Bạn sẽ thấy nút ghi âm nằm ở góc video
Thế nên, bạn sẽ biết rằng nó đang ghi âm,
và tôi sẽ tắt tiếng của tôi
sau đấybạn sẽ tiếp tục và thực hiện phần giới thiệu của mình.
Cảm ơn bạn Marcie.
Xin chào, tôi là Marcie Roth
và tôi đang làm công việc liên quan đến
quyền của người khuyết tật
trong suốt thời niên thiếu của mình,
và thực tế là từ khi tôi còn là
học sinh năm đầu trung học.
Tôi hiện là giám đốc điều hành và
CEO của Viện Khuyết tật Thế giới,
và tôi đã làm việc nhiều năm
trong lĩnh vực dịch vụ chăm sóc
cho những người thuộc
Chương trình Nội Trú,
từ sớm khi tôi vào nghề
với những người như,
học sinh ở trường quản giáo,
người đang bắt đầu lại sự nghiệp,
rồi tới những người
ở môi trường sống cộng đồng,
sau đó, dần dần, tôi dành hết tâm trí
cho quyền lợi của người khuyết tật
và bị thu hút từ sớm với nhiệm vụ của một luật sư
trước cả khi ADA được thành lập.
Và sau đó tôi làm việc cho những tổ chức
hỗ trợ kiện tụng cho người khuyết tật.
Ngoài việc tôi là người khuyết tật,
Tôi hiện tại cũng là phụ huynh
của hai thanh niên khuyết tật.
Chồng của tôi
anh cũng là một người khuyết tật,
và gia đình chúng tôi cũng hạnh phúc
khi là người khuyết tật
Vì vậy, quyền của người khuyết tật
là một phần
trong tôi
và là tất cả những gì tôi đang làm
Tôi đã dành thời gian từ năm 2001
và sẽ tiếp tục
tập trung thật nhiều đến những gì xảy ra
với những người khuyết tật
trước, trong, và sau nhiều biến cố của họ.
Và đó thật sự là định hướng đặc biệt
mà tôi theo đuổi từ đó đến nay,
và, thật ra, tôi đã từng có cơ hội
trong vai trò người được chọn của
Chính quyền Obama
để cống hiến 8 năm ở FEMA,
thành lập Văn phòng của FEMA thuộc
Hội liên hiệp và điều phối
dành cho người khuyết tât,
và xây dựng lực lượng nòng cốt
từ các chuyên gia khuyết tật
trong trường hợp tương tự, hỗ trợ
những nhà lãnh đạo
và những người quản lý
các tình huống khẩn cấp và đặc biệt
thu hút người khuyết tật,
và những tổ chức của người khuyết tật
với sự chuẩn bị cho việc ứng phó khẩn cấp
và cũng như trong suốt quá trình phục hồi và làm dịu đi cơn đau do hậu quả của tai nạn
Cuối cùng, từ khi tôi trở thành một phần
của Viện Người khiếm khuyết trên thế giới
từ tháng 9 vừa rồi,
việc tôi kiên trì dành sự quan tâm cho
quyền lợi của người khuyết tật đã thành
điều giúp tôi có thêm nhiều cơ hội
chủ động dấn thân vào hơn
và từ đó, tôi đã dành thời gian
cùng
WID xây dựng một quy trình chiến lược được lên kế hoạch
và nhằm hỗ trợ tổ chức trong việc
thiết lập các quyền ưu tiên mới,
tập trung vào sứ mệnh của tổ chức
và gần đây nhất là lập nên 4 lĩnh vực
mà tổ chức cần quan tâm
để chúng tôi có thể tiến xa hơn.
Cảm ơn Marcie. Thật tuyệt vời.
Tôi phải xin lỗi vì hàng xóm của tôi đã
đục đẽo khá nhiều ngày hôm nay,
vì thế có quá nhiều tạp âm cho
dù tôi đã tắt mic
nhưng đừng lo lắng, điều này sẽ không
gây trở ngại cho đoạn ghi âm của bạn.
Được rồi, vậy câu hỏi đầu tiên
liên quan đến quá khứ của cô.
Hãy chia sẻ với tôi kỷ niệm đầu tiên
mà cô bắt đầu nhận ra rằng
có những vấn đề dễ bị ảnh hưởng, sự
phân biệt đối xử hoặc thiếu sự hòa nhập.
Câu chuyện về cá nhân cô
hay về sự gắn kết
với Đạo luật về Người khuyết tật Hoa Kỳ là gì?
Cô có nhớ
ngày mà nó được ký kết không?
Hãy chia sẻ nếu có thể.
Và những điều gì đã ảnh hưởng
đến cô và mọi người?
Nhớ ấn vào nút nào đó
để máy ảnh chuyển hướng qua bạn
trước khi bạn bắt đầu.
Tôi lần đầu tiên biết về người khuyết tật
khi còn rất trẻ.
Tôi từng có 1 người bạn thân năm lớp 1,
tên cậu ấy là Gregory,
và tôi với cậu ấy đã trở thành
những người bạn tuyệt vời của nhau.
Cả 2 chúng tôi đều dành phần lớn thời gian cho nhau
và rồi một ngày, đột nhiên,
Gregory đã ra đi,
và tôi không biết điều gì đã xảy ra
với cậu ấy, hay cậu ấy đã đi đâu
và rồi vài năm sau đấy
tôi được biết rằng Gregory
mắc bệnh Down,
nên cậu ấy đã bị đuổi khỏi lớp mẫu giáo của tôi,
và lúc đấy tôi nghĩ rằng
vấn đề là nằm ở chỗ đó,
và hiển nhiên cậu ấy đã được chuyển sang
một trường đâu đó.
Và việc cậu ấy biến mất khiến tôi rất sốc
rồi bạn biết đấy, tôi đã không biết
cậu ấy đi đâu.
Nhìn lại sự việc này, thật kỳ lạ là
Chúng tôi đã không thể tiếp tục làm bạn
Chỉ vì cậu ấy không biến mất,
mà chỉ là cậu ấy không đến trường của tôi nữa.
Nhưng, tôi...
Tôi nhớ rằng mình đã từng rất bối rối và rồi
vài năm sau đó,
tôi đã sống ở 1 thị trấn -
trụ sở của tổ chức Save the Children
và tôi đã rất hứng thú với công việc mà
Save the Chilren đang làm,
tôi đã từ từ bắt đầu
công việc nhân đạo đầu tiên
từ một , bạn biết đó, phương pháp tiếp cận
mô hình từ thiện,
và tôi đã dành cả thời thơ ấu
gây quỹ cho Save the Children,
và tham gia các hoạt động theo sát
mô hình từ thiện và chắc chắn
không phải là mô hình
tạo khoảng cách cũng như hỗ trợ và
nâng đỡ những người khuyết tật khác.
sự bắt đầu tình trạng khuyết tật của tôi
không kéo dài quá nhiều năm sau đó
nhưng khi tôi học trung học,
tôi đã nhận được một yêu cầu phải làm
thậm chí bây giờ tôi không thể nhớ
nó được gọi là gì
Dịch vụ cộng đồng! Thật xin lỗi.
Tôi đã có một cơ hội để làm việc hay là
tôi có nghĩa vụ làm cho dịch vụ cộng đồng
và tôi đã bắt đầu, đó là năm đầu tiên
ngày Trái đất ra đời
và tôi bắt đầu công việc nghiền thủy tinh
ở một trung tâm tái chế địa phương
hóa ra thì nó thực sự nhàm chán
nhưng nhiều người bạn chung lớp với tôi
đang làm tình nguyện
tại một tổ chức nhà nước dành cho
những người khuyết tật
và tôi đã tham gia nó một tuần một lần
và khi nhìn lại nó
thật sự sốc khi lúc đó tôi chỉ 13 tuổi
Tôi làm việc như một giáo viên trong
một lớp học gồm 30 người trưởng thành
những người không bao giờ có cơ hội đến
trường, và bây giờ họ đã có
một giáo viên 13 tuổi mỗi tuần một buổi
Chẳng cần phải nói, tôi đã học được ở họ
nhiều hơn là họ học từ tôi,
nhưng chúng tôi đều vui vẻ, và nhiều người
trong số họ đã trở thành bạn bè
trên con đường dài còn lại của tôi
Thật không may một vài người không còn sống nữa
nhưng có một vài người vẫn là
một phần trong cuộc sống của tôi
và may mắn thay khi họ thành công
thoát khỏi thể thế chính trị đó
Vì vậy họ và nhiều người khác đã dạy
cho tôi rất nhiều điều
nhưng trải nghiệm thực sự đối với tôi
tôi đã trở lại làm việc
ở đó, đó là lần đầu tôi nhận được tiền
lương khi làm trong các dịch vụ khuyết tật
và tôi đã được thuê để làm việc ở một nơi
gọi là "ngôi nhà nhỏ"
cho 40 người phụ nữ thiểu năng trí tuệ
và "ngôi nhà nhỏ" này
nằm trên một mảnh đất tuyệt đẹp
nhưng họ sống trong một tòa nhà
20 người ở dãy này và 20 người ở dãy kia
và trách nhiệm của tôi bao gồm
hỗ trợ họ tắm, mặc đồ và ăn uống
Nhiều người trong số họ không
thể tự ăn được
Một số người vì chưa bao giờ có cơ hội
và những người khác thì bởi họ khuyết tật
về thể chất
và thiếu những đồ dùng thích nghi hoặc
các thiết bị khác
Vì vậy tôi cho họ ăn,
đại loại là mỗi ngày đều như vậy
chiếc đĩa được bưng ra và có
3 phần thức ăn trên đĩa
một phần luôn là màu nâu
một phần luôn là màu xanh
và một phần luôn là màu trắng
Bạn có biết đó là thịt, rau và tinh bột
Và bạn có biết tôi nghĩ mọi người
luôn thích ăn thịt
Cũng sẽ có một món tráng miệng mỗi ngày
jello, kem hoặc là món khác luôn ở 1 phần
Và vì vậy tôi dành thời gian với mỗi
người để giúp họ ăn
và sẽ làm việc cùng nhau
cố gắng tìm hiểu xem họ có thích
ăn món tráng miệng trước không
Một vài người sẽ thích điều đó.
Liệu họ có thích
một chút thịt và một chút
tinh bột ăn chung 1 lần không
Liệu họ có muốn trộn thức ăn của họ lại
Bạn biết đó, tôi sẽ đại loại làm
qua các việc
cố gắng tìm ra được họ thích gì
hơn và tôi sẽ giải quyết
bởi vì tôi đã dành quá nhiều thời gian
và cuối cùng, tôi được chuyển đến
một vị trí khác
vì tôi đã dành quá nhiều
thời gian để mang đến cho mọi người
một cơ hội để
lựa chọn và thể hiện sở thích.
Vì thế nó cực kì kì quan trong và
bằng nhiều cách họ sớm
được trải nghiệm thực sự
tôi là ai và tôi tin tưởng những gì sau
nhiều năm
Về mặt đạo luật về người Mỹ khuyết tật
tôi có một kinh nghiệm từ chính bản thân
với những thứ được gọi là
"luật cộng đồng 94142" ban hành
đạo luật cho người khuyết tật
sau đổi tên là
Đạo luật về người khuyết tật, IDEA
và tôi đã có một kinh nghiệm cá nhân
với IDEA và nhận thức được rằng
các sáng kiến lập pháp và IDEA
vừa được thông qua. Sau đó tôi bắt đầu
nhận thức rõ hơn những việc
đang hoàn thành. Và trở lại những năm 70
công việc đang được thực hiện trên một
lập pháp khác
số 504, một phần của
Đạo luật Phục hồi, theo sau là
số 504 ở San Francisco để đưa
ra các quy định. Diều đó thật sự
gây chú ý với tôi và giữa những luồng
thông tin ít ỏi tôi đã nhận được ở đó
và công việc mà tôi đang làm
và rồi trở thành một người làm
việc toàn thời gian
chuẩn bị công việc cho
một trung tâm độc lập
vào năm 1982,
Thật tuyệt vời, cảm ơn bạn.