Salaam. Namaskar. Chào mọi người. Dựa vào hồ sơ TED của tôi, chắc các bạn mong rằng tôi sẽ nói cho các bạn nghe về các xu hướng nhân đạo mới nhất -- một trong đó hiện đang làm cả Phố Wall và Ngân Hàng Thế Giới phải bàn tán -- là làm thế nào để đầu tư vào phụ nữ, làm thế nào để trao quyền, làm thế nào để cứu vớt họ. Nhưng tôi thì không. Điều tôi quan tâm là việc phụ nữ đang cứu vớt chúng ta như thế nào. Họ cứu chúng ta bằng cách xác định và hình dung lại về một tương lai mà tương lai ấy coi thường và xóa nhòa những sự phân cực được thừa nhận, những phân cực mà ta mặc nhiên thừa nhận suốt một thời gian dài, tỉ như sự phân cực giữa hiện đại và truyền thống, giữa Thế Giới thứ nhất và Thế Giới thứ ba, giữa áp bức và cơ hội. Trong bối cảnh với những thách thức đầy khó khăn chúng ta phải đối mặt như 1 cộng đồng toàn cầu, có điều gì đó về điệu nhạc raga cổ truyền của Ấn độ khiến trái tim tôi như muốn cất tiếng hát. Điều làm tôi thích thú nhất là cách phụ nữ đang thực hiện việc này. bất chấp những ý kiến nghịch đời mà vừa làm nản lòng lại vừa thú vị. Tại sao phụ nữ, một mặt bị chèn ép dữ dội bởi những tục lệ văn hóa, nhưng mặt khác đồng thời họ lại, là những người duy trì các nền văn hóa ở hầu hết các xã hội? LIệu hijab hay khăn trùm đầu là tượng trưng cho sự khuất phục hay sự kháng cự? Khi có quá nhiều phụ nữ và trẻ em gái bị đánh đập, hãm hiếp, bị thương tật mỗi ngày trôi qua do nhiều nhân nhân -- danh dự, tôn giáo, quốc tịch -- thì điều gì cho phép họ có thể -- tái thiết lại xã hội, và dẫn dắt phong trào tiến bộ, những hành động hòa bình vì sự thay đổi của xã hội? Liệu đó là những người phụ nữ khác nhau một bên bảo tồn và một bên cải cách Hay họ là một? như Chimamanda Adichie nhắc nhở ở hội nghị TED ở Oxford chúng ta có thấy tội lỗi khi giả sử có một câu chuyện về những phụ nữ đấu tranh vì nữ quyền trong khi thực tế, xảy ra rất nhiều? Và liệu có gì đó mà đàn ông phải hành động không? Phần lớn cuộc đời tôi là hành trình đi tìm câu trả lời cho những điều trên. Nó đưa tôi băng ngang địa cầu để đến với những con người kì diệu. Trong quá trình đó, tôi đã sưu tập một vài mảnh ghép giúp tôi giải câu đố này. Trong những người giúp tôi mở rộng tầm mắt theo một cách thứ ba có: một tín đồ Hồi giáo sùng đạo ở Afghanistan, một nhóm đồng tính nữ ôn hòa ở Croatia và một người phá vỡ các luật lệ ở LIberia Tôi mang ơn họ, giống như với bố mẹ tôi, hai con người, bởi vì những lỗi lầm ở kiếp trước của họ, được ban tặng ba đứa con gái ở kiếp này. vì những lí do mà tôi không hiểu, họ tự hào về ba đứa chúng tôi hơn bất cứ điều gì. Tôi được sinh ra và lớn lên ở Ấn Độ, và tôi học từ nhỏ là phải cực kì cảnh giác các dì và chú những người sẽ cúi xuống, vỗ đầu chúng tôi rồi nói với ba mẹ tôi như chẳng có vấn đề gì cả, "Tội nghiêp. Anh chị có ba đứa con gái. Nhưng anh chị còn trẻ, có thể thử lần nữa." Nhân thức của tôi về sự xúc phạm đến quyền phụ nữ thực sự sục sôi khi tôi 11 tuổi Bác của tôi, một người phụ nữ lỗi lạc và tuyệt vời là góa phụ từ sớm những người họ hàng tấn công bà cướp đi những sari đầy màu sắc thay vào đó bắt bà mặc màu trắng. Họ lau sạch chấm đỏ trên trán, bẻ gãy vòng tay của bà. Con gái bà, Rani, nhiều hơn tôi vài tuổi, ngồi trong lòng mẹ nhìn ngơ ngác, không hiều chuyện gì vừa xảy ra với người mẹ tự tin mà cô đã từng biết Tối muộn hôm đó, tôi nghe mẹ tôi van xin cha của mình, "hãy làm gì đó đi Ramu, anh không thể can thiệp sao?" Và cha tôi, hạ giọng, thì thầm "Anh là người nhỏ nhất, anh không thể làm gì cả. Đây là truyền thống." Đó là đêm mà tôi được biết các luật lệ về những gì sẽ xảy đến với mình khi sinh ra là phụ nữ trên thế giới này Phụ nữ không tạo ra những luật lệ đó, nhưng chúng lại định nghĩa, và giới hạn những cơ hội của chúng tôi. Đàn ông cũng bị ảnh hưởng bởi những luật này. Cha tôi, người đã chiến đấu trong 3 cuộc chiến tranh, không thể cứu được chị gái của ông tránh khỏi sự đau khổ vì chúng Năm 18 tuổi, dưới sự giáo dục tuyệt vời của mẹ tôi, tôi đã vì thể, như bạn mong đợi, là một nguời bênh vực nữ quyền cứng đầu. Trong những bài thánh ca đường phố [Hindi] [Hindi] Chúng tôi là phụ nữ Ấn Độ. không phải cành hoa, mà là niềm hi vọng thay đổi. Khi đến Bắc Kinh vào năm 1995, một điều rõ ràng với tôi, rằng cách duy nhất để đạt được bình đẳng giới là phải đặt dấu chấm hết cho hàng thế kỷ của truyền thống cực đoan Ngay từ lúc trở về từ Bắc Kinh, tôi nhận lời mời làm việc cho một tổ chức tuyệt vời sáng lập bởi phụ nữ, với mục đích nâng đỡ những tổ chức vì nữ quyền trên thế giới. nhưng khi làm việc đươc 6 tháng, tôi đã gặp một người phụ nữ làm tất cả những giả định trước đó của tôi lung lay. Tên bà ấy là Sakena Yacoobi. Bà bước vào văn phòng của tôi vào thời điểm mà không người nào ở Mĩ biết Afghanistan ở đâu. Bà nói với tôi, "Nó không liên quan đến burka" Bà là người đấu tranh quyết liệt nhất vì nữ quyền mà tôi từng biết. Bà kể về những người phụ nữ đang xây dựng trường học ngầm trong cộng đồng của bà bên trong Afghanistan, và rằng tổ chức riêng của bà, Viện Giáo dục Afghanistan đã xây được một trường ở Pakistan. Bà nói, "Điều đầu tiên mà tín đồ Hồi giáo nào cũng biết là kinh Koran yêu cầu và mạnh mẽ kêu gọi việc biết đọc chữ. Nhà tiên tri mong muốn mọi giáo dân có khả năng tự đọc kinh Koran. Tôi có nghe lầm không? Một nhà hoạt động nữ quyền nhắc đến tôn giáo? Nhưng Sakena chống đối Bà luôn đội khăn che đầu, nhưng tôi cũng đã từng đi bên cạnh bà trên bãi biển bộ tóc dài của bà thả tự do theo gió. Bà bắt đầu mỗi bài giảng bằng lời cầu nguyện, nhưng bà là một phụ nữ độc thân, nhiệt tình và tự chủ về tài chính trong một đất nước mà trẻ em gái kết hôn ở tuổi 12. Bà cũng là người cực kỳ thực tế. "Chiếc khăn đội đầu và những quần áo này," bà nói "cho tôi sự tự do để làm những điều cần làm để kêu gọi những người mà sự ủng hộ và giúp đỡ của họ là quan trọng cho dự án này. Khi tôi mở trường học trong trại tị nạn, tôi đến gặp imam. Tôi thưa ông ta, 'Con là một tín đồ, những phụ nữ và trẻ em trong điều kiện thiếu thốn như thế này cần một niềm tin để sống.'" Bà nở một nụ cười kín đáo. "Ông ta cảm thấy được trân trọng. Ông ấy đến thăm trung tâm hai lần một tuần bởi vì phụ nữ không được phép đến nhà thờ. Khi ông ấy đi rồi phụ nữ và các em gái sẽ ở lại. Họ bắt đầu với một lớp học chữ nhỏ để đọc kinh Koran, sau đó là học toán, tiếng Anh và học vi tính. Chỉ trong vài tuần, mọi người trong trại tị nạn đều tham dự lớp chúng tôi." Sakena là người thầy vào thời điểm mà giáo dục phụ nữ được xem như một công việc nguy hiểm ở Afghanistan. Bà ấy bị đưa vào danh sách đen của Taliban. Tôi lo cho bà mỗi khi bà phải đi qua đất nước đó. Bà nhún vai khi được hỏi về sự an toàn. "Kavita jaan, chúng tôi không cho phép sự sợ hãi. Hãy nhìn những cô bé trở lại trường học khi họ bị tạt axit vào mặt." Tôi mỉm cười, và gật đầu, nhân ra mình đang chứng kiến những phụ nữ và trẻ em gái sử dụng chính đức tin và tập tục của mình, để biến chúng thành công cụ phản kháng và tìm kiếm những cơ hội. Chính họ vạch ra con đường của họ và nó hướng đến một Afghanistan khác với hiện tại. Trở nên khác biệt là một thứ mà những người phụ nữ Lesbor ở Zagreb, Croatia biết rất rõ. Là một lesbian, một đồng tính nữ, người đồng tính luyến ái hầu hết trên thế giới, kể cả ở đây trong đất nước chúng tôi, Ấn Độ là phải đối mặt với sự ái ngại và những định kiến gắt gao. Trong một xã hội hậu mâu thuẫn như Croatia, một nơi mà lòng tự tôn dân tộc và sự sùng tín đã tạo nên một môi trường ngột ngạt cho những ai được xem là đáng bị ruồng bỏ. Vậy gia nhập vào một nhóm người đồng tính, những phụ nữ trẻ yêu mến dòng nhạc cũ đã từng phủ sóng một vùng từ Macedonia cho đến Bosnia, từ Serbia đến Slovenia. Những ca sĩ này gặp nhau ở trường đaị học trong một chương trình nghiên cứu giới tính. Nhiều người trong số họ ở độ 20, một số đã là mẹ Nhiều người đã phải đấu tranh để đến với cộng đồng, trong những gia đình mà niềm tin tôn giáo đã ngăn họ chấp nhận rằng con gái của họ không bệnh hoạn mà chỉ khác biệt. Như Leah, một trong những người sáng lập, nói, "Tôi rất yêu chuộng dòng nhạc dân gian. Tôi cũng thích nhạc rock and roll. Tại Lesbor, chúng tôi hòa trộn cả hai. Tôi xem âm nhạc dân gian như một kiểu nổi loạn, mà qua đó người ta có thể nói lên suy nghĩ của mình, đặc biệt là những bài dân ca từ những vùng của Cộng hòa Yugoslav cũ. Sau chiến tranh, nhiều trong số đó đã mất, nhưng chúng là một phần của tuổi thơ và lịch sử chúng tôi, và chúng tôi không nên quên chúng." Một cách không ngờ, đội hợp ca LGBT này là một hình mẫu về cách mà phụ nữ đầu tư vào truyền thống để tạo sự thay đổi, như nhà giả kim khiến sự bất hòa trở nên hài hòa Danh sách tiết mục của họ gồm quốc ca Croatia, một bài tình ca Bosnia và những bản song ca Serbia. Và, Leah thêm với một nụ cười toe toét, "Kavita, chúng tôi đặc biệt tự hào về những bài hát Giáng sinh bởi vì nó thể hiện quan niệm ôn hòa với tôn giáo của chúng tôi cho dù nhà thờ Công giáo có ác cảm với chúng tôi LGBT ." Những buổi biểu diễn đến từ cộng đồng của họ nhưng cũng từ thế hệ trước: một thế hệ có thể kỳ thị sự đồng tính, nhưng nhớ nhung về thứ âm nhạc cũ và quá khứ nằm trong đó Một người cha, lúc đầu ngăn cấm con gái mình xuất hiện trong một dàn hợp ca như thế, giờ viết nhạc cho họ. Vào thời Trung Cổ, nhạc sĩ đi qua nhiều vùng đất khác nhau để hát về những câu chuyện và chia sẻ lời thơ của họ: Lesbor đi qua Balkans như thế, hát và nối kết những con người bị chia rẽ bởi tôn giáo, dận tộc và ngôn ngữ Bosnians, Croats và Serbs đều tìm thấy một niềm tự hào hiếm hoi trong lịch sử của họ, và Lesbor nhắc nhở họ rằng những bài hát mà nhóm cho là của họ thật sự thuộc về tất cả mọi người. (Hát) Hôm qua Mallika Sabhai cho thấy âm nhạc có thể tạo ra một thế giới nhiều sự đồng cảm với sự khác biệt hơn là thế giới chúng ta được ban cho. Thế giới của Layma Bowie là một thế giới trong chiến tranh. Liberia bị chia rẽ hàng thập kỷ bởi bất đồng nội bộ Layma không phải là nhà hoạt động, cô ấy là mẹ của ba đứa con. Nhưng cô ấy luôn trăn trở vì lo lắng: lo rằng con trai cô ấy sẽ bị bắt cóc để làm một người lính trẻ em lo rằng những đứa con gái sẽ bị hãm hiếp, cô ấy lo cho mạng sống của chúng. Một đêm nọ, cô ấy có một giấc mơ. Cô ấy mơ rằng mình và hàng ngàn phụ nữ đã chấm dứt cuộc tương tàn này. Vào buổi sáng hôm sau trong nhà thờ, cô ấy hỏi mọi người cảm thấy thế nào. Họ đều mệt mỏi với chiến tranh. Trong số các bạn của Layma có một nữ cảnh sát theo đạo Hồi. Cô ấy hứa sẽ đặt vấn đề với cộng đồng của cô ấy. về kiểu mẫu phát triển của phương Tây. để tạo ra sự thay đổi. Chúng tôi có thể mặc sari hay hijab mà vẩn trở thành nguyên thủ quốc gia và luật sư nhân quyền. Chúng tôi sử dụng truyền thống để định hướng cho thay đồi. Chúng tôi có thể bãi bỏ quân đội Chính là ở những câu chuyện nhỏ này, những câu chuyện riêng lẻ mà tôi thấy một cuốn sử thi được viết nên Chính ở những sợi chỉ mỏng tạo nên một tấm thảm bền chặt sẽ chống đỡ cho cộng đồng, mà tôi tìm thấy hi vọng. Nếu trái tim tôi đang cất lên tiếng hát thì đó là vì trong những mảnh ghép bé nhỏ ấy thỉnh thoảng bạn lại thấy sự phản chiếu của (Vỗ tay) Chúng ta cần hòa bình, và chúng ta cần các nhà lãnh đạo biết chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi có hòa bình. Tại bài giảng thứ sáu tiếp theo, những phụ nữ đang ngồi trong nhà thờ Hồi giáo bắt đầu chia sẻ nỗi đau khổ của họ tại bang giao. "Có gì quan trọng?" họ nói, "viên đạn không phân biệt giữa một người Hồi giáo và một người Cơ Đốc." Nhóm nhỏ phụ nữ này, quyết định chấm dứt chiến tranh, và họ chọn sử dụng truyền thống của họ để làm luận điểm: Phụ nữ Liberia thường đeo rất nhiều đồ trang sức và quần áo màu sắc. Nhưng không, trong cuộc biểu tình, tất cả trong số họ mặc mặc đồ trắng, không trang điểm. Như Layma đã nói, "chúng tôi mặc màu trắng để nói rằng chúng tôi đứng lên vì hòa bình Họ đứng trên phần đường mà Đoàn xe hộ tống Charles Taylor đi qua mỗi ngày. Họ đứng đó hàng tuần đầu tiên chỉ 10, sau đó 20, sau đó 50, sau đó hàng trăm phụ nữ-- mặc đồ trắng, ca hát, nhảy múa, nói rằng họ đứng lên vì hòa bình. Cuối cùng, các lực lượng đối lập ở Liberia buộc phải tổ chức cuộc đàm phán hòa bình ở Ghana. Các cuộc đàm phán hòa bình kéo dài ngày này qua ngày khác. Layma và chị em của cô đã có đủ. Cùng với số tiền còn lại của họ, họ dẫn một nhóm nhỏ phụ nữ đến địa điểm của các cuộc đàm phán và họ bao quanh tòa nhà. Trong đoạn video nổi tiếng của CNN, có thể nhìn thấy họ ngồi trên mặt đất, khoác tay nhau Chúng tôi biết điều này tại Ấn Độ. Nó gọi là một [tiếng Hin-ddi]. Sau đó, mọi thứ trở nên căng thẳng Cảnh sát được điều đến để giải tán đám đông Khi một sĩ quan cao cấp tiến đến với cái dùi cui, Layma đứng lên một cách thong thả, chạm cánh tay qua đầu của mình, và bắt đầu, một cách chậm rãi, tháo chiếc khăn quấn quanh tóc ra. Bạn có thể nhìn thấy khuôn mặt của cảnh sát. Ông ta lúng túng sau đó lùi lại Và tiếp theo, cảnh sát đã biến mất. Layma đã nói với tôi sau này, "Đó là một điều cấm kỵ, bạn biết đấy, ở Tây Phi. Nếu một người phụ nữ lớn tuổi thả tóc trước mặt một người đàn ông bởi vì cô ấy muốn, gia đình của người đàn ông bị nguyền rủa." (Tiếng cười) (Vỗ tay) Cô nói, "tôi không biết ông ta có tin vào điều đó không, nhưng ông ta biết chúng tôi sẽ không đi đâu hết. Chúng tôi không đi đâu cho đến khi hiệp định hòa bình được ký." Và Hiệp định hòa bình được ký kết. Và phụ nữ Liberia vận động dưới sự hỗ trợ của Ellen Johnson Sirleaf, một người phụ nữ đã phạm vài điều cấm kỵ trở thành người phụ nữ đầu tiên được bầu đứng đầu nhà nước ở châu Phi trong nhiều năm. Khi bà thực hiện bài diễn văn tổng thống của mình bà công nhận những phụ nữ dũng cảm của Liberia những người giúp bà thắng một ngôi sao bóng đá (football) mà người Mỹ gọi là bóng đá (soccer) không kém. Phụ nữ như Sakena và Leah và Layma đã hạ thấp tôi và thay đổi tôi và làm cho tôi nhận ra rằng tôi không nên vội vã mà kết luận bất cứ điều gì. Họ cũng vừa cứu tôi khỏi sự tức giận chính đáng bằng cách cung cấp cái nhìn sâu vào cách thứ 3. Một nhà hoạt động Philipine từng nói với tôi, "Làm thế nào để nấu một cái bánh gạo? Với nhiệt từ bên dưới và bên trên." Các cuộc biểu tình, diễu hành, kiên quyết rằng nữ quyền chính là nhân quyền, đều dừng lại. Đó là nhiệt từ phía dưới. Đó là Malcolm X và những người ủng hộ và người đồng tính tự hào về những cuộc diễu hành. Nhưng chúng ta cũng cần nhiệt từ phía trên. Và hầu hết trên thế giới, tác động từ phía trên đó vẫn còn bị kiểm soát bởi đàn ông. Vì vậy, để diễn giải Marx: phụ nữ tạo sự thay đổi, nhưng không phải trong trường hợp mà họ được lựa chọn Họ không được thương lượng. Họ phải lật đổ truyền thống đã từng bịt miệng họ để cất tiếng nói cho nguyện vọng mới Và họ cần đồng minh từ cộng đồng. Đồng minh như imam, đồng minh như người cha bây giờ viết bài hát cho một nhóm đồng tính tại Croatia, đồng minh như cảnh sát, người tôn trọng điều cấm kỵ và lùi lại, đồng minh như cha tôi, người không thể giúp đỡ chị của mình, nhưng đã giúp ba cô con gái theo đuổi ước mơ. Có lẽ điều này là do sự ủng hộ nữ quyền, không giống như hầu hết phong trào xã hội, không phải là một cuộc đấu tranh chống lại áp bức khác biệt nó không phải là lớp cầm quyền hoặc những kẻ chiếm đóng hoặc thực dân-- Nó chống lại một nền móng sâu sắc của niềm tin và giả định mà chúng tôi phụ nữ, quá thường xuyên, áp đặt lên bản thân. Và có lẽ đây là món quà cuối cùng của nữ quyền, mà cá nhân trên thực tế là chính trị Do đó, như lEleanor Roosevelt đã từng nói về quyền con người, giống như vậy là sự bình đẳng giới: nó bắt đầu ở những nơi rất nhỏ, gần nhà. Trên đường phố, đúng vậy, mà còn trong những cuộc đàm phán tại bàn nhà bếp và trong cuộc sống hôn nhân và trong mối quan hệ giữa người yêu và cha mẹ chị em và bạn bè. Và sau đó bạn nhận ra rằng bằng cách tích hợp Các khía cạnh của truyền thống và cộng đồng vào cuộc đấu tranh của họ, những phụ nữ như Sakena và Leah và Layma và cả những người như Sonia Gandhi ở Ấn Độ và Michelle Bachelet tại Chi-lê và Shirin Ebadi ở Iran-- đang làm những điều gì đó Họ đang thách thức các khái niệm chuyên biệt Họ nói, chúng tôi không cần giống như bạn hoặc quần hoặc boubou, và dồn tài nguyên, thay vào đó, vào hồ chứa của an ninh quốc gia. bởi phụ nữ trên toàn thế giới. của một toàn thể, của một thế giới hoàn toàn mới. Và cô ấy chắc chắn trên con đường của mình. Cảm ơn các bạn.