1 00:00:20,786 --> 00:00:25,472 Tôi muốn giới thiệu với các bạn năm chiếc ghế này. 2 00:00:25,472 --> 00:00:30,784 Vì đây là năm nhân vật chính trong bài nói của tôi. 3 00:00:30,784 --> 00:00:34,680 Chúng gửi một thông điệp đặc biệt đến chúng ta. 4 00:00:34,680 --> 00:00:37,933 Thông điệp ấy là về 5 00:00:37,933 --> 00:00:40,577 đâu là những cách hành xử và thái độ 6 00:00:40,577 --> 00:00:43,547 mà ta mang đến cho thế giới trong từng khoảnh khắc. 7 00:00:43,547 --> 00:00:45,740 Để làm rõ ý, 8 00:00:45,740 --> 00:00:48,826 tôi sẽ kể cho các bạn một câu chuyện từ cá nhân tôi. 9 00:00:48,826 --> 00:00:52,392 Tôi đã từng cố gắng để xây dựng một mối quan hệ vững chắc 10 00:00:52,392 --> 00:00:54,823 với một người vô cùng quan trọng, 11 00:00:54,823 --> 00:00:58,242 con gái riêng của chồng tôi, 20 tuổi. 12 00:00:58,242 --> 00:00:59,925 Để làm điều đó, tôi nghĩ: 13 00:00:59,925 --> 00:01:03,256 ''Hãy có một buổi tối vui vẻ bên ngoài, chỉ phái nữ với nhau.'' 14 00:01:03,256 --> 00:01:07,160 Và tôi chọn một địa điểm đặc biệt 15 00:01:07,160 --> 00:01:09,990 là câu lạc bộ Blue Note Jazz tại Milan. 16 00:01:09,990 --> 00:01:15,052 Đó là đêm mà Manhanttan Transfer, nhóm jazz yêu thích của tôi biểu diễn. 17 00:01:15,052 --> 00:01:18,294 Chúng tôi gặp nhau, mọi thứ rất tuyệt. 18 00:01:18,294 --> 00:01:20,741 Chúng tôi trở nên thân thiết 19 00:01:20,741 --> 00:01:23,985 và tôi rất vui. 20 00:01:23,985 --> 00:01:27,853 Thuộc thế hệ baby boomer, và yêu nhạc, 21 00:01:27,853 --> 00:01:31,765 tôi nghĩ: ''Chà, liệu con bé có thích thú nhiều như tôi không?'' 22 00:01:31,765 --> 00:01:35,519 Trong khoảng khắc ấy, tôi quay sang để xem. 23 00:01:35,519 --> 00:01:39,743 Và tôi đã thấy gì? Là thế này. 24 00:01:39,743 --> 00:01:43,244 Con bé đang lướt Iphone. 25 00:01:43,244 --> 00:01:45,816 Tôi nên phản ứng thế nào đây? 26 00:01:45,816 --> 00:01:48,005 Tôi có vài chọn lựa. 27 00:01:48,005 --> 00:01:52,494 Chọn lựa đầu tiên. 28 00:01:52,494 --> 00:01:55,747 Xin lỗi chứ. Nó đang làm cái gì thế? 29 00:01:55,747 --> 00:01:57,319 Nó đang lướt Iphone. 30 00:01:57,319 --> 00:01:59,514 Mình đã dành cả thời gian và tiền bạc 31 00:01:59,514 --> 00:02:02,346 để chuẩn bị một buổi tối tuyệt vời, mang nó đến đây và rồi? 32 00:02:02,346 --> 00:02:04,399 Chỉ hai phút rời mắt, 33 00:02:04,399 --> 00:02:05,969 nó đã cầm điện thoại? 34 00:02:05,969 --> 00:02:08,566 Thế hệ này bị gì thế nhỉ? 35 00:02:08,566 --> 00:02:11,528 Chúng quan tâm đến những điều không đâu. 36 00:02:11,528 --> 00:02:14,098 Trời ơi. 37 00:02:14,098 --> 00:02:17,798 (Thở dài) 38 00:02:17,798 --> 00:02:23,017 Chọn lựa thứ hai. 39 00:02:23,017 --> 00:02:25,557 Đây là một sai lầm. 40 00:02:25,557 --> 00:02:27,786 (Cười) 41 00:02:27,786 --> 00:02:30,498 Sao lại dẫn con bé tới đây? 42 00:02:30,498 --> 00:02:33,422 Nó đâu hứng thú gì; và cũng chẳng thích loại nhạc này. 43 00:02:33,422 --> 00:02:37,683 Mình nghĩ gì thế này? Sao con bé phải thích kiểu nhạc này? 44 00:02:37,683 --> 00:02:40,543 Đây là nhạc cho thế hệ baby boomer. 45 00:02:40,543 --> 00:02:44,039 Chắc con bé nghĩ mình đang đi chơi với một bà cô lỗi thời. 46 00:02:44,039 --> 00:02:46,502 Ôi, chúa tôi! 47 00:02:46,502 --> 00:02:52,308 Chọn lựa thứ ba. 48 00:02:52,308 --> 00:02:54,918 Bình tĩnh nào. 49 00:02:54,918 --> 00:02:58,009 Hãy đếm đến mười. Hít thở thật sâu. 50 00:02:58,009 --> 00:03:00,559 Đừng vội kết luận. 51 00:03:00,559 --> 00:03:02,869 Mày đâu biết con bé đang làm gì với Iphone. 52 00:03:02,869 --> 00:03:06,290 Nào, hãy bình tĩnh. Thư giãn nào. 53 00:03:06,290 --> 00:03:08,151 Uống thêm ly nữa. 54 00:03:08,151 --> 00:03:10,977 (Cười) 55 00:03:10,977 --> 00:03:14,781 Chọn lựa thứ tư. 56 00:03:14,781 --> 00:03:17,498 Bạn biết không điều thực sự quan trọng với tôi 57 00:03:17,498 --> 00:03:20,880 là có buổi tối thật đặc biệt cùng con bé 58 00:03:20,880 --> 00:03:24,711 để nó cảm thấy, sau buổi tối này, có thể cởi mở hơn với tôi; 59 00:03:24,711 --> 00:03:27,051 nó cảm thấy an toàn khi ở với tôi và - 60 00:03:27,051 --> 00:03:31,082 tôi luôn sẵn sàng đón nhận con bé. Thực sự quan trọng với tôi. 61 00:03:31,082 --> 00:03:33,210 Tôi hy vọng sẽ như thế - 62 00:03:33,210 --> 00:03:36,422 Hy vọng vậy. 63 00:03:36,422 --> 00:03:43,392 Chọn lựa thứ năm. 64 00:03:43,392 --> 00:03:45,867 Đâu là điều quan trọng với con bé? 65 00:03:45,867 --> 00:03:49,142 Thế giới của con bé đang diễn ra như thế nào? 66 00:03:49,142 --> 00:03:50,838 Điều quan trọng với con bé là gì? 67 00:03:50,838 --> 00:03:53,042 Tôi thực sự muốn hiểu. 68 00:03:53,042 --> 00:03:55,042 Tôi cần làm gì? 69 00:03:55,042 --> 00:03:56,432 (Thở dài) 70 00:03:56,432 --> 00:03:59,812 Bạn biết không, tôi luôn gặp rắc rối tìm lời đáp cho câu hỏi như thế. 71 00:03:59,812 --> 00:04:05,073 Và trong khoảnh khắc ấy, con bé quay sang tôi và nói: 72 00:04:05,073 --> 00:04:08,112 ''Louise, cô có biết đây là câu lạc bộ Blue Note duy nhất 73 00:04:08,112 --> 00:04:09,922 trên toàn Châu Âu chứ? 74 00:04:09,922 --> 00:04:13,142 Một cái ở New York, hai cái ở Nhật Bản. 75 00:04:13,142 --> 00:04:15,361 Nhưng chỉ có duy nhất một cái ở Milan. 76 00:04:15,361 --> 00:04:17,864 Thật tuyệt. Ý vừa mới có một cái." 77 00:04:17,864 --> 00:04:21,186 Con bé nói: ''Oh, cháu vừa tìm ban Manhanttan Transfer. 78 00:04:21,186 --> 00:04:24,942 Cô có biết là họ đã chơi nhạc và hát cùng nhau suốt 40 năm qua không? 79 00:04:24,942 --> 00:04:27,331 Không thể tin được!" 80 00:04:27,331 --> 00:04:30,624 Con bé nói tiếp: ''Cô nhìn này". 81 00:04:30,624 --> 00:04:34,614 Con bé chìa chiếc điện thoại ra và đã đăng trên Facebook 82 00:04:34,614 --> 00:04:38,642 với nội dung: "Đang ở The Blue Note tại Milan, 83 00:04:38,642 --> 00:04:45,713 với nhóm The Manhanttan Transfer và Louise, tuyệt vời!" 84 00:04:45,713 --> 00:04:49,102 Quả là một tình huống nguy hiểm. 85 00:04:49,102 --> 00:04:52,134 Tôi suýt làm hỏng mọi thứ. 86 00:04:52,134 --> 00:04:56,403 Bởi vì tôi có thể hiểu lầm cô bé từ chiếc ghế này. 87 00:04:56,403 --> 00:04:59,883 Và con bé có thể băn khoăn nhiều điều về tôi 88 00:04:59,883 --> 00:05:04,092 như, Louise, cô ấy kiểm soát mọi thứ. 89 00:05:04,092 --> 00:05:05,794 Cô ấy khó chịu. 90 00:05:05,794 --> 00:05:08,115 Không dễ chịu tí nào khi đi với cổ. 91 00:05:08,115 --> 00:05:10,505 Và đó không phải là điều tôi muốn. 92 00:05:10,505 --> 00:05:13,648 Thực ra, con bé hoàn toàn hứng thú. 93 00:05:13,648 --> 00:05:15,142 Cô bé ở đó, 94 00:05:15,142 --> 00:05:19,247 dù đang bấm điện thoại nhưng vẫn hòa nhập với hiện thực. 95 00:05:19,247 --> 00:05:21,394 Vì thế, chỉ trong tíc tắc, 96 00:05:21,394 --> 00:05:26,083 tôi suýt phá hủy khoảnh khắc đẹp đẽ mà chúng tôi đang có. 97 00:05:26,083 --> 00:05:29,365 Và đây là điều ta luôn gặp phải. 98 00:05:29,365 --> 00:05:34,056 Chúng ta chọn lựa cách mình hành xử với thế giới. 99 00:05:34,056 --> 00:05:38,375 Và những chọn lựa ấy đều tác động trực tiếp 100 00:05:38,375 --> 00:05:41,405 đến cuộc chuyện trò của ta, 101 00:05:41,405 --> 00:05:43,980 những mối quan hệ ta có 102 00:05:43,980 --> 00:05:47,645 và tựu chung là chất lượng cuộc sống của ta. 103 00:05:47,645 --> 00:05:52,815 Vậy, thực tế, ta có thể làm gì 104 00:05:52,815 --> 00:05:55,065 để giúp mình nhận thức được điều này? 105 00:05:55,065 --> 00:05:57,061 Bởi trường học không dạy ta. 106 00:05:57,061 --> 00:06:00,579 Không có bài học ở trường nào về làm thế nào để hành xử tốt. 107 00:06:00,579 --> 00:06:02,274 Vậy ta có thể làm gì đây? 108 00:06:02,274 --> 00:06:05,563 Và ý tưởng năm chiếc ghế đến với tôi 109 00:06:05,563 --> 00:06:11,836 khi tham dự khóa học truyền thông bất bạo động trong chín ngày 110 00:06:11,836 --> 00:06:16,325 với nhà sáng lập, Marshall Rosenberg, một con người kiệt xuất, 111 00:06:16,325 --> 00:06:19,327 đã cống hiến nhiều cho hòa bình thế giới. 112 00:06:19,327 --> 00:06:21,867 Khóa học đó đã thay đổi cuộc đời tôi. 113 00:06:21,867 --> 00:06:24,537 Và rồi, tôi cho rằng đây là một thông điệp 114 00:06:24,537 --> 00:06:28,347 cần chia sẻ tại chỗ làm. 115 00:06:28,347 --> 00:06:30,997 Là nơi tôi đã dành hầu hết cuộc đờI 116 00:06:30,997 --> 00:06:35,557 để làm huấn luyện viên, người chỉ dẫn và một nhà đào tạo. 117 00:06:35,557 --> 00:06:41,646 Cũng là nơi ta đưa ra những hành vi đáng bàn cãi nhất 118 00:06:41,646 --> 00:06:44,847 thi thoảng là đáng sợ. 119 00:06:44,847 --> 00:06:49,691 Vì thế, ý tưởng về năm chiếc ghế giúp ta bình tĩnh 120 00:06:49,691 --> 00:06:53,559 để hành xử trong từng khoảnh khắc sống 121 00:06:53,559 --> 00:06:56,092 và phân tích chuyện gì đang diễn ra. 122 00:06:56,092 --> 00:06:58,385 Vì thế, điều tôi muốn làm 123 00:06:58,385 --> 00:07:02,294 là quan sát những chiếc ghế kĩ hơn và lý giải chúng. 124 00:07:02,294 --> 00:07:08,113 Chiếc ghế đỏ. 125 00:07:08,113 --> 00:07:11,017 Đây là chiếc ghế của chó rừng. 126 00:07:11,017 --> 00:07:16,607 Ý tôi, chó rừng là loài cực kì thông minh và mưu mẹo. 127 00:07:16,607 --> 00:07:20,139 Chúng luôn ở thế canh phòng để tấn công. 128 00:07:20,139 --> 00:07:26,125 Nó đặt ở vị trí này vì đây là lúc ta cư xử không đúng nhất. 129 00:07:26,125 --> 00:07:32,859 Ngồi vào nó, ta có khuynh hướng khiển trách, phàn nàn, hành hạ, mách lẻo; 130 00:07:32,859 --> 00:07:38,158 nhưng trò chơi tối cao của ta trên ghế này là phán xét. 131 00:07:38,158 --> 00:07:43,631 Nếu bạn không tin, hãy thử bắt đầu chế độ ăn kiêng cho tinh thần. 132 00:07:43,631 --> 00:07:49,681 Tôi muốn bạn dành một tiếng với vài người 133 00:07:49,681 --> 00:07:53,629 và xem liệu bạn có thể làm điều đó mà không có một bình phẩm nào 134 00:07:53,629 --> 00:07:56,216 hiện lên trong tâm trí. 135 00:07:56,216 --> 00:07:57,682 Hãy cẩn thận. 136 00:07:57,682 --> 00:08:01,099 Ai đó vừa bước vào, ta liền bzzzzzzzzz 137 00:08:01,099 --> 00:08:04,435 Tôi thích, không thích, không hứng thú gì với người này. 138 00:08:04,435 --> 00:08:07,010 Chúng ta hoàn toàn không biết gì về họ. 139 00:08:07,010 --> 00:08:11,324 Vì thế, đây là chiếc ghế xét đoán. 140 00:08:11,324 --> 00:08:14,659 Thực sự có một trò tôi khá thích khi ngồi vào chiếc ghế này, 141 00:08:14,659 --> 00:08:17,164 đó là trò ''Tôi đúng''. 142 00:08:17,164 --> 00:08:19,680 Tôi đã từng làm thế rất nhiều lần 143 00:08:19,680 --> 00:08:22,330 cho tới khi anh trai phàn nàn về tôi. 144 00:08:22,330 --> 00:08:25,602 Tôi đã từng làm thế với mẹ mình, vì bà luôn thích phóng đại. 145 00:08:25,602 --> 00:08:28,378 Bà thường nói những điều như: 146 00:08:28,378 --> 00:08:31,710 ''Ồ, đã có đến 30 người tham dự buổi họp mặt gia đình.'' 147 00:08:31,710 --> 00:08:33,712 và tôi đã sửa lưng bà ấy. 148 00:08:33,712 --> 00:08:37,942 Tôi nói'' Không phải 30 đâu mẹ, là 13 đấy.'' 149 00:08:37,942 --> 00:08:42,141 Và tôi luôn đóng vai cảnh sát mọi lúc. 150 00:08:42,141 --> 00:08:44,561 Và anh tôi chạm vào tay tôi 151 00:08:44,561 --> 00:08:49,836 và nói'' Có sao đâu'' và tôi phản ứng lại: 152 00:08:49,836 --> 00:08:53,272 ''Ý anh có sao đâu là gì? Dĩ nhiên là có chứ. Mẹ đã sai. 153 00:08:53,272 --> 00:08:57,379 Và tốt hơn hết là mẹ cần được sửa sai." 154 00:08:57,379 --> 00:09:00,414 Anh ấy chạm vào tay tôi lần nữa và nói: 155 00:09:00,414 --> 00:09:03,352 ''Em muốn có một mối quan hệ tốt với mẹ, 156 00:09:03,352 --> 00:09:07,592 hay em muốn mình đúng?'' 157 00:09:07,592 --> 00:09:09,923 Quả là một bài học quý giá. 158 00:09:09,923 --> 00:09:11,705 Từ đó trở đi, 159 00:09:11,705 --> 00:09:17,382 tôi luôn tôn trọng lời phóng đại của mẹ như một sự đa dạng. 160 00:09:17,382 --> 00:09:20,478 Vì vậy, tại chiếc ghế này, ta có khuynh hướng 161 00:09:20,478 --> 00:09:23,381 tìm điểm sai của người khác 162 00:09:23,381 --> 00:09:24,984 thay vì điểm đúng. 163 00:09:24,984 --> 00:09:27,282 Mẹ Teresa nhắc nhớ chúng ta: 164 00:09:27,282 --> 00:09:33,754 ''Càng xét đoán người khác, bạn càng có ít thời gian để yêu họ.'' 165 00:09:33,754 --> 00:09:37,019 Chiếc ghế tiếp theo là ghế của nhím. 166 00:09:37,019 --> 00:09:38,019 Màu vàng. 167 00:09:38,019 --> 00:09:40,103 Bây giờ, với nhím. 168 00:09:40,103 --> 00:09:43,127 Khi hành xử như nhím, ta rất dễ bị tổn thương. 169 00:09:43,127 --> 00:09:49,683 Ta co người lại, bảo vệ mình khỏi những thứ thuộc về thế giới tà ác. 170 00:09:49,683 --> 00:09:54,459 Và ta xét đoán chính mình một cách không thương tiếc. 171 00:09:54,459 --> 00:09:59,222 Ta tự đối mặt với chiếc ghế đỏ. 172 00:09:59,222 --> 00:10:02,216 Và nói những điều như: "Tôi không đủ tài giỏi 173 00:10:02,216 --> 00:10:05,724 Tôi không thể làm được điều này. Không ai tin tôi.'' 174 00:10:05,724 --> 00:10:08,193 Ta có những nỗi sợ hãi nhất định. 175 00:10:08,193 --> 00:10:14,143 Sợ bị từ chối, sợ thất vọng, sợ thất bại. 176 00:10:14,143 --> 00:10:16,214 Ta cũng kiêm luôn vai nạn nhân. 177 00:10:16,214 --> 00:10:20,945 Thế là: "Không ai quan tâm tôi, không ai yêu quý tôi''. 178 00:10:20,945 --> 00:10:23,004 Nhưng sự thật, 179 00:10:23,004 --> 00:10:27,105 khi tôi đến các công ty và hỏi những người quản lý: 180 00:10:27,105 --> 00:10:30,739 ''Đâu là chiếc ghế bạn thường ngồi nhất?" 181 00:10:30,739 --> 00:10:33,695 Hầu như không ai đến ngồi vào chiếc ghế này. 182 00:10:33,695 --> 00:10:37,392 Bởi đôi khi thật khó để thừa nhận điểm yếu của mình. 183 00:10:37,392 --> 00:10:39,396 Chúng ta thật sự cần sự can đảm. 184 00:10:39,396 --> 00:10:43,144 Nhưng, tất cả chúng ta thường ngờ vực bản thân. 185 00:10:43,144 --> 00:10:47,254 Thật sự là vậy, nhưng nên làm gì với sự ngờ vực này? 186 00:10:47,254 --> 00:10:50,025 Ta từ bỏ và thu mình lại? 187 00:10:50,025 --> 00:10:51,491 Hay nói "không"? 188 00:10:51,491 --> 00:10:54,477 Tôi muốn tìm những nguồn lực khiến nó lớn mạnh. 189 00:10:54,477 --> 00:10:57,114 Krishnamurti có nói rất hay. 190 00:10:57,114 --> 00:11:00,214 Ông ấy nói: "Đỉnh cao của trí thông minh 191 00:11:00,214 --> 00:11:05,703 là khả năng tự quan sát mà không hề phán xét.'' 192 00:11:05,703 --> 00:11:10,745 Chiếc ghế tiếp theo. 193 00:11:10,745 --> 00:11:13,515 Đây là ghế của chồn đất. 194 00:11:13,515 --> 00:11:16,226 Tôi không biết liệu bạn đã từng thấy chồn đất? 195 00:11:16,226 --> 00:11:20,758 Dù không có nhiều ở Ý, nhưng chúng rất tuyệt vời. 196 00:11:20,758 --> 00:11:22,787 Khi thực hiện nhiệm vụ canh gác 197 00:11:22,787 --> 00:11:26,246 chúng có thể ở trong trạng thái này suốt một tiếng đồng hồ 198 00:11:26,246 --> 00:11:29,886 một tiếng chỉ cử động đầu và chỉ cái đầu thôi. 199 00:11:29,886 --> 00:11:31,678 Vô cùng cảnh giác. 200 00:11:31,678 --> 00:11:34,965 Và khi ngồi vào chiếc ghế này, đây là việc mà chúng ta làm. 201 00:11:34,965 --> 00:11:37,327 Ta cảnh giác; ta rất ý thức; 202 00:11:37,327 --> 00:11:40,236 Ta luôn quan sát; ta ngừng; ta nghỉ. 203 00:11:40,236 --> 00:11:43,098 Ta hít thở thật sâu và ta nhận thức lại. 204 00:11:43,098 --> 00:11:48,066 Đây là chiếc ghế CHỜ. W-A-I-T. 205 00:11:48,066 --> 00:11:52,749 Tôi đang nghĩ gì vậy? Tôi đang tự nói gì vậy? 206 00:11:52,749 --> 00:11:55,608 Vì thế, ở vị trí này, ta trở nên tò mò. 207 00:11:55,608 --> 00:12:00,247 Nếu ai đó tức giận, thay vì nói: ''Trời ơi, trưởng thành đi chứ.'' 208 00:12:00,247 --> 00:12:03,936 ta sẽ nghĩ: "Tôi tự hỏi tại sao người đó lại tức giận.'' 209 00:12:03,936 --> 00:12:05,858 Chúng ta trở nên quan tâm. 210 00:12:05,858 --> 00:12:09,052 Vì thế, đây là chiếc ghế mà... 211 00:12:09,052 --> 00:12:10,622 Khi nghĩ về Nietzsche, 212 00:12:10,622 --> 00:12:12,818 đây là câu trích dẫn nổi tiếng cho cái ghế này. 213 00:12:12,818 --> 00:12:17,068 Ông nói:'' Bạn có con đường của bạn, tôi có con đường của mình.'' 214 00:12:17,068 --> 00:12:22,318 Vì con đường đúng và là duy nhất không tồn tại.'' 215 00:12:22,318 --> 00:12:25,739 Ở đây, ta được chọn lựa. 216 00:12:25,739 --> 00:12:29,157 Là viên thuốc màu đỏ hay màu xanh? 217 00:12:29,157 --> 00:12:31,517 Đây là chiếc ghế cửa trượt. 218 00:12:31,517 --> 00:12:35,132 Ngay lúc này, khi chọn đúng, 219 00:12:35,132 --> 00:12:39,234 ta sẽ bước vào cuộc sống thành công. 220 00:12:39,234 --> 00:12:41,833 Ghế kế tiếp. 221 00:12:41,833 --> 00:12:44,518 Đây là thế giới của khám phá. 222 00:12:44,518 --> 00:12:46,337 Tại sao là khám phá? 223 00:12:46,337 --> 00:12:49,987 Khám phá là bởi chính chúng ta trở thành thám tử 224 00:12:49,987 --> 00:12:51,815 như Sherlock Holmes. 225 00:12:51,815 --> 00:12:56,443 Ta lấy một cái kính lúp để soi những hành vi của chính mình. 226 00:12:56,443 --> 00:13:00,128 Đó là một chiếc ghế đẹp vì ta tự nhận thức được. 227 00:13:00,132 --> 00:13:02,517 Ta biết mình là ai. Ta biết mình muốn gì. 228 00:13:02,517 --> 00:13:06,160 Ta biết mình sẽ đi đâu và không sợ nói lên sự thật. 229 00:13:06,160 --> 00:13:08,856 Nhưng chúng ta cũng tự tạo nên những ranh giới. 230 00:13:08,856 --> 00:13:10,976 Chúng ta quan tâm mình khi ngồi ở đây. 231 00:13:10,976 --> 00:13:12,642 Nhưng ta rất rất mạnh. 232 00:13:12,642 --> 00:13:14,789 Và sẽ không từ bỏ. 233 00:13:14,789 --> 00:13:17,021 Đây mới là nơi ta cho đi sức mạnh ấy. 234 00:13:17,021 --> 00:13:19,947 Ngay tại đây ta lớn lên, và trở nên tự do. 235 00:13:19,947 --> 00:13:22,431 Ta tập trung hết sức mạnh tại nơi này. 236 00:13:22,431 --> 00:13:26,190 Ta trở nên quyết đoán nhưng không công kích. 237 00:13:26,190 --> 00:13:32,024 Aristotle từng nói;'' Biết mình là khởi sự của khôn ngoan,'' 238 00:13:32,024 --> 00:13:35,334 Ta có thể ở đây suốt đời. 239 00:13:35,334 --> 00:13:37,341 Tại sao là cá heo? 240 00:13:37,341 --> 00:13:41,872 Vì chúng là loài vật tuyệt vời. 241 00:13:41,872 --> 00:13:46,031 Chúng vui tươi, thông minh, giao tiếp, dễ mến. 242 00:13:46,031 --> 00:13:48,041 Khi nghĩ đến cá heo, 243 00:13:48,041 --> 00:13:53,221 tôi nghĩ đến phiên bản tốt nhất của ta. 244 00:13:53,221 --> 00:14:01,192 Còn chiếc ghế tiếp theo. 245 00:14:01,192 --> 00:14:05,990 Đây là ghế của hươu cao cổ. 246 00:14:05,990 --> 00:14:09,083 Một chiếc ghế xinh đẹp, 247 00:14:09,083 --> 00:14:10,759 rất khó khăn, 248 00:14:10,759 --> 00:14:13,332 Tôi không biết liệu bạn có biết 249 00:14:13,332 --> 00:14:19,613 hươu cao cổ là loài có quả tim lớn nhất trong mọi loài trên mặt đất. 250 00:14:19,613 --> 00:14:21,123 To thế này. 251 00:14:21,123 --> 00:14:24,067 Không chỉ có quả tim lớn nhất, 252 00:14:24,067 --> 00:14:27,292 nó còn sở hữu cái cổ dài nhất. 253 00:14:27,292 --> 00:14:30,291 Vì thế, nó có một tầm nhìn đáng kể. 254 00:14:30,291 --> 00:14:33,420 Khi ngồi vào chiếc ghế này, 255 00:14:33,420 --> 00:14:39,314 ta bày tỏ sự đồng cảm, lòng trắc ẩn và sự thấu hiểu. 256 00:14:39,314 --> 00:14:43,744 Và trên chiếc ghế này, ta để cái tôi lại phía sau 257 00:14:43,744 --> 00:14:46,224 và lắng nghe mọi người. 258 00:14:46,224 --> 00:14:52,321 Ta để mọi người đi vào cuộc sống mình và quan tâm đến họ. 259 00:14:52,321 --> 00:14:56,596 Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác và thấu hiểu họ 260 00:14:56,596 --> 00:15:00,730 là một hành động của sự rộng lượng. 261 00:15:00,730 --> 00:15:02,903 Như Abraham Lincoln đã nói: 262 00:15:02,903 --> 00:15:08,552 ''Khi không thích ai đó, tôi phải tìm cách để hiểu họ nhiều hơn''. 263 00:15:08,552 --> 00:15:12,174 Vì thế, chiếc ghế này, là một lời mời 264 00:15:12,174 --> 00:15:14,754 để nhìn vào những quan điểm khác, 265 00:15:14,754 --> 00:15:17,484 hiểu những thực tế khác, 266 00:15:17,484 --> 00:15:20,134 trân trọng sự đa dạng. 267 00:15:20,134 --> 00:15:23,355 và trở nên khoan dung. 268 00:15:23,355 --> 00:15:27,594 Và câu hỏi quan trọng nhất tại chiếc ghế này là 269 00:15:27,594 --> 00:15:31,297 điều gì quan trọng với người đang đứng trước mặt tôi? 270 00:15:31,297 --> 00:15:36,805 Mục đích của chiếc ghế này là để luôn đoàn kết dù bất cứ điều gì xảy ra. 271 00:15:36,805 --> 00:15:40,396 Đây là những chiếc ghế. 272 00:15:40,396 --> 00:15:42,772 Làm thế nào truyền tải nó vào cuộc sống? 273 00:15:42,772 --> 00:15:46,196 Bạn có thể tưởng tượng, bạn đi làm 274 00:15:46,196 --> 00:15:49,232 và có bài thuyết trình 275 00:15:49,232 --> 00:15:50,743 rồi nó diễn ra rất tốt. 276 00:15:50,743 --> 00:15:54,106 Và bạn nghĩ rằng: "Tuyệt, quá đã''. 277 00:15:54,106 --> 00:15:58,030 Sau đó, bạn dự một cuộc họp nhưng mọi thứ không suôn sẻ, 278 00:15:58,030 --> 00:16:00,956 và ta sẽ đắm mình trong những chiếc ghế này. 279 00:16:00,956 --> 00:16:06,836 Bây giờ, thách thức của ta mỗi ngày là làm sao tìm được cân bằng 280 00:16:06,836 --> 00:16:10,567 giữa việc ngồi đây hay đây. 281 00:16:10,567 --> 00:16:14,571 Bởi nếu ngồi đây, thì cuộc sống thật buồn tẻ. 282 00:16:14,571 --> 00:16:16,818 Nhưng nếu ngồi đây, trên những chiếc ghế này, 283 00:16:16,818 --> 00:16:19,646 ta trở nên có ý thức hơn, cởi mở hơn. 284 00:16:19,646 --> 00:16:26,595 Ta thông minh hơn, chu đáo hơn. 285 00:16:26,595 --> 00:16:30,517 Có một thứ thực sự làm tôi cảm động khi lần đầu đọc 286 00:16:30,517 --> 00:16:35,377 là cuốn sách '' Đi tìm lẽ sống'' của Viktor Frankl, 287 00:16:35,377 --> 00:16:40,149 ông viết: ''Mọi thứ bạn có đều có thể bị lấy đi, trừ một thứ, 288 00:16:40,149 --> 00:16:43,279 sự tự do. 289 00:16:43,279 --> 00:16:48,610 hãy chọn thái độ sống trong bất cứ hoàn cảnh nào.'' 290 00:16:48,610 --> 00:16:51,236 Quả là một câu nói đầy sức mạnh. 291 00:16:51,236 --> 00:16:55,637 Vì thế, trước khi muốn la mắng con cái 292 00:16:55,637 --> 00:16:58,229 hay cãi nhau với người bạn đời 293 00:16:58,229 --> 00:17:01,135 hay trừng phạt ai nơi làm việc, 294 00:17:01,135 --> 00:17:04,738 hãy thử ngồi vào chiếc ghế này và suy nghĩ. 295 00:17:04,738 --> 00:17:08,757 Nếu tình cờ, bạn ngồi vào chiếc ghế này, 296 00:17:08,757 --> 00:17:11,789 và việc này diễn ra rất thường xuyên, 297 00:17:11,789 --> 00:17:15,397 liệu ta có thể can đảm nói câu ''Tôi xin lỗi'' 298 00:17:15,397 --> 00:17:18,860 và sửa sai? 299 00:17:18,860 --> 00:17:24,252 Thế nên, tôi muốn bạn mang những chiếc ghế này về nhà. 300 00:17:24,252 --> 00:17:27,189 Chơi với chúng. Biến chúng thành của mình. 301 00:17:27,189 --> 00:17:30,017 Dạy con bạn. Và chúng sẽ hiểu. 302 00:17:30,017 --> 00:17:33,145 Hãy đặt năm chiếc ghế này vào phòng họp tại nơi làm việc 303 00:17:33,145 --> 00:17:35,810 và chờ xem những buổi họp sẽ được cải thiện như thế nào. 304 00:17:35,810 --> 00:17:41,648 Lần tới, nếu có ai chọc tức bạn 305 00:17:41,648 --> 00:17:49,239 hãy nghĩ đến: năm chiếc ghế, năm chọn lựa. 306 00:17:49,239 --> 00:17:55,121 Liệu tất cả chúng ta có thể cam kết biến gia đình, 307 00:17:55,121 --> 00:17:59,882 nơi làm việc và thế giới này trở nên tốt đẹp hơn? 308 00:17:59,882 --> 00:18:03,912 Qua mỗi một cách hành xử. 309 00:18:03,912 --> 00:18:05,904 Xin cảm ơn. 310 00:18:05,904 --> 00:18:08,437 (Vỗ tay)