Chúng ta hầu như ai cũng nói về khủng bố, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa. Chúng ta đang ở trong cuộc chiến với một hình thức khủng bố mới là kiểu khủng bố truyền thống, lâu đời nhưng được đóng gói theo kiểu thế kỉ 21. Một trong những điều quan trọng nhất về chống khủng bố là, làm bạn nhận biết về nó như thế nào? Vì nhận thức sẽ dẫn đến phản ứng của bạn. Nên nếu bạn nhận thức một cách truyền thống về khủng bố, nó sẽ là một hình thức tội phạm, một hình thức chiến tranh. Bạn sẽ phản ứng với nó thế nào? Rất tự nhiên, nó sẽ làm theo cái mà bạn gặp. Bạn đấu tranh với nó. Nếu bạn có cách tiếp cận hiện đại và nhận thức của bạn về khủng bố rằng nó gần như là quan hệ nguyên nhân-hệ quả thì theo tự nhiên, phản ứng bắt nguồn từ nhận thức đó là không đồng nhất Chúng ta sống trong một thế giới hiện đại, toàn cầu. Khủng bố thực ra đã thay đổi thích ứng với thế giới đó. Đó cũng là điều chúng ta cần làm, và nó có nghĩa là những người đang làm việc để chống khủng bố phải bắt đầu, và một cách hiệu quả, sử dụng Google hay bất kì cái gì khác. Về phần mình, cái tôi muốn chúng ta làm là nhìn nhận khủng bố như một nhãn hiệu toàn cầu ví dụ như Coca-cola. Cả 2 đều có hại như nhau cho sức khỏe của bạn. (Cười) Nếu bạn nhìn nó như một nhãn hiệu theo cách đó, Điều bạn sẽ nhận ra là, nó là một sản phẩm lỗi. Như chúng ta đã nói, nó không tốt cho sức khỏe, nó gây hại cho những người bị nó ảnh hưởng và nó cũng không hẳn tốt nếu bạn là một kẻ đánh bom tự sát. Nó không thực sự làm những gì được viết trên "bao bì". Bạn không thực sự có được 72 cô gái đồng trinh trên thiên đường. Điều đó sẽ không xảy ra, tôi không nghĩ vậy. Và vào những năm 80, bạn không thể kết thúc chủ nghĩa tư bản bằng việc ủng hộ 1 trong các nhóm này. Nó thật vô lý. Nhưng những gì bạn nhận ra, đó là nó cũng có một gót chân Achille. Nhãn hiệu này cũng có một gót chân Achille. Chúng ta đã đề cập về vấn đề sức khỏe, nhưng nó cần người tiêu dùng bỏ tiền mua. Người tiêu dùng ở đây là những người ủng hộ chủ nghĩa khủng bố Họ là những người đầu tư tiền, ủng hộ nó, tạo điều kiện cho nó, và họ là những người mà chúng ta phải tiếp cận Chúng ta phải tấn công nhãn hiệu đó trước mặt họ. Có 2 cách làm việc đó, nếu chúng ta tiếp tục câu chuyện với chủ đề nhãn hiệu. Một là thu hẹp thị trường của họ. Ý tôi là, thương hiệu của họ đang chống lại thương hiệu của chúng ta. Ta phải cạnh tranh. Cần phải cho họ thấy chúng ta là sản phẩm tốt hơn. để thể hiện rằng chúng ta tốt hơn, tôi có lẽ sẽ không làm những việc như Guatanamo Bay. Chúng ta nói về hạn chế nhu cầu tiềm ẩn về bản thân sản phẩm. Bạn có thể thấy sự nghèo đói, sự bất công, tất cả những thứ đó đã thúc đẩy chủ nghĩa khủng bố. Một cách khác là hạ gục sản phẩm, tấn công những lời đồn về thương hiệu. Bạn biết đấy, chẳngcó gì là anh hùng khi giết một đứa trẻ con. Có lẽ chúng ta cần phải tập trung và đưa thông điệp đó quay lại. Chúng ta phải công khai sự nguy hiểm của sản phẩm. Khán giả mà chúng ta nhằm đến không chỉ là những người sản xuất ra nạn khủng bố, như tôi đã nói, những tên khủng bố. chúng không chỉ là người quảng bá về chủ nghĩa khủng bố, những người đầu tư, tạo điều kiện cho nó mà đó còn là những người sử dụng chủ nghĩa khủng bố. Chúng ta phải tiến vào lãnh thổ của họ đó là nơi mà họ tuyển quân, nguồn gốc quyền lực và sức mạnh của chúng. Đó là nơi khách hàng của họ đến từ. Và chúng ta phải đưa thông điệp của chúng ta đến đó. Nên điều cần thiết là chúng ta phải có sự tương tác trong những khu vực đó, với những tên khủng bố, những người hỗ trợ... Chúng ta phải tham gia, phải giáo dục, và ta phải đối thoại. Bây giờ, cho phép tôi nói thêm vài giây về chủ đề thương hiệu này, hãy nghĩ về những cơ chế thực hiện Chúng ta sẽ tấn công như thế nào? Thu hẹp thị trường là một giải pháp cho các chính phủ và xã hội dân sự. Ta phải thể hiện chúng ta tốt đẹp hơn. Chúng ta phải thể hiện giá trị của mình. Chúng ta phải tập luyện những điều sẽ giảng dạy. Nhưng khi nói đến đập tan thương hiệu, nếu những tên khủng bố là Cocacola và chúng ta là Pepsi, tôi không nghĩ mọi người sẽ tin những lời chúng ta nói về Coca cola. Vì thế chúng ta phải tìm một cơ chế khác, và một trong những cơ chế hay nhất mà tôi nghĩ ra đó là nạn nhân của nạn khủng bố. Họ là những người có thể đứng lên và nói, " Sản phẩm này thật tệ. Tôi đã dùng nó và bị ốm nhiều ngày. Nó đốt cháy tay tôi." Bạn tin họ. Bạn có thể nhìn thấy vết sẹo của họ. Bạn tin họ. Nhưng dù đó là nạn nhân hay là chính phủ, tổ chức phi chính phủ, hay kể cả Nữ hoàng vào hôm qua ở Bắc Ireland, chúng ta phải tương tác và lôi kéo những tầng lớp khác nhau của chủ nghĩa khủng bố, và chúng ta phải chơi đùa một chút với ác quỷ. Đây là phần yêu thích của tôi. Tôi muốn làm các bạn nổ tung để chứng minh quan điểm của tôi, nhưng - (cười) - TED, vì lí do sức khỏe và an toàn, đã bảo tôi rằng tôi phải đếm ngược, vì thế tôi cảm thấy giống như một tên khủng bố người Ireland hay Do Thái, kiểu như 1 tên khủng bố về sức khỏe và an toàn, và tôi - (cười) - phải đếm ngược 3,2,1 và nó hơi đáng sợ, rồi tôi nghĩ về châm ngôn của mình, đó sẽ là "tấn công các bộ phận cơ thể, không phải trái tim" Rồi 3,2,1 (tiếng nổ) Rất tốt. (cười) Bây giờ, quý cô ở ghế 15J là một kẻ đánh bom liều chết giữa chúng ta. Chúng ta đều là nạn nhân của nạn khủng bố. Có 625 người chúng ta trong phòng này. chúng ta sợ chết khiếp lên. Có một người bố và một cậu con trai ngồi đằng kia. Người con trai đã chết. Người bố sống sót. Người bố sẽ hận bản thân mình nhiều năm vì ông đã không ngồi ghế đó thay cho con. Ông ấy uống rượu, và có lẽ sẽ tự sát trong vòng 3 năm. Đó là số liệu thống kê. Có một cô gái trẻ và xinh đẹp đằng kia, và cô ấy có một chấn thương rất kinh khủng về tinh thần và thể chất từ vụ nổ bom liều chết. Đó là một quả-đạn-người. Có nghĩa là, khi cô ấy ngồi ở nhà hàng nhiều năm sau, 10 sau, 15 năm sau, hay khi ở bãi biển, thỉnh thoảng cô gãi da của mình, và từ đó chui ra một miếng của mảnh đạn. Và đó là một điều kinh khủng mà trí óc phải chịu đựng Có một quý cô ngồi kia đã mất đôi chân trong vụ đánh bom này. Cô ấy sẽ hiểu rằng cô nhận được một khoản tiền bồi thường từ chính phủ vì những gì xảy ra với cô ấy. Cô có con gái sắp đi học ở một trong những trường đại học tốt nhất. Cô ấy phải bỏ học để chăm sóc mẹ cô. Tất cả ta ở đây, và những ai đang xem, sẽ bị chấn động vì sự kiện này, nhưng chúng ta là những nạn nhân học được một vài sự thật cay đắng Rằng, xã hội của ta, chúng ta đồng cảm, nhưng sau một lúc, chúng ta bắt đầu lờ đi. Ta không làm đủ với tư cách một xã hội. Chúng ta không chăm sóc những nạn nhân, và không tạo điều kiện cho họ, và điều mà tôi đang cố gắng thể hiện là nạn nhân là vũ khí tốt nhất chúng ta có để chống lại nạn khủng bố. Chính phủ ở thềm thiên niên kỷ mới tiếp cận ngày hôm nay như thế nào? Chúng ta biết. Những gì họ đã làm là một cuộc xâm lược Nếu kẻ đánh bom liều chết đến từ xứ Wales, chúc Wales may mắn. những phản ứng tự nhiên của pháp luật, phản ứng khẩn cấp ảnh hưởng tới nền tảng của xã hội, như ta đều biết -- là một sai lầm. Ta sẽ lan truyền định kiến trên toàn Edinburgh, xuyên qua nước Anh, về người xứ Wales. Sự tiếp cận hôm nay, chính phủ đã học từ lỗi lầm của họ. Họ đang xem xét điều tôi đã nhắc đến lúc đầu, về những tiếp cận không đối xứng, cách nhìn hiện đại, về nhân và quả. Nhưng lỗi lầm của quá khứ là chắc chắn xảy ra. Đó là quy luật tự nhiên. Nỗi sợ hãi và áp lực phải làm gì đó với chúng sẽ trở nên to lớn hơn. Họ sẽ mắc lỗi sai. chúng không chỉ trở nên thông minh. Có một kẻ khủng bố khét tiếng người Ireland đã từng kết luận rất hay. Hắn nói, " Chính phủ Anh phải may mắn mọi lúc, và ta chỉ cần may mắn một lần" Nên điều ta cần làm là ta phải làm nó hiệu quả Ta phải bắt đầu nghĩ về việc trở nên chủ động hơn. Ta cần phải xây 1 kho vũ khí với những vũ khí không hiếu chiến trong cuộc chiến chống khủng bố. Nhưng tất nhiên, đó chỉ là ý tưởng -- đó không phải là điều chính phủ làm tốt. Tôi muốn trở lại trước vụ nổ, về ý tưởng về nhãn hiệu, và tôi đã nói về Coke và Pepsi, ... Ta thấy nó giống như khủng bố chống lại nền dân chủ trong cuộc chiến nhãn hiệu đó. Họ sẽ nhìn nó giống những người đấu tranh vì tự do và sự thật chống lại sự bất công, chủ nghĩa đế quốc, vân vân... Chúng ta phải nhìn điều này như một bãi chiến trường chết chóc. Chúng không chỉ muốn mạng sống của chúng ta. Chúng thực sự muốn tâm hồn văn hóa của ta và đó là tại sao việc phân tích nhãn hiệu là một cách thú vị để tìm hiểu về điều này. Nếu chúng ta xem xét Al Qaeda. Về cơ bản Al Qaeda là một sản phẩm ở các khu chợ hồi giáo nơi mà không có nhiều người nghe nói tới. Vụ 11/9 đã khơi mào nó. Nó trở thành ngày tiếp thị lớn và nó đã được đóng gói cho thế kỷ 21. Chúng biết điều chúng đang làm. Chúng đã làm rất hiệu quả trong việc tạo dựng một thương hiệu có thể được nhượng quyền kinh doanh ở những nơi có đói nghèo, ngu dốt, bất công trên toàn thế giới. Chúng ta, như tôi đã nói, phải có một cú đánh vào thị trường đó, nhưng chúng ta phải sử dụng cái đầu của mình hơn là sức mạnh. Nếu ta nhìn nhận nó như một nhãn hàng, hoặc theo những cách nghĩ khác tương tự, chúng ta sẽ không bao giờ giải quyết hoặc chống lại được khủng bố. Điều tôi muốn làm là đi nhanh qua một vài ví dụ từ công việc của tôi ở các lĩnh vực mà chúng ta thử tiếp cận theo cách khác Điều đầu tiên được gọi là "lawfare," nói một cách hoa mỹ Khi chúng ta nhìn vào những hành động dân sự chống lại khủng bố, mọi người nghĩ chúng ta hơi điên rồ, lạc hướng và suy nghĩ lập dị. Bây giờ nó có một danh hiệu. Mọi người sẽ làm nó. có một quả bom, người ta bắt đầu kiện. Nhưng một trong những trường hợp đầu tiên là vụ nổ bom ở Omagh. Một hành động chính trị diễn ra năm 1998. Ở Omagh, bom nổ, tổ chức Real IRA, ở giữa tiến trình hòa bình. Điều này có nghĩa thủ phạm không thực sự bị khởi tố vì nhiều lý do, hầu hết là vì quá trình hòa bình và vì điều đang xảy ra, những điều tốt đẹp hơn Nó cũng có nghĩa nếu bạn tưởng tượng về điều này, rằng nếu kẻ đánh bom vào con của bạn và chồng của bạn đang đi bộ xung quanh siêu thị mà bạn ở trong đó. Một vài nạn nhân nói đủ là đủ. Chúng ta thực hiện 1 hành động cá nhân, và ơn Chúa, 10 năm sau, chúng ta thực sự chiến thắng. có những phản đối nho nhó vào lúc đó nên tôi phải cẩn thận hơn nhưng tôi khá tự tin. Tại sao nó lại hiệu quả? Nó hiệu quả không chỉ bởi vì công lý đã được thực thi ở nơi đã có 1 lỗ hổng lớn. Nó còn bởi vì tổ chức Real IRA và các tổ chức khủng bố khác, sức mạnh của họ đến từ thực tế rằng họ là những kẻ thua cuộc. Khi chúng ta xem những nạn nhân là kẻ yếu, và đảo ngược lại, họ không biết phải làm gì. Họ bối rối. Họ không tuyển được quân. Việc đánh Bom thực sự chấm dứt -- thực tế -- bởi vì hành động đó. Chúng ta đã trở thành, hay những nạn nhân đó trở thành, quan trọng hơn, Một con ma ám ảnh tổ chức khủng bố. Có một ví dụ khác. Chúng ta có một trường hợp gọi là Almog xảy ra tại một ngân hàng, từ cách nhìn của chúng ta nó được cho rằng ủng hộ hành động ném bom tự sát, Chỉ bởi hành động trên, ngân hàng đã ngừng thực hiện điều đó, và thực tế quyền lực trên thế giới, đối với những lí do chính trị thực sự, không thể đối phó được với vấn đề này, vì có quá nhiều lợi ích cạnh tranh, nên chúng đã chấm dứt những kẽ hở trong hệ thống ngân hàng. Có một trường hợp khác gọi là McDonald, nơi mà những nạn nhân của Semtex, 1 vụ đánh bom của tổ chức IRA lâm thời, được hỗ trợ bởi Gaddafi, kiện ra tòa, và hành động này dẫn tới những điều tuyệt vời cho một đất nước Libya mới. Đất nước Libya mới có lòng trắc ẩn với các nạn nhân, và bắt đầu chấp nhận -- vì thế nó đã bắt đầu 1 vòng đàm phán mới. Nhưng vấn đề là, chúng ta cần sự hỗ trợ nhiều hơn cho những ý tưởng và trường hợp trên. Những công việc dân sự và những sáng kiến xã hội. 1 ví dụ ở Somalia. Có 1 cuộc chiến chống cướp biển. Nếu có ai nghĩ rằng có thể chống lại cướp biển giống như cuộc chiến khủng bố, bạn đã sai. Điều chúng ta đang cố làm là biến cướp biển thành ngư dân. Tất nhiên họ đã từng là ngư dân, nhưng chúng ta đã trộm cá của họ và thải ra rất nhiều chất độc vào môi trường nước của họ, vì thế điều chúng ta đang cố tạo ra an ninh và công việc bằng một nhóm người gác biển cùng với nền công nghiệp cá, và tôi có thể bảo đảm với bạn, khi đó, Al Shabaab hay những người khác sẽ không còn dùng sự nghèo đói và bất công để làm hại những người này nữa. Những ý tưởng này không đắt bằng 1 tên lửa, và chắc chắn không bằng mạng sống của bất kì người lính nào, nhưng quan trọng hơn, nó đưa chiến tranh về quê hương của nó mà không phải vào bờ biển của chúng ta, và ta nhìn vào những nguyên nhân. Điều cuối cùng tôi muốn nói về các cuộc đối thoại. Điều thuận lợi của đối thoại là rất rõ. Nó giáo dục cả 2 phía, giúp chúng ta hiểu hơn, bộc lộ điểm mạnh và điểm yếu, và vâng, như vài diễn giả trước đây, điểm yếu chung dẫn tới sự tin tưởng, và nó trở thành, 1 phần của bình thường hóa. Nhưng nó không hề dễ dàng Sau vụ ném bom, nạn nhân không còn ở đó. Có những vấn đề thực tiễn. Đó là rủi ro chính trị cho những người giữ vai trò chủ đạo và cho những người đối thoại. Trong một lần tôi làm điều này, mỗi lần tôi đưa ra 1 điều họ không thích, họ thực sự ném đá về phía tôi, và khi tôi ủng hộ điều mà họ thích, họ bắt đầu hứng khởi, nói nhiều hơn về nó, công bằng mà nói không tốt chút nào (cười) Dù là quan điểm nào, nó đều dẫn đến trọng tâm vấn đề, bạn đang thực hiện điều đó, bạn đang trò chuyện với chúng Bây giờ, tôi chỉ muốn kết thúc bằng việc nói rằng nếu chúng ta theo lẽ phải, tôi nghĩ chúng ta nhận ra rằng tất cả chúng ta đều muốn có được nhận thức về khủng bố, mà không chỉ dừng lại ở một nhận thức thuần túy quân sự về nó. Chúng ta cần thúc đẩy hơn nữa những phản ứng hiện đại và không đối xứng. Điều này không phải là đối xử nhẹ nhàng với khủng bố. Nó là về sự đấu tranh theo cách của hiện tại. Như tôi đã nói, chúng ta phải thúc đẩy sự đổi mới. Chính phủ rất cởi mở. Điều đó không tới từ những hành lang bụi bặm. Khu vực tư nhân cũng có một vai trò. Vai trò chúng ta có thể làm ngay bây giờ là đi ra xa và nhìn xem làm thế nào chúng ta có thể hỗ trợ các nạn nhân trên thế giới để đem tới những sáng kiến. Nếu tôi để lại một vài câu hỏi lớn ở đây có thể thay đổi nhận thức của ai đó về nó, và biết đâu suy nghĩ và phản hồi sẽ đến từ những câu hỏi đó, nhưng bản thân tôi và nhóm khủng bố của tôi có thực sự cần phải làm bạn nổ tung để làm rõ quan điểm của chúng ta? Chúng ta phải hỏi bản thân những câu hỏi này, dù cho điều đó thật khó chịu. Chúng ta đã từng lờ đi sự bất công hay sự đấu tranh nhân đạo nào ở đâu đó trên thế giới chưa? Nếu, thực tế, trận chiến của sự đói nghèo và bất công chính xác là điều mà khủng bố muốn chúng ta làm? Nếu bom chỉ đơn giản là để đánh thức chúng ta? Điều gì xảy ra nếu bom phát nổ bởi vì chúng ta đã không có bất kỳ suy nghĩ và những thứ đặt ra cho phép những cuộc đối thoại giải quyết những điều này và tương tác ? Điều mà không ai bàn cãi đó là, chúng ta phải dừng sự phản ứng, và cần chủ động hơn nữa, và tôi chỉ muốn đưa ra cho bạn một ý tưởng, đó là một câu hỏi khuyến khích bạn suy nghĩ và câu trả lời sẽ yêu cầu sự đồng cảm với quỷ dữ. Nó là một câu hỏi được bàn bạc bởi rất nhiều nhà tư tưởng và các nhà văn vĩ đại : Nếu xã hội thực sự cần sự khủng hoảng để thay đổi thì sao? Nếu xã hội thực sự cần khủng bố để thay đổi và thích nghi cho những điều tốt hơn thì sao? Nó là những đề tài của Bulgakov, nó là bức tranh của Jesus và quỷ dữ tay trong tay ở Gethsemane bước vào trong ánh trăng. Điều đó có nghĩa là con người, để sống sót trong sự phát triển, khá mang hơi hướng Darwin ở đây, đã phải chơi đùa với quỷ dữ. Nhiều người nói rằng chủ nghĩa cộng sản đã bị đánh bại bởi ban nhạc Rolling Stones. Nó là một thuyết hay. Có thể Rolling stones có một vị trí trong điều này. Cảm ơn. (Âm nhạc) (Vỗ tay) Bruno Giussani: Cảm ơn. (Vỗ tay)