Nhiều người tin rằng lái xe là một hoạt động chỉ dành riêng cho những người nhìn được. Một người khiếm thị điều khiển phương tiện một cách an toàn và độc lập từng được nghĩ như một nhiệm vụ bất khả thi cho đến tận bây giờ. Xin chào, tên tôi là Dennis Hong, và chúng tôi mang đến tự do và sự độc lập cho những người khiếm thị bằng cách chế tạo một phương tiện cho họ. Trước khi nói về chiếc xe hơi cho những người khiếm thị, tôi sẽ nói sơ qua về một dự án khác tôi đang tham gia tên là DARPA Urban Challege. Đó là dự án xây dựng một chiếc xe như người máy có thể tự điều khiển. Bạn bấm nút khởi động, không ai đụng vào cái gì, và nó có thể tự động đưa bạn đến đích. Vì vậy vào năm 2007, đội chúng tôi đã thưởng 500 nghìn đô la với giải ba trong cuộc thi này. Cũng khoảng thời gian đó, Hiệp hội người khiếm thị quốc gia, hay là NFB, thử thách hội đồng nghiên cứu xem ai có thể phát triển một chiếc xe hơi có thể giúp người khiếm thị lái an toàn và độc lập. Chúng tôi đã quyết định thử tham gia, vì chúng tôi nghĩ, này nó có thể khó đến mức nào. Chúng ta đã có một chiếc xe tự động. Chỉ cần đặt một người khiếm thị vào đó và chúng ta hoàn thành đúng không? (cười) Chúng tôi đã không thể sai lầm hơn thế. Điều NFB thực sự muốn không phải một phương tiện có thể lái người khiếm thị đi mà là một phương tiện mà một người khiếm thị có thể chủ động đưa ra những quyết định và lái Vì vậy chúng tôi đã phải bỏ tất cả và bắt đầu lại từ đầu. Để kiểm tra ý tưởng táo bạo này, chúng tôi đã phát triển một chiếc xe mẫu nhỏ để kiểm tra tính khả thi. Và vào mùa hè 2009, chúng tôi đã mời đến hàng chục người khiếm thị trẻ từ khắp nơi trên cả nước và mang lại cho họ cơ hội thử nghiệm. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời. Nhưng vấn đề với chiếc xe này là nó được thiết kế để di chuyển trong một môi trường được kiểm soát chặt chẽ, với một chỗ đậu xe kín và phẳng thậm chí những làn đường được phân chia bởi những nón lưu lượng giao thông. Vì vậy với sự thành công này, chúng tôi quyết định tiến thêm một bước, để phát triển một chiếc xe thật có thể được lái trên những con đường thật. Vậy nó làm việc thế nào? Đây là một hệ thống khá phức tạp, nhưng tôi sẽ cố gắng giải thích một cách đơn giản. Vậy chúng ta có 3 bước Chúng ta có nhận biết, ước tính và giao diện không nhìn. Hiển nhiên người lái không thể nhìn thấy, nên hệ thống cần phải nhận biết môi trường và tập hợp thông tin cho người lái. Vì vậy chúng tôi sử dụng một đợn vị đo lường ban đầu Nó đo gia tốc, gia tốc góc như tai con người, phần tai trong. Chúng tôi nối thông tin đó với đơn vị GPS để ước tính vị trí của chiếc xe. Chúng tôi cũng dùng 2 chiếc máy quay để nhận diện các làn đường. Và chúng tôi cũng dùng 3 chiếc máy xác định phạm vi bằng la-se Những tia la-se sẽ quét không gian để xác định những chướng ngại vật một chiếc xe đang tới gần từ phía trước hay phía sau và cả những chướng ngại vật qua đường hay bất kì cản trở nào xung quanh chiếc xe. Vậy toàn bộ lượng thông tin này được truyền đến máy tính, và máy tính có thể làm hai việc. Thứ nhất, việc đầu tiên, là chạy toàn bộ lượng thông tin để hiểu được môi trường xung quanh-- đây là những làn đường, có những chướng ngại vật-- và rồi truyền thông tin này đến cho người lái xe. Hệ thống này cũng thông minh đủ để tìm ra lối đi an toàn nhất cho chiếc xe. Vì vậy chúng ta cũng có thể tạo ra những hướng dẫn làm sao để kiểm soát được phương tiện. Nhưng vấn đề đặt ra là: Làm thế nào để truyền đạt những thông tin và hướng dẫn này tới một người không thể nhìn đủ nhanh và chính xác để lái? Chính vì thế chúng tôi đã phát triển nhiều dạng công nghệ giao diện phi thị giác cho người dùng. Bắt đầu từ hệ thống âm thanh ba chiều, áo khoác rung động, bánh xe với âm lệnh, ống đệm, thậm chí giày tạo áp suất lên bàn chân. Nhưng hôm nay chúng ta sẽ nói về ba trong số những giao diện phi thị giác cho người dùng này. Giao diện đầu tiên được gọi là DriveGrip. Đây là một đôi găng tay, với phần gây rung động ở khớp nên bạn có thể truyền những chỉ dẫn như làm thế nào để quay phương hướng và cường độ. Một thiết bị khác được gọi là SpeedStrip. Đây là một chiếc xe -- trên thực tế đây là một chiếc ghế thư giãn. Chúng tôi đã tháo nó ra và sắp xếp lại bộ phận rung theo những cách khác nhau. Và chúng tôi cho chúng khả năng truyền đạt thông tin về tốc độ, và đồng thời những chỉ dẫn làm sao để dùng khí ga và bàn đạp thắng. Và ở đây các bạn có thể thấy cách mà máy tính cảm nhận môi trường xung quanh. Và bởi vì các bạn không thể thấy sự rung động, chúng tôi đã đặt đèn LED đỏ trên người lái để anh ta có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra. Đây là dữ liệu về cảm giác, và dữ liệu này được truyền tới thiết bị qua máy tính. Hai thiết bị DriveGrip và SpeedStrip này vô cùng hiệu quả. Nhưng vấn đề ở đây là đây là những thiết bị cần hướng dẫn điều khiển. Vậy nên nó không thật sự mang lại tự do phải không? Máy tính nói cho bạn làm thế nào để lái rẽ trái rẽ phải, tăng tốc, dừng. Chúng tôi gọi đó là vấn đề người lái sau. Vì vậy chúng tôi đã không đi theo những thiết bị này nữa mà đang tập trung hơn vào những thiết bị thông tin. Một ví dụ điển hình cho thiết bị thông tin không nhìn này được gọi là AirPix. Hãy nghĩ về nó như một cái điều khiển cho người khiếm thị. Nó như một viên thuốc nhỏ, với rất nhiều lỗ trên đó, và khí nén thoát ra từ những lỗ đó, nên nó có thể tạo nên hình ảnh. Vậy nên dù bạn có không nhìn thấy, khi để tay lên nó bạn có thể thấy những làn đường và chướng ngại vật. Thực chất bạn cũng có thể thay đổi tần suất khí thoát ra và có thể cả nhiệt độ. Nên thực chất nó là một giao diện đa chiều cho người dùng. Ở đây bạn có thể thấy chiếc máy quay bên trái và bên phải phương tiện và cách mà máy tính giải mã chúng và truyền thông tin tới AirPix. Chúng tôi đang trình bày một mô phỏng việc một người khiếm thị lái xe với AirPix. Sự mô phỏng này rất hữu dụng cho những người khiếm thị tập xe cũng như việc kiểm tra những ý tưởng khác nhau cho các loại giao diện không nhìn khác nhau. Đó là cách mọi thứ hoạt động. Chỉ mới một tháng trước vào ngày 29 tháng 1 chúng tôi đã công bố phương tiện này tới công chúng lần đầu tiên tại trường đua nổi tiếng thế giới Daytona International Speedway trong cuộc đua Rolex 24. Chúng tôi cũng đã có một vài bất ngờ. Hãy cùng xem. (Nhạc) (Clip) Thông báo: Đây là một ngày lịch sử Anh ấy đang đi tới khán đài, anh Federistas. (Cổ vũ) (Tiếng còi) Xe giờ đã tới khán đài Và anh ấy đang theo sau chiếc xe tải phía trước Đầu tiên là một chiếc hộp. Hãy xem liệu Mark có tránh nó không Anh ấy làm được. Anh ấy đã rẽ qua phía bên phải. Chiếc hộp thứ ba đã vượt qua. Chiếc hộp thứ tư cũng đã qua. Và anh ấy đã vượt qua một cách hoàn hảo giữa hai chiếc hộp Chiếc xe đang tiến gần hơn để vượt qua chặng đường Đó là tất cả những gì về nó, một bức tranh sống động về sự táo bạo và khả năng sáng tạo vô biên. Anh ấy đang tiến gần tới cuối đường đua, vượt qua giữa những chiếc thùng đã được dựng ở đó. (còi) (vỗ tay) Dennis Hong: Tôi thấy hạnh phúc cho bạn. Mark sẽ lái xe đưa tôi trở lại khách sạn. Mark Roccobono: chắc chắn rồi (vỗ tay) DH: Từ khi bắt đầu dự án này, chúng tôi đã nhận được hàng trăm thư tay, thư điện tử, cuộc gọi của nhiều người từ khắp nơi trên thế giới. Có những lá thư cảm ơn chúng tôi, nhưng thỉnh thoảng cũng có những lá thư buồn cười như thế này: "Bây giờ tôi hiểu tại sao có hệ thống chữ nổi trên máy ATM" (cười) Nhưng thỉnh thoảng-- (cười) Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng nhận được Tôi sẽ không gọi đó là bức thư ghen ghét mà là những bức thư với sự lo lắng "Tiến sĩ Hong, anh có điên không, khi cố gắng đưa những người khiếm thị ra đường? Anh chắc chắn không còn tỉnh táo" Nhưng loại phương tiện này là một mẫu thử và nó sẽ không xuất hiện trên đường cho tới khi nó được chứng thực an toàn hoặc thậm chí hơn thế so với những phương tiện hiện nay. Và tôi thực sự tin tưởng rằng điều đó có thể xảy ra. Nhưng mà xã hội liệu họ có chấp nhận ý tưởng mới này không? Chúng ta sẽ làm thế nào với bảo hiểm cho lái xe? Chúng ta sẽ làm thế nào để cấp bằng lái? Có rất nhiều trở ngại khác nhau bên cạnh những thử thách về công nghệ mà chúng ta cần phải đương đầu trước khi điều này trở thành hiện thực. Dĩ nhiên, mục đích chính của dự án này là để xây dựng một chiếc xe hơi cho người khiếm thị. Nhưng tiềm năng, quan trọng hơn thế là giá trị to lớn của công nghệ tuyệt vời từ dự án này. Bộ phận cảm ứng được dùng có thể nhìn xuyên bóng tối, sương và mưa. Và cùng với loại giao diện mới, chúng ta có thể sử dụng những công nghệ này và ứng dụng tạo ra những chiếc xe an toàn hơn cho người bình thường. Hoặc cho người khiếm thị, những thiết bị trong nhà hàng ngày trong môi trường học tập, làm việc. Thử tưởng tượng trong một lớp học, giáo viên viết trên bảng và một học sinh khiếm thị có thể nhìn và đọc được với những thiết bị không nhìn này. Điều đó là vô giá. Vì vậy hôm nay, những gì tôi cho các bạn xem chỉ mới là sự bắt đầu. Cám ơn các bạn rất nhiều. (vỗ tay)