Hãng film KOREA PICTURES giới thiệu Giám đốc điều hành Soma H.Z. Chung Nhà sản xuất Choi Soonsik Hợp tác sản xuất Park Dojun Lee Dongjoo, Lee Seokjun Diễn viên Kim Raewon Moon Geunyoung Đạo diễn Kim Hojun Cô dâu 15 tuổi Anh yêu! Này, đừng đá thế chứ Xí. Anh chẳng thay đổi chút nào cả. Có phải Boeun không? Em lớn nhanh thật đấy. Thân hình tuyệt vời! thật gợi cảm! Thôi đi, được không? Con bé này! Đanh đá thật đấy! Cô nào cũng đẹp và xinh xắn... Đừng có nhìn nữa. Em móc mắt anh ra bây giờ. Anh chỉ cảm thấy họ quen quen thôi mà. Ai đưa em tới đây vậy? Nhớ anh đến nỗi phải bỏ học để đi đón hả? Không, hôm nay là ngày kỷ niệm trường. Em bị ép phải tới đây đấy chứ. Em đang lãng phí thời gian của mình mà đáng ra em cần phải học. Đúng rồi, chỉ còn 2 năm nữa là tới kỳ thi đại học Những người như anh thì chả có trường đại học nào ưa cả Em nói gì hả? Anh là một kẻ hư hỏng chỉ biết ăn chơi. Anh có thể là một kẻ chơi bời nhưng không hư hỏng. Quà của em đấy. Dành riêng cho em đấy, đừng cho mọi người biết nhé. Vâng. Đẹp đấy chứ, phải không? Một cái áo lót,. rất là dầy. Anh là kẻ biến thái! Để anh mặc cho em nhé? - Để anh? - Muốn ăn đấm hả? - Con trai của mẹ! Con trai của mẹ đã về! - Con thế nào? - Mừng con về đến nhà. - Cảm ơn bố. - Chuyến bay của con thế nào? - Tốt ạ. Mọi người có khỏe ko ạ? - Ông đang đợi con đấy. Nhanh lên. - Vâng. - Có vẻ nặng đấy, để con mang cho. - Được. Trông con thay đổi nhiều quá. Việc gì mà phải vội thế ạ? Có phải ông bị ốm nặng ko hả mẹ? Không có chuyện gì đâu con trai? Có ngon ko ạ? Tự tay cháu nấu cho ông đấy. Rất ngon. Không có đứa nào chăm sóc ông bằng cháu cả. Dĩ nhiên, cháu là cháu gái duy nhất của ông mà. Cháu thực sự trưởng thành rồi đấy. Trông cháu giống như một quý cô vậy Có thể nó lớn rồi, nhưng vẫn còn trẻ con lắm ạ. Nếu là ngày xưa thì cháu đã lấy chồng rồi. phải không ông? Đúng thế. Một người phụ nữ đã có gia đình rồi. - Sangmin, ngồi lại gần đây. - Vâng, thưa ông. Cả 2 đứa, nghe ông nói đây. Có thể cháu đã nghe câu chuyện này rồi. Ông của Sangmin là người bạn già, người đồng đội của ông Khi hai ông còn trẻ, đã có một lời hứa. Sẽ gả hai đứa cho nhau. Nhưng mà hai ông chỉ có con trai mà. Vì thế, lời hứa đó được chuyển sang đời sau. Ông hy vọng hai cháu sẽ giữ gìn lời hứa này. Ông nói gì cơ? Đồ ngốc! Ông muốn em cưới Sangmin đấy! Kết hôn ư? Ông đùa cháu phải không! Cưới anh Sangmin ư? Ông không nói đùa đâu! Ông chỉ có thể yên nghỉ sau khi hai cháu lấy nhau thôi! Có vậy thì ông mới có thể gặp ông của Sangmin dưới suối vàng được. Làm sao mà học sinh trung học như cháu có thể kết hôn được! Bất cứ ai trên 15 tuổi đều có thể kết hôn nếu có sự chấp thuận của bố mẹ. Ông không còn bao lâu nữa đâu, cháu biết chứ? Không, con không lấy đâu Không bao giờ! Xin lỗi ông nhưng cháu sẽ quên những gì ông vừa nói. Ông vẫn chưa nói xong mà! Anh không thể tự mình nói được. Là tao đây, tao mới về. Tao về nước rồi, đang nợ nần chồng chất đây. Này, coi chừng tao đấy. - Chào anh? - Oh, chào 2 em. Bọn trẻ bây giờ tuyệt thật! Gặp nhau sau giờ học nhé!. Sangmin à! Thật ngạc nhiên! Đã một năm rồi à? Không,có chút việc của gia đình ấy mà. Chị thế nào rồi? Cũng ổn. Vì cái vẻ ngoài của chị... - khiến cho chị luôn bận rộn... - Thôi nào... Chị đã tốt nghiệp và đang làm giáo viên mỹ thuật. Chị sẽ giúp em tìm lớp để làm giáo viên thực tập Em sẽ là một giáo viên gương mẫu phải không? Dù sao thì đây cũng là năm cuối của mình... Bạn tốt của tao! - Mày khỏe chứ! - Vẫn khỏe! Nhìn mày kìa! Đi Tây về có khác Sao mày lại về? Có việc ở nhà à? - Uh có chút việc... - Hả? Chuyện gì? - Tao sắp phải cưới vợ... chết tiệt. - Hả? Thằng khốn! Này, là gái da trắng hay da đen thế? Pounding! Ông nên nhớ rằng Cháu chỉ mới 15 tuổi Đến, đến một cách âm thầm Đến, đến và đi Này! Tụi nó cứ nhặng xị cả lên. đúng là cái đồ... - Suỵt! Tụi nó nghe thấy bây giờ. - Sao? Cậu nghĩ cậu khác tụi nó sao? Bác sỹ của bố nói là bố có thể sống 20 năm nữa cơ! Thật không ạ? Thay đổi kế hoạch, bố sẽ ra tay. Con hỗ trợ bố nhé Con hiểu ạ. Ngon không? Bọn chúng đổi vị trí rồi. Có phải tên đó không? Chúng đổi vị trí rồi, mẹ nhớ không? Uh.... Sao họ lại chiếu những cảnh này trên TV nhỉ Mẹ đoán là con sắp phải làm đám cưới rồi đấy Con phải làm gì đây mẹ? Cứng rắn lên con trai. Hãy thực hiện điều ước của ông. Hôm nay tạm dừng ở đây! Em là Suh Boeun, năm 1, phải không? Cậu thật vui tính Này, gì cơ? Thôi nào! Anh ấy là ai thế? Anh ấy là người mà tớ quen. Ai nói vậy chả được. Tớ nói sự thật mà! Anh đã suy nghĩ về chuyện đó, và anh sẽ nói trước. - Làm đám cưới đi. - Anh có bị điên không? Anh đùa ấy mà. Vậy em muốn gì? Em không muốn lấy anh! cho dù có phải làm vậy đi chăng nữa thì cũng... thật điên rồ, em chỉ mới có 15 tuổi Được rồi, anh biết rồi. Vậy anh sẽ mua đồ ăn tối cho em. hoặc bất cứ thứ gì em cần. Này anh, anh có phải là đứa dại gái không hả? - Boeun. - Hả? Sao cậu có thể làm thế với tớ? Tớ xinh hơn cậu mà nhưng mà trong những chuyện như thế này thì.... Này em... Hyewon, thôi mà! - Tớ sẽ đi để hai người nói chuyện. - Hả? Gặp lại cậu sau nhé, Boeun. - Nhớ đấy, đó là bí mật. - Tớ biết rồi. - Tạm biệt. - Tạm biệt. - Nó có vấn đề gì vậy? - Không thể hiểu được. Xin chào? Vâng... Sao cơ ạ! Tốt lắm. Ông ơi! - Ông ơi! - Ông! Ông ơi, chúng cháu đến rồi đây! Ông ơi, ông!! Ông ơi! Tỉnh dậy đi ông! - Chú à, xảy ra chuyện rồi! - Chuyện gì? Ông! Lại nữa rồi. Chúng ta nên chuyển ông sang bệnh viện khác! Cái máy này làm tôi đau tim quá! Ông lại mơ nữa rồi. Ông có sao không? - Ra ngoài nói chuyện đi. - Vâng. 2 đứa ở lại với ông nhé? Vâng. Tôi rất lo. Tôi biết. Tình hình của ông ngày càng tồi tệ đi Thôi đi....bây giờ không phải là chuyện cưới xin Các ông...hãy nghĩ đến tương lai của Beoun đi Thôi nào, hãy để hai đứa nó lấy nhau Thôi nào... Đây là ông bà của Sangmin. Khi ông chụp bức ảnh này thì chiến tranh đã kết thúc. Có muốn ông kể cho cháu nghe một bí mật không? Bí mật nhé, ông đã yêu bà của Sangmin đấy. Bà ấy rất đẹp. Nhưng sau cái chết của ông Sangmin, Ông đã giấu kín tình cảm đó đi. Đó là lý do tại sao ông chăm sóc bố của Sangmin như con mình vậy Bố con có thể sẽ không vui nếu biết được điều này. - Boeun! - Dạ? Giữ lời hứa là việc quan trọng nhất đối với ông. - Ông! - Ông ơi! Ông ơi, tỉnh dậy đi ông! Ông không thể chết được! Hãy mở mắt ra đi ông! Ông à, cháu sẽ kết hôn mà, hãy mở mắt ra đi ông! Cháu sẽ giữ lời hứa mà ông! Cháu sẽ làm đám cưới Em đang khóc đấy à? Đừng khóc nữa. Có thể em bị lưu ban, nhưng em sẽ là người đầu tiên lấy chồng ở tuổi này đấy. Chúc mừng em À đúng rồi. Em sợ Sangmin sẽ biết bí mật của em phải không? - Ra ngoài! - đau quá! Mẹ xin lỗi Boeun, vì đã không giúp gì được. Mẹ, con sẽ phải lấy chồng ư? Còn trường lớp thì sao? Con phải vào được đại học... Việc lấy chồng sẽ không ảnh hưởng tới chuyện gì cả. Hãy chấp nhận điều đó. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Cứ coi như là con có một người anh mới vậy. Con sợ là bạn bè thầy cô sẽ biết chuyện. Con sẽ phải nói sao với mọi người đây? Đừng sợ. Ông sẽ lo việc đó. Ông của con trước đây là cấp trên của hiệu trưởng trường con đang học đấy. Thật không ạ? Nhìn gương mặt của kẻ sẽ ăn tươi nuốt sống cô bé trong trắng 15 tuổi kìa . - Thỏa mãn chứ? - Dĩ nhiên rồi. Chết tiệt, chúng mày có phải là bạn của tao không hả? Tao không thể lấy vợ ở cái tuổi này được. - Chúc mừng Sangmin! - Cạn chai! Mấy em ở đây trông tuyệt quá nhỉ! Ra nhẩy đi! Xin chào. Cậu đến rồi à. Cảm ơn. Ông tới rồi à. - Xin chào!! - Vâng, mời vào. Lại đằng này. Tớ sẽ không quên chuyện này đâu. Sao lại đúng vào lúc lớp tổ chức đi thăm quan chứ? Tớ biết. Cậu không nên giấu các bạn. Nếu họ phát hiện ra, thì cả trường sẽ biết chuyện. Đến lúc đó thì tớ sẽ phải bỏ học mất thôi. Dù sao thì trông cậu cũng rất xinh. Tớ ước gì tớ cũng có thể làm đám cưới như cậu. Nhìn vào đây nào! Này, cười lên đi! - Các con đang làm gì thế? - Chào bác ạ. - Đừng chụp cho bác. - Vâng, vâng. Chúc may mắn! Ông đã lừa con. - Boeun, chỉ là tổ chức đám cưới thôi mà? - Con không thể làm được, mẹ à! Này, đừng có trẻ con thế. Mẹ cảm thấy lo cho con đấy. Con sẽ nói với ông. "Cháu không làm được!" Vậy con muốn đám cưới của con chuyển thành đám tang à? Con không biết. Con sợ lắm, mẹ à. Tôi phải làm gì với đứa bé này đây? Bây giờ chú rể sẽ đi vào. Hãy chào mừng cậu ấy bằng một tràng pháo tay thật lớn. Chú rể, mời vào! Xinh quá! Xin thưa với các vị khách quý, gia đình và bà con họ hàng. Chúng ta có mặt ở đây để chúc mừng cho một sự khởi đầu mới chú rể, Park Sangmin và cô dâu, Suh Boeun... - Ba à, chúng con ko sao mà. - Vâng, vâng. Hãy nhớ, nó mới chỉ 15 tuổi.. - Ý bố là sao ạ? - Bố biết bố có thể tin tưởng ở con. Bố ép con làm đám cưới mà, vì thế con sẽ làm gì con muốn! Boeun vẫn còn đang phải đi học! Con không quan tâm! Con sẽ làm điều con muốn với vợ của con. Boeun, đừng lo. Bố chồng của con đã nói chuyện với Sangmin rồi. Về chuyện gì cơ? - là ..... không nên làm chuyện "ấy"... - Chuyện gì cơ? Dì không thể nói được... - Gọi cho mọi người khi các con đến nơi nhé. - Vâng, thưa dì. Đừng có gọi như thế nữa. Kể từ bây giờ dì là mẹ chồng của con đấy. Vâng, thưa mẹ. Mẹ à! Con có thể giữ bó hoa được không? Bó hoa đẹp quá... Hãy quên chuyện bó hoa đi... Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ. Tôi phải làm gì với nó đây? Thôi nào, bà đã hứa là sẽ bình tĩnh rồi mà. - Đi chơi vui vẻ nhé! - Uh... - Tạm biệt - Mọi người theo sau nhé? Đã đến giờ lên tàu rồi, cô ấy đâu? Boeun. - Boeun? Đi đường nào nhỉ? - đằng kia... - Được rồi, chúng tớ đi đây. Cảm ơn - đi nhé. - Cảm ơn vì mọi thứ. - Đừng có làm quá sức đấy nhé. - Chúc thượng lộ bình an. - À, đưa tớ cái túi xách. Đi vui vẻ nhé Boeun.. Đừng lo. Đi đường cẩn thận nhé? - Hẹn gặp các cậu sau! - Tạm biệt. Đi vui vẻ nhé - Chúng ta sẽ trễ giờ tàu chạy mất... - Khoan đã. - Gì? - Em phải vào phòng WC. Lại nữa à? Đã đến giờ lên máy bay rồi. Đừng lo, bay đến đảo Jeju chỉ mất có 1h thôi Sẽ không lâu đâu. Thật là phiền quá đi. Nhanh lên đấy. - Đây là ghế ngồi của chúng ta. Nhanh lên nhé. - Vâng... Chết tiệt. Cô ấy đâu rồi nhỉ? - Thưa anh, mời anh quay trở về chỗ ngồi của mình. - Máy bay đang cất cánh. Mở cánh cửa... Thưa anh, mời anh trở về chỗ ngồi của mình! Các thiết bị di động cấm không được sử dụng trong cabin. Cảm ơn sự hợp tác của anh. Anh ta tưởng đây là máy bay riêng của mình chắc. Chắc là mới đi máy bay lần đầu. Thật không thể tin được. Xin chờ một chút. - Chúng tôi đang vội. - Thông cảm nhé. Này! Chúng nó tới nơi an toàn chưa nhỉ? Chắc là chúng nó tới nơi rồi. Tôi cần phải làm rõ một chuyện. Nghe này. Kể từ giờ cho tới lúc Boeun tốt nghiệp đại học, sẽ không sinh cháu! Hãy nói rõ điều này với ông đi. Dĩ nhiên. Khi nó còn nhỏ, nó luôn làm hỏng mọi chuyện, nhưng có vẻ như nó đã kiềm chế được mình tại lễ cưới. Thật may mắn! Sao? Bà cảm thấy thất vọng vì nó đã không làm hỏng chuyện gì à? Có, một chút. Thôi nào... Đừng có ngốc thế! Vui chứ hả? Này! Này, em đã có chỗ nào để ngủ chưa? Chỉ lần này nữa thôi. Chụp đi. Cười lên nào. Chụp cho đẹp vào nhé. Sangmin à? Thật bất ngờ! Sao em lại ở đây? Boeun đang đi nghỉ tuần trăng mật còn bọn em thì đi thăm quan. - Anh có biết không? - Dĩ nhiên là anh biết. - Boeun đâu rồi? - À... - Này! Ai là chú rể thế? - Anh ấy chỉ là bạn thôi. - Anh ấy đẹp trai quá. - Gặp lại bọn em sau nhé! - Ê, dừng lại. Đợi đã, lại đây. - Oh Này! Sao mày dám đè lên người cô ấy hả! Đồ biến thái! Mày đi theo mấy cô gái trẻ phải ko? Không phải thế. - Không phải thế đâu... - Thật không? - Thật mà. Vậy thì cậu làm gì thế hả? - Oh? - Hả? Nó bỏ chạy kìa! Không phải cậu đang đi chơi với các bạn sao? Vâng... Sao cậu lại ở đây? Hôm nay cậu không bận gì à? Không. Cậu có bạn trai chưa? Chưa...tớ chưa có Số máy bạn vừa gọi hiện không liên lạc được. Dịch vụ chuyển sang tin nhắn bằng lời nói... Này, sao em lại làm thế với anh hả... Bố mẹ sẽ không biết chuyện đâu. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Tạm biệt. Vậy thì từ giờ chúng mình hẹn hè với nhau nhé. Được! Cậu kia! Lại đây! Wow! Vui quá nhỉ? - Em đến từ đâu vậy? - Em đến từ Canada. Canada? Anh biết Canada! Đùa thôi? Anh chưa bao giờ đặt chân đến Canada cả. Cô! Chúng em chào cô! Cô có khỏe ko? Oh, Hyewon? Sao em lại đến đây giờ này? Không phải anh đang đi nghỉ tuần trăng mật sao? Dĩ nhiên rồi. Vậy thì Boeun đâu? Sao anh lại ở đây một mình? Anh không biết phải bắt đầu từ đâu nữa? Chuyện này là... Vâng. Boeun... Lại là mày phải không, đồ biến thái! Này! Quay lại đây! Em cảm thấy khá hơn chưa? Chúng ta ngồi với nhau một lúc. Ngồi đây đi. Dừng lại. Quay lưng vào đây. Anh cảm thấy thật khỏe khoắn. Em cảm thấy đã quá muộn nhưng em chắc chắn chúng mình đã làm một điều gì đó khủng khiếp với Boeun. Nó mới chỉ 15 tuổi, và vẫn còn chưa học hết năm đầu. Thôi nào! Hãy hăng hái lên một chút. dù sao thì chúng ta cũng đã coi cậu ấy như con rể rồi mà. Nó không đi quá xa đâu. Hãy tin vào nó Dù sao thì bố mẹ chồng nó cũng yêu quý nó như con gái mà. Nhưng nó không phải là con gái ruột của họ. Em có thể hiểu được ông và bố nó, nhưng em vẫn sẽ không tha thứ cho anh vì chuyện này đâu. Được, được, vậy là đủ rồi... Thiếu vắng Boeun, dường như trong tim em mất đi một cái gì đó. Trông ai cũng giống Boeun vậy, đứa này cũng thế... Ăn kẹo không thưa ông? Cảm ơn. Anh có ăn kẹo không? Boeun, giúp anh với. Em yêu, đặt ở đây. Cảm ơn mọi người rất nhiều. - Ông à! - Bố ơi, ngồi đi. - Mọi người ngồi xuống đi. - Vâng. Chuyến đi của các con thế nào? Tốt lắm ông ạ. Chúng cháu đã rất vui. Vâng, Sangmin đối xử rất tốt với cháu. Cháu rất vui. Thôi nào, anh có làm được gì đâu. Ông rất vui cho các cháu. Kể từ khi các cháu chính thức lấy nhau, thì hãy yêu thương lẫn nhau để tình yêu được đơm hoa kết trái. Nhưng sao con có vẻ không vui lắm, Sangmin. Con bị ốm à? Dĩ nhiên là con không bị ốm rồi. Chúng nó rất hợp với nhau, phải không? Phòng của các con đã được dọn dẹp rồi đấy. đi nghỉ sớm đi. Vâng thưa bố. Khoan đã, chúng ta phải uống một ly với chú rể mới chứ. Sao hả bố? Đúng. Cháu trai của ta phải chúc ta một ly chứ. Cháu chúc ông một ly ạ. Ông ơi, cháu đi nghỉ đây. Uh, 2 đứa về phòng mình đi... Cẩn thận đấy! Em yêu! Đi nào! - Này! Boeun có phải là món đồ đâu mà. - Chúc ngủ ngon! Này! Cẩn thận đấy. Này! Này! - Chúc mọi người ngủ ngon. - Chúc ngủ ngon! Em yêu! Ah, anh nặng quá! Người anh toàn mùi rượu! Này! Này! - Anh nằm lên áo em rồi. Tránh ra! - Cứ để thế đi! Cậu ấy khỏe thật. Đúng chỗ này không? Mời vào. Xem cái cây này nè. Vào đi bố. Đóng cửa lại. Ông nghĩ gì vậy hả? Xem nào, tuyệt vời đấy chứ? Đúng là một chỗ tuyệt vời. Một chỗ ở tuyệt vời dành cho Boeun. - Con đặt bức ảnh ở đây này. - Đẹp đấy chứ? Xem ban công này. Mẹ đã chọn nó đấy. Boeun. Mọi thứ thật là sạch sẽ. Xem bức tranh này đi. Con nên đặt bức ảnh ở đâu nhỉ? - Kiểu gì thế này, ngàn lẻ một đêm hả? - Chúa ơi! - Đệm gì thế này... - chúa ơi... Chia phòng ra cho đến khi con tốt nghiệp, nghe chưa? Bà làm tôi sợ quá! Con thích kiểu này mà... Kiểu gì thế này, một vườn hoa à? Tôi phải làm gì đây chứ? Thôi đi! Ngôn ngữ là một phần của văn hóa... ngôn ngữ là... một phần... của văn hóa... Khi học ngoại ngữ Chúng ta nên học thêm về văn hóa của đất nước đó Thật thoải mái! Này, mặc quần áo vào đi chứ! Anh hay cởi hết đồ ra mà, kể cả đồ lót. Ra ngoài đi! ra đâu cơ? Đây là phòng của anh mà. Anh nói gì cơ? Đây là phòng em. Phòng của anh ở ngoài kia kìa Ra ngoài đi! Anh không thích thế. Ngủ cùng nhau đi. Cái gì, anh có bị điên không! Em phải ngủ chung sau khi kết hôn chứ. Boeun... Gì? - Anh nghĩ đêm nay là đêm...t. - Gì cơ? Hãy nghe anh nói... Tránh xa em ra. Thôi nào. Chúng ta vừa mới cưới mà. Boeun, Hãy làm như anh nói! Tránh xa em ra! Chúng ta vừa mới cưới mà. Hãy làm như anh nói đi. Đứng yên đó! Chết tiệt, anh đùa với em đấy hả! Trời đất! Chào buổi sáng, Boeun. Trông mắt em có vẻ mệt mỏi nhỉ! Tập thể dục buổi sáng à? Sao cơ? Cậu biến mất khỏi sân bay à? Vậy thì cậu làm gì trong suốt tuần trăng mật? Ai cơ, tớ á? Cậu có thể giữ bí mật này không? Cậu có quá nhiều bí mật rồi. Tớ đang hẹn hè với Jungwoo. Jungwoo? Vậy thì còn chồng cậu thì sao? Chồng à... cậu có đùa không đấy? Tớ bị ép buộc làm đám cưới mà. Vậy thì Jungwoo đã biết cậu lấy chồng chưa? Chưa, nhưng tớ chắc là cậu ấy sẽ hiểu. Đi thôi. Nếu tớ gọi, cô ấy sẽ đến đây ngay. Liệu cô ấy có đến nếu cậu gọi bây giờ không? Dĩ nhiên. "Vâng thưa ông chủ" Cô ấy sẽ đến. Cậu nói dối. Thôi đi, dù gì thì cô ấy cũng đang đi học mà. - Đợi đấy. Tớ sẽ cho các cậu xem. - Thật bất lịch sự. - Bảo cô ấy đến nhé. - Đợi 1 chút. Vợ à! Anh đây! Chồng em ra lệnh cho em phải tới đây! Wow. - Nhanh lên! - Wow. - Nhanh lên!! - Wow. Chào! Giờ thì cô ấy sẽ bay tới đây như một viên đạn vậy. Các cậu, uống đi! Tớ là Sangmin. Tớ là một thằng đàn ông, phải không? Dĩ nhiên cậu là một thằng đàn ông. Tớ sẽ dạy vợ một bài học. Như một thằng đàn ông đích thực. Một thằng đàn ông của những thằng đàn ông. Mộ thằng đàn ông đích thực. Uống đi! Các cậu!! Uống đi! Uống đến khi nào gục xuống thì thôi! Hôm nay quán có đợt kiểm tra. Đi về nhà và học đi. Vợ ơi! Cô ấy là vợ tôi. Đến đây nào vợ! - Chúng tôi mới cưới! - Nhưng hôm nay thì không được. Anh này là chồng cô ấy mà. Chào em, Boeun. Các cậu đã thấy hôm đám cưới đó. Đây là vợ tớ, Boeun. Sao anh lại gọi em tới một nơi... như thế này... Chồng em nói không sao mà. Mang bia ra đi! Đừng, em uống Sôda nhé? Vâng... Cho một lon Soda. Em thật đáng yêu. Cảm ơn chị. Dĩ nhiên! Vợ của tớ mà. Cô ấy nấu ăn thì kinh khủng, tính tình thì nóng nảy. và là một học sinh dốt. - Cô ấy còn ngáy khi ngủ nữa. - Sangmin! Anh say rồi. - Đừng uống nữa, được không? - Không. Tớ cảm thấy ganh tỵ với cậu đấy. Tớ chẳng được ai quan tâm, lo lắng cả. - Wow, vui quá. Cạn ly nào! - Cạn ly, cạn ly! Chị chưa tự giới thiệu. Chị là bạn của Sangmin, Han Jisoo. Em tên là Suh Boeun. Boing, boing, Boeun. Cô ấy đi Boing mỗi buổi sáng! Jisoo, chị có biết cô ấy đã nói gì với em trong tuần trăng mật không? Này, Park Sangmin! Đừng có quá đáng nhé! hãy ý tứ một chút... Gặp lại chị sau nhé, Jisoo. Uh. Chị chắc là chị em mình sẽ là bạn tốt. Hãy coi em như là em gái của chị vậy. Nhưng em bây giờ là thầy của chị đấy vì em đã kết hôn rồi. Đừng có đùa nữa. Không đùa nữa, không đùa nữa. Chị biết, hai em sinh ra là để dành cho nhau mà. Tụi em luôn cãi nhau từ khi còn nhỏ. Đuổi đánh rồi trêu trọc nhau. Tại anh ấy túm áo em trước mà. Vui thật đấy. Các chàng trai luôn có cách đối phó với những cô gái mà họ thích . Jisoo, Jisoo, hôn anh đi. Ít ra tối qua em cũng phải giúp anh chuyện gì chứ. Anh đáng bị như vậy. Hơn nữa, em vẫn chỉ là học sinh trung học mà. Em luôn nói vậy mỗi khi bị dồn vào thế bí. Trường học không phải là nhất, em biết không hả. Anh cũng vậy thôi! Được, tối nay em sẽ cho anh thấy tài nấu ăn của em ! - Này, Suh Boeun! - Gì cơ? - Đi theo tụi tao. - Đi. Mày muốn bị ăn tát hả? Đi! Các cậu muốn gì hả? Tao nghe nói mày kể với mọi người rằng mày là bạn gái của Jungwoo hả? Không thể tin được! Mày nói khoác rằng mày đã ngủ với Jungwoo. Mày nghĩ chúng tao không biết gì hả. Sao mày dám làm thế hả, đồ quỷ cái. Nghe đây. Coi chừng cái mồm của mày đấy. Nếu tao nghe thấy chuyện này một lần nữa, thì mày sẽ chết với tao đấy! Jungwoo và tớ yêu nhau mà! Mày bị điên hả! Này! Mày không nghe tao nói hả? Tớ chả làm gì sai cả. Tớ đi đây! Này! Thái độ của mày là sao hả? Các cậu đang làm gì vậy! Chết tiệt. Sao cơ? Này, Lee Jungwoo, cậu không thể đối xử với tớ như thế được! Cậu chẳng có tư cách gì để nói vậy với tớ cả. Nghe đây. Tớ và Boeun đang hẹn hò với nhau. Đừng quan tâm đến tụi nó. Tụi nó nghĩ rằng mình là những cô công chúa. Nhưng cậu mới là nàng công chúa thực sự. Dầu mè, đường! - Lấy một chai dầu nhỏ nhé? - Uh! - Đường đây hả? - Nhanh lên, nhanh lên. Được rồi! Dấm, mì ống, nước sốt cà chua nấm! Dấm ở đằng kia... Mì ống ở đây! Ở đây hả? Nước sốt đây rồi. Xong... Nhanh lên, nhanh lên! - Dầu Oliu, củ cải dầm! - Dầu Oliu, củ cải dầm! Boeun! Em có sao không, Boeun? Boeun, Boeun, Em có sao không? Không sao chứ? Ôi chân của em! Có đau không? - Còn đau nữa không? - Không. Sao? Xuống ư? Ở yên đấy trước khi anh đổi ý. Đừng có chạm vào chỗ đó chứ! Anh không cố ý mà. Sao anh lại làm thế? Tay của anh tự nhiên nó thế mà. Vậy mà cũng nói được! Bây giờ thì đi thẳng. Em nghiêng về bên phải là vì mông của em bị lệch. Lại bắt đầu rồi đấy. Em không đùa đâu. Mông bên phải của em to hơn. Này, thôi đi! Có thôi đi không! Lệch mông! Lệch mông - Thôi đi, thôi đi! - được, được! - Thưa các quý ông, quý bà! - Đừng nói nữa... Boeun bị lệch mông! Lệch mông... Xem cách em cắt rau củ kìa. Em nên để tâm vào việc nấu nướng của mình chứ. Để yên nào! - Để yên hả? Anh lớn hơn em đấy... - Thôi đi! Thôi cái gì cơ? Anh lớn hơn... Này... Em nhỏ hơn... - Sao? - Xem kiếm của anh đây. - Nhắm cho kỹ vào. - Nào, lại đây. Em định làm gì với cái thứ đó hả? - Này, dừng lại đi... Nóng quá. Nóng! Này... - Này... Ê... thật không công bằng! A! - Ngon quá. - Uh. Em dính gì trên mồm kìa. Anh cũng thế. Búa, kéo, bao! Búa, bao, kéo! Yes! Dọn dẹp mọi thứ cho sạch sẽ đi nhé. Việc này còn quan trọng hơn cả nấu ăn đấy Để cho em yên đi! Có phải bên này không? Anh đúng là đồ biến thái! Ít ra anh cũng phải làm giúp em chứ! Bức ảnh thật đẹp. Trông anh đẹp trai quá. Tụt quần nè! Sangmin... Đừng có lại gần đây! Thôi đi! Đừng tới gần đây! Dừng lại đi.... - Anh cởi hết ra nhé! - Thôi đi! - Cảm ơn em, món sushi rất ngon. - Thật không? Sao sân bóng chày lại trống trải thế nhỉ. Mọi người không tới xem trận đấu sao? Chả có ai tới xem thi đấu bóng chày của một trường trung học đâu. Nếu là các giải đấu chuyên nghiệp hoặc các giải đấu lớn thì họ sẽ tới. Em hy vọng ngày nào đó anh sẽ được thi đấu trong một giải đấu lớn. Này, Lee Jungwoo! Chúc anh may mắn! Anh đói quá. Đồ biển... Cũng ngon đấy. Hoan hô Lee Jungwoo Để bọn tao nghỉ một chút chứ. Ném bóng tốt, giờ lại còn đập bóng cũng khá nữa? Trông nó cũng khá đấy. Sao mày không nhường cho tao nhỉ? Vâng, đây là cầu thủ Lee Jungwoo. Một ngôi sao bóng chày đang lên của trườngl! Hả? Là trường của Boeun đây mà. Tình hình trên sân có vẻ không tốt... Bọn trẻ bây giờ sung sức thật! Tôi nghĩ rằng rồi chúng sẽ trưởng thành hơn. Có một khán giả rất dễ thương đang cổ vũ nhiệt tình cho một cầu thủ trên sân. - À, có phải là cô bé sushi không. - Ai cơ? Hai người đã cùng ăn món sushi trước khi bắt đầu trận đấu. Thật lãng mạn! Tôi biết. Em không thể về sớm hơn được sao? - Anh vẫn còn đợi em à? - Anh đợi em về. Buổi tối ra đường rất nguy hiểm đấy. Đi ngủ đi. Vâbg. - Ngủ ngon. - Đi ngủ đi. - Vâng. - Ngủ ngon. - Có chuyện gì vậy? - Cậu không biết sao? Chuyện gì? Cả trường đều biết chuyện của cậu và Jungwoo. - Chuyện đó thì có gì là sai chứ? - Vậy cậu nghĩ chuyện đó là đúng à? Cậu đã lấy chồng. Đó chỉ là hình thức thôi! Cậu biết mọi chuyện rồi mà! Nếu bố mẹ cậu và bố mẹ anh Sangmin biết chuyện thì sao? Sao cậu có thể ích kỷ như vậy được? Sao cậu lại khóc? Tớ cũng thích Jungwoo mà! Chúng ta sẽ họp tại nhà tôi tối nay. Tôi biết rồi. Trông bà thật thoải mái. Chắc ông xã của bà đối xử tốt lắm. - Này cháu! - Vâng? - Cháu sống ở căn hộ số 106 phải không? - Vâng Có một cuộc họp quan trọng tối nay, nhắc mẹ cháu đến nhé. - Bác ở nhà số 108. - Vâng ạ. - Này cháu! - Vâng ạ? Cháu thật dễ thương. Cảm ơn bác. - Cảm ơn mọi người. Tạm biệt. - Chúc ngủ ngon. - Tạm biệt. Đi cẩn thận nhé. - Cảm ơn mọi người. Em đi đâu thế? Đi họp. Trông cậu ta kìa. Thật nhếch nhác. Uh, đúng thế. Trông chả ra gì cả. Em đã nói gì với họ thế? Sao em lại làm thế với anh hả! Gặp lại cậu sau nhé. Chết tiệt, tại sao tớ lại luôn là người thua cuộc chứ. Tớ ghen tỵ với cậu đấy. Cậu có chồng và cả bạn trai nữa. Kiểu khác đi. Kiểu thứ 2 : người khổng lồ Hulk. Kiểu thứ 3 : Tiger Woods, - Kiểu thứ 4 : Zidane! - Được,kiểu Zidane! Zidane, Zidane! Có chuyện gì thế? A. Chị vào phải gõ cửa chứ... - Uh! Jisoo... - Jisoo... Các cậu ở đây à. Cậu được phân công làm giáo viên thực tập... - Tại trường Dongin. - Sao cơ? - Trường trung học Dongin. - Ôi chúa ơi! Có chuyện gì vậy? Sao thế? Đó là trường mà Boeun đang theo học. Đồ ngốc! Boeun... Hả? - Em có biết là... - Gì cơ! - Nói nhanh đi, em muộn học bây giờ! - Được. Chúng ta nói chuyện ở nhà sau nhé? Tạm biệt! Xin lỗi, cho hỏi phòng giáo vụ ở đâu? Phòng giáo vụ hả? Em không biết. Tớ cảm thấy ghê tởm cái nơi đó. Đợi tớ với! Này, ai bảo em nhuộm tóc đấy hả? Thật lôi thôi! Lại đây. Này cậu kia! Này! Trà của cậu đây... Cảm ơn. Cậu phải nói cho tôi biết chứ. Nhìn cậu trông giống như một đứa hư hỏng. Thưa hiệu trưởng, đây là giáo viên thực tập mới, Park Sangmin. Xin chào. Cô Kim, cô có thể để chúng tôi nói chuyện riêng với nhau không? Được, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. - Ông có khỏe không? - Tốt. - Chăm sóc cho Boeun nhé. - Vâng. - Không có ai biết ngoại trừ tôi. - Vâng. Tối qua tớ đã đến một câu lạc bộ đêm, các cậu có biết tớ đã gặp ai không? - Ai cơ? - Cô chủ nhiệm lớp mình đấy. Gì cơ? Chắc là bà ấy đến đó để kiếm trai. Trật tự! Lớp chúng ta có giáo viên thực tập mới. - Wow, anh ấy thật đẹp trai. - Anh ấy đẹp trai quá. Sao trông anh ấy giống..? Uh, trông rất giống. dù sao thì anh ấy cũng rất đẹp trai. Tôi tên là Park Sangmin, sẽ dạy các em môn nghệ thuật - Tôi hy vọng chúng ta sẽ cùng làm việc lâu dài. - Vâng! Đừng có giở trò với thầy Park đấy nhé! Vâng, thưa cô. Các em sẽ có một tương lai sáng lạng! Các em hiểu ý tôi chứ. - Còn gì nữa không? - Không, vậy là đủ rồi. Trật tự! Cạn ly chúc mừng nào! Cạn ly! Chúng ta sẽ liên hoan suốt đêm.. Cậu Park, Nâng cốc nào! Cậu Park! Chẳng có ai giám sát cậu đâu. - Rót cho cậu nhé - Chỉ một chút thôi. - Sao hả? - Xin lỗi? - Bọn trẻ khó đối phó chứ hả? - Không sao, tôi có thể làm được. - Tối nay cậu có bận gì không? - Có chút việc... Thôi nào! Thôi nào Thật trùng hợp vì chúng ta được cùng dạy một lớp. Tới nhà tôi ăn mừng nhé! Không cảm ơn! Công việc giáo viên thực tập của cậu sẽ dễ dàng hơn đấy. Tăng 2 nhé, được không? Vậy đi... Cậu Park, đi thôi nào! Tăng 2. Khi lần đầu tiên tôi gặp cậu ở đảo Jeju, Tôi nghĩ rằng đó là do ý trời. Cô Kim! Làm ơn tỉnh dậy đi! Đừng nghĩ là tôi lớn tuổi thì dễ dãi nhé Tôi sẽ giết cậu nếu cậu dám... Không thể tin được là chuyện này lại xảy ra! Cậu Park. Cậu có biết là đầu năm tôi đã đi coi bói không? Tôi sẽ kết hôn với một chàng trai trẻ. Cậu nghĩ sao về điều đó? Ý cô là sao? Chẳng phải chúng ta đã nói chuyện này rồi sao! Đừng tưởng tôi dễ dãi nhé! Tôi sẽ đập cậu bằng viên gạch nếu cậu dám... Cô Kim... Cô Kim! Cô Kim, Cô Kim... Cậu đi đâu thế, cậu Park? Chẳng đi đâu cả... đi tiếp đi, bác tài. Anh đã đi đâu thế? Gì cơ? Sao anh không nghe điện thoại? Các thầy cô đều uống say bí tỉ Anh không thể bỏ về được. - Tại sao lại là trường em chứ? - Anh biết. Nếu cả trường biết chuyện, thì chết em mất! Cẩn thận dùm đi! Anh sẽ cẩn thận. Đừng lo lắng. Sẽ không có ai biết đâu. Đừng lo. Đi ngủ đi. Tắm rửa đi! Người anh toàn mùi rượu. Được. Em đi ngủ đi. Sao lại chỉ mỗi mình anh phải cẩn thận chứ? - Này! - Chuyện gì! Anh sẽ cẩn thận. Chuyện gì? Xin lỗi, nhưng mà anh có thể tè bên cạnh em được không? - Không! - Anh sẽ quay đi mà. Boeun, anh không thể nhịn được nữa! Trời đất! Anh đang làm gì thế hả? Này! Park Sangmin, Anh đang làm gì vậy! Chẳng phải em đã bảo anh đừng uống quá nhiều sao! Mệt quá. Các em tập trung nào! Thầy Park. Hả? Cố mà giữ lấy vợ của thầy nhé. Cậu Park! Ah, vâng, Cô Kim! thật đáng yêu phải không? Cậu Park, cậu làm gì sau khi tan lớp? À, ông nội của tôi bị ốm. - Vậy cậu là cháu đích tôn? - Vâng. Gia đình cậu có vẻ thiếu vắng phụ nữ quá. Tất cả đều là đàn ông, ngoại trừ tôi. Thật là vui phải không? Tôi đùa thôi. Cậu Park... - Há miệng ra. - Bọn trẻ đang nhìn mà. - Cứ để chúng nhìn. Bà chủ nhiệm đang làm gì thế nhỉ? Bà ấy đã bắt được con mồi của mình rồi. Bà ấy đã làm cho thầy Ed dạy môn Vật Lý phải chuyển trường đấy. - Chào thầy ạ. - Chào các em. Vui nhỉ? Em nhìn thấy rồi à? Trông anh có vẻ rất thích thú khi ăn trưa cùng với cô chủ nhiệm. Ngon lắm. Ngon hơn mấy ổ bánh mỳ cũ dưới canteen trường. Ghen tỵ hả? Anh đúng là đồ ngốc! - Chào thầy ạ. - Uh, chào em. - Chào thầy Park. - Uh, chào em. - Có cậu Lee Jungwoo ở đây không? - Vâng, là em đây. - Cậu là Lee Jungwoo? - Vâng ạ. - Vậy ra cậu là Jungwoo... - Vâng, em tên là Lee Jungwoo. - Jungwoo, món sushi ngon chứ hả? - Gì cơ ạ? Cậu khá lắm. Cứ cố gắng nhé! Chết tiệt! - Vui lắm hả? - Uh. Này, đang đến phần hấp dẫn mà! Khỏa thân mà anh nói là hấp dẫn hả? - Đừng nói thế! Đó là sở thích của anh. - Anh gọi đó là sở thích hả? - Đưa nó cho anh! - Quên đi! Nó liên quan đến vấn đề sư phạm mà. Trả lại cho anh! Anh phải cảm thấy xấu hổ với bản thân mình chứ! Em đi học đây! Thế thì đóng cửa lại! - Không xem nữa! - Đừng nói nữa! - Được rồi, đưa nó cho anh đi. - Không. - Anh xin lỗi, trả lại cho anh đi. - Xin lỗi à? Đừng có mà xem nữa đấy! Đưa anh đi!. Cứ làm những gì anh muốn đi! Có ai đó ngoài cửa đấy! Jeez. Boeun. Boeun Cô Kim đến! Cô Kim? Sao anh lại để cô ấy đến lúc này cơ chứ! Anh không biết. Dọn dẹp chỗ này đi! Nhanh lên! đồ lót, đồ lót! Cậu Park... - Cậu Park! - Chúa ơi! - Cửa mở. - Vâng... Oh, căn hộ của cậu có vẻ đầy đủ nhỉ. - Chỉ còn thiếu người phụ nữ nữa thôi. - Cô Kim, Sao cô lại tới đây? Cậu Park, tôi tới là để giặt quần áo bẩn cho cậu. - Có phải phòng ngủ đằng kia không? - Cô Kim! - Cái gì vậy? - Máy hút bụi tự động. Tự động, tự nó làm mọi việc ư?... - Có người ở đây, cậu Park. - Không! Ta là con ma đây, con ma! Ai thế? Là ai vậy? - Là em gái của tôi, nó hơi bị điên một chút... - Điên à? có lẽ vậy... Munch là một họa sỹ người Na Uy. là nguời tiên phong của trường phái hiện thực, các bức tranh của ông thể hiện sự thương tiếc và nỗi đau buồn. - Và tại thời điểm đó thì... - Thầy Park. - Hả, Sao cơ? - Có thể bỏ qua bài về Munch được không? Hãy nói về tác phẩm đầu tay của thầy đi. - Tác phẩm đầu tay... - Vâng! Học tiếp! - Mối tình đầu của thầy! - Thầy hãy kể cho chúng em nghe về mối tình đầu của thầy đi. Được. Mối tình đầu của tôi là một vị khách duy nhất đã tới thăm trong suốt 3 năm nghĩa vụ quân sự của tôi. Nhưng người đó lại không biết là tôi thích cô ấy đến mức nào Cô ấy phải biết chứ? Chắc người đó là Jisoo. Cô ấy có lẽ biết, mà cũng có thể không. Quay trở lại bài. Công việc của các cậu thế nào? Tớ thật xui xẻo vì vướng phải mấy thằng nhóc trong trường! Cậu thật may mắn vì không gặp rắc rối với mấy đứa nữ sinh? Còn cậu thì sao, Sangmin? Mọi chuyện đều tốt đẹp, cảm ơn chị. Tôi nghĩ là cậu nên dành thêm thời gian cho cô ấy. Thằng ngốc này nó chả hiểu cái gì đâu Nó đến trường và gặp cô vợ xinh đẹp của nó, rồi bị đám nữ sinh vây quanh Sao mà nó cảm thấy chán được cơ chứ? Tớ thấy chán lắm rồi. Gặp cô vợ đanh đá ở trường, rồi ở nhà.... Thằng ngốc, mày chỉ toàn gặp may thôi. Cầm lấy. Cái gì thế? Nghĩa vụ quân sự... Ngày mai đấy, đừng có đến trễ. Nhớ mang theo tiền xu để chơi game nhé. Chồng em lên đường phục vụ tổ quốc đây. Trung thành! - Không, phải nói là "Chiến thắng" chứ - Chiến thắng! Gặp lại em sau nhé. À, đừng quên lời anh dặn nhé. Đi vui vẻ. Cảm ơn mọi người. Buổi tập sáng nay kết thúc! Đã lâu lắm rồi, nhưng trông tớ vẫn ra dáng đấy chứ? Cái bụng bia của cậu làm hỏng nó rồi đấy - Mọi người đang xếp hàng kìa. - Đến giờ ăn trưa rồi! Mấy cái thằng này... Cảm ơn. Này, Sangmin, ăn mỳ này... - Mỳ với đậu phụ rán hả? - Uh. Tôi có thể lấy bát khác được không? Không sao đâu. Cậu không ăn à? Có món sushi không? - Chiến thắng! - Chiến thắng! - Cảm ơn anh. - Hoan nghênh cô tới đây. - Em xin lỗi. Em chỉ mang có một suất ăn đi. - Đừng lo. Không sao đâu. Ngon không hả, thằng ngốc? Ngon lắm. Ít ra mày cũng phải chia cho tao một ít chứ. - Muốn ăn kimchi không? - Kimchi, kimchi... Một miếng nữa nhé. Một miếng to nữa nhé! Cậu có phải là trung sỹ Park không? Chiến thắng... Chiến thắng! Chiến thắng! - Vô địch! - Vô địch! - Lính thủy đánh bộ! - Lính thủy đánh bộ! Một ngày làm lính, suốt đời làm lính. Họ muốn gì vậy? Lính ở đây đều thế cả. - Hãy làm gì đi chứ! - Ah, ngon quá. Không ăn nữa! Vô địch... Lính thủy đánh bộ... Các anh nghĩ mình đang làm gì vậy hả? - Đứng dậy đi! - Không lâu nữa đâu. Em là vợ của nó hả? - Đúng, tôi là vợ của anh ấy! - Xin lỗi, cô ấy là em gái tôi.. Sao phải giấu chứ! Sao anh dám bắt chồng tôi hít đất hả? Xin lỗi đi! - Tôi là lính. - Xin lỗi ngay! - Tôi là lính. - Ông của tôi cũng là lính! Cấp bậc của anh là gì hả Này, Boeun... Anh đang ra khơi. Tung lưới bắt cá... Anh là con mèo dễ thương... Meow... Anh muốn hôn lên đôi môi mềm mại của em. Để anh có thể chạm vào trái tim em... Em không biết rằng. Anh sẽ yêu em hơn ai hết... - Anh sẽ yêu em... - Mãi mãi... - Anh sẽ yêu em... - Như chính giây phút này, Anh sẽ yêu em hơn bất cứ ai... Chúng ta không thể gặp nhau... Cảm xúc là điều quan trọng Đó là điều em nghĩ... Em không muốn mọi chuyện quá dễ dàng... cho dù chỉ một lần... cảm xúc là điều quan trọng... đó là điều em nghĩ... em không muốn mọi chuyện đi quá nhanh... Em vẫn không biết tình yêu là gì... Hãy chờ đợi thêm một chút nữa... Nếu anh thực sự yêu em... anh có thể chờ thêm một chút... Nếu em vẫn không biết tình yêu là gì... Hãy đợi em... Nếu anh thực sự yêu em... Anh có thể đợi em, cho dù chỉ một lần thôi... cảm xúc là điều quan trọng... Em không thể gặp anh, em không thể... Bỏ tay ra. Bỏ ra. - Cù lét, cù lét... - Thôi đi... - Đẹp đôi đấy chứ. - Các cậu là ai? - Mấy thằng lưu manh. Mày là bồ của nó phải không? - Dễ thương đấy. - Rất dễ thương. Mày muốn chết hả! Này, tao muốn làm bồ của nó đấy. Sangmin, Sangmin, trời ơi! Đồ thịt thối. Đi thôi! Cậu không có giấy tờ tùy thân hả? Làm sao mà cô bé trung học này lại là vợ của cậu? Mọi người thường nói là, họ sẽ lấy người con gái mà họ gặp mà. Đúng đấy. Ông có thể kiểm tra lý lịch của tôi mà. Này ông, chúng tôi đã kết hôn đấy.. Hai người muốn đùa với tôi hả? Thế giới này sẽ ra sao chứ? Em sợ quá. Sao anh lại để bị đánh như vậy chứ? Sau này anh sẽ sống ra sao hả! Sao người nào anh gặp cũng toàn là du côn cả thế? Em thật sự cảm thấy lo cho anh. - Thôi đi... - Lăn tiếp đi... Anh sẽ đến trường với gương mặt như vậy hả? thật đáng lo... Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Uh... Xin chào. Các em chú ý! Để chuẩn bị cho lễ hội trường năm nay, lớp chúng ta được phân công làm công việc trang trí. Ôi không! Trật tự! Các em từ số 1 tới số 15 phụ trách trang trí sân khấu Từ 16 đến 21 trang trí khu vực khán đài và cầu thang. Từ số 23 đến 32, khu vực lối vào - Còn số 22! - Vâng? Số 22 phải vẽ tranh lên tường phòng lớn một mình! Hết! Nhưng, thưa cô! Vậy thì không công bằng. Làm sao Boeun có thể sơn một bức tường lớn như vậy được? Đúng vậy đấy! Tôi yêu cầu em đó phải làm đấy! Thì sao nào! Cơ duyên của tôi với những chàng trai, Tôi đang nghĩ gì cơ chứ? To quá. Em đã nghĩ mình sẽ phải vẽ gì chưa? Chưa. Ý em là sao? muốn anh giúp hả? không thể được, anh lo mọi người sẽ bàn tán.. Anh rất lo cho em, Boeun. Em có biết anh đang nghĩ gì không? Em có biết không? - Thắt thế này này! - Boeun! Shhh! Theo thầy. Trời đất... Chắc tớ bị đồng tính mất. Tớ yêu bạn của mình còn hơn các chàng trai. Nếu cậu bị đồng tính, thì tớ là một người vợ gian dối. Này... chồng của cậu dễ thương thật đấy. Đừng nói về cái đồ ngốc ấy nữa. Anh ấy luôn chú ý đến cậu trong lớp học. Anh ấy là một người tốt. Tốt cái mông tớ á! Suh Boeun! Tớ biết cậu có cảm giác đặc biệt đối với Jungwoo, nhưng có bao giờ cậu nghĩ tới cảm giác của Sangmin chưa? Tớ nghĩ rằng cậu thực sự thích Sangmin, phải không? Không phải vậy, Sangmin giống như anh trai của mình vậy. Từ khi tớ và anh ấy vẫn còn nhỏ. - Đừng có làm trò nữa. - Cậu lúc nào chẳng kém hơn tớ. - Ngậm cái mồm cậu lại đi. - Oh? Wow, cả bàn đầy những món ăn. - Ăn đi. - Mời mẹ ăn cơm. Mời mẹ ăn cơm. Ăn từ từ thôi. Con bị bỏ đói hả? Con bận lắm. Con rất nhớ các món ăn của mẹ, Rất là ngon. Con không nên nói thế, vợ con đang ngồi bên cạnh. Con sẽ làm cho Boeun cảm thấy buồn đấy. Mẹ đừng lo, con tự lo được cho mình mà. Con sẽ quên hết các món ăn của mẹ tới khi nào Boeun 20 tuổi. Boeun, Mẹ để thức ăn ở trong tủ lạnh nhé, đừng có quên đấy? Vâng... Cũng muộn rồi, mẹ phải về đây. Vâng. Mẹ à, trời đang mưa, hãy ngủ lại đây đi. Đúng đấy mẹ à. Liệu có được không? Ngủ lại đi.. Ăn một miếng nào, mẹ. Oh, được. Đây là nhà của con trai mẹ mà! Sao lại không được. Oh, thoải mái quá. Quay mặt đi. Không phải đằng này, đằng kia cơ. Được rồi. - Đừng có quay mặt lại đấy nhé. - Được rồi. - Em ngủ chưa, Boeun? - Chưa... Em không ngủ được à? - Sangmin à, em đã suy nghĩ về chuyện đó... - Chuyện gì... Thật không công bằng với anh. Nhìn em nè, Sangmin. Sao? Anh có biết? rằng anh dễ thương lắm không? Em cũng vậy. - Sangmin. - Boeun... Boeun... Sangmin, anh làm gì thế hả? - Em nghĩ sao? - Thôi đi! Đợi đã nào, Boeun. Thôi đi! Ngủ đi. Chúng mình vẽ được khá nhiều rồi đấy chứ? Phải nhanh lên thôi. Thời gian không còn nhiều nữa đâu. - Nhanh lên! - Được. Này, đợi tớ! Tôi thấy các em đã làm rất chăm chỉ, nhưng liệu có kịp không đấy? Lễ hội sắp tới rồi. Đừng lo. Chúng em sẽ hoàn thành kịp mà. Đúng vậy, cũng gần xong rồi. Thật không? Vậy cố gắng nhé... Mụ phù thủy xuất hiện. để tìm lỗi trên bức tranh sơn tường của chúng tôi. Cô Kim, Cô Kim, với cái giọng the thé của mình Cô ấy sẽ.... Tớ ghét phải thừa nhận rằng, chúng mình đã hoàn thành một công việc kinh khủng. - Cũng được đấy chứ. - Thật không? Đi rửa tay rồi cùng ăn vài cái bánh Snacks nào. Cậu không chuẩn bị bữa ăn cho anh Sangmin à? Công việc của giáo viên thực tập rất vất vả. Cậu có biết không? Không vất vả lắm đâu! Nhưng mà anh ấy là chồng của cậu mà. Tớ cũng bận lắm. Anh ấy chẳng bao giờ bỏ bữa đâu. Cậu là người vợ kiểu gì thế? Vậy cậu làm vợ của anh ấy nhé. Bà. Park Sangmin. Quên chuyện đấy đi. Tớ không thích thế đâu. - Cũng hay đấy chứ! - Thôi đi. Này, Park Sangmin! Anh đang ở đâu chứ? Lẽ ra anh phải giúp em chứ? Thật không thể tin được! - Côca này. - Cảm ơn. - Ngon không? - Uh. - Ăn đi. Tụi mình sẽ sơn cho đến khi chiều tối. - Gì cơ? Này, có phải cô bé đó không? Cô bé ấy được mệnh danh là nữ hoàng của trường trung học nữ Sunil đấy. - Để tớ xem nào. - Này! Tớ sẽ ra làm quen với cô ấy nhớ ghi hình cho tốt nhé. Được. Đừng để bị đá nhé. Kể từ hôm nay, cô ấy sẽ là bạn gái của Suh Dongku này! Xin lỗi, cậu có phải là nữ sinh trường trung học Sunil không? Ê! Đằng kia kìa. Có phải em gái của Dongku không nhỉ? Đâu cơ? Hình như là em gái nó. Chồng của nó chắc phải già hơn chứ nhỉ... Thế ai kia? Có vẻ như nó thích một chàng trai trẻ khác. Tốt lắm. Cả nhà bị nó lừa rồi! Tớ lấy được số điện thoại của cô ấy rồi. Cậu đã ghi hình chưa? Đây. Về ăn bữa cơm gia đình trước khi quá muộn. Jungwoo, em phải về nhà rồi. Vậy à? Vào nhanh lên, ngồi xuống. Sao con không về sớm hơn? Để cho nó yên. Không có gì đâu. Mọi người ăn đi. Món mực cay ngon quá... Mọi người chú ý nào. Con sẽ cho mọi người xem bạn gái của con! - Con có bạn gái à? - Vâng, dĩ nhiên. - Vậy thì cùng xem đi. - Có phải cô bé đó không? Trông nó xinh hơn em gái con đấy. - Này, nhìn kìa... - Ai thế kia? Hả? Này, Boeun! Này! Boeun! Khi em còn nhỏ, Anh hay đẩy xích đu cho em chơi ở đây. Lúc đó em rất vui. Nhưng rồi một ngày kia, Em đã bị ngã... Anh thực sự không cố ý. Em xin lỗi, Sangmin... Mọi người đang lo lắng cho em đấy. Về nhà thôi. Đám cưới này... là do ông bắt ép con phải làm vậy, nhưng trên thực tế, bố mẹ cũng muốn Sangmin làm con rể. Con còn nhớ không? Con rất hay khóc... Nhưng mỗi khi Sangmin đến chơi, con luôn cười rất tươi. Còn nữa, con còn rất hay bị ngã. trầy xước khắp người, Sangmin cảm thấy buồn và lo lắng cho con còn hơn cả mẹ nữa. Cậu ấy còn hay cõng con đi chơi nữa... Cậu nên biết rằng... anh ấy đã dành nhiều thời gian cho lễ hội ở trường hơn việc tốt nghiệp của mình. Tớ đoán là anh ấy đã vẽ tranh lên tường cùng với Yongju và Youngchul.. Sangmin! Sangmin! Sangmin! Em và gia đình tới thăm anh, nhưng mà mấy anh lính gác không cho vào gặp. Anh có khỏe không? Mấy hôm trước, Ở Seoul tuyết rơi rất dầy. sông Han cũng bị đóng băng nữa... Ở chỗ anh còn lạnh hơn phải không? Đừng để bị cảm lạnh nhé. À mà còn một bí mật nữa mẹ nói rằng em đã là một cô gái trưởng thành. mặc dù có muộn hơn so với các bạn khác, nhưng mà ngốc ngếch như anh chắc không hiểu em muốn nói gì đâu, phải không? thật lạ là khi có anh ở bên cạnh, em cảm thấy ghét sự chịu đựng của anh, nhưng mỗi khi thiếu vắng anh, em lại nhớ anh. Anh có cảm thấy vậy không? Vậy thì hãy đối xử tốt với em từ bây giờ nhé. Đồ ngốc! Mẹ anh đã khóc vì mọi người không được gặp anh. Hy vọng, lá thư này sẽ đến tay anh. Em đã ở đâu vậy? Anh đang tìm em đây. Bức tranh thật tuyệt. - Em...có điều muốn nói. - Uh, chuyện gì? Em xin lỗi. Em thật ích kỷ. với anh và.... Có chuyện gì với em vậy? Em phải chia tay với anh. Em xin lỗi, Jungwoo. Mọi người đều cười và nhẩy... nhưng tôi không muốn cười khi chúng ta say và tìm kiếm tình yêu, chúng ta đã quên một sự thật rằng... Sao cậu tới muộn thế? Cậu có thấy anh ấy đâu không? Ai cơ? Chồng hay là bạn trai của cậu? Tớ không đùa đâu! Đằng kia kìa. Em yêu nụ cười của chàng hề... Yeah, yeah, yeah, yeah... Em yêu chàng hề người làm tan biến đi những nỗi buồn... Màn biểu diễn của họ thật tuyệt phải không mọi người? Và bây giờ, thầy Park Sangmin muốn nói vài lời với chúng ta. Cảm ơn mọi người, cảm ơn thầy hiệu trưởng và các thầy cô... và tất cả các em học sinh đã giúp tôi hoàn thành công việc giáo viên thực tập của mình. Khoảng thời gian đó thật ngắn ngủi, nhưng với cá nhân tôi, nó đã để lại cho tôi những kỷ niệm đẹp mà tôi sẽ mang nó theo suốt cuộc đời mình. Thầy hãy bỏ qua những đoạn không cần thiết và nói cho chúng em biết sự thật đi Thầy Park Sangmin là người đã có vợ. Ông có biết không? Dĩ nhiên, kết hôn không phải là một điều tội lỗi. Nhưng thực tế, thầy đã cưới một bạn học sinh 15 tuổi trong trường phải không? Đó chính là Suh Boeun, đang ngồi ở đằng kia... Đúng vậy, chúng tôi đã kết hôn. Nhưng Boeun không có sự lựa chọn nào khác. Cô ấy chỉ có tội là đã hứa với người ông đang bị ốm của mình rằng, sẽ thực hiện điều ước cuối cùng của ông. Điều đó có nghĩa là Boeun sẽ phải lấy tôi. Cô ấy có thể làm đám cưới, nhưng dù sao thì cô ấy vẫn chỉ là một học sinh trung học 15 tuổi Cô ấy thích ăn mỳ spagetty và ớt.. Cô ấy yêu những ngôi sao xinh xắn và món sushi mình làm cho các cầu thủ bóng chày Mỗi ngày, cô ấy đều cố gắng vượt qua các bài kiểm tra ở trường Tôi hy vọng mọi người sẽ không quấy rầy cuộc sống của Boeun vì tờ giấy chứng nhận kết hôn này. Tôi van xin các bạn. Sangmin, Em không còn là trẻ con nữa. Khi em còn bé, anh luôn ở bên cạnh em. Em không nhận ra được những cảm xúc kỳ lạ bên trong em... nhưng....em nghĩ rằng em yêu anh. Tội nghiệp Dongku, bị người yêu đá. Em biết trước từ lúc anh ấy gọi cô bé đó là nữ hoàng hay gì gì đó... Em không tin là ông lại yêu bà .. - Em không tin... - Trông bà cũng xinh đẹp mà. Nhưng mà hãy còn quá sớm! Đừng có khóc nữa, vào bóc tỏi đi. Mặc dù em không muốn nói, nhưng mà.. anh có thể che dấu bên mông bị lệch được còn chỗ..."ấy" thì không Dù sao thì cũng chúc mừng anh. Cũng may là cô ấy còn chưa biết. ai lại đi lấy một thằng đàn ông bị lệch chỗ..."ấy" chứ, phải không? Đúng. Oh, mọi người đến rồi! Ôi, bố! Mọi người đến rồi. Tụi con đang bận bóc mấy thứ này... Các con lấy nhau về là để bóc tỏi hả? Mẹ! Được rồi! Cười lên nào. 1, 2, 3!! �