[nhạc]
Sheryl Burgstahler nói về
một số sự kiện quan trọng
và lời khuyên để tăng tính
tiếp cận cho các khóa học trực tuyến.
[nhạc]
Tôi sẽ nói về
tính tiếp cận trong học tập trực tuyến,
những gì mà người thiết kế
khóa học lẫn người dạy cần biết.
Thường khi tôi nói về vấn đề này
một số người sẽ đáp
"Tôi không có thời gian rảnh."
hoặc "Tôi không có đủ kinh phí"
hoặc là
"Tôi không được hỗ trợ tốt về công nghệ."
Tất nhiên, tôi đều hồi đáp
họ một cách lịch sự rằng
có những thứ mà ai cũng làm được.
Không cần phải làm
mọi thứ một lúc.
Ta có thể làm từng bước để
khóa học của mình dễ tiếp cận hơn.
Đó chính là nguyên nhân
dẫn đến một bài viết có nhan đề
20 mẹo để có một
khóa học trực tuyến dễ tiếp cận
nên tôi sẽ dành một phần thời gian cho nó.
Nó là một phần của dự án
AccessCyberlearning,
một trong các nguồn tài nguyên
chung cho nhiều dự án khác.
Giờ thì tôi sẽ lùi về quá khứ,
đến năm 1995.
Đó là khi tôi bắt đầu khóa học
trực tuyến đầu tiên của mình
ngay tại Đại học này.
Đó là chuyện mà nhiều người biết về tôi.
Chuyện hồi 1995 nhưng tới
tận hôm nay tôi vẫn còn ngạc nhiên
vì một cô bé 18 tuổi
được đứng lớp cho khóa đó!
[cười]
Nhưng vì khá là ranh mãnh,
nên tôi đã quyết định cùng đứng lớp
với Ts. Norm Coombs thuộc
Đại học Công nghệ Rochester
Chúng tôi đã thuyết trình
về công nghệ tăng tính tiếp cận
ở khắp đất nước,
và Đại học Washington là nơi có hệ thống
chương trình học từ xa - dựa trên
thư tín - rất phát triển.
Các tài liệu sẽ được
gửi đến cho người học.
Và các kỳ thi được tổ chức
thông qua nhiều trung tâm
ở nhiều nơi trên cả nước.
Mọi việc khá là đơn giản và minh bạch.
Và tôi đã muốn,
phải nói là tôi có một ẩn ý
rằng các khóa học trực tuyến này
phải dễ tiếp cận cho sinh viên khuyết tật
đồng thời tôi cũng tò mò liệu
thật sự một khóa học trực tuyến
có thể giống với một
lớp học truyền thống không?
Nhất là khi nói về công nghệ hỗ trợ
khi mà người ta thường dùng nó
để đụng chạm và chi phối đồ vật vật lý.
Tôi đã cộng tác với Norm Coombs
trong khóa học mang tên
Công nghệ Thích nghi cho Người khuyết tật.
Hồi đó, như các bạn nào còn có thể nhớ,
người ta giao tiếp thông qua email,
và thảo luận mọi thứ cũng qua email
chúng ta đã dùng máy chủ Gopher -
cái Gopher của Đại học Minnesota đấy.
Nó là một dạng mục lục trực tuyến
dựa trên nền tảng văn bản.
Ta tóm tắt cấu trúc của
các tài nguyên mình có
và nó sẽ được liên kết với
nhiều nguồn tài nguyên ở khắp nơi.
Và chúng tôi đã được nhận giải thưởng
cho máy chủ Gopher dễ hiểu nhất
cho người khuyết tật ở khắp thế giới.
Nói thật tôi cũng không biết có
đối thủ cạnh tranh nào không,
mhưng đây là nơi tổng hợp
tài nguyên cho khóa học.
Rồi sau đó chuyển sang Telnet,
nó cho phép chúng tôi đăng nhập vào NASA
cùng với các hệ thống siêu máy tính khác.
Người học đã phải học
cả một loại ngôn ngữ khác
để có thể dùng được hệ thống này
họ phải tự phát triển giao diện cá nhân.
Rồi sau đó chúng tôi dùng
phương thức truyền tập tin FTP
để di chuyển mọi thứ theo ý muốn,
Công nghệ khá là đơn sơ.
Mọi tài liệu đều phải được
nhập vào bằng văn bản.
Vì Gopher yêu cầu.
Nên chúng tôi đã làm thế.
Chúng tôi cũng ứng dụng thư tín..
Gửi đi báo cáo nghiên cứu và video.
DO-IT ra đời.
Chúng tôi cũng đã hoàn thành
vài video trên băng VHS cho DO-IT
dù nghe khó tin nhưng chúng
được phụ đề và diễn tả đầy đủ
Chúng tôi gửi mọi thứ đến người học
nền tảng khóa học hầu như được đầy đủ.
Tôi gửi lý lịch của Norm Coombs cho họ
và tất cả chấp thuận ông ấy
thành giảng viên của mình.
Có một lần chúng tôi họp với nhau
và nói về việc thi cử
ý tôi là 'chúng ta
không thể thi cử gián tiếp
ở nhiều nơi khác nhau được,
vì người học sẽ phải viết bài thi bằng tay
Norm Coombs thì khiếm thị,
không thể đọc các bài thi viết tay
nếu không có bài thi điện tử,
tôi sẽ phải tự mình chấm hết mọi thứ
tôi không hề muốn lãnh trách nhiệm đó
hoặc tôi phải thuê người để đọc
cho Norm Coombs nghe các bài thi.'
Tôi phải thừa nhận rằng
mọi người đã không vui gì
khi nghe tôi nói những điều này,
nhất là tin Norm Coombs bị khiếm thị.
Khá là hài hước, và tôi nghĩ rằng
điều đó không ảnh hưởng gì
đến việc họ chấp thuận ông ấy
ngay cả vào thời điểm đó.
Và rồi họ đồng ý
làm theo gợi ý của chúng tôi
chính là khóa học
có tính tiếp cận này
và khóa học từ xa này có thể nói
đã kết thúc ngay sau học kỳ đầu tiên
nó được áp dụng
có người hỏi 'Sheryl,
sau tất cả các công sức này
có bao nhiêu người khuyết tật
thật sự đã theo hết khóa học?
Làm sao chúng ta biết nó hữu dụng?'
tôi đáp 'Tôi rất tự hào nói rằng
chúng ta không thể biết
số lượng người khuyết tật theo học
vì chúng ta đã thiết kế
cho nó cực dễ tiếp cận.
Người học có quyền giữ bí mật thông tin.
Không hẳn là được chào đón,
nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục.
Nhưng tôi tự hào rằng, khóa học
đầu tiên này có tính tiếp cận rất cao.