nhà thơ và nhà tâm lí trị liệu tên là Maggie Robbins. 00:09:38.413 --> 00:09:41.646 Khi tôi phỏng vấn, chị nói: 00:09:41.646 --> 00:09:45.030 "Tôi đã hát bài "Hoa bay hết đi đâu" ('Where Have All The Flowers Gone') 00:09:45.030 --> 00:09:48.240 hát đi hát lại để chiếm lấy tâm trí mình. 00:09:48.240 --> 00:09:51.375 Tôi đã hát để xóa đi điều tâm trí mình đang nói: 00:09:51.375 --> 00:09:55.865 "Mày chả là gì cả Mày chả là ai, 00:09:55.865 --> 00:09:58.691 Mày thậm chí không đáng sống nữa." 00:09:58.691 --> 00:10:00.869 khi tôi bắt đầu nghĩ 00:10:00.869 --> 00:10:03.082 đến chuyện tự sát." NOTE Paragraph 00:10:03.082 --> 00:10:04.990 Khi trầm cảm, người ta không nghĩ rằng 00:10:04.990 --> 00:10:07.127 mình đã mang lên một tấm mạng đen 00:10:07.127 --> 00:10:09.107 và nhìn thế giới qua lớp sương mù 00:10:09.107 --> 00:10:11.001 của những cảm xúc tiêu cực. 00:10:11.001 --> 00:10:13.721 Người ta nghĩ rằng, một tấm mạng đã bị cất đi, 00:10:13.721 --> 00:10:15.643 tấm mạng ấy là niềm hạnh phúc, 00:10:15.643 --> 00:10:18.067 và giờ đây, người ta phải nhìn mọi thứ trần trụi. 00:10:18.067 --> 00:10:21.031 Giúp đỡ người tâm thần phân liệt thì dễ hơn, 00:10:21.031 --> 00:10:22.842 vì họ biết có gì đó rất lạ ở trong mình, 00:10:22.842 --> 00:10:25.029 cần phải được xua đuổi đi, 00:10:25.029 --> 00:10:27.193 nhưng với người trầm cảm thì rất khó 00:10:27.193 --> 00:10:31.040 vì chúng ta tin là mình đang nhìn thấy sự thật. NOTE Paragraph 00:10:31.040 --> 00:10:33.987 Nhưng sự thật nói dối. 00:10:33.987 --> 00:10:35.985 Tôi bị ám ảnh bởi câu nói: 00:10:35.985 --> 00:10:38.360 "Nhưng sự thật nói dối." 00:10:38.360 --> 00:10:40.813 Khi nói chuyện với người trầm cảm, tôi phát hiện ra 00:10:40.813 --> 00:10:43.495 họ có rất nhiều cảm nhận, tri giác ảo. 00:10:43.495 --> 00:10:45.162 Họ nói: "Không ai yêu tôi." 00:10:45.162 --> 00:10:46.813 Bạn nói: "Tôi yêu anh, 00:10:46.813 --> 00:10:49.335 vợ anh yêu anh mẹ anh yêu anh." 00:10:49.335 --> 00:10:51.258 Bạn có thể trả lời ngay như vậy, 00:10:51.258 --> 00:10:52.923 với hầu hết mọi người. 00:10:52.923 --> 00:10:55.190 Nhưng những người trầm cảm cũng nói: 00:10:55.190 --> 00:10:56.895 "Bất luận chúng ta làm gì, 00:10:56.895 --> 00:10:59.168 rồi cuối cùng cũng chết cả thôi." 00:10:59.168 --> 00:11:01.371 Hoặc nói: "Chả còn sự gắn kết thực sự 00:11:01.371 --> 00:11:03.024 giữa hai con người nữa đâu. 00:11:03.024 --> 00:11:05.600 Mỗi chúng ta bế tắc trong cơ thể của chính mình." 00:11:05.600 --> 00:11:07.449 Khi đó bạn cần trả lời: 00:11:07.449 --> 00:11:08.770 "Đúng thế, 00:11:08.770 --> 00:11:10.588 nhưng tôi nghĩ giờ ta nên tập trung 00:11:10.588 --> 00:11:12.484 về chuyện sáng nay ta sẽ ăn gì đây." 00:11:12.484 --> 00:11:14.669 (Cười) 00:11:14.669 --> 00:11:16.338 Nhiều lần, 00:11:16.338 --> 00:11:19.234 điều họ biểu lộ không phải là bệnh lý mà là quan điểm 00:11:19.234 --> 00:11:21.891 và nghĩ rằng, điều thực sự nổi bật 00:11:21.891 --> 00:11:24.825 là đa số ai cũng biết những câu hỏi về sự tồn tại 00:11:24.825 --> 00:11:27.115 và họ sẽ không khiến chúng ta bối rối. 00:11:27.115 --> 00:11:29.274 Tôi thích một nghiên cứu 00:11:29.274 --> 00:11:30.954 trong đó có một nhóm người bị trầm cảm, 00:11:30.954 --> 00:11:32.855 và một nhóm người không bị, 00:11:32.855 --> 00:11:35.478 cả hai phải chơi video game trong 1 tiếng 00:11:35.478 --> 00:11:37.291 và cuối giờ chơi, 00:11:37.291 --> 00:11:38.942 họ được hỏi họ đã 00:11:38.942 --> 00:11:40.806 giết được bao nhiêu quái vật. 00:11:40.806 --> 00:11:43.018 Nhóm bị trầm cảm nói khá chính xác, 00:11:43.018 --> 00:11:45.076 xê dịch trong 10% 00:11:45.076 --> 00:11:46.547 nhưng nhóm không bị trầm cảm 00:11:46.547 --> 00:11:50.092 đưa con số gấp khoảng 15 đến 20 lần 00:11:50.092 --> 00:11:51.834 so với số quái vật --- (Cười) --- 00:11:51.834 --> 00:11:55.945 họ thực sự đã giết. NOTE Paragraph 00:11:55.945 --> 00:11:59.011 Khi tôi chọn viết về trầm cảm, nhiều người hỏi 00:11:59.011 --> 00:12:00.780 chắc rất là khó 00:12:00.780 --> 00:12:03.904 để lộ mình ra cho người khác thấy. 00:12:03.904 --> 00:12:06.104 Họ hỏi: "Mỗi người kể với anh một khác không?" 00:12:06.104 --> 00:12:08.176 Tôi nói: "Vâng, họ kể khác nhau. 00:12:08.176 --> 00:12:10.090 Họ kể mỗi khác 00:12:10.090 --> 00:12:12.880 khi họ bắt đầu kể về kinh nghiệm của họ, 00:12:12.880 --> 00:12:14.715 về kinh nghiệm của chị em họ, 00:12:14.715 --> 00:12:16.489 hoặc bạn bè họ. 00:12:16.489 --> 00:12:18.781 Mọi thứ khác biệt bởi giờ tôi biết 00:12:18.781 --> 00:12:21.462 trầm cảm, đó là bí mật gia đình 00:12:21.462 --> 00:12:23.539 mà mỗi người có. NOTE Paragraph 00:12:23.539 --> 00:12:27.167 Vài năm trước tôi có dự một hội thảo. 00:12:27.167 --> 00:12:29.820 Vào ngày Thứ Sáu trong hội thảo dài 3 ngày ấy, 00:12:29.820 --> 00:12:32.711 một trong những người tham dự gọi tôi ra và nói: 00:12:32.711 --> 00:12:36.116 "Tôi bị trầm cảm 00:12:36.116 --> 00:12:38.885 và xấu hổ về nó 00:12:38.885 --> 00:12:40.988 nhưng tôi đang uống thuốc 00:12:40.988 --> 00:12:43.936 và muốn hỏi xin ý kiến của anh" 00:12:43.936 --> 00:12:46.770 Và tôi đưa ra lời khuyên mà tôi cho là tốt nhất. 00:12:46.770 --> 00:12:48.490 Rồi chị ấy nói: "Anh ạ, 00:12:48.490 --> 00:12:51.281 chồng tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu được điều này. 00:12:51.281 --> 00:12:53.854 Anh ấy là kiểu người không hiểu được chuyện này, 00:12:53.854 --> 00:12:56.721 cho nên chuyện này chỉ anh và tôi biết thôi nhé." 00:12:56.721 --> 00:12:58.507 Tôi nói: "Được mà." 00:12:58.507 --> 00:13:00.616 Vào ngày Chủ Nhật vẫn trong hội thảo đó, 00:13:00.616 --> 00:13:03.660 chồng cô ấy kéo tôi ra, 00:13:03.660 --> 00:13:05.354 ông ấy nói: "Vợ tôi sẽ nghĩ 00:13:05.354 --> 00:13:07.789 tôi không phải là đàn ông nếu cô ấy biết điều này 00:13:07.789 --> 00:13:10.255 nhưng tôi đang bị trầm cảm 00:13:10.255 --> 00:13:11.609 và tôi phải uống thuốc 00:13:11.609 --> 00:13:14.114 không biết anh nghĩ sao về chuyện này?" 00:13:14.114 --> 00:13:15.537 Họ đều đang giấu 00:13:15.537 --> 00:13:17.752 cùng chữa trị ở hai nơi khác nhau 00:13:17.752 --> 00:13:20.397 trong cùng một căn phòng. 00:13:20.397 --> 00:13:22.418 Tôi trả lời tôi nghĩ rằng 00:13:22.418 --> 00:13:24.102 giờ mà họ nói chuyện với nhau 00:13:24.102 --> 00:13:26.116 thì chắc sẽ nổ ra một vài vấn đề đấy. 00:13:26.116 --> 00:13:30.307 (Cười) 00:13:30.307 --> 00:13:31.962 Nhưng tôi đã sốc 00:13:31.962 --> 00:13:33.768 bởi cái gánh nặng 00:13:33.768 --> 00:13:36.141 của những sự giấu giếm ấy. 00:13:36.141 --> 00:13:38.026 Trầm cảm khiến ta kiệt quệ. 00:13:38.026 --> 00:13:40.794 Nó gặm nhấm hết thời giờ và sức lực của ta, 00:13:40.794 --> 00:13:42.298 và im không nói gì về nó 00:13:42.298 --> 00:13:45.029 có thể khiến nó tệ hơn. NOTE Paragraph 00:13:45.029 --> 00:13:46.762 Sau đó, tôi bắt đầu nghĩ về các cách 00:13:46.762 --> 00:13:48.728 giúp người ta cảm thấy khá hơn. 00:13:48.728 --> 00:13:51.167 Ban đầu tôi rất bảo thủ trong việc dùng thuốc. 00:13:51.167 --> 00:13:53.539 Tôi tin có những liệu pháp sẽ có tác dụng, 00:13:53.539 --> 00:13:55.348 rõ ràng chúng có tác dụng-- 00:13:55.348 --> 00:13:56.992 có thuốc, 00:13:56.992 --> 00:13:58.468 có các phương pháp trị liệu, 00:13:58.468 --> 00:14:00.913 cũng có thể có phương pháp sốc điện, 00:14:00.913 --> 00:14:03.588 còn lại là nhảm nhí hết. 00:14:03.588 --> 00:14:05.420 Nhưng rồi tôi nhận ra 00:14:05.420 --> 00:14:07.172 nếu bị ung thư não, 00:14:07.172 --> 00:14:08.644 và bạn nói rằng trồng cây chuối 00:14:08.644 --> 00:14:11.639 20 phút vào mỗi buổi sáng khiến bạn khá hơn, 00:14:11.639 --> 00:14:13.153 thì chắc nó khiến khá hơn thật, 00:14:13.153 --> 00:14:14.741 nhưng vẫn bị ung thư não, 00:14:14.741 --> 00:14:17.030 vẫn có thể chết vì bệnh này. 00:14:17.030 --> 00:14:19.542 Nhưng nếu bạn nói bạn bị trầm cảm 00:14:19.542 --> 00:14:21.647 và mỗi sáng trồng cây chuối 20 phút 00:14:21.647 --> 00:14:24.131 khiến bạn thấy khá hơn, thì đúng là nó có tác dụng, 00:14:24.131 --> 00:14:26.491 bởi trầm cảm là bệnh trong cảm giác của bạn, 00:14:26.491 --> 00:14:28.100 và nếu bạn cảm thấy tốt hơn, 00:14:28.100 --> 00:14:30.930 thì kết quả là, bạn sẽ không còn trầm cảm nữa. 00:14:30.930 --> 00:14:32.963 Bởi vậy tôi trở nên cởi mở hơn 00:14:32.963 --> 00:14:35.888 với những phương pháp chữa trị khác với Tây y. NOTE Paragraph 00:14:35.888 --> 00:14:38.272 Tôi nhận được thư, hàng trăm lá, 00:14:38.272 --> 00:14:40.788 họ viết để kể tôi nghe những điều đã giúp cho họ. 00:14:40.788 --> 00:14:42.989 Ở hậu trường, hôm nay một người hỏi tôi 00:14:42.989 --> 00:14:44.452 về thiền. 00:14:44.452 --> 00:14:46.917 Một lá thư mà tôi rất quý 00:14:46.917 --> 00:14:48.391 là của một chị này 00:14:48.391 --> 00:14:50.598 viết rằng chị đã thử nghiệm các liệu pháp 00:14:50.598 --> 00:14:52.985 chị ấy thử thuốc cái gì cũng đã thử, 00:14:52.985 --> 00:14:55.822 và rồi tìm ra một giải pháp và mong chia sẻ với mọi người, 00:14:55.822 --> 00:14:59.634 đó là ngồi tết vòng. 00:14:59.634 --> 00:15:02.633 (Cười) 00:15:02.633 --> 00:15:06.157 Chị ấy cũng gửi cho tôi một số sợi vòng chị ấy đã làm (Cười) 00:15:06.157 --> 00:15:09.845 Nhưng hôm nay tôi lại không đeo. 00:15:09.845 --> 00:15:12.360 Tôi gợi ý chị ấy thử tra cứu 00:15:12.360 --> 00:15:16.408 chứng rối loại ám ảnh cưỡng chế trên DSM. NOTE Paragraph 00:15:16.408 --> 00:15:19.536 Nhưng khi tôi xem xét phương pháp chữa trị phi chính thống, 00:15:19.536 --> 00:15:22.444 tôi cũng học được cách nhìn các phương pháp chữa trị khác. 00:15:22.444 --> 00:15:25.347 Tôi đã thử phép trừ tà của một bộ lạc ở Senegal 00:15:25.347 --> 00:15:27.360 nghi lễ dùng nhiều huyết chiên, 00:15:27.360 --> 00:15:29.422 giờ tôi sẽ không mô tả chi tiết 00:15:29.422 --> 00:15:31.422 nhưng vài năm sau tôi có dịp đến Rwanda 00:15:31.422 --> 00:15:33.180 làm việc trong một dự án. 00:15:33.180 --> 00:15:35.976 tôi đã kể về kinh nghiệm ấy của mình với một người nọ, 00:15:35.976 --> 00:15:37.736 anh ấy nói: "Anh biết không, 00:15:37.736 --> 00:15:39.556 đấy là Tây Phi còn Đông Phi chúng tôi, 00:15:39.556 --> 00:15:41.390 các nghi lễ hơi khác một chút, 00:15:41.390 --> 00:15:43.403 nhưng cũng có những nghi lễ 00:15:43.403 --> 00:15:45.390 giống như anh mô tả." 00:15:45.390 --> 00:15:47.053 - Thế ư? - Đúng vậy! 00:15:47.053 --> 00:15:49.695 "Chúng tôi có nhiều rắc rối với bác sĩ tâm thần phương Tây, 00:15:49.695 --> 00:15:52.452 đặc biệt những người xuất hiện sau nạn diệt chủng." 00:15:52.452 --> 00:15:54.779 Tôi hỏi: "Những phiền phức kiểu gì?" 00:15:54.779 --> 00:15:56.325 Anh ấy nói: 00:15:56.325 --> 00:15:58.989 "Họ làm những điều kì cục là 00:15:58.989 --> 00:16:00.874 không cho người ta ra nắng 00:16:00.874 --> 00:16:02.574 trong khi ra nắng thì mới khỏe lên. 00:16:02.574 --> 00:16:05.668 Họ cũng không cho nghe trống để khiến mạch máu lưu thông. 00:16:05.668 --> 00:16:07.510 Họ cũng chẳng cho giao tiếp xã hội. 00:16:07.510 --> 00:16:09.285 Họ không cho rằng trầm cảm 00:16:09.285 --> 00:16:10.718 là bị một thần nhập vào. 00:16:10.718 --> 00:16:13.349 Ngược lại, họ đưa người ta 00:16:13.349 --> 00:16:15.977 lần lượt từng người vào một căn phòng nhỏ tối tăm 00:16:15.977 --> 00:16:17.320 cho họ nói suốt một tiếng 00:16:17.320 --> 00:16:19.550 về những chuyện tồi tệ từng xảy đến với họ." 00:16:19.550 --> 00:16:25.010 (Cười) (Vỗ tay) 00:16:25.010 --> 00:16:27.372 Anh ấy nói tiếp: Chúng tôi phải trục xuất họ. 00:16:27.372 --> 00:16:30.429 (Cười) NOTE Paragraph 00:16:30.429 --> 00:16:32.873 Khép lại trình bày về cách chữa phi chính thống, 00:16:32.873 --> 00:16:34.908 tôi muốn kể về Frank Russakoff. 00:16:34.908 --> 00:16:37.961 Anh ấy đã bị trầm cảm rất nặng 00:16:37.961 --> 00:16:40.876 có lẽ là trường hợp nặng nhất tôi từng gặp ở nam giới. 00:16:40.876 --> 00:16:42.869 Anh ấy thường xuyên bị trầm cảm. 00:16:42.869 --> 00:16:45.010 Khi gặp tôi , anh ấy đang trong tình trạng 00:16:45.010 --> 00:16:48.168 mỗi tháng đều phải sốc điện. 00:16:48.168 --> 00:16:50.743 Sau đó một tuần, anh ấy thấy mất phương hướng, 00:16:50.743 --> 00:16:52.546 rồi một tuần lại thấy ổn, 00:16:52.546 --> 00:16:54.246 rồi tuần sau, tinh thần lại xuống 00:16:54.246 --> 00:16:56.931 tuần sau nữa, lại đi sốc điện. 00:16:56.931 --> 00:16:58.346 Khi gặp, anh ấy bảo tôi: 00:16:58.346 --> 00:17:00.898 "Sống từng ngày thế này thật không sao chịu nổi 00:17:00.898 --> 00:17:02.405 Tôi không thể tiếp tục thế này 00:17:02.405 --> 00:17:04.669 tôi vừa tìm ra cách để kết thúc mọi chuyện 00:17:04.669 --> 00:17:06.226 nếu tôi không cảm thấy khá hơn. 00:17:06.226 --> 00:17:08.934 nhưng," - anh ấy nói- "tôi nghe nói về một dự thảo 00:17:08.934 --> 00:17:11.157 ở Bệnh viện Massachuset về một quy trình gọi là 00:17:11.157 --> 00:17:13.183 cingulotomy, tức là phẫu thuật não 00:17:13.183 --> 00:17:15.754 tôi nghĩ tôi sẽ thử." 00:17:15.754 --> 00:17:17.708 Lúc đó, tôi đã rất kinh ngạc 00:17:17.708 --> 00:17:19.008 khi thấy rằng một người 00:17:19.008 --> 00:17:22.229 chắc chắn đã có vô vàn trải nghiệm tồi tệ 00:17:22.229 --> 00:17:24.088 với các phương pháp chữa trị 00:17:24.088 --> 00:17:27.210 vẫn còn đâu đó trong mình đủ niềm lạc quan 00:17:27.210 --> 00:17:29.760 để thử thêm một cách nữa. 00:17:29.760 --> 00:17:31.940 Anh ấy đã phẫu thuật não 00:17:31.940 --> 00:17:33.981 kết quả thành công đến kinh ngạc. 00:17:33.981 --> 00:17:35.474 Giờ anh ấy là bạn của tôi, 00:17:35.474 --> 00:17:38.966 có một người vợ dễ thương hai đứa con xinh đẹp. 00:17:38.966 --> 00:17:41.915 Sau cuộc phẫu thuật, anh ấy viết thư cho tôi vào Giáng Sinh 00:17:41.915 --> 00:17:43.104 anh nói: 00:17:43.104 --> 00:17:45.511 "Năm nay cha tôi gửi tặng hai món quà, 00:17:45.511 --> 00:17:48.113 Một là cái giá CD lưu động 00:17:48.113 --> 00:17:49.534 cái này, tôi không cần lắm, 00:17:49.534 --> 00:17:51.631 nhưng tôi biết ông tặng để tôi ăn mừng việc 00:17:51.631 --> 00:17:53.359 giờ tôi đang sống tự lập 00:17:53.359 --> 00:17:55.406 và có một công việc mình yêu thích. 00:17:55.406 --> 00:17:56.967 Món quà kia, 00:17:56.967 --> 00:17:58.543 là bức ảnh của bà tôi, 00:17:58.543 --> 00:18:00.795 bà đã chết vì tự sát. 00:18:00.795 --> 00:18:03.730 Khi tôi mở nó ra, tôi bật khóc, 00:18:03.730 --> 00:18:05.610 mẹ tôi đến và hỏi: 00:18:05.610 --> 00:18:08.925 "Con khóc vì có một người thân mà con chưa từng được gặp mặt ư?" 00:18:08.925 --> 00:18:13.013 Tôi trả lời: "Bà cũng mang căn bệnh của con, mẹ ạ." 00:18:13.013 --> 00:18:15.594 Giờ khi đang viết cho anh, tôi cũng khóc. 00:18:15.594 --> 00:18:19.189 Không phải vì tôi buồn mà vì đang xúc động mạnh, 00:18:19.189 --> 00:18:21.410 tôi mới nghĩ, tôi đã có nguy cơ tự sát, 00:18:21.410 --> 00:18:23.113 nhưng ba mẹ đã giúp tôi tiếp tục, 00:18:23.113 --> 00:18:24.862 cả các bác sĩ cũng thế. 00:18:24.862 --> 00:18:26.716 rồi tôi được phẫu thuật. 00:18:26.716 --> 00:18:29.531 Giờ tôi còn sống và đầy biết ơn. 00:18:29.531 --> 00:18:31.791 Chúng ta đang sống đúng thời 00:18:31.791 --> 00:18:35.670 mặc dù nhiều khi ta không hề thấy thế." NOTE Paragraph 00:18:35.670 --> 00:18:37.567 Tôi đã sốc bởi vì 00:18:37.567 --> 00:18:39.292 đa số coi trầm cảm là 00:18:39.292 --> 00:18:42.829 một thứ thuộc tầng lớp trung lưu, hiện đại, du nhập từ phương Tây, 00:18:42.829 --> 00:18:44.981 và tôi đã xem xét sự chi phối của bệnh này 00:18:44.981 --> 00:18:46.984 trong nhiều bối cảnh khác nhau. 00:18:46.984 --> 00:18:49.103 Một trong những điều tôi lưu tâm nhất 00:18:49.103 --> 00:18:50.893 là căn bệnh trầm cảm ở những người nghèo. 00:18:50.893 --> 00:18:52.674 Thế là, tôi đã ra đi, để xem 00:18:52.674 --> 00:18:55.254 người ta làm gì được cho người nghèo trầm cảm. 00:18:55.254 --> 00:18:57.412 Tôi phát hiện ra là phần lớn người nghèo 00:18:57.412 --> 00:18:59.969 không được điều trị trầm cảm. 00:18:59.969 --> 00:19:02.888 Trầm cảm là hệ quả của sự mềm yếu được di truyền 00:19:02.888 --> 00:19:06.046 được cho là có thể có trong bất kì ai; 00:19:06.046 --> 00:19:07.999 và là do hoàn cảnh kích động, 00:19:07.999 --> 00:19:09.902 yếu tố này, dường như hệ trọng hơn 00:19:09.902 --> 00:19:11.777 đối với những người nghèo khổ. 00:19:11.777 --> 00:19:14.204 Thế nhưng, nó lại thế này: nếu bạn có 00:19:14.204 --> 00:19:16.344 cuộc sống tươi đẹp nhưng lại thấy sầu thảm, 00:19:16.344 --> 00:19:18.344 bạn tự hỏi: "Tại sao tôi cảm thấy thế? 00:19:18.344 --> 00:19:20.013 Tôi ắt hẳn bị trầm cảm." 00:19:20.013 --> 00:19:21.936 Và bạn đi chữa trị. 00:19:21.936 --> 00:19:24.029 Nhưng nếu bạn thực sự sống một đời thảm hại 00:19:24.029 --> 00:19:25.896 và cảm thấy luôn sầu thảm, 00:19:25.896 --> 00:19:28.722 cảm giác này hoàn toàn tương xứng với đời sống của bạn, 00:19:28.722 --> 00:19:30.446 bạn sẽ không nghĩ rằng 00:19:30.446 --> 00:19:32.229 "Bệnh này chữa được." 00:19:32.229 --> 00:19:35.365 Và thế là đất nước này, có một thứ dịch bệnh: 00:19:35.365 --> 00:19:38.278 trầm cảm ở người nghèo. 00:19:38.278 --> 00:19:40.790 Bệnh này, không ai để mắt tới, không ai chữa, 00:19:40.790 --> 00:19:42.846 không ai giải quyết, 00:19:42.846 --> 00:19:45.046 bệnh này là một thảm họa trên diện lớn. 00:19:45.046 --> 00:19:46.534 Tôi tìm được một cô học giả nọ, 00:19:46.534 --> 00:19:48.351 bấy giờ đang làm nghiên cứu 00:19:48.351 --> 00:19:50.092 ở khu ổ chuột rìa D.C., 00:19:50.092 --> 00:19:53.089 Ở đó, cô ấy gặp những phụ nữ thực ra đến khám những bệnh khác, 00:19:53.089 --> 00:19:54.868 nhưng lại được chẩn đoán trầm cảm. 00:19:54.868 --> 00:19:58.613 Cô trình dự thảo thí nghiệm sáu tháng. 00:19:58.613 --> 00:20:00.463 Lolly, một phụ nữ đã đồng ý tham gia. 00:20:00.463 --> 00:20:02.760 Hôm vào làm thí nghiệm, chị ta đã nói như vầy. 00:20:02.760 --> 00:20:06.155 Chị ấy là một phụ nữ, 00:20:06.155 --> 00:20:08.247 có 7 con. Chị nói: 00:20:08.247 --> 00:20:10.898 "Trước tôi có đi làm, nhưng giờ thì không 00:20:10.898 --> 00:20:12.958 bởi tôi không bước nổi ra khỏi nhà. 00:20:12.958 --> 00:20:15.186 Tôi không nói nổi câu nào với các con. 00:20:15.186 --> 00:20:17.953 Sáng ra, tôi chỉ đợi chúng nó ra khỏi nhà, 00:20:17.953 --> 00:20:20.943 rồi lên giường, trùm chăn kín mít. 00:20:20.943 --> 00:20:22.589 Đến 3 giờ, bọn trẻ về. 00:20:22.589 --> 00:20:24.390 Thời gian trôi nhanh quá là nhanh." 00:20:24.390 --> 00:20:26.630 Chị còn nói: "Tôi uống nhiều thuốc ngủ Tylenol 00:20:26.630 --> 00:20:29.389 tôi uống đủ thứ, miễn sao ngủ thêm được. 00:20:29.389 --> 00:20:33.159 Chồng tôi luôn nói là tôi ngu và xấu xí. 00:20:33.159 --> 00:20:36.664 Tôi ước chi mình có thể chấm dứt cơn đau". NOTE Paragraph 00:20:36.664 --> 00:20:39.304 Lolly được đưa vào chương trình thí nghiệm nói trên. 00:20:39.304 --> 00:20:41.612 Sáu tháng sau, tôi có dịp phỏng vấn chị. 00:20:41.612 --> 00:20:46.019 Lúc ấy, chị đã đi trông trẻ cho hải quân Mỹ. 00:20:46.019 --> 00:20:49.824 Chị đã bỏ người chồng bạo hành kia. 00:20:49.824 --> 00:20:51.906 Chị nói với tôi: 00:20:51.906 --> 00:20:54.275 "Các con tôi giờ vui hơn nhiều. 00:20:54.275 --> 00:20:56.252 Trong nhà có một phòng cho bọn con trai, 00:20:56.252 --> 00:20:58.860 một phòng cho bọn con gái. 00:20:58.860 --> 00:21:01.399 Nhưng cứ đến tối, bảy đứa trèo lên giường mẹ. 00:21:01.399 --> 00:21:04.011 8 mẹ con làm bài tập và những thứ khác cùng nhau. 00:21:04.011 --> 00:21:05.684 Một đứa muốn mai sau đi giảng đạo, 00:21:05.684 --> 00:21:07.384 một đứa muốn làm lính cứu hỏa. 00:21:07.384 --> 00:21:10.350 Một đứa con gái lại muốn sau làm luật sư. 00:21:10.350 --> 00:21:12.355 Giờ bọn nó không còn hay khóc như trước, 00:21:12.355 --> 00:21:14.913 không hay đánh nhau như trước. 00:21:14.913 --> 00:21:18.693 Tôi giờ chỉ cần các con. 00:21:18.693 --> 00:21:20.605 Mọi thứ, cách tôi ăn mặc và hành xử, 00:21:20.605 --> 00:21:25.798 cũng như cảm giác của tôi - không ngừng thay đổi. 00:21:25.798 --> 00:21:29.485 Giờ tôi ra ngoài mà chẳng sợ gì nữa. 00:21:29.485 --> 00:21:32.894 Tôi nghĩ những cảm giác buồn sẽ không quay lại. 00:21:32.894 --> 00:21:35.929 Nếu không có bác sĩ Miranda, 00:21:35.929 --> 00:21:39.546 giờ đây chắc tôi vẫn ở nhà trùm chăn kín mít, 00:21:39.546 --> 00:21:41.895 nếu còn sống. 00:21:41.895 --> 00:21:45.627 Tôi xin Chúa ban cho tôi một thiên sứ, 00:21:45.627 --> 00:21:49.957 và Ngài đã lắng nghe lời tôi." NOTE Paragraph 00:21:49.959 --> 00:21:53.312 Tôi hết sức cảm động vì những điều này 00:21:53.312 --> 00:21:55.851 và quyết định dựa trên đó mà viết, 00:21:55.851 --> 00:21:57.230 không chỉ cuốn sách dang dở, 00:21:57.230 --> 00:21:58.541 mà còn viết một bài báo. 00:21:58.541 --> 00:22:00.862 Thế là tôi được tạp chí New York Times đặt hàng 00:22:00.862 --> 00:22:02.878 viết về chứng trầm cảm ở người nghèo. NOTE Paragraph 00:22:02.878 --> 00:22:04.494 Viết xong tôi gửi đi, 00:22:04.494 --> 00:22:06.090 biên tập viên gọi tôi, nói: 00:22:06.090 --> 00:22:07.800 "Chúng tôi không thể đăng bài này." NOTE Paragraph 00:22:07.800 --> 00:22:09.550 Tôi hỏi: "Tại sao vậy?" NOTE Paragraph 00:22:09.550 --> 00:22:11.855 Chị ta trả lời: "Chuyện nghe như bịa. 00:22:11.855 --> 00:22:15.633 Những người ở đáy xã hội ấy, 00:22:15.633 --> 00:22:17.337 sau vài tháng chữa trị, 00:22:17.337 --> 00:22:19.969 lại có thể sẵn sàng quản lí Morgan Stanley ư? 00:22:19.969 --> 00:22:21.823 Thế thì hão huyền quá." 00:22:21.823 --> 00:22:24.028 Chị ấy nói chưa bao giờ nghe chuyện như vậy. NOTE Paragraph 00:22:24.028 --> 00:22:26.562 Tôi nói: "Việc chị chưa bao giờ nghe chuyện như vậy 00:22:26.562 --> 00:22:29.562 có nghĩa là, đây đúng là tin nóng đấy!" 00:22:29.562 --> 00:22:35.696 (Cười) (Vỗ tay) 00:22:37.317 --> 00:22:39.811 "Mà quý tòa soạn đây lại là cơ quan đưa tin". NOTE Paragraph 00:22:39.811 --> 00:22:41.793 Sau một hồi thương lượng, 00:22:41.793 --> 00:22:43.034 họ đồng ý đăng bài. 00:22:43.034 --> 00:22:44.649 Tôi nghĩ, nhiều điều họ nói 00:22:44.649 --> 00:22:46.944 lại liên quan một cách kỳ lạ 00:22:46.944 --> 00:22:49.086 đến cái ghẻ lạnh của người đời 00:22:49.086 --> 00:22:50.549 đối với việc chữa trị trầm cảm. 00:22:50.549 --> 00:22:52.431 Đó là ý niệm cho rằng nếu đi chữa bệnh 00:22:52.431 --> 00:22:55.127 cho nhiều người ở những cộng đồng nghèo khó, 00:22:55.127 --> 00:22:57.025 thì chúng ta như đang bóc lột, 00:22:57.025 --> 00:22:58.667 đơn giản chỉ vì ta sẽ thay đổi họ. 00:22:58.667 --> 00:23:00.700 Có sự áp đặt đạo đức sai lầm 00:23:00.700 --> 00:23:02.489 dường như đang lởn vởn quanh ta. 00:23:02.489 --> 00:23:04.843 Đó là ý kiến cho rằng điều trị trầm cảm, 00:23:04.843 --> 00:23:07.142 thuốc men, và những thứ đại loại thế, 00:23:07.142 --> 00:23:09.314 chỉ là thứ nhân tạo, không tự nhiên. 00:23:09.314 --> 00:23:12.163 Tôi nghĩ đó là, một ý nghĩ sai lạc. 00:23:12.163 --> 00:23:15.695 Răng cỏ, nếu cứ để tự nhiên, sẽ rụng, 00:23:15.695 --> 00:23:19.025 thế nhưng, chẳng có ai phản đối thuốc đánh răng, 00:23:19.025 --> 00:23:21.153 ít nhất là, trong vòng những người tôi biết. NOTE Paragraph 00:23:21.153 --> 00:23:23.655 Thế rồi, người ta lại nói: "Trầm cảm phải chăng là 00:23:23.655 --> 00:23:25.840 một phần của những thứ ai cũng phải đi qua? 00:23:25.840 --> 00:23:27.581 Tiến hóa lên thì đi qua trầm cảm mà? 00:23:27.581 --> 00:23:29.488 Đó chẳng phải là một phần của nhân cách ư?" 00:23:29.488 --> 00:23:32.234 Tôi xin trả lời: tâm trạng có thể thích nghi. 00:23:32.234 --> 00:23:35.563 Biết chịu đựng nỗi sợ, nỗi buồn 00:23:35.563 --> 00:23:37.405 hay biết vui hưởng khoái lạc 00:23:37.405 --> 00:23:39.208 và xử lí tất cả các loại tâm trạng khác, 00:23:39.208 --> 00:23:41.272 là một điều quý giá. 00:23:41.272 --> 00:23:44.319 Trầm cảm diễn ra 00:23:44.319 --> 00:23:46.331 khi hệ thống bị hư hỏng, 00:23:46.331 --> 00:23:48.048 và không còn khả năng thích nghi. NOTE Paragraph 00:23:48.048 --> 00:23:49.620 Người ta đến nói với tôi rằng: 00:23:49.620 --> 00:23:52.388 "Tôi nghĩ nếu mình chịu đựng thêm một năm nữa, 00:23:52.388 --> 00:23:54.464 tôi có thể vượt qua khó khăn này". NOTE Paragraph 00:23:54.464 --> 00:23:56.767 Tôi sẽ luôn trả lời: "Anh có thể sẽ vượt qua, 00:23:56.767 --> 00:23:59.476 nhưng anh không bao giờ trở lại tuổi 37. 00:23:59.476 --> 00:24:02.026 Đời thì ngắn, mà đó lại là một năm giời. 00:24:02.026 --> 00:24:03.982 Anh đang định bỏ phí một năm đấy. 00:24:03.982 --> 00:24:05.520 Nghĩ cho kỹ đi". NOTE Paragraph 00:24:05.520 --> 00:24:08.366 Có một sự nghèo nàn trong Tiếng Anh, 00:24:08.366 --> 00:24:10.474 cũng như nhiều ngôn ngữ khác: 00:24:10.474 --> 00:24:12.692 chúng ta dùng cùng một chữ "trầm cảm" 00:24:12.692 --> 00:24:14.497 để mô tả tâm trạng của một đứa bé 00:24:14.497 --> 00:24:16.209 thấy trời mưa đúng hôm sinh nhật, 00:24:16.209 --> 00:24:18.737 và để tả tâm trạng của một người 00:24:18.737 --> 00:24:21.191 trước khi anh ta tự sát. NOTE Paragraph 00:24:21.191 --> 00:24:24.296 Người ta hỏi: "Trầm cảm diễn tiến theo nỗi buồn thông thường không?" 00:24:24.296 --> 00:24:27.440 Tôi trả lời rằng, về một mặt nào đó thì có. 00:24:27.440 --> 00:24:29.640 Có một độ tiếp diễn nhất định, 00:24:29.640 --> 00:24:31.597 cũng như có sự tiếp diễn 00:24:31.597 --> 00:24:33.584 giữa việc có một hàng rào sắt quanh nhà, 00:24:33.584 --> 00:24:35.261 hơi han gỉ, 00:24:35.261 --> 00:24:38.007 khiến bạn phải đánh giấy ráp và sơn lại, 00:24:38.007 --> 00:24:40.654 với việc bạn có một cái nhà trăm năm tuổi, 00:24:40.654 --> 00:24:43.552 với hàng rào sắt đã han gỉ hết, 00:24:43.552 --> 00:24:44.786 thành một đống bụi sắt. 00:24:44.786 --> 00:24:46.959 Và chính cái vết gỉ sét ấy, 00:24:46.959 --> 00:24:48.748 chính cái vấn đề han gỉ kia, 00:24:48.748 --> 00:24:51.737 là cái chúng ta đang bắt đầu xử lý. NOTE Paragraph 00:24:51.737 --> 00:24:53.977 Giờ có người hỏi: 00:24:53.977 --> 00:24:56.708 "Anh uống thuốc trợ thần, vậy anh thấy vui lên không?". 00:24:56.708 --> 00:24:58.594 Tôi không. 00:24:58.594 --> 00:25:01.416 Nhưng mặt khác, tôi không thấy buồn vì phải ăn trưa, 00:25:01.416 --> 00:25:03.309 tôi không buồn vì trả lời điện thoại, 00:25:03.309 --> 00:25:06.702 và không còn buồn khi nghĩ đến đi tắm. 00:25:06.702 --> 00:25:09.547 Tôi cảm thấy, mà thực ra, là tôi nghĩ, 00:25:09.547 --> 00:25:12.747 vì tôi cảm nhận được nỗi buồn khi không trống rỗng. 00:25:12.747 --> 00:25:16.551 Tôi có thể buồn vì thất vọng trong công việc, 00:25:16.551 --> 00:25:18.678 những mối quan hệ tan vỡ, 00:25:18.678 --> 00:25:20.655 trái đất nóng lên. 00:25:20.655 --> 00:25:23.694 Đó là những điều giờ đây khiến tôi buồn. 00:25:23.694 --> 00:25:26.939 Tôi tự hỏi, đâu là kết luận. 00:25:26.939 --> 00:25:28.473 Làm sao những người đã từng bị trầm cảm nặng 00:25:28.473 --> 00:25:31.718 có thể vượt lên, và có cuộc sống tốt đẹp hơn? 00:25:31.718 --> 00:25:34.368 Đâu là cơ chế giúp người ta dẻo dai về mặt tinh thần? 00:25:34.378 --> 00:25:36.519 Điều tôi nhận ra qua năm tháng là, 00:25:36.529 --> 00:25:39.089 những người chối bỏ kinh nghiệm của mình, 00:25:39.099 --> 00:25:41.817 những người nói rằng: "Tôi bị trầm cảm lâu rồi 00:25:41.817 --> 00:25:42.977 và không bao giờ muốn nghĩ về nó nữa, 00:25:42.977 --> 00:25:44.194 sẽ không bao giờ nhìn vào nó 00:25:44.194 --> 00:25:46.496 và chỉ tiếp tục sống đời mình thôi." 00:25:46.496 --> 00:25:48.216 trớ trêu thay, chính là những người 00:25:48.216 --> 00:25:50.825 bị làm nô lệ cho thứ bệnh họ mang. 00:25:50.825 --> 00:25:53.863 Chối bỏ bệnh trầm cảm chỉ làm cho nó nặng thêm. 00:25:53.863 --> 00:25:56.737 Người ta càng lẩn tránh, nó càng phát triển. 00:25:56.737 --> 00:25:59.297 Còn những người khá lên 00:25:59.297 --> 00:26:02.547 là những người có thể chấp nhận rằng 00:26:02.547 --> 00:26:04.356 họ có bệnh. 00:26:04.356 --> 00:26:06.568 Người nào thừa nhận bị trầm cảm, 00:26:06.568 --> 00:26:08.678 người nấy trở nên dẻo dai về mặt tinh thần. 00:26:08.678 --> 00:26:10.490 Frank Russakoff nói với tôi: NOTE Paragraph 00:26:10.490 --> 00:26:11.853 "Nếu được làm lại, 00:26:11.853 --> 00:26:13.799 ắt tôi không chọn những thứ này 00:26:13.799 --> 00:26:15.596 thế nhưng, điều kỳ lạ là, tôi biết ơn 00:26:15.596 --> 00:26:17.550 những gì mình đã trải nghiệm. 00:26:17.550 --> 00:26:20.663 Mừng vì đã nhập viện 40 lần. 00:26:20.663 --> 00:26:23.680 Kinh nghiệm ấy đã dạy tôi rất nhiều về tình thương. 00:26:23.680 --> 00:26:26.613 Mối quan hệ giữa tôi và bố mẹ cũng như các bác sĩ, 00:26:26.613 --> 00:26:30.873 đã và mãi quý giá." 00:26:30.873 --> 00:26:32.622 Maggie Robbins nói: NOTE Paragraph 00:26:32.622 --> 00:26:35.958 "Tôi từng tình nguyện ở phòng khám AIDS, 00:26:35.958 --> 00:26:38.147 tới đó, chỉ nói, nói và nói. 00:26:38.147 --> 00:26:40.631 Những người tôi phải tham vấn 00:26:40.631 --> 00:26:42.574 lại đáp ứng kém, và tôi nghĩ 00:26:42.574 --> 00:26:46.421 'Họ chẳng thân thiện hay hợp tác gì mấy.' 00:26:46.421 --> 00:26:48.062 Và rồi tôi hiểu ra, 00:26:48.062 --> 00:26:50.701 rằng họ sẽ chẳng làm gì hơn 00:26:50.701 --> 00:26:52.811 là lí nhí vài câu trong những phút đầu. 00:26:52.846 --> 00:26:55.255 Lý do đơn giản, 00:26:55.255 --> 00:26:57.595 là tôi không bị AIDS, không chờ chết 00:26:57.595 --> 00:27:00.017 nhưng tôi có thể chấp nhận rằng họ bị AIDS 00:27:00.017 --> 00:27:02.287 và đang chờ chết. 00:27:02.393 --> 00:27:05.996 Nhu cầu là tài sản lớn nhất của ta. 00:27:05.996 --> 00:27:08.135 Hóa ra, tôi đã học được cách 00:27:08.135 --> 00:27:12.160 cho đi tất cả những gì tôi cần." NOTE Paragraph 00:27:12.160 --> 00:27:13.851 Tôn trọng sự trầm cảm của người khác 00:27:13.851 --> 00:27:16.045 không ngăn được nó tái phát, 00:27:16.045 --> 00:27:18.706 nhưng có thể khiến nguy cơ của căn bệnh 00:27:18.706 --> 00:27:22.924 và bản thân căn bệnh, trở nên dễ chịu đựng hơn. 00:27:22.924 --> 00:27:24.969 Vấn đề ở đây không phải là 00:27:24.969 --> 00:27:27.144 tìm ra ý nghĩa và cho rằng 00:27:27.144 --> 00:27:29.171 trầm cảm có ý nghĩa lớn với cuộc đời mình. 00:27:29.171 --> 00:27:31.342 Vấn đề là tìm ra ý nghĩa của nó 00:27:31.342 --> 00:27:33.146 và khi nó trở lại, thì nghĩ rằng: 00:27:33.146 --> 00:27:34.786 "Quả này là địa ngục đây, 00:27:34.786 --> 00:27:37.487 nhưng ta sẽ học điều gì đó từ nó." 00:27:37.487 --> 00:27:39.751 Tôi đã học từ nỗi trầm cảm của chính mình 00:27:39.751 --> 00:27:41.764 rằng một cảm xúc có thể lớn đến chừng nào, 00:27:41.764 --> 00:27:44.861 rằng nó có thể thật hơn cả sự thật. 00:27:44.861 --> 00:27:47.810 Và tôi thấy rằng, kinh nghiệm ấy 00:27:47.810 --> 00:27:50.702 đã giúp tôi trải nghiệm những cảm xúc tích cực 00:27:50.702 --> 00:27:54.222 một cách sâu sắc hơn. 00:27:54.222 --> 00:27:57.709 Đối lập với trầm cảm không phải là niềm vui, 00:27:57.709 --> 00:27:59.163 mà là sức sống, 00:27:59.163 --> 00:28:01.904 Ngày nay, tôi phải sống, 00:28:01.904 --> 00:28:04.649 kể cả vào những ngày tôi buồn. 00:28:04.649 --> 00:28:07.962 Tôi đã cảm nhận sự tang chế trong tinh thần, 00:28:07.962 --> 00:28:09.986 tôi ngồi cạnh tên khổng lồ 00:28:09.986 --> 00:28:12.233 bên lề trái đất, 00:28:12.233 --> 00:28:14.322 và tôi đã nhận ra rằng 00:28:14.322 --> 00:28:16.173 một điều gì đó trong tôi, 00:28:16.173 --> 00:28:18.306 cái mà tôi gọi là linh hồn 00:28:18.306 --> 00:28:22.062 cái tôi chỉ mới thấy rõ 20 năm trước, 00:28:22.062 --> 00:28:26.580 khi địa ngục bất ngờ viếng thăm tôi. 00:28:26.580 --> 00:28:30.678 Tôi nghĩ, dù mình ghét sự trầm cảm, 00:28:30.678 --> 00:28:33.012 và biết mình sẽ lại trầm cảm, 00:28:33.012 --> 00:28:35.756 tôi đã tìm được cách yêu nỗi trầm cảm. 00:28:35.756 --> 00:28:37.781 Tôi yêu nó, vì nó đã bắt tôi 00:28:37.781 --> 00:28:40.550 phải tìm và bám lấy niềm vui. 00:28:40.550 --> 00:28:44.038 Tôi yêu nó, vì mỗi ngày, mình quyết định, 00:28:44.038 --> 00:28:45.578 đôi khi, một cách hơi mạo hiểm, 00:28:45.578 --> 00:28:48.276 và đôi khi, một cách ngược đời, 00:28:48.276 --> 00:28:50.854 rằng mình phải bám vào những lẽ sống. 00:28:50.854 --> 00:28:54.977 Và tôi nghĩ, trầm cảm là hạnh phúc tôi vinh hạnh có. NOTE Paragraph 00:28:54.977 --> 00:28:58.960 Xin cảm ơn. 99:59:59.999 --> 99:59:59.999 (Vỗ tay)