(nhạc nhẹ) - Tôi lớn lên ở Memphis và tôi sống trong một vùng tên là White Haven phần lớn tuổi thơ. Tôi không được ra khỏi nhà, nên phần lớn thời gian, mọi thứ tôi biết về Memphis chỉ là khoảnh sân trước và sau nhà. Có một hôm Halloween, chúng tôi chơi một trò chơi siêu nhân, chắc là trò Người Dơi. Vì bọn tôi nghèo, bọn tôi cùng hóa trang như nhau, những cái túi rác đen, và gần như phải dùng đầu óc và trí tưởng tượng để tin rằng chỉ cần nói thôi thì cũng đã đủ rồi. Kì lạ là gia đình tôi "Con có Nếu con cần học tiếng Anh, không sao cả. Con không cần phải bám lấy quá khứ và tiếp tục nói tiếng Trung với chúng ta." Họ để tôi đi. Ngày ngày người ta hỏi: "Cháu từ đâu đến? Cháu thực sự đến từ đâu cơ? Tên Tàu của cháu là gì? Tên Hàn của cháu là gì?" Tôi đâu là người Hàn. "Cháu từ đâu đến?" Người ta suốt ngày hỏi tôi hồi tôi còn bé. Vài người đùa rằng chúng tôi chọn Memphis vì Elvis, hoặc vì tương đồng khí hậu. Gia đình tôi định cư ở Memphis là vì chiến tranh, vì quân đội, vì bạo hành tại quê hương. Gia đình tôi đến vào những năm 90, thời điểm Memphis bắt đầu tiếp nhận người tị nạn từ Việt Nam. - Cháu chào ông - Nghe tiếng bà tôi chả hiểu sao mà thét giữa đêm chỉ bởi tiếng pháo hoa nổ, hay tin đánh bom tại thành phố Oklahoma là một hình ảnh rất quen thuộc với cả gia đình. Thật nực cười cách chiến tranh thật sự không chỉ được ghi lên mảnh đất và biên giới của chúng ta, mà còn lên cả chúng ta và con trẻ, những người đến sau bố mẹ ta. Chúng ta nói thế nào về nó? Cùng lúc đó, chúng ta sống thế nào với nó? (nhạc nhẹ tiếp tục) Tôi luôn quay về Memphis.