1 00:00:00,566 --> 00:00:03,149 (nhạc nhẹ) 2 00:00:13,189 --> 00:00:14,430 - Tôi lớn lên ở Memphis 3 00:00:14,430 --> 00:00:18,120 và tôi sống tại một vùng có tên là White Haven 4 00:00:18,120 --> 00:00:20,113 phần lớn tuổi thơ. 5 00:00:23,850 --> 00:00:26,160 Tôi không được ra khỏi nhà, 6 00:00:26,160 --> 00:00:29,840 nên phần lớn thời gian, Memphis với tôi chỉ là 7 00:00:29,840 --> 00:00:31,823 khoảnh sân trước và sau nhà. 8 00:00:35,950 --> 00:00:39,640 Vào một hôm Halloween, chúng tôi chơi một trò chơi siêu nhân, 9 00:00:39,640 --> 00:00:41,063 tôi nhớ là trò Người Dơi. 10 00:00:43,170 --> 00:00:45,370 Vì bọn tôi nghèo, 11 00:00:45,370 --> 00:00:47,090 bọn tôi cùng hóa trang như nhau, 12 00:00:47,090 --> 00:00:48,980 mặc túi rác đen, 13 00:00:48,980 --> 00:00:52,370 vận dụng đầu óc 14 00:00:52,370 --> 00:00:55,900 và trí tưởng tượng để tin rằng nói như Người Dơi 15 00:00:55,900 --> 00:00:57,453 là đủ để chơi rồi. 16 00:01:05,030 --> 00:01:06,020 Kì lạ là 17 00:01:06,020 --> 00:01:08,680 gia đình tôi luôn để tôi làm nhiều thứ. 18 00:01:08,680 --> 00:01:11,550 "Con cứ thoải mái học hỏi văn hóa mới, 19 00:01:11,550 --> 00:01:13,880 Nếu con cần học tiếng Anh, không sao cả. 20 00:01:13,880 --> 00:01:17,620 Con không cần phải bám lấy quá khứ 21 00:01:17,620 --> 00:01:20,847 và tiếp tục nói tiếng Trung với chúng ta." 22 00:01:24,280 --> 00:01:25,743 Họ để tôi đi. 23 00:01:44,400 --> 00:01:46,930 Ngày ngày người ta hỏi: "Cháu từ đâu đến? 24 00:01:46,930 --> 00:01:48,360 Cháu thực sự đến từ đâu cơ? 25 00:01:48,360 --> 00:01:49,580 Tên Tàu của cháu là gì? 26 00:01:49,580 --> 00:01:50,750 Tên Hàn của cháu là gì?" 27 00:01:50,750 --> 00:01:51,817 Tôi đâu là người Hàn. 28 00:01:51,817 --> 00:01:53,567 "Cháu từ đâu đến?" 29 00:01:53,713 --> 00:01:57,049 Người ta suốt ngày hỏi tôi hồi tôi còn bé. 30 00:02:05,554 --> 00:02:07,700 Vài người đùa rằng chúng tôi chọn Memphis 31 00:02:07,700 --> 00:02:11,413 vì Elvis, hoặc vì tương đồng khí hậu. 32 00:02:13,970 --> 00:02:16,890 Gia đình tôi định cư ở Memphis là vì chiến tranh, 33 00:02:16,890 --> 00:02:20,913 vì quân đội, vì bị bạo hành tại quê hương. 34 00:02:24,360 --> 00:02:26,530 Gia đình tôi đến vào những năm 90, 35 00:02:26,530 --> 00:02:29,913 thời điểm Memphis bắt đầu tiếp nhận người tị nạn từ Việt Nam. 36 00:02:33,070 --> 00:02:33,903 - Cháu chào ông 37 00:02:36,900 --> 00:02:41,090 - Nghe tiếng bà tôi chả hiểu sao mà thét 38 00:02:41,090 --> 00:02:43,910 giữa đêm chỉ bởi tiếng pháo hoa nổ, 39 00:02:43,910 --> 00:02:47,180 hay tin đánh bom tại thành phố Oklahoma 40 00:02:47,180 --> 00:02:51,293 là một hình ảnh rất quen thuộc với cả gia đình. 41 00:02:59,780 --> 00:03:01,610 Thật nực cười 42 00:03:01,610 --> 00:03:05,770 cách chiến tranh được ghi không chỉ 43 00:03:05,770 --> 00:03:10,510 lên mảnh đất và biên giới của chúng ta, mà còn lên cả chính chúng ta và con trẻ, 44 00:03:10,510 --> 00:03:13,160 những người đến sau bố mẹ ta. 45 00:03:13,160 --> 00:03:14,593 Chúng ta nói thế nào về nó? 46 00:03:18,221 --> 00:03:20,607 Cùng lúc đó, chúng ta sống thế nào với nó? 47 00:03:24,272 --> 00:03:27,772 (nhạc nhẹ tiếp tục) 48 00:03:39,500 --> 00:03:41,270 Tôi luôn quay về Memphis. 49 00:03:41,270 --> 00:03:44,250 Memphis giống như là điểm giao thoa 50 00:03:44,250 --> 00:03:46,490 giữa huyền thoại và lịch sử, 51 00:03:46,490 --> 00:03:49,030 và tình cảm và trí nhớ. 52 00:03:49,030 --> 00:03:54,030 Là thứ, theo cách nào đó, để bị nhớ sai. 53 00:03:57,450 --> 00:04:01,930 Phần nhiều tác phẩm tôi làm hay lịch sử gia đình tôi chỉ là vậy, 54 00:04:01,930 --> 00:04:03,593 là miếng và là mảnh. 55 00:04:04,870 --> 00:04:09,870 Nó là một sự gom góp không ngừng thông tin và tư liệu, 56 00:04:10,480 --> 00:04:14,233 và bất kể thứ gì chúng ta có thể thu lượm từ quá khứ. 57 00:04:19,880 --> 00:04:22,120 - Bà cho con tháo tất của bà nhé? 58 00:04:22,120 --> 00:04:23,873 - Tháo tất à? Được. 59 00:04:27,280 --> 00:04:30,200 - Ánh sáng tốt rồi. Đẹp lắm bà ạ. 60 00:04:30,200 --> 00:04:34,513 Bây giờ con sẽ chụp nhanh một tấm cho bà. 61 00:04:37,000 --> 00:04:39,460 Tôi bắt đầu dùng hình cắt của mình 62 00:04:39,460 --> 00:04:42,010 và sự mơ hồ trong việc nó chính xác là gì, 63 00:04:42,010 --> 00:04:45,560 việc nó nằm giữa các phân loại, 64 00:04:45,560 --> 00:04:48,773 vừa là đạo cụ, vừa là một phần mở rộng của tôi. 65 00:04:50,310 --> 00:04:52,070 Bà quay đầu qua phải chút được không? 66 00:04:52,070 --> 00:04:55,193 Con cảm ơn. Ba, hai, một. 67 00:04:57,930 --> 00:05:01,250 Nó đại loại như là sự phản chiếu cái quá trình phân mảnh, 68 00:05:01,250 --> 00:05:04,350 đi lượm không phải những miếng và mảnh của lịch sử gia đình tôi, 69 00:05:04,350 --> 00:05:06,900 mà là lượm cái chất liệu tự hiện hữu 70 00:05:06,900 --> 00:05:08,943 và những kết nối được biểu lộ. 71 00:05:13,340 --> 00:05:17,733 Chúng đều rất ngẫu hứng và bắt nguồn từ tiểu sử của tôi. 72 00:05:29,984 --> 00:05:32,567 (nhạc hào hứng) 73 00:05:36,457 --> 00:05:39,540 (tiếng trò chuyện) 74 00:05:48,830 --> 00:05:50,890 Tôi săn đuổi các nghệ sĩ tri ân Elvis, 75 00:05:50,890 --> 00:05:52,620 cách nói khéo để chỉ 76 00:05:52,620 --> 00:05:54,453 những người đóng giả Elvis. 77 00:05:57,700 --> 00:06:00,950 Hơn là một kiểu sắm vai và bắt chước, 78 00:06:00,950 --> 00:06:03,893 nó trở nên siêu việt. 79 00:06:09,910 --> 00:06:12,340 Tôi muốn làm ra một khối tác phẩm 80 00:06:12,340 --> 00:06:14,690 và tôi muốn đủ khả năng làm ra một khối tác phẩm 81 00:06:14,690 --> 00:06:16,410 về sự đại diện, 82 00:06:16,410 --> 00:06:18,430 nói về văn hóa đại chúng 83 00:06:18,430 --> 00:06:20,220 và cách mọi người hiểu về miền nam 84 00:06:20,220 --> 00:06:22,803 qua những biểu tượng như Elvis. 85 00:06:27,160 --> 00:06:28,960 Có một sự ảnh hưởng 86 00:06:28,960 --> 00:06:31,280 theo cách mà ý niệm về Elvis, 87 00:06:31,280 --> 00:06:35,623 hình cắt Elvis vẫn dội lại trong các dự án khác của tôi. 88 00:06:40,315 --> 00:06:43,398 (tiếng trò chuyện) 89 00:06:47,669 --> 00:06:50,252 (nhạc nhẹ) 90 00:06:51,817 --> 00:06:54,950 Tôi nghĩ nhiều về tấm ảnh kỉ niệm 91 00:06:54,950 --> 00:06:59,950 ngành đường sắt và việc họ đẩy nhiều lao động, 92 00:07:00,100 --> 00:07:03,000 đặc biệt là lao động Tàu, ra ngoài khung hình. 93 00:07:03,000 --> 00:07:06,500 Và cái sự vô hình ấy vang dội 94 00:07:06,500 --> 00:07:08,313 suốt lịch sử nhiếp ảnh. 95 00:07:09,720 --> 00:07:12,413 Làm sao ta thấy mình khi ta không được đại diện? 96 00:07:16,170 --> 00:07:20,140 Tôi nghĩ cũng là một sự trình diễn không nghỉ 97 00:07:20,140 --> 00:07:24,183 khi tôi luôn đi tìm xem tôi đứng chỗ nào trong bức hình? 98 00:07:28,830 --> 00:07:30,020 Đâu là cách tốt nhất 99 00:07:30,020 --> 00:07:35,020 để tìm tới chính mình thông qua nhiếp ảnh? 100 00:07:35,587 --> 00:07:39,087 (nhạc nhẹ tiếp tục)