Tôi đã ở New York
suốt thời gian cơn bão Sandy.
và chú chó nhỏ tên Maui
cùng ở đó với tôi.
Gần nửa thành phố chìm
trong bóng tối vì mất điện,
và tôi cũng ở trong phòng tối.
Khi đó,Maui rất sợ bóng tối
nên tôi phải mang nó lên tầng trên,
thực ra nó theo tôi xuống tầng dưới,
rồi lại quay trở lại tầng trên.
Tôi phải xách mấy ga-lông nước
lên tầng bảy mỗi ngày.
Và để làm được điều này,
tôi phải dùng răng cầm ngọn đuốc.
Các cửa hàng gần đó hết đèn pin
cũng như pin và bánh mì.
Để tắm, tôi đi bộ qua 40 tòa nhà
tới phòng thể dục.
Nhưng đó không phải là
nỗi lo lắng nhất của tôi.
Điều cấp bách tôi muốn
là người đầu tiên
vào quán cà phê gần nhà
với dây điện và bộ sạc
để sạc điện cho các thiết bị
đa chức năng của mình.
Tôi bắt đầu tìm dưới hàng ghế
của cửa hàng bánh ngọt
và cửa ra vào cửa hàng kẹo
các ổ cắm.
Tôi không phải là người duy nhất làm điều đó.
Ngay trong trời mưa,
người ta đứng giữa đường Madison và Đại lộ 5
vừa che ô vừa sạc điện thoại
từ các cửa hàng trên đường.
Thiên nhiên đã nhắc nhở chúng ta
rằng nó mạnh hơn
tất cả các công nghệ của chúng ta,
và chúng ta ở đây,
bị ám ảnh về bị ràng buộc.
Theo tôi không có gì
giống như một cơn khủng hoảng
để nói với bạn điều gì
thực sự quan trọng và điều gì không,
và cơn bão Sandy
đã làm tôi nhận ra các thiết bị
và kết nối của chúng
quan trọng với chúng ta nhường nào
giống như thức ăn và chỗ ở.
Bản thân chúng ta đã biết nó từng không tồn tại,
và theo tôi một vũ trụ số vô hình
đã trở thành một phần bản sắc của chúng ta,
và tôi muốn nói với các bạn
về những gì theo tôi có ý nghĩa.
Tôi là tiểu thuyết gia,
và tôi quan tâm đến bản thân mình,
vì bản thân và tiểu thuyết có nhiều điểm chung.
Đều có những câu chuyện, sự diễn giải.
Bạn và tôi đều có thể trải qua điều đó
mà không cần đến truyện kể mới biết.
Chúng ta có thể đã chạy lên tầng cao quá nhanh
rồi sau đó phải thở gấp.
Nhưng ở một nghĩa rộng hơn
chúng ta có cuộc sống riêng
một cách trừu tượng, là gián tiếp.
Câu chuyện về cuộc sống của chúng ta
dựa trên trải nghiệm trực tiếp,
nhưng đã được thêm thắt.
Một tiểu thuyết cấu thành
từ cảnh này sang cảnh khác
cũng như câu chuyện đời chúng ta cần điểm nhấn.
Nó cần trải qua nhiều tháng, nhiều năm.
Những khoảnh khắc riêng
là những chương của tác phẩm.
Nhưng câu chuyện sẽ không chỉ gồm các chương
Mà là cả cuốn sách.
Nó không chỉ bao gồm nỗi buồn và niềm vui,
thành công và thất vọng,
mà còn về nguyên nhân cách thức xảy ra
đôi khi, quan trọng hơn, trên cả những điều ấy,
chúng ta tìm ra vị trí của mình
trên thế giới này
chúng ta thay đổi nó,
và thay đổi chính mình.
Câu chuyện của chúng ta, do đó,
cần theo 2 chiều hướng của thời gian:
một cung dài thời gian
là tuổi đời chúng ta,
và đoạn thời gian của trải nghiệm trực tiếp
chính là khoảnh khắc.
Thời gian mỗi người trực tiếp trải qua
có thể chỉ tồn tại trong khoảnh khắc,
nhưng để kể lại
người ta cần một vài khoảnh khắc,
cả một trình tự sau đó,
và đó là lý do
ý thức trọn vẹn về bản thân
cần cả trải nghiệm thực tế
và theo thời gian.
Hiện tại dòng chảy thời gian
thể hiện rõ trên vạn vật,
trong sự mài mòn của một hạt cát,
trong sự chớm nở từ nụ hồng trổ thành bông.
Không có nó, chúng ta sẽ không có âm nhạc.
Những cảm xúc và tâm trạng của chúng ta
luôn được ghi trên dòng thời gian,
niềm tiếc nuối hay nỗi nhớ về quá khứ,
niềm hy vọng hay nỗi sợ hãi đến tương lai.
Tôi nghĩ công nghệ đã làm thay đổi dòng thời gian.
Thời gian chúng ta dành cho câu chuyện
về cuộc đời mình, cứ tăng dần lên,
nhưng đơn vị đo lường nhỏ nhất,
khoảnh khắc lại thu ngắn lại.
Nó ngắn lại bởi vì
công cụ cho phép chúng ta
phần nào đo lường
đơn vị nhỏ nhất của thời gian,
và đổi lại điều này mang lại
cho chúng ta sự hiểu biết cơ bản
về một thế giới vật chất,
và sự hiểu biết cơ bản này
sản sinh ra nhiều loại dữ liệu
mà não bộ chúng ta không thể nào lĩnh hội được
và do đó chúng ta
cần càng nhiều máy móc phức tạp.
Tất cả những điều này
nói lên rằng khoảng cách
giữa những gì chúng ta có thể nhận thức được
và những gì chúng ta có thể đo lường
ngày càng trở nên rộng hơn.
Khoa học có thể làm được nhiều điều
chỉ trong 1 phần triệu triệu của một giây
nhưng bạn và tôi sẽ không bao giờ có trải nghiệm
trong thời gian 1 phần triệu triệu của một giây.
Bạn và tôi đáp lại
chỉ với nhịp điệu và dòng chảy của tự nhiên,
với mặt trời, mặt trăng và các mùa,
và đó là tại sao chúng ta cần cung thời gian dài
với quá khứ, hiện tại và tương lai
để xem xét mọi thứ xem chúng là gì
để phân biệt dấu hiệu với tiếng ồn
cũng như bản thân
với những cảm giảm xung quanh.
Chúng ta cần mũi tên thời gian
để thấm thía triết lý nhân quả
không chỉ trong thể giới vật chất,
nhưng trong mục tiêu và động lực của chúng ta.
Điều gì sẽ xảy ra khi mũi tên đó sai hướng?
Điều gì sẽ xảy ra khi thời gian bị bẻ cong?
Có nhiều người trong chúng ta
hôm nay có cảm giác
mũi tên thời gian chỉ theo mọi hướng
và đồng thời nó cũng chẳng chỉ nơi nào.
Có điều này là
vì thời gian không trôi đi trong thế giới số
theo cách mà nó qua đi trong thế giới tự nhiên.
Chúng ta đều biết rằng
Internet thu nhỏ không gian
và thời gian.
Vượt qua những gì ta có ở đây.
Tin tức từ Ấn độ
có ngay trên ứng dụng điện thoại của tôi
dù tôi có đang ở New York
hay New Delhi đi chăng nữa.
Và đó không phải là tất cả.
Công việc trước kia,
bữa tối đặt trước từ năm ngoái,
hay những người bạn cũ của bạn
cùng nằm một mặt phẳng với bạn bè hiện tại
bởi vì Internet đã lưu trữ lại,
và nó bẻ cong quá khứ.
Không còn khoảng cách giữa quá khứ,
hiện tại và tương lại, ở đây hay ở đó,
chỉ còn lại chúng ta
trong giây phút này ở mọi nơi,
khoảnh khắc này tôi gọi là hiện tại số
Hãy xem làm thế nào
chúng ta có thể ưu tiên
trong khuôn khổ của hiện tại số?
Hiện tại số không là hiện tại,
bởi hiện tại luôn đi trước một vài giây,
với các nguồn Twitter
đón đầu các xu hướng
và tin tức từ các vùng khác nhau.
Điều không phải lúc cơn đau nhói ở chân
hay giây phút bạn cắn miếng bánh ngọt
hoặc 3 giờ đồng hồ
bạn lạc mình trong quyển sách hay.
Điều này bao trùm lên
từng sự việc liên quan đến thể chất
hay tâm lý của trạng thái chúng ta.
Trọng tâm của nó,
thay vào đó, là làm sao lãng chúng ta
trên mọi nẻo đường.
Mỗi bước ngoặt số là một lời mời
hãy ngưng việc đang làm để đến nơi nào đó
và làm việc gì đó khác.
Bạn đang đọc bài phỏng vấn của một tác giả?
Tại sao không mua sách của anh ta?
Tweet đi. Share đi.
Like đi. Tìm những quyển sách như thế của anh ta.
Tìm những người khác
cũng đọc các quyển sách ấy.
Đi lại có thể tự do,
nhưng khi nó không có điểm dừng,
chúng ta trở thành
những kẻ tha hương mãi không có nơi tựa đầu.
Lựa chọn là tùy vào bạn,
nhưng không phải liên tục
vì lợi ích của nó.
Không chỉ hiện tại số vượt qua hiện tại
mà còn trong cuộc đua với chính nó,
và điều này là bởi vì
không chỉ có tôi vắng mặt ở đó
mà bạn cũng vậy.
Không phải chỉ mỗi chúng ta,
mà tất cả mọi người đều thế.
Và lợi ích cùng bất lợi nhất đều nằm ở đó.
Tôi có thể đặt mua sách ngoại ngữ lúc nửa đêm,
mua macarons ở Pháp
và để lại tin nhắn bằng video
để lấy hàng sau đó.
Vào mọi lúc, tôi có thể thực hiện
ở nhịp điệu và tốc độ khác bạn,
trong khi tôi cứ giữ ảo tưởng
rằng tôi thực hiện với bạn
trong thời gian thực.
Sandy là một lời cảnh báo
về ảo tưởng có thể tan vỡ như thế nào.
Có những người có điện và nước
và có những người không có.
Có những người trở về với cuộc sống,
và có những người vẫn bị mất tích
rất nhiều tháng sau đó.
Vì một số lý do, công nghệ dường như kéo dài
ảo tưởng cho những người dùng nó
rằng mọi người cũng như vậy,
và sau đó, như một cái tát mỉa mai vào mặt,
khiến nó trở thành sự thật.
Ví dụ, mọi người nói
càng ngày càng có nhiều người
ở Ấn độ sử dụng điện thoại nhiều hơn nhà vệ sinh.
Giờ đây, nếu khoảnh cách này, đã rất lớn
tại nhiều nơi trên thế giới,
giữa việc thiếu cơ sở hạ tầng
và sự lan tỏa của công nghệ
không được kết nối,
sẽ có sự tuyệt giao giữa thế giới số
và hiện thực.
Với chúng ta, những cá thể sống trong hiện tại số
và dành hầu hết những lúc không ngủ vào nó,
thách thức đặt ra là sống trong 2 dòng thời gian
vừa song song lại đồng thời xảy ra.
Làm thế nào một người sống trong sự lẫn lộn đó?
Chúng ta có thể nghĩ những người trẻ hơn,
họ sinh ra trong thế giới này,
sẽ thích nghi một cách tự nhiên hơn.
Có thể, nhưng tôi nhớ đến thời thơ ấu của mình.
Tôi nhớ lúc ông nội tôi xem lại
các thủ đô trên thế giới cùng với tôi.
Buda và Pest bị ngăn cách bởi sông Đa nuýp,
và Viên có trường học cưỡi ngựa Tây Ban Nha.
Nếu tôi là một đứa trẻ ngày nay,
tôi có thể dễ dàng học được điều này
qua các ứng dụng và đường dẫn website,
nhưng nó thực sự không giống nhau,
bởi rất lâu sau đó, tôi đã đến Viên,
và trường học cưỡi ngựa Tây Ban Nha
và tôi có thể cảm nhận được
ông nội đang ở ngay bên cạnh mình.
Nhiều đêm, ông dẫn tôi lên sân thượng,
đặt tôi lên vai, và chỉ cho tôi chòm sao Mộc
sao Thổ và chòm Gấu Lớn.
và ngay khi ở đây,
khi tôi nhìn lên chòm sao Gấu Lớn,
Tôi có cảm giác mình như một trẻ nhỏ,
ôm đầu ông và cố giữ thăng bằng
trên vai ông,
và tôi một lần nữa có được cảm giác là một trẻ thơ.
Những gì tôi trải qua cùng nội được gói gọn
thường thấy trong thông tin, kiến thức và thực tế
nhưng nó còn hơn cả
thông tin hay kiến thức hay thực tế.
Công nghệ bẻ cong thời gian thách thức
sâu thẳm bên trong chúng ta
Bởi vì chúng ta có thể lưu lại quá khứ
và một vài thứ trở nên khó quên,
ngay cả giây phút hiện tại
ngày càng không đáng nhớ.
Chúng ta muốn nắm giữ, và thay vào đó
chỉ còn nắm bắt được
chuỗi khoảnh khắc tĩnh lặng.
Chúng như bong bóng xà phòng
tan biến ngay khi chúng ta chạm vào.
Bằng cách lưu trữ mọi thứ,
chúng ta nghĩ có thể cất nó đi,
nhưng thời gian không phải là dữ liệu.
Nó không thể bị cất giữ.
Bạn và tôi biết rõ điều đó có nghĩa là
hiện tại chỉ có trong một khoảnh khắc.
Có thể nó đến khi chúng ta
chơi nhạc cụ
hay nhìn vào ánh mắt của người chúng ta quen biết
từ lâu lắm rồi.
Có khoảnh khắc như vậy,
bản thân chúng ta được trọn vẹn.
Cái tôi sống trong cung thời gian dài
và cái tôi trải nghiệm khoảnh khắc ấy
trở thành một.
Hiện tại gói gọn quá khứ
và hứa hẹn cho tương lai.
Hiện tại theo dòng thời gian
từ trước và sau.
Lần đầu tiên tôi biết đến
những cảm xúc này khi ở cùng bà nội.
Tôi đã muốn học nhảy dây
và bà tìm một đoạn dây cũ
rồi gấp khăn sari lại
và bà nhảy qua nó.
Tôi muốn học nấu ăn, bà bắt tôi vào bếp
cắt, thái, băm suốt một tháng.
Bà dạy tôi rằng mọi thứ xảy ra
khi đến thời điểm của nó,
không thể tìm được thời gian đó
bởi nó sẽ qua đi và sẽ rời đi,
chúng ta nợ giây phút hiện tại
sự quan tâm đầy đủ của mình.
Quan tâm chính là thời gian.
Một trong những giáo viên yoga của tôi từng nói
tình yêu là sự quan tâm,
và bà tôi cũng nói vậy.
Tình yêu và sự quan tâm là một
và cùng là một thứ.
Thế giới số nuốt thời gian.
và khi làm như vậy, tôi cho rằng
cái nó đe dọa
là sự hoàn thiện bản thân chúng ta.
Nó đe dọa dòng suối tình yêu.
Nhưng chúng ta không để cho nó làm như vậy.
Chúng ta có thể chọn lựa ngược lại.
Chúng ta chứng kiến hàng ngày
Công nghệ có thể sáng tạo đến nhường nào,
trong đời sống và hành động của chúng ta,
chúng ta có thể chọn những giải pháp và cải tiến đó
và những khoảng khắc
được khôi phục trên dòng thời gian
thay vì làm nó vỡ vụn ra.
Chúng ta có thể làm cho nó
chậm lại và điều chỉnh
dòng chảy lên xuống của thời gian
Chúng ta có thể chọn thời gian quay trở lại.
Cảm ơn.
(Vỗ tay)