[giọng đọc truyện từ máy] --"Họa sĩ Mikhailov, như mọi khi, đang làm việc khi thư của Bá tước Vronsky và Golenishtchev được đem tới." [New York Cận Cảnh] --"Ông ấy đã làm việc từ sáng trong studio với bức tranh lớn." --"Ông ấy chưa bao giờ làm việc hăng hái như khi mọi thứ xấu đi." [Diana Al-Hadid, Họa Sĩ] --"Ông ấy đang phác họa người đàn ông đang trong cơn giận dữ." --"Ông đã vẽ một bức rồi, nhưng không hài lòng với nó." Tôi nghĩ sẽ bắt đầu từ đây. --"Tờ giấy với nét phác bị bỏ đã tìm thấy," [Diana Al-Hadid Và Tác Phẩm Kinh Điển] --"Nhưng nó đã bị dơ, và lấm bởi những sáp nến." --"Nhưng ông ấy vẫn lấy tờ giấy, đặt lên bàn và lùi ra xa, nheo mắt lại và đắm chím vào nó." --"Và cùng một lúc, ông ấy cười và biểu cảm một cách hạnh phúc." Tôi yêu kể chuyện, và tôi yêu những câu chuyện, và tôi yêu tiểu thuyết và các nhân vật. Nhưng có một phần trong tôi cưỡng lại sự rõ ràng đó. Tôi muốn kiềm lại và trừu tượng hơn một chút, tôi nghĩ các tác phẩm của tôi đều giống cách tôi vẽ. Nó tạo nên từ nhiều thứ, từ nhiều thành phần, nhiều khối -- lấy đi và cắt và thêm và dán và bẻ cong và biến dạng một thứ gì đó. Tôi rất "