Bạn có biết khi hỏi một cô bé về tương lai, cô bé đó nói muốn sở hữu siêu năng lực hoặc chỉ muốn cao lớn thêm. Nếu bạn hỏi tôi của ngày xưa rằng cuộc sống sẽ thế nào khi lên 16 tuổi? Tôi có lẽ sẽ trả lời là mình sẽ cao hơn bố có thật nhiều bạn, đi dạo một mình trong thành phố hoàn toàn độc lập và có một mái tóc dài thật dài. Trí tưởng tượng trong tôi luôn tràn đầy và tôi rất thích đọc sách. Chuyển đổi câu từ thành những hình ảnh và âm thanh dù mọi thứ vẫn luôn tĩnh lặng, là cách mà một đứa trẻ, một con người, một dân muggle trở nên đặc biệt. Tất cả câu chuyện này khiến tôi tin rằng các vật chất trong thế giới không phải là thứ duy nhất và phép thuật có tồn tại. Ở một độ tuổi nọ, mắt tôi bắt đầu tối, Tầm nhìn tối dần ở những khu vực ngoại vi, tới khi mọi thứ tối đen và tôi hơi chóng mặt, nhưng với trí tưởng tượng tôi vẫn nghĩ phép thuật sẽ đến với mình hay tôi sẽ có mật tin từ vũ trụ. Tôi luôn muốn trở nên thật đặc biệt nhưng khi lớn lên tôi phải đối diện với sự thật là thế giới ma thuật ngày càng xa vời. Tôi chui vào tủ quần áo trong nhà và nghĩ nếu mình thực sự quên khung cửa đằng sau, nó sẽ tan dần và tôi có thể tới xứ Narnia. Nhưng tôi không tìm thấy tủ ma thuật khi lên 8 tuổi, cũng không nhận được thư từ Hogwarts khi lên 11, và thần satyr cũng không bảo rằng tôi là một bán thần khi lên 12. Thế nên, [Cười] niềm hy vọng cuối cùng của tôi là Gandalf sẽ đưa tôi đi phiêu lưu ở tuổi 50. [Cười] Tuy nhiên, cùng lúc đó, ở tuổi 13, tôi bỗng trở thành một người đặc biệt, dù không phải theo cách mà tôi mong muốn. Thực tế, vũ trụ không cho tôi nắm giữ những thông tin mật mà lại đẩy tôi vào hố đen. Ngày 23 tháng 9 năm 2015 lúc 7:35 sáng, tôi đến trường, muộn như mọi khi bởi xe buýt phải mất rất lâu mới đến nhà tôi, như mọi khi. Tôi bước vào lớp và ngã. Ngay giữa lớp, ngay trước mặt mọi người, tôi không nhìn thấy chiếc balo ở trên sàn. Vào chỗ ngồi, tôi nhận ra mình không nhìn được những chữ trên bảng. Tôi không thể đọc. Vì vậy, tôi gọi mẹ và đến cuối ngày thì tới bệnh viện, suy nghĩ về độ ngầu khi có một cặp kính đẹp. Nhưng tôi không nhận được cặp kính nào, thậm chí, không rời bệnh viện vào hôm đó. Tôi được chuẩn đoán mắc chứng não úng thủy, một từ không mấy sáng tạo để diễn tả việc não bạn chứa quá nhiều nước. Và tôi sẽ tiết lộ một chi tiết, ở trường hợp của tôi, vì một khối u thần kinh đệm hình thành ở đường dẫn giữa vùng não thất thứ nhất và thứ ba, trên đầu tôi. Việc này ngăn các chất lỏng lưu thông trong não, nước vào được nhưng không thể ra, khiến áp suất nội sọ là cực kỳ cao và gây tổn thương dây thần kinh thị giác. Nhưng bác sĩ lại không nhận ra điều này. Tôi trải qua một ca phẫu thuật, một ca, thêm một ca và một ca nữa. Tôi rơi vào vòng xoáy, một chu kỳ mà mỗi lần tôi cùng bố mẹ sắp gượng dậy cuộc sống sẽ giáng xuống và chúng tôi sẽ gục ngã hết lần này tới lần khác. Thế giới của tôi chao đảo và chúng tôi đều mê man trước tình cảnh này. Suy nghĩ thần tiên của tôi đột ngột bị thay thế bởi "thánh thần ơi" và họ cũng vô hình như niềm tin của tôi với Gandalf vậy. Vấn đề nằm ở chỗ bác sĩ cho rằng ông ấy hiểu rõ tình trạng của tôi. Tuy nhiên, bởi vấn đề của tôi là do một nguyên nhân hoàn toàn khác, quá nhiều chất lỏng bị dẫn lưu nên họ biến bệnh tình của tôi từ tăng áp lực nội sọ thành huyết áp thấp. Trong vòng 8 tháng, tôi trải qua bốn ca phẫu thuật với phác đồ này và ba trong số đó là để cố gắng sửa chữa mớ lộn xộn mà bác sĩ gây ra. Nhưng những tổn thương cũng đã là thương tổn. Cuối cùng, tôi cũng quay lại trường, nhưng không còn như xưa. Cuộc sống vẫn tiếp tục với mọi người còn tôi lại bỏ lỡ vô số sự kiện quan trọng và khủng hoảng tuổi teen, thú thật, tôi lại không bỏ lỡ. [Cười] Tôi đơn giản là dành một năm để ngủ. Bởi từ lúc văn học bị tước khỏi đời mình, đây là cách duy nhất để chìm đắm vào hiện thực khác khi tôi cần nó nhất. Nhưng này, tôi ở đây, hôm nay. Có một câu nói như thế này: "Tôi rơi vào một cái hố, bước ra như một người khổng lồ". Đó là điều mà tôi thực sự cảm thấy, bởi mỗi khi bạn gặp khó khăn, luôn có một tác động, kể cả khi gần như không thể cảm nhận được, nó cũng sẽ đưa bạn trở lại, và lần này bạn sẽ trở nên sáng suốt hơn. Giờ, tôi có thể tập trung và chú tâm vào mội việc hơn bao giờ hết. Và ăn uống, đó là một trải nghiệm hoàn toàn khác. Mỗi lần thưởng thức món "bolinho de chuva" bánh hạt mưa, tôi lập tức dịch chuyển tới một nơi đẹp và an toàn nơi có những đám mây đường và vỏ quế. [Cười] Cũng như, khi nghe thấy hoặc chơi nhạc, đó là một cách để thoát khỏi những khó khăn gặp phải trong cuộc sống. Và giờ tôi có thể nhớ gần hết lời bài hát của Bob Dylan, cũng khá là dị nhỉ. [Cười] Trí tưởng tượng của tôi còn mạnh mẽ hơn trước vì giờ đây, tôi dùng nó như một trong số giác quan quan trọng nhất. Đó là thứ duy nhất cho phép tôi dựng nên một thế giới hoàn toàn mới dựa trên những gì đã từng nhìn thấy và nhận thấy bằng các giác quan khác. Tôi phải dùng trí tưởng tượng như một công cụ sáng tạo và logic để tồn tại ở hiện thực đã quá phụ thuộc vào các kích thích thị giác. Và tôi làm được bởi nhìn và thấy là hai việc khác nhau, giống như nghe và nghe thấy vậy. Nghe và thấy không còn là khả năng chuẩn xác của giác quan nữa, mà đó là sự nhạy cảm để hiểu mọi thứ và có sự đồng cảm với mọi người. Vì vậy, tôi nghĩ rằng mình có thể thấy rõ hơn bao giờ hết. Ví dụ, tôi có thể thấy các bạn đang chú ý dõi theo tôi. [Cười] Trong thần thoại Hy Lạp, nhà tiên tri nổi tiếng nhất, Tiresia, là người mù, bởi ông không bị lừa bởi những cái bẫy ngoại hình và thế giới hữu hình, đúng không? Tôi chắc chắn không phải cô gái 16 tuổi như tôi từng nghĩ, cũng không có cuộc sống mà tôi từng ao ước, nhưng nếu bạn hỏi tôi có muốn quay ngược thời gian và ngăn mọi thứ xảy ra, tôi đã học được rất nhiều và không muốn đánh mất con người hiện tại, nên câu trả lời là không. Xin cảm ơn.