Ngay bây giờ có một giáo viên đầy khát vọng đang làm nghiên cứu dài 60 trang dựa trên một lý thuyết giáo dục cũ được phát triển bởi một cố giáo sư và tự hỏi bài tập mà cô ấy đang làm có liên quan gì tới điều cô muốn làm trong đời: trở thành nhà giáo dục, thay đổi những cuộc đời và làm nên phép màu. Ngay bây giờ, có một giáo viên đầy khát vọng tại trường sư phạm đang theo dõi một vị giáo sư lảm nhảm về sự kết nối trong dạy học một cách kém thu hút nhất. Ngay bây giờ có một giáo viên năm nhất nghiên cứu kế hoạch giảng dạy tại nhà cố gắng hiểu những tiêu chuẩn giáo dục, cố tìm cách chấm điểm tốt nhất cho học trò, đồng thời tự nhủ hết lần này đến lần khác, "Đừng vội mừng, phải luôn nghiêm khắc." bởi vì đó là cái mà cô ấy được dạy trong chương trình giáo dục sư phạm. Ngay bây giờ, có một học sinh đang tìm cách thuyết phục cha mẹ rằng mình bị ốm và không thể đi học vào ngày mai. Trong khi đó, ngay bây giờ có những nhà giáo dục tuyệt vời đang chia sẻ các thông tin, theo một cách rất tuyệt vời đến nỗi những học sinh dưới kia chỉ chờ đợi một giọt mồ hôi rỏ ra từ khuôn mặt người này để chúng có thể thấm nhuần tất cả kiến thức kia. Ngay bây giờ, cũng có một người thu hút được toàn bộ sự chú ý của khán giả, dệt nên một câu chuyện có sức hút về một thế giới mà người nghe chưa bao giờ nhìn thấy hoặc tưởng tới, nhưng nếu nhắm mắt lại họ có thể mường tượng ra bởi vì câu chuyện được kể quá là hấp dẫn. Ngay bây giờ, có một người, có thể yêu cầu khán giả giơ hai tay lên và giữ như thế cho đến khi anh ta nói: "Hạ tay xuống." Ngay bây giờ. Mọi người sẽ nói, " Chris à, anh miêu tả cái gã được đào tạo rởm nhưng cũng miêu tả những nhà giáo dục đầy uy lực. Nếu nghĩ về thế giới giáo dục cụ thể là giáo dục thị thành, những người này bù trừ cho nhau, và thế thì sẽ ổn cả." Thực tế là, những người mà tôi miêu tả là những giáo viên tuyệt vời những bậc thầy về xây dựng câu chuyện bậc thầy kể chuyện họ không ở trong lớp học. Những người biết kỹ năng dạy dỗ và kết nối với người nghe không biết chứng chỉ dạy học là cái gì. Họ thậm chí không có bằng cấp liên quan tới giáo dục. Và điều đó làm tôi buồn. Buồn bởi những người tôi miêu tả, thờ ơ trong quá trình học, lại muốn trở thành những giáo viên giỏi, nhưng lại không có khuôn mẫu. Tôi sẽ mượn lời của Mark Twain, ông nói rằng sự chuẩn bị đúng cách hay giảng dạy có quyền năng lớn đến nỗi biến tà thành chính, những thói thường chán ngắt thành bổ ích, thay đổi con người và biến họ thành những thiên sứ. Những người mà tôi vừa miêu tả được chuẩn bị đầy đủ cho việc giảng dạy, không bởi trường học , mà bởi việc ở cùng chỗ với học viên. Thử đoán xem đó là những nơi nào? Hiệu cắt tóc, buổi trình diễn nhạc rap, và quan trọng nhất, trong nhà thờ của người da màu. Tôi đã hình thành ý tưởng gọi là sư phạm Ngũ tuần. Ai ở đây từng đi nhà thờ của người da màu? Có vài người giơ tay. Các bạn đến đó, linh mục bắt đầu rao giảng ông ta nhận ra mình phải kết nối với người nghe, vì vậy, ông chơi chữ thế này vào lúc mở đầu, rồi dừng lại một chút, và nói: "Lạy Chúa, họ chưa thực sự chú ý." "Cho tôi một lời amen." Khán giả: Amen. Chris Emdin: "Cho tôi một lời amen. Khán giả: Amen CE: Đột nhiên mọi người choàng tỉnh. Linh mục dậm chân lên bục giảng để gây chú ý. Ông ta hạ giọng khi muốn người ta hướng vào mình, đó là những kỹ năng chúng ta cần để trở thành giáo viên giỏi kết nối . Tại sao việc đào tạo giáo viên chỉ cho ta những lý thuyết những tiêu chuẩn và tất cả những thứ chẳng liên quan gì tới kỹ năng cơ bản, phép màu mà ta cần để kết nối với khán giả, với học trò? Theo tôi, định hình lại việc đào tạo giáo viên, giúp ta tập trung vào nội dung, vào những lý thuyết, nhưng nội dung và lý thuyết mà vắng bóng phép màu của dạy và học, là vô nghĩa. Người ta thi thoảng nói "Phép màu chỉ là phép màu." Có những giáo viên, có các kỹ năng đó, bất chấp mọi thách thức, vào trường và kết nối với người nghe, người phụ trách đi ngang và nói, " Anh ấy giỏi quá, tôi ước có giáo viên giỏi như thế." Và khi cố gắng miêu tả đó là gì, họ chỉ nói "Anh ấy có phép màu." Nhưng tôi nói với các bạn rằng phép màu đó cũng có thể được giảng dạy. Có thể giảng dạy được phép màu. Có thể giảng dạy được phép màu. Thế dạy nó như thế nào? Bằng cách cho phép người ta đi vào những không gian nơi phép màu xảy ra. Nếu muốn là một giáo viên truyền cảm hãy ra khỏi những hạn chế của trường học và vào phố. Phải đến đó, ngồi chơi ở hiệu cắt tóc, đến nhà thờ da màu, và quan sát những người có năng lực kết nối ghi chép những gì họ làm. Ở những lớp sư phạm tại trường đại học, tôi bắt đầu một dự án mà từng học sinh ngồi xem trình diễn nhạc rap. Họ xem cách các nghệ sỹ rap di chuyển và nói chuyện bằng đôi tay. cách họ bước đi đầy tự hào trên sân khấu. nghe những ẩn dụ và so sánh đồng nhất. Những điều nhỏ nhặt này, nếu được thực hành đủ lâu, sẽ trở thành chìa khóa của phép màu. Họ học được là chỉ cần nhìn học trò nhướn mày lên khoảng một phần tư inch, không cần phải nói lời nào cả, vì các em sẽ tự biết đó nghĩa là thầy muốn mình chú ý hơn. Nếu ta có thể biến đổi giáo dục sư phạm tập trung vào việc giảng dạy giáo viên cách tạo ra phép màu đó Vù! ta có thể thổi sinh khí vào lớp học, khơi mào lại trí tưởng tượng và thay đổi nền giáo dục. Xin cảm ơn. (vỗ tay)