WEBVTT 00:00:01.640 --> 00:00:03.180 [Art21 "Extended Play"] 00:00:06.140 --> 00:00:09.860 Rõ ràng tôi là một người dễ lo sợ và tôi từng viết về một nhân vật nữ 00:00:11.480 --> 00:00:14.060 qua kí ức cùng những câu chuyện của cô ấy. 00:00:16.880 --> 00:00:18.480 Đó như một dạng thử nghiệm vậy 00:00:18.480 --> 00:00:21.000 để viết từ lập trường của một ai đó không phải tôi 00:00:22.560 --> 00:00:25.460 điều mà chắc chắn là đầy rẫy sự liều lĩnh. [CƯỜI] 00:00:25.520 --> 00:00:30.130 [Chris Ware: Ai đó không phải là tôi] 00:00:30.420 --> 00:00:32.100 Khi tôi còn học ở trường nghệ thuật 00:00:32.100 --> 00:00:34.220 tôi bị nói rằng không thể vẽ phụ nữ. 00:00:36.440 --> 00:00:39.600 Điều ấy như dập tắt một nửa tính nhân văn trong tôi vậy. 00:00:41.580 --> 00:00:44.080 Tôi nhớ như in một người thầy từng nói với tôi 00:00:44.080 --> 00:00:47.100 "Nếu em vẽ phụ nữ là em đang chiếm lấy họ với đôi mắt của mình 00:00:47.620 --> 00:00:49.820 Em sẽ không vẽ phụ nữ và rồi 00:00:49.820 --> 00:00:54.329 duy trì sự trung thành với vài vốn trải nghiệm mà chỉ em mới có? 00:00:54.329 --> 00:00:59.840 Hay em cố gắng mở rộng hiểu biết của mình và sự đồng cảm với những con người khác? 00:01:00.820 --> 00:01:03.620 Là một nhà văn da trắng, tôi nào dám nghĩ 00:01:03.620 --> 00:01:07.600 rằng tôi có thể viết từ góc nhìn của một con người khác lạ. 00:01:11.280 --> 00:01:14.890 Điều mà tôi đang cố làm ở đây là mô phỏng điệu bộ của một người phụ nữ 00:01:14.890 --> 00:01:16.890 nhẹ chải tóc cô ấy khỏi mắt. 00:01:16.890 --> 00:01:19.160 Nhưng giờ nhìn như là cô ấy đang bị đau đầu vậy. 00:01:19.880 --> 00:01:23.330 Joanne Cole hành động một cách kỳ lạ về phía người phụ nữ trẻ, 00:01:23.330 --> 00:01:25.409 và đó là bởi vì cô ấy nghĩ rằng có thể 00:01:25.409 --> 00:01:27.279 cô ấy liên quan đến người thiếu phụ kia 00:01:27.279 --> 00:01:30.204 vì cô đã lạc lối trong chính kí ức và dòng suy nghĩ của mình 00:01:30.204 --> 00:01:32.359 nhưng điều ấy vẫn chưa đủ dễ hiểu với độc giả. 00:01:32.359 --> 00:01:34.560 Nên tôi đang cố cân bằng những cảm xúc ở đây. 00:01:34.560 --> 00:01:36.890 cố để khiến cảm giác ấy chân thực, 00:01:36.890 --> 00:01:39.530 và không phải là một mớ diễn xuất nghèo nàn hay phi lý. 00:01:42.160 --> 00:01:46.030 Nhân vật đặc thù này là một giáo viên tiểu học người Mỹ gốc Phi 00:01:46.030 --> 00:01:50.600 đang dạy ở một trường tư thục trong những năm 1960 và 1970. 00:01:51.950 --> 00:01:55.350 Mong rằng tôi đang truyền tải được một chút gì đó của sự phức tạp này 00:01:55.350 --> 00:01:58.300 đây là một loại tình huống hơi chút bất thường có thể xảy đến. 00:02:00.180 --> 00:02:03.120 Tôi cảm thấy rất lúng túng khi viết một câu chuyện kiểu này. 00:02:03.120 --> 00:02:05.750 Liệu mình có đang làm đúng? Liệu mình có đang làm sai? 00:02:05.750 --> 00:02:07.200 Đây có phải sự đồng cảm không? 00:02:07.200 --> 00:02:09.250 Mình có đang viết về thứ mình chưa am hiểu? 00:02:09.250 --> 00:02:10.370 Vân vân. 00:02:10.370 --> 00:02:13.000 Đấy là những câu hỏi phức tạp khi là một người cầm bút. 00:02:16.940 --> 00:02:18.500 [Cảm ơn vì bữa tối nhé.] 00:02:18.770 --> 00:02:19.780 [Không có chi đâu.] 00:02:19.780 --> 00:02:20.560 [Cười] 00:02:20.660 --> 00:02:21.540 [Tiếng Bõm] 00:02:21.540 --> 00:02:22.240 [Tiếng Bõm] 00:02:22.580 --> 00:02:26.660 Nhiều giáo viên của tôi từng cố định hướng cho tôi cùng các bạn học 00:02:26.660 --> 00:02:29.140 tìm một điều gì đó khiến chúng tôi hứng thú 00:02:29.140 --> 00:02:30.270 và rồi viết về nó. 00:02:30.270 --> 00:02:31.510 Tôi lại chẳng hề muốn vậy. 00:02:31.510 --> 00:02:34.100 Tôi muốn có thể cầm bút viết về mọi thứ 00:02:34.100 --> 00:02:36.120 và bất cứ thứ gì vì đó mới là cuộc sống. 00:02:36.120 --> 00:02:37.120 [Tiếng cười] 00:02:39.300 --> 00:02:41.420 Anh không biết khi ăn mình trông như thế nào 00:02:41.420 --> 00:02:43.310 nhưng anh không muốn mình biết đâu. 00:02:45.660 --> 00:02:48.239 Cũng tuỳ thuộc vào người hoạ sĩ như tôi quyết định xem 00:02:48.239 --> 00:02:51.830 tôi có thể cảm nhận qua một con người khác đến đâu 00:02:51.830 --> 00:02:53.980 và cũng không phải tỏ ra 00:02:53.980 --> 00:02:56.400 ủy mị hay giả tạo. 00:03:00.580 --> 00:03:03.376 Tôi phải cố bằng cách nào đó thúc đẩy giới hạn bản thân 00:03:03.376 --> 00:03:05.006 và sự hiểu biết của mình về 00:03:05.006 --> 00:03:08.020 cảm nhận của người khác về điều tôi đang làm. 00:03:12.280 --> 00:03:14.980 Và bạn cũng dễ bị bẽ mặt khi làm vậy đấy 00:03:14.980 --> 00:03:17.140 nhưng cũng lại là rủi ro mà bạn phải chịu. 00:03:25.260 --> 00:03:27.790 Điều mà nghệ thuật là tất cả về những gì cố kiếm tìm 00:03:27.790 --> 00:03:30.820 nếu bạn cũng đang có những xúc cảm tương đồng như tôi.