Tôi có 422 người bạn tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy cô độc Tôi trò chuyện với họ mỗi ngày, nhưng không có ai trong số họ thực sự biết đến tôi LOOK UP Vấn đề của tôi nằm lơ lửng ở giữa nhìn thẳng vào mắt họ, hay vào những cái tên trên màn hình Tôi dừng lại, mở mắt ra Tôi nhìn xung quanh và nhận ra cái thứ mạng xã hội mà ta thường nhắc tới lại chẳng xã hội chút nào. Khi chúng ta mở máy tính và đó chính là cánh cửa mà ta đóng lại Tất cả những công nghệ ta có chỉ là một ảo ảnh Cộng đồng, tình bạn, cảm giác của sự quyết định nhưng khi chúng ta rời khỏi cái thiết bị của sự ảo tưởng ấy bạn tỉnh dậy và thấy một thế giới của sự mơ hồ Một thế giới nơi chúng ta là nô lệ của thứ công nghệ ta từng làm chủ nơi mà thông tin bị bán rẻ, bởi những tên khốn giàu có mà tham lam Một thế giới của sở thích cá nhân, hình ảnh cá nhân sự đề cao hóa bản thân nơi mà ta chia sẻ mọi thứ, duy chỉ có cảm xúc là để lại Ta vô cùng vui sướng với những trải nghiệm mà ta chia sẻ nhưng có còn ý nghĩa gì, nếu chẳng còn ai xung quanh? Sát cánh bên bạn bè, rồi bạn bè cũng sẽ ở bên bạn. Nhưng sẽ chẳng có ai cả, chỉ còn việc nhắn tin nhóm Chúng ta chỉnh sửa và phóng đại, thèm khát sự nịnh nọt Chúng ta vờ như không thấy một xã hội đang đóng băng Chúng ta quan tâm tới từng câu chữ để làm cho cuộc đời như lấp lánh Chúng ta thậm chí không biết rằng ai đó đang lắng nghe Tôi muốn nhấn mạnh : Cô đơn không phải là vấn đế khi bạn đọc sách, vẽ tranh, hay tập thể dục bạn đang sống, cởi mở và hòa đồng chứ không phải bảo thủ và ẩn dật Bạn đang tỉnh táo và tập trung và sử dụng thời gian vào những việc có ích Vì vậy, khi ra đường, cảm thấy lạc lõng đặt tay ra sau gáy, bỏ chiếc điện thoại ra. Bạn không cần phải nhìn chằm chằm vào thực đơn, hay lướt danh bạ hãy nói chuyện với người xung quanh. Học cách cùng chung sống. Tôi không thể chịu đựng được sự yên lặng của một chuyến tàu đông đúc khi mà chẳng ai lên tiếng vì sợ trở thành trò cười Chúng ta trở nên xa cách, kín tiếng ta không còn hài lòng với việc gắn bó với nhau và nhìn thẳng vào mắt nhau. Xung quanh ta là những đứa trẻ mà vừa mới ra đời chúng đã nhìn ta sống như robot mà tưởng là chuyện thường tình. Bạn chẳng phải là ông bố tuyệt nhất thế giới nếu bạn không thể dỗ con mình mà không có iPad. Khi tôi là một đứa trẻ tôi không bao giờ ở nhà Đi lang thang với đám bạn bằng xe đạp? Tuổi trẻ với đôi giò đầy hoa gấm và đầu gối sứt sẹo hay tự xây những ngôi nhà trên cây cao Bây giờ thì công viên tĩnh lặng tới rùng mình Chẳng đứa trẻ nào ra đường, và xích đu thì đứng lặng Chẳng còn những trò chơi trẻ thơ Chúng ta là một thế hệ ngu ngốc Điện thoại thông minh và con người ngờ nghệch Giờ thì ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, khóa màn hình lại. Hòa mình vào thế giới xung quanh, tận dụng lấy ngày hôm nay. Chỉ một sự liên hệ thôi, đó là tất cả những gì bạn cần để thấy được sự khác biệt khi bạn thực sự ở đó. Ở cái giây phút mà cô ấy nhìn bạn giấy phút mà tình yêu đến khiến bạn nhớ mãi Cái khoảnh khắc khi của cái nắm tay đầu tiên, hay của nụ hôn đầu tiên khoảnh khắc mà bạn phản đối, nhưng vẫn yêu cô ấy vô cùng Đó là lúc mà bạn không cần nhắc đi nhắc lại cả trăm nghìn lần vì bạn chỉ muốn chia sẻ với một người mà thôi Đó là lúc mà bạn bán máy tính đi để mua nhẫn cho cô gái trong mộng của bạn, mà bây giờ đã biến thành sự thật Đó là lúc mà bạn muốn gây dựng một gia đình, khoảnh khắc bạn lần đầu ôm đứa con gái bé bỏng và lại chìm trong yêu thương. Đó là lúc mà con bé làm bạn mất ngủ cả đêm, khi mà bạn chỉ mong có vài phút nghỉ ngơi và cả giây phút bạn lau nước mắt khi con bạn bắt đầu tự lập. Đó là lúc mà con gái bạn quay về với đứa cháu trai, lúc mà thằng bé gọi ông ngoại, làm cho bạn thấy mình đã già thật rồi Đó là lúc bạn cảm nhận được những thứ đã xảy ra khi bạn thực sự quan tâm tới cuộc sống và mừng rằng mình đã không lãng phí nó vào việc nhìn vào mấy cái phát minh. Khoảnh khắc bạn nắm lấy tay vợ mình ngồi xuống bên cạnh giường của cô ấy nói với cô ấy lời yêu thương, đặt lên trán cô ấy một nụ hôn. Rồi cô ấy thì thầm với bạn những lời cuối cùng trước khi trái tim ngừng đập rằng thật may mắn cô ấy đã từng bị chặn lại, bởi chàng trai lạc đường năm nào Nhưng tất cả những khoảnh khắc ấy sẽ chưa bảo giờ xảy ra Bạn chưa bao giờ có nó. Khi bạn quá bận rộn vì phải cúi xuống bạn không thấy những cơ hội bạn mà đã bỏ lỡ Vậy nên hãy ngẩng đầu lên, tắt màn hình điện thoại đi. Sự sống là có hạn, chỉ là một chuỗi các ngày Đừng lãng phí cuộc đời, mắc kẹt trong vây lưới khi mà cái kết cận kề, chẳng gì tệ hơn sự nuối tiếc. Tôi cũng thấy có lỗi khi lệ thuộc vào thứ máy móc ấy Thế giới của công nghệ số mà ta nghe thấy, chứ không nhìn thấy nó. nơi mà ta phải gõ các phím để nói chuyện, và đọc để lắng nghe nơi mà ta bỏ ra hàng tiếng đồng hồ với nhau mà chẳng nhìn nhau lấy một lần. Đừng sống như vậy nữa, sống để hùa theo số đông Trao cho mọi người sự thương yêu Chứ không phải là nút "thích" Dừng sự ham muốn được biết tới và hiểu rõ. Bước ra thế giới và để những xao nhãng sau lưng Nhìn lên và tắt màn hình điện thoại đi. Đừng xem video này nữa mà hãy sống lấy một cuộc đời thật sự!