Đây là một cây cà chua, còn đây là một con rệp đang giết dần cây cà chua bằng cách hút dịch cây qua lá. Cây cà chua này đang cố gắng chiến đấu bằng cả phương pháp vật lý và hoá học để đuổi những côn trùng tấn công nó đi. Nhưng đó không phải tất cả Cây cà chua đang phát ra những hợp chất để cảnh báo tới các cây cà chua gần đó để chúng có thể tự phát tiết chất chống côn trùng. Thực vật thường xuyên bị tấn công. Chúng phải đối mặt với rủi ro từ nấm vi mô và vi khuẩn động vật ăn cỏ cỡ nhỏ, như rệp, sâu bướm, và châu chấu, cho đến động vật ăn cỏ cỡ lớn, như rùa gấu trúc và voi. Tất cả đều muốn tấn công cây để giành lấy nguồn dưỡng chất dồi dào và nước trong lá, thân, quả và hạt. Nhưng thực vật cũng sẵn sàng với hàng loạt phương pháp phòng vệ trong lẫn ngoài để giúp chúng trở nên những bữa ăn kém hấp dẫn hơn thậm chí là chí tử. Phương pháp phòng vệ của thực vật bắt đầu từ bề mặt. Vỏ cây bao bọc thân chứa nhiều lignin, là một mạng lưới chất cứng rất khó nhai và không cho phép mầm bệnh xuyên qua. Lá được bảo vệ bởi lớp vỏ sáp miễn nhiễm với côn trùng và vi sinh vật Một số loài thực vật còn lợi hại hơn nữa với các bộ phận gây sát thương để cảnh báo những sinh vật có khả năng tấn công. Gai, kim và móc làm chùn bước những loài ăn thực vật lớn. Để xử lý các loài có hại nhỏ, một số cây có những bộ phận nhọn và mảnh như tóc gọi là lông. Cây đậu thận có móc nhỏ để đâm vào chân rận và các loài côn trùng khác. Ở một số loài, lông còn có thể phóng ra những chất gây ngứa. Những kim đâm phát ra một hợp chất gồm histamine và các chất độc khác gây đau và bỏng khi chạm vào. Một số loài khác, động vật ăn thực vật bị đau sau khi cắn vào cây. Rau chân vịt, quả kiwi, dứa, hoa vân anh và cây đại hoàng đều có sinh ra tinh thể nhọn như kim gọi là raphide. Những tinh thể này có thể gây tổn thương nhỏ trong miệng của động vật, tạo ra đường vào cho các chất độc. Cây mắc cỡ có một chiến lược để phòng sinh vật ăn thực vật khỏi cắn. Bộ phận nhận tín hiệu vật lý chuyên biệt cảm nhận tiếp xúc và phóng tín hiệu điện từ phiến lá tới cuống lá làm cho những tế bào cuống lá phóng ra những phân tử tích điện. Tích tụ điện làm mất nước khỏi tế bào và làm chúng héo đi, đóng lá lại. Hoạt động gấp lá đuổi côn trùng đi và lá héo trông không hấp dẫn đối với động vật lớn hơn. Nếu những phương pháp tự vệ bên ngoài không hiệu quả, thì hệ thống miễn dịch của cây sẽ được vận hành. Thực vật không có hệ miễn dịch riêng biệt như động vật. Thay vào đó, mỗi tế bào đều có khả năng cảm nhận và tự vệ khỏi kẻ xâm phạm. Bộ phận tiếp nhận chuyên biệt có thể nhận ra phân tử cho biết sự có mặt của vi sinh vật nguy hiểm hoặc côn trùng Khi phản ứng lại, hệ miễn dịch khởi động cơ chế tự vệ. Để tránh mầm bệnh lan truyền vào trong cây, lớp sáp bên ngoài dày lên và màng tế bào trở nên chắc chắn hơn. Các tế bào tự vệ đóng các khí khổng trên lá. Nếu vi sinh vật tấn công một phần của cây, thì những tế bào đó có thể tự huỷ để miễn nhiễm. Những hợp chất độc với vi sinh vật và côn trùng được tạo ra và hầu như là chuyên biệt cho mỗi nguy cơ. Nhiều phân tử có nguồn gốc từ thực vật được con người dùng như chất gây nghiện, thuốc và gia vị tiến hoá như một phần của hệ miễn dịch thực vật vì chúng kháng vi sinh, hoặc chất diệt côn trùng. Một phần bị tấn công có thể báo hiệu các vùng khác bằng hormon hợp chất trong không khí hoặc cả những tín hiệu điện. Khi phần khác của cây phát hiện ra những tín hiệu này chúng sẽ tăng tiết các hợp chất phòng vệ. Và với một số loài, như cà chua, hệ thống cảnh báo sớm này còn báo động cho "hàng xóm" Một số cây còn có thể gọi đồng minh để tạo ra sức phản kháng mạnh trước những kẻ tấn công. Cây bông bị tấn công bởi sâu bướm tiết ra hợp chất đặc biệt gồm 10 đến 12 hoá chất ra không khí. Hợp chất này thu hút ong ký sinh đẻ trứng trong sâu. Thực vật có thể không thoát ra được hoàn cảnh bị tấn công, hay đánh lại kẻ thù bằng răng và móng, nhưng với vũ khí lợi hại, hoá chất dồi dào, cảnh báo từ hàng xóm, và hợp tác khác loài, Loài cây không phải lúc nào cũng dễ chén.