Có thể thấy tôi là một người hay lo lắng và tôi đang viết về một nhân vật nữ qua trí nhớ cùng những câu chuyện của cô ấy. Đó như một dạng thử nghiệm vậy để viết từ lập trường của một ai đó không phải là tôi điều mà chắc chắn đầy rẫy sự liều lĩnh. [CƯỜI] [Chris Ware: Ai đó không phải là tôi] Khi tôi còn học trường nghệ thuật tôi bị nói rằng không thể vẽ phụ nữ. Điều ấy như dập tắt một nửa tính nhân văn trong tôi vậy. Tôi nhớ như in một người thầy từng nói với tôi "Nếu em vẽ phụ nữ là em đang chiếm lấy họ với đôi mắt của mình Em sẽ không vẽ phụ nữ và rồi duy trì sự trung thành với một loại trải nghiệm mà chỉ em mới có? Hay em cố gắng mở rộng hiểu biết của mình và sự đồng cảm với những con người khác? Là một nhà văn da trắng, tôi nào dám nghĩ rằng tôi có thể viết từ góc nhìn của một con người khác lạ. Điều mà tôi đang cố làm ở đây là vẽ điệu bộ của một người phụ nữ nhẹ chải tóc cô ấy khỏi mắt. Nhưng giờ nhìn như là cô ấy đang bị đau đầu vậy. Joanne Cole hành động một cách kỳ lạ về phía người phụ nữ trẻ, và đó là bởi vì cô ấy nghĩ rằng có thể rằng cô ấy có lẽ liên quan đến người thiếu phụ kia vì nàng đã lạc lỗi trong chính kí ức và dòng suy nghĩ của mình nhưng điều ấy vẫn chưa đủ rõ ràng với độc giả. Nên tôi đang cố cân bằng những cảm xúc ở đây, Tôi cố để khiến cảm giác ấy chân thực, không là một mớ diễn xuất nghèo nàn và phi lý. Nhân vật ở đây là một giáo viên tiểu học người Mỹ gốc Phi đang dạy ở một trường tư thục trong những năm 1960 và 1970. Mong rằng tôi đang truyền tải được một chút gì của sự phức tạp này đây là một loại tình huống hơi chút bất thường có thể xảy đến. Tôi cảm thấy rất lúng túng khi viết một câu chuyện kiểu này. Liệu mình có đang làm đúng? Liệu mình có đang làm sai? Đây có phải sự đồng cảm không? Mình có đang viết về thứ mình chưa am hiểu? Vân vân. Đấy là những câu hỏi phức tạp khi là một nhà văn. [Cảm ơn vì bữa tối.] [Không có chi đâu.] [Cười]