Có nhiều ngày khi nghe tiếng chuông
báo thức dậy đi học,
tôi khiếp sợ phải rời giường.
Tôi có quá đủ những thứ mình cần.
Được ăn ở trong một ngôi nhà tuyệt vời
trong một thành phố xinh đẹp,
và tôi học ở một trường tốt,
nhưng tôi vẫn không muốn đi học.
Tìm mặt xấu của trường rất dễ dàng.
Như là căng thẳng và
học hành thiếu hứng thú
và vài mặt xấu trội hơn cả mặt tốt.
Tuy nhiên, từ góc nhìn của người khác,
quan điểm của họ sẽ khác hoàn toàn.
Tưởng tượng một cô bé 14 tuổi
sống ở một nước Châu Phi:
tên cô bé là Adisa,
và gia đình cô gồm sáu người
sống trong ngôi nhà một phòng.
Cô bé sẽ đổi bất cứ thứ gì
để có cơ hội được đi học
nhưng gia đình cô không thể chi trả nó.
Với cô bé, trường không phải là
con quái vật đáng sợ mà tôi thấy.
Cô bé sẽ thấy các mặt tốt.
Cô bé sẽ coi trường
là một nơi để kết bạn và
học hỏi về thế giới xung quanh.
Nghĩ về Adisa và những người khác với hoàn
cảnh tương tự khiến tôi cảm thấy tội lỗi.
Tôi ở đây, than phiền về đời
trong khi tôi có nhiều hơn là tôi cần.
Biết đâu cô bé chỉ ước
có một cuộc sống như tôi?
Tôi được bảo rằng nếu muốn thành công
trong đời phải thành công trong trường,
Tôi được bảo rằng nếu muốn vào một trường
đại học tốt tôi cần điểm tốt
và tham gia nhiều hoạt động
ngoại khóa nhất có thể.
Theo tôi thấy, đặt thật nhiều
áp lực lên bản thân
để kiếm điểm cao và
tham gia tất cả hoạt động
không phải cách trải nghiệm
trung học tốt nhất.
Với tôi, nó chỉ tăng thêm
áp lực và lo âu
khiến việc học càng khó khăn.
Tôi vật lộn với căng thẳng
và áp lực kiếm điểm cao luôn hiện hữu.
Tôi từng tự hỏi con số 4.0
có ý nghĩa gì với tôi,
và tôi ngần ngại không trả lời.
Nó có ý nghĩa gì?
Nó phải có nghĩa bởi tôi
đang đấu tranh để có được nó.
Tôi là người luôn cố hết sức,
và áp lực và lo âu
khiến tôi tự hỏi vì sao
Sao tôi đặt quá nhiều áp lực lên bản thân
sao tôi vật lộn khi tới trường?
Áp lực về khối lượng công việc
hay điểm cao? Có rất nhiều.
Thậm chí đối với tôi người không thấy
trường quá khó.
Tôi không phải vật lộn nhiều lắm,
nhưng điều đó không khiến mọi việc dễ đi,
thậm chí còn khiến chúng khó hơn.
Nhiều người không hiểu tại sao lại vậy.
Tôi từng có vài cuộc đối thoại,
vài người nói những câu đại loại như
"nếu bạn học giỏi ở trường vậy
sao bạn không thích nó?"
Câu hỏi này và những câu tương tự
làm tôi bối rối.
Sao mà học chăm chỉ để có điểm cao
có thể mang đi căng thẳng và không ưa?
Từ kinh nghiệm cá nhân của tôi:
nó chỉ thêm căng thẳng và không ưa.
Tôi bắt bản thân phải vượt qua
để tôi có nhiều cơ hội
và thành công hơn,
và tôi đang cố hiểu tại sao.
Khi tôi nghe tiếng chuông báo thức,
tôi sẵn sàng cho một ngày mới.
Tôi bước vào một ngày
với bảy giờ đồng hồ học hành.
Kinh khủng.
Bảy giờ đồng hồ đầy
chán chường, thất vọng, phán xét.
Tôi có rất nhiều lớp học
mà phải tiêu rất nhiều năng lượng
mới không ngủ gục.
Có nhiều người cảm thấy,
vì đây là bài tập nhóm,
họ không phải nhúng tay vào việc gì.
Những bài thuyết trình
khiến tôi lắc đầu lo lắng.
Những bạn học luôn cảm thấy cần
khiến người khác cảm thấy tệ về bản thân.
Cộng thêm căng thẳng,
và bạn đang nhìn vào
định nghĩa của sự khổ sở.
Tôi nhìn vào trường học
và thấy một bong bóng tiêu cực,
nhưng, từ góc nhìn của người khác,
ý kiến của họ sẽ trái người hoàn toàn.
Adisa sẽ đến trường và cực kì vui sướng.
Cô bé sẽ muốn trải nghiệm tất cả
các lớp học và môn học khác nhau.
Cô bé sẽ không chú trọng điểm lắm,
bới cô hứng thú với
việc học thực sự hơn nhiều.
Cô bé sẽ cố hết sức để thành công,
và chỉ xem căng thẳng là
một tác dụng phụ nhỏ của trường.
Tôi cố có được quan điểm này về trường học
đặc biệt bởi vì tôi cực kì
may mắn có được tất cả thứ tôi có.
Nhưng nó là sự đấu tranh không ngừng.
Tôi tự nhủ hãy nghĩ về trường từ
góc nhìn của Adisa, người sẽ
đổi bất cứ thứ gì để thay thế tôi.
Tôi tìm thấy mặt tốt bởi vì
đó là thứ cô bé sẽ làm.
Cô ấy sẽ giải quyết tình huống
cho dù cô bé không thích
tất cả mọi thứ về nó.
Và tôi tưởng nó dễ, nhưng không phải vậy.
Tôi thách bạn nghĩ về cuộc đời của bạn
từ góc nhìn của một người
sẽ đổi bất cứ thứ gì để thay thế bạn.
Tìm điều tích cực và khuyến khích
người khác làm điều tương tự.
Biết rằng đó chỉ là một phần cuộc đời,
và nó không phải thứ
tệ nhất bạn có thể làm.
Tôi biết nó rất khó; tin tôi đi,
tôi vật lộn với nó mỗi ngày.
Chỉ cần nhớ rằng:
không có thứ là hiển nhiên
và đừng nắm chặt thứ bạn không thích
bởi vì có người nào đó ngoài kia sẽ đổi
bất cứ thứ gì để được như bạn.
(vỗ tay)