[Jenny Holzer: Viết & Thử thách]
Tôi không biết liệu tôi có thể viết lại không
Lý do tôi bỏ dở là vì tôi thường viết về
những chủ đề kinh khiếp nhất.
Nên đó không chỉ là thử thách trong việc
làm sao để nội dung đi đúng hướng
mà còn trong việc gắn kết lâu dài
với các chủ thể để hoàn thành bài viết.
Giữ được sự kết nối về mặt cảm xúc là
rất cần thiết khi viết về những chủ đề này.
Vậy nên, phải, đôi lúc nó sẽ gây kiệt sức.
Nghiên cứu về những gì đã xảy ra và
những gì có thể xảy ra
với những người bị tạm giam
cũng là một thử thách.
Nhưng tôi không muốn ca thán đâu.
Là người bị giam giữ
còn khó khăn hơn nhiều.
Tôi sẽ tránh khỏi từ "giá trị"
Tôi sợ nói về những giá trị
trong thời buổi này,
bởi vì thường khi những giá trị
của các thời được khơi lại
chỉ để bác bỏ, hoặc có thể là tống giam,
một người nào đó [cười]
Nhưng tôi mong rằng nỗi sợ hãi
và sự tàn nhẫn sẽ càng ít hơn.
Tôi tin là vậy.
Và tôi cũng thích nghĩ rằng mình cũng có
sự đồng cảm đơn giản rõ ràng.
Tôi là người ngược lại với kịch sĩ (cười)
vì tôi sẽ chẳng bao giờ lên sân khấu đâu!
Tác phẩm tôi có thể như một nhà hát
ở khoản tôi hi vọng là sẽ có khán giả
Tôi thành kẻ vô danh trong tác phẩm mình
là có lí do đấy
Tôi muốn hoàn toàn nằm ngoài
cả tầm nhìn lẫn tầm nghe