Cảm ơn các bạn.
Xin chào, tên tôi là Kevin Bahler,
người viết thư xin tài trợ
cho Hiệp hội nhạc giao hưởng Allentown.
Tôi luôn nghĩ cách giới thiệu này
thật kỳ cục.
Không phải vì tôi không yêu công việc
của mình. Tôi rất tự hào về nó -
nhưng tại sao ai cũng phải
giới thiệu như vậy?
Khi lên 5, tôi có
rất nhiều kiểu giới thiệu
"Chào, tên mình là Kevin,
và mình thích màu xanh"
"Chào, tên mình là Kevin,
mình có một con mèo tên Tiger."
"Chào, mình là Kevin,
mình thích vẽ tranh bằng ngón tay!"
Phải thừa nhận cách cuối cùng
quá an toàn
vì, thực chất mà nói ai lại không thích
vẽ tranh bằng ngón tay?
Nhưng tôi chọn nó không phải vì
nó an toàn.
Tôi chọn cách nói đó
vì tôi cảm thấy chân thật, tự tin
về bản thân mình và về cái mình đam mê.
Khi vào tiểu học,
tôi thay đổi cách giới thiệu
để phù hợp với các sở thích mới
"Chào, mình là Kevin,
mình thích xem phim siêu nhân."
"Chào, mình là Kevin,
mình học võ Aikido."
"Chào, mình là Kevin,
món mình thích nhất là bánh quiche."
Vâng, tôi là một cậu nhóc kì cục,
tôi thừa nhận điều này.
Nhưng khi tới cái độ tuổi
mà bạn phải thành thật và cởi mở
hơn về bản thân
điều đó lại chẳng khác gì việc
bạn tự xăm câu "đánh tôi đi" trên trán.
Vì vậy, khi trưởng thành hơn,
tôi dần dần chọn những cách an toàn hơn.
Khoảng thời gian khi tôi vào trung học,
tôi thay đổi cách giới thiệu để phù hợp
với cái được cho là bình thường.
"Chào, mình là Kevin,
mình thích xem The Simpsons."
"Chào, mình là Kevin,
mình thích ăn bắp rang."
Thậm chí tôi không nói với người ta
tôi đang học võ.
Và điều này không có nghĩa
tôi đang nói dối về mình,
tôi chỉ nói với họ những cái về tôi
mà họ thật sự muốn nghe.
Tại sao lại thế?
Tôi nhắc lại lỡ như bạn không nhớ thời
trung học lắm, là bạn phải hòa nhập.
Và nếu bạn muốn chơi chung
với bọn bạn nổi tiếng
hay khi bạn muốn hòa nhập
với một nền văn hóa khác biệt,
hay nếu bạn muốn có thêm bạn bè,
bạn phải có điểm chung
với người ấy.
Và nếu bạn giới thiệu bản thân càng
an toàn, bạn càng dễ kết nối.
Vì vậy, tôi đã tìm ra cách làm thế nào
để lựa lời mà nói
và học xong trung học
mà không bị tẩy chay
như "một tên muốn làm Ninja
ngấu nghiến bánh quiche"
và thế là thắng.
Nhưng khi tốt nghiệp xong,
tôi háo hức muốn vào đại học.
Đó là nơi mọi người
phải trả tiền để theo học
Xung quanh tôi phải toàn những người
có khát vọng mãnh liệt, đúng không?
Phải, thử đoán xem tôi đã sai đến mức nào;
Tôi sẽ cho bạn gợi ý.
Rất nhiều gợi ý.
Thật ra cho dù có khát vọng hay không,
tất cả đều chỉ có một cách giới thiệu.
"Chào, mình là Kevin, chuyên ngành
của mình là...,"
và chẳng ai quan tâm bạn học ngành nào cả.
Đó là cách giới thiệu duy nhất
được chấp nhận.
Nhưng các bạn có biết tại sao không?
Đó là tại vì ai cũng có một chuyên ngành.
Đó là cách định nghĩa bản thân,
nhưng vẫn nằm trong giới hạn
an toàn có sẵn.
Tôi phải thừa nhận: không phải lúc nào
tôi cũng là
người quyến rũ, duyên dáng, ăn mặc
lịch lãm như bạn thấy ở đây.
Thật ra, tôi từng là một đứa mọt sách
làm đủ thứ việc chỉ để có bạn bè.
Vì vậy khi vào đại học,
tôi thông thạo cách giới thiệu an toàn,
giữ các cuộc trò chuyện an toàn,
giữ các mối quan hệ bạn bè an toàn.
Và bạn biết không?
Quan hệ bạn bè an toàn rất nhàm chán!
Chúng tôi chẳng làm gì cả.
Đơn giản chỉ ngồi trong ký túc xá,
than thở về giảng viên và bài tập,
và gọi đó là "tụ tập bạn bè."
Khoảng thời gian khi tôi học năm ba,
tôi có thêm "bạn bè"
tôi có thời gian dư dả để la cà với họ.
Nhưng tôi chẳng thấy vui gì cả.
Khi tôi nhận ra điều này,
nó đẩy tôi tới điểm bùng phát,
cuối cùng, tôi ngừng quan tâm đến việc
phải hòa nhập,
và bắt đầu quan tâm đến việc
được hạnh phúc.
Vì thế thay vì chọn cách an toàn
tôi chọn cách chân thật.
"Chào, mình là Kevin, mình rất mê
hóa học và vật lý."
"Chào, mình là Kevin,
nhóm nhạc mình thích nhất là Muse."
"Chào, mình là Kevin,
mình thích vẽ tranh bằng ngón tay!"
Các bạn không thể thoát khỏi nó,
không thể được.
Và điều thú vị nhất
khi được là chính mình
là những kẻ nhàm chán kia
không còn muốn chơi với tôi nữa
vì tôi không còn an toàn.
Và những người ở lại với tôi
đều rất tuyệt vời!
Đó là những người bạn
cùng leo núi, bơi lội,
học võ,
tranh luận mọi thứ,
từ lỗ đen đến các bộ phim hài,
từ Wittgenstein đến Winnie The Pooh,
và lúc nào cũng phá ra cười.
Chúng tôi dễ dàng quên mất thời gian
khi vui vẻ cùng nhau như thế.
Vì vậy tôi luôn nhắc nhở mình
một điều đơn giản:
Tôi sẽ không bao giờ có
những người bạn thật sự
nếu tôi không sẵn sàng bị
người khác từ chối.
Vì vậy sau khi tốt nghiệp đại học,
tôi đã sẵn sàng hòa nhập với cuộc sống.
Tôi học cách từ bỏ
sự an toàn cứng nhắc,
tôi sẵn sàng kết bạn
với những người biết khẳng định mình.
Thử đoán xem đã gặp bao nhiêu người.
Phải, khoảng bằng các bạn thôi.
Rốt cục thì nó cũng giống
cách giới thiệu ở đại học,
chỉ là, giờ thì mặc vest,
hay, thường hơn thì thêm cái bảng tên.
"Xin chào, tên tôi chẳng có nghĩa gì cả,
công việc mới chính là tôi."
Giờ thì, như tôi đã nói lúc đầu,
tôi tự hào về công việc của mình.
Tôi may mắn có thể
trang trải cuộc sống
bằng việc quyên tiền cho dàn nhạc;
nhưng khi tôi lên chín,
tôi chẳng bao giờ giới thiệu rằng,
"Chào, mình là Kevin, khi lớn lên
mình muốn thành người viết bài xin tài trợ ."
Tôi đâu phải đứa dị hợm như thế.
Và ngay cả bây giờ, khi trưởng thành,
có nhiều thứ khiến tôi
đam mê hơn nhiều so với việc
gửi ngân sách dự án,
và báo cáo hằng năm.
Và đam mê là những thứ thật sự là mình.
Tôi thấy khó hiểu khi
nhiều người có rất nhiều đam mê
và nóng lòng muốn cho
cả thể giới biết,
nhưng rồi họ không làm
vì sợ bị đánh giá bởi những người
mình không hề quen biết.
Tôi sẽ kể đam mê của mình với bất kỳ ai:
vài đám đông tại một bữa tiệc,
một phụ nữ cùng xếp hàng ở tiệm tạp hóa,
và bạn ở đằng sau,
bất kỳ ai,
vì, nếu một vài người mình không quen
bảo phim kungfu ngày xưa không hay,
thì đã sao?
Tôi hầu như chắc rằng
sẽ chẳng gặp lại họ nữa,
và điều đó cũng chẳng làm tôi
ít yêu mến họ đi.
Nhưng nếu người đó thích
"Thiếu Lâm Tam Thập Lục Phòng,"
thì tôi sẽ có thêm một người bạn thân mới.
Thế thì đằng nào tôi cũng lời.
Và các bạn cũng thế.
Câu hỏi sau cùng vẫn chỉ là:
mình phải giới thiệu bản thân làm sao?
Khá hóc búa đây.
Giờ thì các bạn hiểu rõ tôi rồi đấy,
nhưng tôi có đến tám phút
để nói cho các bạn biết tôi là ai.
Vậy làm sao để truyền tải hết
trong một câu duy nhất?
Và đó là điều các bạn phải tự tìm ra,
và tôi thách các bạn làm được đấy.
Để tôi gợi ý cho các bạn
bằng một ví dụ.
Hãy cho phép tôi kết thúc bằng
lời giới thiệu sau đây:
"Xin chào, tôi là Kevin Bahler, tôi vui
khi mọi người thật sự hạnh phúc."
Cảm ơn.
(Vỗ tay)