Tôi muốn mở đầu bằng câu chuyện của Mary, một phụ nữ sống ở một vùng quê Châu Phi. Những ký ức đầu tiên của cô ấy là về cảnh gia đình cô trốn chạy khỏi bạo động dẫn dắt bởi đảng chính trị cầm quyền. Anh trai cô bị giết bởi đội dân vệ được nhà nước bảo trợ và cô bị cưỡng hiếp hơn một lần chỉ vì cô theo một đảng khác. Vào một buổi sáng, 1 tháng trước cuộc bầu cử Người dân trong khu phố của Mary được gọi đến một cuộc họp đe dọa. Trong cuộc họp này, một người đàn ông đứng trước mặt họ. nói rằng "Chúng tôi biết tất cả các người, biết các người sẽ bầu cử cho ai, và nếu các người không bỏ đúng lá phiếu, chúng tôi sẽ trả thù." Nhưng đối với Mary, cuộc họp này lại khác. Cô ấy có một cảm giác khác. Lần này, cô mong đợi đến cuộc họp, bởi vì lần này, cô mang theo một chiếc camera nhỏ giấu trong người, chiếc camera không ai khác thấy được. Các cuộc họp này không cho phép quay phim. Bạn liều mạng nếu bạn làm vậy. Mary biết điều đó, nhưng cô cũng hiểu cách duy nhất để ngăn chặn bọn chúng và để bảo vệ bản thân cũng nhưng cộng đồng của mình đó là phơi bày bộ mặt của chúng làm chúng hiểu rằng có người đang theo dõi chúng, cho chúng hiểu tội ác phải bị trừng phạt. Mary và các bạn của cô đã liên tục quay trong nhiều tháng, một cách bí mật, hành động đe dọa của đảng chính trị cầm quyền. (Video) [quay bởi máy quay được giấu trong người] Người đàn ông: Chúng ta sẽ nói về các cuộc bầu cử sắp tới. Không gì có thể ngăn cản được những gì chúng tôi muốn làm Nếu chúng tôi biết các người theo [đảng đối lập] chúng tôi sẽ không dung thứ cho các người. ["Cuộc tuần hành đe dọa của dân quân"] [Đảng cầm quyền] có thể tra tấn các người bất kỳ lúc nào Đám thanh niên có thể đánh đập các người. [cuộc họp chính trị bị gián đoạn] Đối với những kẻ dối trá, nói rằng mình đang quay lại với [Đảng], thời gian dành cho các người đã hết. ["Lực lượng thanh niên dân quân của Đảng cầm quyền"] Một vài kẻ đã chết vì dám nổi loạn. Một vài kẻ đã mất nhà cửa. Nếu các người không hợp tác với [Đảng cầm quyền], các người sẽ đi đến kết cục tồi tệ. Oren Yakobovich: Những hình ảnh này được công bố ở toàn thế giới nhưng quan trọng hơn là, chúng được công bố về chính động đồng của Mary. Những kẻ phạm tội cũng nhìn thấy. Chúng đã nhận ra có người đang theo dõi chúng. Chúng bắt đầu lo sợ. Cảm giác miễn tội bị phá vỡ. Mary và các bạn cô đã buộc đảng cầm quyền ngưng việc dùng vũ lực trong cuộc bầu cử, và cứu được hàng trăm người. Mary chỉ là một trong hàng trăm người mà tổ chức của tôi đã giúp đỡ ghi lại vi phạm quyền con người bằng camera. Hoàn cảnh của tôi đáng lẽ đã đưa tôi vào con đường khác. Tôi được sinh ra ở Israel trong một gia đình thuộc phe cánh hữu, và như tôi nhớ được, tôi muốn gia nhập quân đội Israel để phục vụ đất nước và chứng minh rằng niềm tin của tôi là đúng đắn cho cả nước. Tôi gia nhập quân đội Israel ngay sau cuộc khởi nghĩa năm 1987, cuộc nổi dậy đầu tiên của Palestine, tôi phục vụ cho một trong những đơn vị khắt khe, cứng rắn, hiếu chiến nhất, và tôi có khẩu súng lớn nhất trong trung đội. Khá nhanh, tôi trở thành một sĩ quan và có binh sĩ dưới sự chỉ huy của tôi, và theo thời gian, tôi bắt đầu phục vụ ở Bờ Tây, và tôi nhìn thấy những hình ảnh này. Tôi không thích chúng. Phải cần một lúc, nhưng cuối cùng tôi cũng từ chối phục vụ ở Bờ Tây và phải ở tù một thời gian. Tôi đã hơi - (tán thưởng) - Tôi phải nói rằng nó không tệ đến vậy. Nó có cảm giác như ở khách sạn, nhưng với đồ ăn tệ hại. (cười) Trong tù, tôi cứ nghĩ rằng tôi cần mọi người biết. Tôi cần mọi người hiểu thực tế ở Bờ Tây như thế nào. Tôi cần họ nghe những gì tôi đã nghe, tôi cần họ thấy những gì tôi đã thấy, nhưng tôi hiểu rằng, chúng ta cần những người Palestine, những người chịu tổn thất, có thể kể được những câu chuyện của họ. không phải những nhà báo hay nhà làm phim ra khỏi tình cảnh đó. Tôi tham gia một tổ chức quyền con người, một tổ chức quyền con người của Israel tên là B'Tselem. Cùng nhau, chúng tôi phân tích Bờ Tây và chọn 100 gia đình đang sinh sống ở những nơi nguy hiểm nhất: gần trạm kiểm soát, gần căn cứ quân đội, ngay kề với quân đóng. Chúng tôi cung cấp cho họ camera và rèn luyện. Khá nhanh, chúng tôi bắt đầu thu được các hình ảnh đáng lo ngại về cách quân lính ngược đãi họ. Tôi muốn chia sẻ với các bạn hai đoạn phim trong dự án này. Cả hai đều được truyền hình khắp Israel, và gây ra một cuộc tranh luận khổng lồ. Tôi phải cảnh báo các bạn một số người có thể bị khó chịu. Bọn người bịt mặt các bạn thấy trong đoạn phim đầu là quân đóng Do Thái. Vài phút trước khi camera được bật lên, chúng tiến tới một gia đình Palestine đang làm trên đất của họ và bảo rằng họ phải rời mảnh đất, bởi vì mảnh đất này thuộc về chúng. Gia đình người Palestine từ chối. Hãy cùng xem điều gì đã xảy ra. Bọn bịt mặt đang tiến tới là quân đóng Do Thái. Chúng đang tiến tới một gia đình Palestine. Đây là một cuộc biểu hiện ở Bờ Tây. Người mặc đồ xanh là từ Palestine Anh ta sẽ bị bắt trong vài giây. Ở đây các bạn thấy anh ta bị bịt mắt và còng tay. Trong vài giây, anh ta sẽ hối tiếc đã tham gia cuộc biểu hiện này. Anh đã bị bắn vào chân bằng một viên đạn cao su Anh ta vẫn ổn. Không phải tất cả quân lính đều hành sự như thế này. Chúng ta đang nói về một số lượng nhỏ, nhưng họ phải bị đưa ra công lý. Những đoạn phim này, và những cái tương tự, đã bắt buộc quân đội và cảnh sát bắt đầu điều tra. Chúng đã được cho xem ở Israel, tất nhiên, và quần chúng Israel cũng được thấy chúng. Dự án này đã xác định lại cuộc đấu tranh cho quyền con người trong các lãnh thổ có quân đóng, và chúng tôi đã giảm được số cuộc tấn công bạo lực ở Bờ Tây. Sự thành công của dự án này đã khiến tôi nghĩ về cách ứng dụng phương pháp tương tự vào những nơi khác trên thế giới. Bây giờ, chúng ra thường nghĩ rằng với các loại công nghê, điện thoại thông minh và Internet, chúng ta có thể thấy và hiểu đa số những gì đang xảy ra trên thế giới, và mọi người có thể kể câu chuyện của họ - nhưng điều này chỉ đúng một phần. Tới bây giờ, với tất cả công nghệ chúng ta có, chưa đến một nửa dân số thế giới có khả năng truy cập Internet, và hơn 3 tỉ người - để tôi lặp lại con số - 3 tỉ người chỉ được nhận thông tin đã qua kiểm duyệt từ chính quyền. Ngay khoảng thời gian này, một chàng trai tuyệt vời tên Uri Fruchtmann đã đến gặp tôi. Anh ta là một nhà làm phim và nhà hoạt động. Chúng tôi hiểu rằng chúng tôi đang đi cùng hướng, và chúng tôi cùng nhau thành lập tổ chức Videre. Trong lúc xây dựng tổ chức ở London, chúng tôi đã bí mật đi đến những nơi mà một cộng đồng phải chịu đựng sự áp bức, nơi mà các cuộc hành hung tập thể đang diễn ra, và không có sự báo cáo. Chúng tôi có tìm cách để giúp đỡ. Tôi học được bốn điều. Thứ nhất là chúng tôi phải làm việc với những cộng đồng ở vùng nông thôn, nơi mà những xâm phạm tránh được sự phát hiện. Chúng tôi cần phải hợp tác với họ, và chúng tôi cần hiểu hình ảnh nào đang không được tung ra và giúp họ ghi nhận chúng. Điều thứ hai mà tôi học được là chúng tôi cần phải giúp họ quay phim một cách an toàn. An ninh là điều tối cao. Nơi tôi từng làm việc, ở Bờ Tây, một người có thể lấy camera ra, nhiều khả năng sẽ không bị bắn, nhưng ở nơi chúng tôi muốn làm việc, nếu bạn thử lấy điện thoại ra, bạn sẽ bị giết ngay. Đó là lí do chúng tôi quyết định thực hiện trong bí mật khi cần thiết, và phần lớn dùng camera giấu kín. Nhưng tôi không thể cho các bạn thấy các camera chúng tôi đang dùng vì những lí do hiển nhiên, nhưng đây là những camera chúng tôi từng dùng. Bạn có thể mua trong cửa hàng. Bây giờ, chúng tôi đang xây dựng một camera tùy chỉnh, như cái mà Mary đeo trong cái váy để quay cuộc họp đe dọa của đang cầm quyền. Nó là một cái camera không ai thấy, và trà trộn vào môi trường, vào những vật xung quanh. Nhưng việc bảo vệ khi quay phim có nhiều hơn là camera giấu kín. Nó bắt đầu từ lâu trước khi camera được bật lên. Để giữ đối tác của chúng tôi được an toàn, chúng tôi phải nghiên cứu rủi ro của từng địa điểm và từng thước phim trước khi nó xảy ra, xây dựng kế hoạch dự phòng nếu có gì đó không ổn, và bảo đảm tất cả mọi thứ phải sẵn sàng trước khi chiến dịch bắt đầu. Điều thứ ba tôi học được là tầm quan trọng của sự xác minh. Bạn có thể có một đoạn phim sự hành hung rất kinh ngạc, nhưng nếu không xác minh được, nó là vô dụng. Gần đây, như trong cuộc chiến trang ở Syria hay Gaza, chúng tôi đã thấy các hình ảnh được dàn dựng hoặc từ nơi khác Thông tin sai sẽ phá hủy uy tín của nguồn thông tin, và làm hại uy tín của các nguồn thông tin đáng tin cậy khác. Chúng tôi dùng nhiều cách để xác minh thông tin và tin tưởng những tài liệu. Bắt đầu bằng việc kiểm tra đối tác, hiểu họ là người thế nào, và làm việc cao độ với họ. Bạn quay một địa điểm bằng cách nào? Bạn quay bảng chỉ đường, quay đồng hồ, quay sách báo. Chúng tôi kiểm tra bản đồ, xem bản đồ, kiểm tra lại thông tin, và xem dữ liệu trong các tài liệu. Điều thứ tư và quan trọng nhất tôi học được là cách dùng các hình ảnh để mang lại thay đổi tích cực. Để tạo ảnh hưởng, điều quan trọng là cách bạn dùng các tài liệu. Bây giờ, chúng tôi làm việc với hàng trăm nhà hoạt động quay phim bí mật. Chúng tôi làm việc với họ để hiểu được tình hình và những hình ảnh còn thiếu để miêu tả nó, ai là những người có ảnh hưởng đến tình hình, và khi nào nên phát hành các tài liệu. Đôi khi, đó là đưa nó đến truyền thông, đa số là địa phương, để tạo nhận thức. Đôi khi đó là làm việc với chính quyền, để thay đổi luật. Đôi khi, đó là làm việc với các luật sư để làm bằng chứng trước tòa. Nhưng nhiều khi, cách hiệu quả nhất để mang lại thay đổi xã hội là làm việc trong cộng đồng. Tôi muốn cho các bạn một ví dụ. Fatuma là một phần của mạng lưới phụ nữ đang đấu tranh với ngược đãi ở Kenya. Phụ nữ trong cộng đồng của cô đã bị quấy rối liên tiếp trên đường đến trường và trên đường đi làm. Họ đang cố thay đổi hành vi của cộng đồng từ bên trong. Trong đoạn phim tới, Fatuma đang dẫn chúng ta theo con đường đi làm của cô. Giọng nói của cô ta được chồng lên các hình ảnh cô ấy tự mình quay bằng camera giấu kín. (Video) Fatima Chiusiku: Tôi tên là Fatima Chiusiku. Tôi 32 tuổi, là một người mẹ, và Ziwa La Ng'Ombe là quê hương tôi. Mỗi sáng, tôi đi xe buýt số 11. Nhưng thay vì một chuyến đi yên bình tới chỗ làm, mỗi ngày bắt đầu với sự sợ hãi. Hãy đi cùng tôi và dùng đôi mắt tôi để cảm nhận những cảm giác của tôi. Khi tôi bước đi, tôi nghĩ: Liệu mình sẽ bị sàm sỡ? Túm lấy? Xâm phạn bởi người bán vé nữa? Ngay cả những đàn ông bên trong cách họ nhìn tôi chạm vào tôi, cọ vào tôi, túm lấy tôi, và bây giờ, khi tôi ngồi trên ghế tôi chỉ mong tâm trí tôi đầy những ý nghĩ cho ngày của tôi, giấc mơ của tôi, con cái tôi ở trường, nhưng thay vào đó tôi lo lắng về lúc tôi tới và sẽ bị xâm hại lần nữa. OY: Ngày nay, có một mặt trận mới trong cuộc đấu tranh cho quyền con người. Tôi từng mang một khẩu súng lớn. Bây giờ, tôi mang theo thứ này. Đây là một vũ khí mạnh và hiệu quả hơn rất, rất nhiều. Nhưng chúng ta phải dùng sức mạnh đó một cách thông minh. Bằng cách đưa đúng hình ảnh cho đúng người vào thời điểm đúng, chúng ta có thể thực sự tạo ảnh hưởng. Xin cảm ơn. (tán thưởng) Cảm ơn. (tán thưởng)