Tôi không biết là
khi nhận lời làm việc này
thì mọi người muốn
tôi nói hay hát.
Nhưng khi được bảo rằng
chủ đề là ngôn ngữ,
tôi nghĩ ít nhiều mình cũng nên
nói về một cái gì đó.
Tôi gặp phải một vấn đề.
Đó không phải là
điều tệ nhất quả đất.
Tôi ổn.
Tôi không sợ hãi.
Tôi biết nhiều người khác
trên thế giới này
gặp phải những điều
còn tồi tệ hơn thế.
Nhưng với tôi,
ngôn ngữ và âm nhạc
được gắn kết với nhau không rời
nhờ vào một điều.
Điều đó chính là tật nói lắp.
Nghe có vẻ buồn cười
khi mà tôi dành
phần lớn cuộc đời mình
đứng trên sân khấu.
Ai đó có thể cho rằng
tôi cảm thấy thoải mái lắm
khi đứng trước công chúng,
tại đây,
khi nói chuyện với các bạn.
Sự thật thì, cả cuộc đời tôi
cho đến thời điểm này,
luôn sống trong
nỗi sợ hãi cùng cực
về việc nói trước đám đông.
Hát trước công chúng
lại là một việc hoàn toàn khác. (Cười)
Chúng ta sẽ bàn về nó sau.
Trước đây, tôi chưa bao giờ
thẳng thắn nói về nó
vì tôi đã luôn
sống trong hy vọng
rằng khi trưởng thành,
tôi sẽ không bị như thế nữa.
Tôi đã sống với suy nghĩ rằng
khi lớn lên,
tôi sẽ học nói tiếng Pháp,
học cách quản lý tiền bạc,
rồi tôi sẽ không còn bị nói lắp,
tôi có thể diễn thuyết trước đám đông,
biết đâu sau này là Thủ tướng
điều gì cũng có thể,
bạn biết đấy.
(Cười)
Giờ đây, tôi đã có thể
nói về chuyện này
vì đã đến lúc,
ý tôi là tôi đã 28 tuổi.
Tôi chắc rằng
mình đã lớn.
(Cười)
Tôi đã là
một phụ nữ trưởng thành,
dành cả cuộc đời mình
để trở thành một nghệ sĩ,
với tật nói lắp.
Dù sao, tôi cũng nên thú nhận
về nó.
Có vài điều thú vị
khi mắc phải tật nói lắp.
Với tôi, điều tồi tệ nhất
có thể xảy đến
là gặp phải
một người nói lắp khác.
(Cười)
Điều này đã xảy ra với tôi
tại Hamburg
tôi gặp người này
và anh ta nói:
"Xin chào, t-t-t tôi là Joe."
và tôi nói:
"Chào anh, t-t-t tôi là Meg."
Hình dung xem
tôi đã sợ hãi thế nào với suy nghĩ
hẳn anh ấy đang nghĩ
mình chế giễu anh.
(Cười)
Mọi người thì nghĩ
tôi lúc nào cũng say xỉn.
(Cười)
Người ta nghĩ rằng
tôi đã quên tên của họ
khi thấy tôi ngập ngừng
trước khi nói ra.
Đó là một điều kỳ cục
bởi danh từ riêng
luôn là thứ khó nhất để thốt ra.
Nếu tôi định dùng từ
"Thứ 4" trong câu,
và tôi sắp nói đến từ đó,
cảm giác rằng
mình sẽ lại cà lăm,
tôi sẽ chuyển nó thành
"ngày mai",
"ngày kế tiếp Thứ 3",
hay một từ nào đó khác.
Tuy vụng về nhưng bạn có thể
"chữa cháy" bằng cách này,
vì theo thời gian,
tôi đã phát triển
"phương pháp lỗ hổng"
trong việc diễn đạt bằng lời nói
nghĩa là thay đổi
vào phút chót,
để đánh lừa bộ não.
Nhưng tên người,
lại không thể thay đổi được.
(Cười)
Khoảng thời gian
lúc tôi hát nhạc Jazz,
tôi thường làm việc
với một nghệ sĩ dương cầm
tên anh ta là Steve.
Bạn có thể đoán được đấy,
âm S và âm T, dù đi với nhau,
hay đứng một mình
cũng đều là khắc tinh của tôi.
Nhưng tôi phải vượt qua nó
để có thể giới thiệu
trơn tru tên ban nhạc
và khi ở cạnh Steve,
tôi thường cảm thấy
bị kẹt bởi âm "St.".
Có đôi chút lúng túng
và bất tiện,
và điều đó thật sự
phá hỏng bầu không khí.
Sau vài lần như thế,
Steve vui vẻ,
chấp nhận trở thành "Seve"
và vấn đề đã được giải quyết
bằng cách đó. (cười)
Tôi đã thực hiện
nhiều liệu pháp,
và một hình thức chữa trị phổ biến
là sử dụng phương pháp
"Nói trôi chảy",
bạn phải gần như đang hát
tất cả những gì muốn nói.
Kiểu như kết hợp mọi thứ lại
như cách mà trẻ mẫu giáo
thường được dạy ca hát vậy,
nó khiến bạn
bình tĩnh
giống như đang dùng
thuốc an thần,
thế nên mọi thứ rất ổn. (Cười)
Nhưng đó không phải là tôi.
Tôi đã làm theo cách này
Thật sự là vậy.
Tôi sử dụng nó
khi lên sóng truyền hình,
hoặc khi thực hiện
phỏng vấn trên radio,
khi mà việc tiết kiệm
thời gian ghi hình
là điều quan trọng hơn cả.
(Cười)
Tôi đã làm việc
theo cách như thế.
Nhưng là một nghệ sĩ,
người cảm nhận công việc của mình
được dựng xây trên nền tảng
chân thật và hiện thực
thì đây giống như
một sự lừa dối.
Đó cũng là lý do trước khi hát,
tôi muốn nói với các bạn
về việc ca hát có ý nghĩa thế nào
đối với tôi.
Nó hơn cả việc
tạo ra những âm thanh hay,
viết nên
những bài hát đẹp
hơn cả cảm giác
được thấu hiểu hay cảm thông,
hay việc khiến bạn
hiểu được cảm giác của tôi.
Không phải là thần thoại,
hay thần thánh hóa chính mình
trước khán giả.
Bằng cách nào đó,
thông qua một số chức năng
tiếp hợp thần kỳ của não bộ,
ta không thể nói lắp
khi đang hát.
Lúc còn trẻ,
có một phương pháp trị liệu
rất hiệu quả với tôi,
đó là ca hát,
và vì thế, tôi đã hát rất nhiều.
Cũng chính vì thế,
tôi có mặt ở đây hôm nay.
(Vỗ tay)
Xin cảm ơn.
Ca hát với tôi
là một sự giải thoát ngọt ngào.
Đó là khoảng thời gian duy nhất
tôi cảm thấy mình trôi chảy.
Là lúc duy nhất
những gì phát ra từ miệng tôi
chuyển tải chính xác
điều tôi muốn.
(Cười)
Tôi biết đây là một buổi diễn thuyết TED
nhưng bây giờ, tại TED, tôi sẽ hát.
Đây là một ca khúc
tôi viết vào năm ngoái.
Cảm ơn các bạn rất nhiều.
Xin cảm ơn.
(Vỗ tay)
(Tiếng piano)
Tôi có lẽ sẽ rất xinh,
nhưng mũi tôi
lại hơi to
so với khuôn mặt.
Và có lẽ tôi sẽ là
một kẻ mộng mơ
nhưng giấc mơ tôi
có chút lớn lao
vượt quá không gian này.
Và có lẽ tôi sẽ là một thiên thần
nhưng hào quang của tôi
lu mờ đi trong ánh sáng rực rỡ
từ vẻ yêu kiều nơi bạn.
Và tôi sẽ có một quân J
nhưng quân bài ấy
sẽ trở nên thật buồn cười
khi bạn đánh quân át của mình.
Tôi rất muốn biết
liệu có vì sao nào
dưới địa ngục ?
Và cũng muốn biết
liệu bạn có thể bảo tôi rằng
bạn khiến những gì tôi biết
trở thành vô nghĩa.
Rằng tôi không thể lựa chọn
tiếp tục hay buông xuôi.
Và tôi vẫn sẽ ở lại
nhưng nhà của tôi
có chút xa xôi quá
so với nơi này
Và tôi thề tôi đã cố
đi chậm lại
để sóng đôi với bạn.
Nhưng những gì tôi có thể nghĩ
đang nặng nề trôi qua
thành phố
tôi trông có xinh đẹp
dưới mưa không?
Và tôi cũng không biết làm thế nào
một người thật đáng yêu
có thể khiến tôi trở nên xấu xí.
Xấu hổ biết bao.
Và tôi muốn biết
liệu có vì sao nào dưới địa ngục ?
Và tôi muốn biết
liệu bạn có thể nói rằng
bạn khiến những gì tôi biết
trở thành vô nghĩa.
Rằng tôi không thể lựa chọn
tiếp tục hay buông xuôi.
Xin cảm ơn rất nhiều. (Vỗ tay)