Tôi cá là bạn cũng đang lo lắng
(Cười)
Tôi đã từng lo lắng
Đó là lý do tại sao tôi bắt đầu
buổi nói chuyện này.
Tôi đã từng lo lắng về âm đạo.
Tôi lo về việc chúng ta nghĩ gì về âm đạo
và còn lo lắng nhiều hơn
nếu ta không nghĩ về nó
Tôi đã từng lo lắng về âm đạo của tôi.
Cần có một bối cảnh, một nền văn hóa,
một cộng đồng với những âm đạo khác nhau.
Có quá nhiều mặt tối
và bí mật xung quanh chúng.
Giống như Tam giác Quỷ Bermuda,
chưa ai từng báo cáo về nó.
(Cười)
Trước hết, thật không dễ để xác định
đâu là âm đạo của bạn.
Phụ nữ trải qua hàng ngày, tuần, tháng
mà không nhìn nó.
Tôi từng phỏng vấn
một nữ doanh nhân quyền lực;
Cô ấy nói rằng cô ấy không có thời gian.
"Nhìn vào âm hộ của bạn" cô ấy nói,
"sẽ tốn cả ngày",
(Cười)
"Bạn phải nằm ngửa trước gương,
gương dài thì càng tốt.
Phải chọn tư thế tốt
với ánh sáng hoàn hảo,
sao cho bóng của nó lộ rõ theo
góc nằm của bạn.
Bạn phải ngước đầu lên,
cong lưng , thật mệt mỏi. "
Cô ấy bận rộn lắm; không có thời gian đâu.
Do đó tôi đã quyết định nói với phụ nữ
về âm đạo của họ.
Ban đầu, đó là cuộc phỏng vấn
thông thường về âm đạo,
và rồi chuyển thành
những đoạn độc thoại về âm đạo.
Tôi từng nói chuyện với hơn 200 phụ nữ,
Tôi gặp những người lớn tuổi, người trẻ,
phụ nữ đã kết hôn, người đồng tính,
phụ nữ độc thân.
Tôi nói chuyện với nhân viên công sở,
giáo sư đại học, diễn viên, gái mại dâm.
Tôi gặp phụ nữ Mỹ gốc Phi,
phụ nữ Mỹ gốc Á,
phụ nữ Mỹ bản xứ,
phụ nữ da trắng, phụ nữ Do Thái.
Vâng, ban đầu phụ nữ thường hơi e thẹn,
có chút ngại ngùng khi nói.
Một khi họ đã nói,
bạn không thể nào dừng họ lại được.
Phụ nữ thích nói về âm đạo của họ,
sự thật là vậy.
Chỉ là không ai hỏi họ thôi.
(Cười)
Hãy bắt đầu với từ
"âm đạo" -- âm đạo, âm đạo.
Nghe như là một sự truyền nhiễm.
Có thể là một dụng cụ y khoa.
"Nhanh nào y tá, mang âm đạo lại đây!"
(Cười)
Âm đạo, âm đạo, âm đạo.
Dù bạn nói ra từ đó bao nhiêu lần đi nữa,
nghe nó không hề giống từ
mà bạn muốn nói đâu.
Đó thực sự là một từ rất buồn cười,
chẳng quyến rũ gì cả.
Nếu bạn dùng nó khi quan hệ,
hãy dùng nó đúng cách,
"anh yêu, hãy đâm mạnh vào âm đạo đi anh,"
và bạn làm hỏng chuyện ngay.
(Cười)
Tôi lo lắng về cách chúng ta gọi và không
gọi nó.
Ở Great Neck, New York,
họ gọi nó là Mèo con.
Một người phụ nữ nói mẹ của cô từng dặn,
"Đừng mặc đồ lót khi ngủ, con yêu.
Con cần để Mèo con
được thông thoáng."
(Cười)
Ở Westchester, họ gọi nó là Gấu con,
ở New Jersey, thì là Twat.
Nào là Hộp phấn, Mông,
Pooky, Poochi, Poopi,
Poopelu, Pooninana,
Padepachetchki, Pal, và Piche.
(Cười)
Rồi đến Toadie, Dee Dee, Nishi,
Dignity, Coochi Snorcher,
Cooter, Labbe, Gladys Seagelman, VA,
Wee wee, Horsespot, Nappy Dugout,
Mongo, Ghoulie, Powderbox,
Mimi ở Miami,
Knish ở Philadelphia ...
(Cười)
và Schmende ở Bronx.
(Cười)
Tôi lo lắng về âm đạo.
Đây là cách "Màn độc thoại về âm đạo"
bắt đầu.
Nhưng nó không thực sự bắt đầu ở đó.
Mà là với cuộc nói chuyện với một phụ nữ.
Chúng tôi đã nói chuyện về
thời kỳ mãn kinh,
và rồi chúng tôi nói về âm đạo
của cô ấy,
điều bạn làm nếu nói về
thời kì mãn kinh.
Cô ấy nói rằng điều làm cô ấy cảm thấy
bất ngờ về âm đạo của mình --
là nó khô dần đi và chết --
và tôi rất bất ngờ.
Một lần tôi nói chuyện với bạn.
"Cậu nghĩ gì về âm đạo của mình?"
Và cô ấy đã nói điều còn lạ hơn,
và người kế tiếp nói điều lạ hơn nữa,
và trước khi tôi nhận ra,
mỗi người đều nói
tôi phải nói chuyện với vài người về
âm đạo
bởi họ có những câu chuyện lạ,
và tôi bị kéo vào con đường về âm đạo.
(Cười)
Và tôi thực sự không thể thoát ra được.
Tôi nghĩ nếu bạn nói với tôi
lúc tôi còn trẻ
rằng tôi sẽ lớn lên,
và làm việc trong tiệm giày,
và người ta sẽ hét lên,
"Cô ấy ở đây, Quý Cô Âm Đạo!"
Tôi không biết rằng
đó sẽ là hoài bão đời tôi.
(Cười)
Nhưng tôi muốn nói một chút về hạnh phúc,
và mối quan hệ của nó với
hành trình âm đạo này,
vì nó đã là
một chuyến đi đặc biệt
bắt đầu từ 8 năm trước.
Tôi nghĩ trước khi làm
"Màn độc thoại về âm đạo,"
tôi không thực sự tin vào hạnh phúc.
Thật lòng, tôi nghĩ chỉ có kẻ ngốc
mới hạnh phúc.
Tôi nhớ 14 năm trước đây khi tôi bắt đầu
theo Phật giáo,
và tôi được bảo rằng kết thúc của việc này
là hạnh phúc.
Tôi nói, "Làm sao bạn có thể hạnh phúc,
sống chịu đựng
trong thế giới khổ đau này?"
Tôi đã nhầm hạnh phúc với nhiều thứ khác,
như sự tê liệt hay sự suy đồi hay
sự ích kỷ.
Và điều xảy đến sau
"Màn độc thoại âm đạo"
và cuộc hành trình này là,
tôi nghĩ tôi đã bắt đầu hiểu
một chút về hạnh phúc.
Tôi muốn nói về ba phẩm chất.
Một là nhìn những điều ở
ngay trước mặt bạn
và nói về nó, nói thật rõ.
Tôi nghĩ cái mà tôi đã học được
từ cuộc nói chuyện về âm đạo
đó là nó là thứ rõ ràng nhất --
ở ngay trung tâm cơ thể tôi
và trung tâm thế giới --
nhưng là điều
không một ai nói đến.
Thứ hai, điều mà cuộc nói chuyện
về âm đạo đã làm được
là mở cánh cửa để tôi thấy rằng
có một cách phụng sự thế giới
trở nên tươi đẹp hơn.
Và đó là nơi bắt nguồn hạnh phúc thực sự.
Và nguyên tắc thứ ba của hạnh phúc,
điều mà tôi vừa nhận ra gần đây:
Tám năm trước, xung lượng, năng lượng
và "sóng V" này đã bắt đầu --
và thực sự thì tôi chỉ có thể mô tả nó
như một "sóng V" vì
tôi thực sự không hiểu hết về nó;
Tôi cảm thấy sẵn sàng phục vụ.
Nhưng làn sóng này bắt đầu,
và nếu tôi đặt câu hỏi về nó,
hoặc cố dừng sóng lại
hay nhìn lại về phía nó,
tôi thường bị trật khớp
hoặc có khả năng bị gãy cổ.
Nhưng nếu tôi thuận theo sóng,
tin vào sóng
và di chuyển cùng nó,
tôi đến nơi tiếp theo, và nó diễn ra
một cách logic, có hệ thống và đáng tin.
Và tôi bắt đầu cuộc nói chuyện này,
bằng những câu chuyện và bài tường thuật,
và tôi đã nói chuyện với một người phụ nữ
và rồi dẫn tới một người khác
và tiếp đến một người nữa.
Và tôi viết lại câu chuyện đó,
đưa ra trước mặt những người khác.
Và mỗi lần tôi bắt đầu chương trình,
phụ nữ sẽ xếp hàng
khi chương trình kết thúc,
vì họ muốn kể tôi nghe chuyện của họ.
Đầu tiên tôi nghĩ, "Mình sẽ
nghe về những khoảnh khắc tuyệt vời,
đời sống chăn gối, cách phụ nữ yêu thương
âm đạo của mình."
Nhưng thực tế,
đó không phải là điều mà họ muốn nói.
Họ muốn nói về việc bị hãm hiếp thế nào,
và họ bị bạo hành, bị đánh đập ra sao,
bị hãm hiếp ở bãi xe,
và bị chú của mình cưỡng bức như thế nào.
Và tôi muốn ngừng "Màn độc thoại âm đạo,"
vì nó khiến tôi nản lòng.
Tôi thấy mình như một nhiếp ảnh gia
chuyên chụp ảnh các sự kiện khủng khiếp,
nhưng không giúp gì cho họ.
Và vì vậy năm 1997, tôi đã nói,
"Chúng ta hãy kết nối phụ nữ với nhau.
Chúng ta có thể làm gì với thông tin
rằng tất cả họ đều đang bị bạo hành?"
Và hoá ra, sau khi suy nghĩ
và khảo sát,
tôi phát hiện - và Liên hợp quốc
gần đây nói rằng -
trong ba phụ nữ trên hành tinh này
thì có một người
bị đánh hoặc bị hãm hiếp.
Đó giới tính quan trọng;
Phụ nữ là nguồn tài nguyên cần thiết
trên hành tinh.
Vì vậy năm 1997, tôi đã tập hợp những
người phụ nữ phi thường này lại và nói,
"Làm thế nào để dùng khả năng của mình
chấm dứt bạo hành phụ nữ?"
Và chúng tôi tổ chức một sự kiện
ở New York, tại nhà hát,
các diễn viên tuyệt vời
đã đến -- từ Susan Sarandon,
đến Glenn Close, Whoopi Goldberg --
và chúng tôi trình diễn một lần một tối,
và điều này tạo ra làn sóng, năng lượng.
Trong vòng 5 năm,
điều đặc biệt đã xảy ra.
Một phụ nữ nói
"Tôi muốn mang làn sóng,
nguồn năng lượng đến các trường đại học,"
và vì vậy cô đã làm và cô ấy nói,
"Hãy sử dụng buổi biểu diễn và
thực hiện mỗi năm một lần,
nơi chúng tôi có thể quyên góp
để ngăn bạo hành phụ nữ
ở địa phương
và trên toàn thế giới.
Và trong một năm, chương trình
đã đến 50 trường, và còn tiếp tục.
Sáu năm cuối cùng,
nó lan truyền và lan truyền
khắp toàn cầu.
Hai đều tôi học được là:
một là, nạn bạo hành phụ nữ
đang gây sốc; nó có quy mô toàn cầu
nó rất rõ nét
và có sức tàn phá,
và nó tồn tại như vậy trong từng
ngóc ngách nhỏ,
của mọi xã hội nhỏ
mà chúng ta thậm chí không nhận ra,
vì nó dần bình thường.
Hành trình này đưa tôi tới Afghanistan,
nơi tôi đã có
vinh dự và đặc ân
để tới từng khu vực của Afghanistan
dưới thời Taliban.
Tôi đã trùm khăn và đi cùng
với một nhóm đặc biệt,
gọi là Hiệp hội Cách mạng
của phụ nữ Afghanistan.
Và tôi đã thấy tận mắt
cách thức phụ nữ đã bị tước bỏ
các quyền có thể
tước khỏi phụ nữ -
từ giáo dục, đến tuyển dụng,
đến sự cho phép
để ăn 1 que kem.
Bạn không biết rằng,
sẽ là phi pháp nếu ăn kem
dưới thời Taliban.
Tôi thực sự nhìn thấy và gặp
những phụ nữ bị đánh đập
vì bị bắt gặp ăn kem vani.
Tôi được đưa đến nơi bí mật để kem ăn
trong một thị trấn nhỏ,
nơi chúng tôi đến một căn phòng phía sau,
và phụ nữ đang ngồi
và một bức màn được kéo quanh chúng tôi,
và họ được phục vụ kem vani.
Những người phụ nữ
nâng khăn của họ và ăn kem.
Và tôi không nghĩ rằng tôi hiểu rõ
sự thỏa mãn cho đến lúc đó,
và cách phụ nữ tìm thấy con đường
để duy trì sự thỏa mãn đó.
Cuộc hành trình này đã đưa tôi
đến Islamabad,
nơi tôi chứng kiến khuôn mặt hổ thẹn
của những người phụ nữ.
Tuần trước đó tôi tới Juarez, Mexico,
đúng bãi đỗ xe nơi xương
phụ nữ bị trôi dạt
và bị vứt bỏ cạnh những chai Coca-Cola.
Nó đã đưa tôi đến các trường đại học
khắp cả nước,
nơi các cô gái bị hãm hiếp và đánh thuốc.
Tôi thấy bạo lực khủng khiếp.
Nhưng tôi cũng nhận ra,
trong quá trình nhìn thấy bạo lực,
rằng đối mặt
và nhìn thấy những gì xảy ra
là liều thuốc cho chứng trầm cảm,
và liều thuốc cho cảm giác
bản thân không có giá trị.
Vì trước "Màn độc thoại âm đạo,"
tôi sẽ nói rằng 80%
nhận thức của tôi đã đóng
với những gì thực sự xảy ra,
điều đó làm giảm năng lượng sống của tôi.
Chuyện xảy ra còn là
trong các chuyến đi này --
và đó là một điều phi thường --
là mỗi nơi tôi đặt chân tới trên thế giới,
Tôi gặp một loài mới.
Và tôi thích nghe về những loài
dưới đáy biển
Và tôi nghĩ ở bên những người
tuyệt vời này
tại đây
ở dưới, ở trên và ở giữa,
và âm đạo vừa khít
với mọi thể loại.
(Cười)
Nhưng một điều tôi thấy
ở các loài này ---
và đó là loài mới,
một dạng thức mới
và nó chưa được đăng báo
hay truyền thông
vì tôi không nghĩ tin tốt
không phải tin tức
và tôi không nghĩ những người
thay đổi trái đất
sẽ tạo tỉ suất xem TV cao.
Nhưng mỗi quốc gia tôi đến --
và trong 6 năm qua,
tôi đã tới 45 nước,
và nhiều ngôi làng nhỏ
và thành phố và thị trấn --
Tôi đã thấy điều mà tôi gọi là
"Chiến binh âm đạo."
Một "Chiến binh âm đạo" là phụ nữ,
hay đàn ông thân thiện với âm đạo,
người chứng kiến
hoặc từng chịu đựng bạo lực,
và không có khẩu AK-47
hay vũ khí hủy diệt hạng nặng
hay một con dao lớn,
họ giữ bạo lực trong cơ thể mình;
họ kiềm chế; trải nghiệm;
và đi ra ngoài
và dành cuộc đời mình đảm bảo
nó sẽ không xảy ra với người khác.
Tôi đã gặp những phụ nữ
khắp nơi trên thế giới,
và tôi muốn kể chuyện,
vì tôi tin những câu chuyện là cách
chúng ta truyền tải thông điệp,
rồi tới cơ thể của chúng ta.
Và tôi nghĩ một trong
những điều thú vị ở TED
là tôi sống với cơ thể mình,
và không phải với tâm trí quá nhiều nữa.
Và đây là một nơi rất năng nổ.
Và thật thú vị khi được sống với tâm trí
trong hai ngày trước;
Tôi đã mất phương hướng --
(Cười)
Vì tôi nghĩ thế giới, thế giới âm đạo,
tồn tại trong cơ thể rất nhiều.
Đó là thế giới thể xác, và có loài
sống trong cơ thể.
Tôi nghĩ việc liên kết thân thể
và đầu có ý nghĩa rất lớn,
và sự phân tách đó tạo nên
sự chia cắt mục đích ban đầu.
Mối liên kết giữa thân thể và đầu
thường mang mọi thứ lại gần nhau.
Tôi muốn nói về ba
người tôi từng gặp,
các chiến binh âm đạo,
những người thay đổi cách hiểu của tôi
về toàn bộ nguyên tắc và loài,
và có một người phụ nữ
tên Marsha Lopez.
Marsha Lopez là một phụ nữ
tôi gặp ở Guatemala.
Cô ấy 14 tuổi,
và đã kết hôn
và chồng cô ấy đánh đập cô hàng ngày.
Cô ấy không thể thoát,
vì đã bị nghiện với mối quan hệ này,
và cô ấy không có tiền.
Em gái cô ấy trẻ hơn cô ấy và đã đăng ký tham gia --
chúng tôi có cuộc thi "Ngưng cưỡng bức"
vài năm trước ở New York --
và cô ấy đăng ký, hi vọng
mình sẽ trở thành quán quân
và đưa chị gái theo.
Cô ấy trở thành quán quân
và đưa Marsha tới New York
Lúc đó,
chúng tôi tổ chức Ngày âm đạo đặc biệt
tại Quảng trường Madison,
nơi chúng tôi bán hết vé
cho toàn bộ những người đầy nhiệt huyết --
18,000 người đứng lên nói "Có" với âm đạo,
và đó là một sự chuyển biến
đáng kinh ngạc.
Và cô ấy tới, chứng kiến điều này,
và quyết định cô ấ y nên trở về
và rời bỏ chồng mình,
và nên mang Ngày âm đạo tới Guatemala.
Cô ấy 21 tuổi.
Tôi đến Guatemala và cô ấy đã bán hết vé
cho Rạp quốc gia Guatemala.
Và tôi xem cô ấy bước lên sân khấu
với váy ngắn màu đỏ và giày cao gót,
và cô ấy đứng đó nói,
"Tên tôi là Marsha.
Tôi bị chồng đánh 5 năm.
Anh ta suýt giết tôi.
Tôi đã bỏ đi và bạn cũng có thể."
Và toàn bộ 2,000 người như phát điên.
Có một phụ nữ tên Esther Chávez
mà tôi gặp ở Juarez, Mexico.
Và Esther Chávez là một kế toán
xuất sắc ở thành phố Mexico.
Bà 72 tuổi và đang có kế hoạch nghỉ hưu.
Bà tới Juarez chăm sóc người dì ốm yếu,
và trong chuyến đi, bà bắt đầu
khám phá việc xảy ra
với những phụ nữ bị giết hại
và mất tích ở Juarez.
Bà từ bỏ cuộc sống của mình;
chuyển tới Juarez.
Bà bắt đầu viết những câu chuyện về
những phụ nữ mất tích.
300 phụ nữ biến mất ở thị trấn biên giới
vì họ da nâu và nghèo khó.
Không có câu trả lời cho
sự biến mất,
và không một ai chịu trách nhiệm.
Bà ấy ghi chép lại nó.
Bà mở một trung tâm có tên
Casa Amiga và trong 6 năm,
bà đã khiến cả thế giới nhận thức
về câu chuyện này.
Chúng tôi đã tới đó 1 tuần trước,
nơi 7,000 người có mặt trên phố,
và điều đó thực sự kì diệu.
Và khi chúng tôi đi qua các con phố,
mọi người ở Juarez, mà bình thường họ
không ra phố bao giờ,
vì đường phố quá nguy hiểm,
đã thật sự đứng đó và rơi lệ,
nhìn thấy những người khác
trên thế giới xuất hiện
vì cộng đồng này.
Có người phụ nữ khác tên là Agnes.
Và Agnes, đối với tôi, chính là hình mẫu
của một chiến binh âm đạo.
Tôi gặp cô ấy cách đây 3 năm ở Kenya.
Và Agnes bị cắt khi còn là một cô bé;
cô bị cắt bỏ bộ phận sinh dục trái ý muốn
khi mới 10 tuổi,
và cô ấy đã quyết định
cô không muốn tục lệ này tiếp diễn
ở cộng đồng của mình.
Vì vậy, khi lớn lên,
cô đã làm một điều phi thường:
đó là một điêu khắc giải phẫu
của cơ thể phụ nữ, một nửa cơ thể phụ nữ.
Và cô ấy bước qua Thung lũng Rift,
và cô ấy có âm đạo
và các bộ phận thay thế âm đạo,
nơi cô dạy các bé gái
và bố mẹ và các cậu bé
một âm đạo khỏe mạnh là như thế nào,
và âm đạo bị cắt bỏ trông thế nào.
Và trong chuyến đi --
cô đi qua Thung lũng Rift suốt 8 năm,
vượt qua cát bụi, phải ngủ trên đất,
vì người Maasai là dân du mục,
và cô ấy phải tìm họ,
và họ di chuyển,
và cô ấy lại tìm kiếm họ lần nữa --
cô ấy đã cứu 1,500 cô bé khỏi bị cắt bỏ.
Và khi đó, cô ấy tạo ra
một nghi lễ thay thế,
liên quan tới việc các cô bé
khi tới tuổi không bị cắt nữa.
Ba năm trước khi chúng tôi gặp cô ấy,
chúng tôi nói,
"Ngày âm đạo có thể giúp gì cho cô?"
Cô ấy nói, "Nếu cô cho tôi
một chiếc xe hơi, tôi sẽ đi nhanh hơn."
(Cười)
Nên chúng tôi mua cho cô ấy xe hơi.
Và cùng năm cô ấy có xe,
cô ấy đã cứu 4,500 cô bé khỏi bị cắt.
Chúng tôi hỏi,
"Chúng tôi có thể làm gì cho cô nữa?"
Cô ấy nói, "Ồ, Eve,
nếu cô cho tôi tiền,
tôi sẽ mở một nơi chốn
mà các cô bé có thể chạy thoát,
và họ sẽ được cứu giúp."
Và tôi muốn kể câu chuyện nhỏ
về những khởi đầu của tôi,
vì nó liên quan tới hạnh phúc và Agnes.
Khi tôi còn bé --
tôi sống trong một cộng đồng giàu có;
một cộng đồng gia trắng thượng lưu,
và tất cả đều hào nhoáng bên ngoài
với một cuộc sống tuyệt vời.
Mọi người đều được cho là hạnh phúc
trong cộng đồng đó,
và thực sự thì cuộc sống của tôi
như địa ngục.
Tôi sống với người cha nghiện rượu
người đánh đập và quấy rối tôi,
Là một đứa trẻ, tôi có ảo vọng rằng
người nào đó sẽ tới và cứu mình.
Và tôi còn tưởng tượng ra một nhân vật
là Ngài Cá sấu.
Tôi gọi ông ấy khi mọi chuyện
trở nên tồi tệ,
và nói đã tới lúc ông đến và đưa tôi đi.
Tôi chuẩn bị túi và đợi Ngài Cá sấu tới.
Ngài Cá sấu không bao giờ đến,
nhưng ý tưởng về Ngài Cá sấu thực sự
đã cứu lấy sự tinh thần tôi
và khiến mọi chuyện ổn hơn để bước tiếp,
vì tôi tin, ở đâu đó,
có thể có một người sẽ tới cứu mình.
Khoảng 40 năm sau,
chúng tôi tới Kenya và khi đang đi bộ,
chúng tôi tới ngôi nhà mới mở này.
Và Agnes không cho tôi vào nhà
mấy ngày liền,
vì họ đang phải chuẩn bị toàn bộ nghi lễ.
Tôi muốn kể một câu chuyện hay.
Khi Agnes bắt đầu đấu tranh
nhằm chấm dứt tục cắt bỏ
bộ phận sinh dục nữ ở cộng đồng cô ấy,
cô bị xa lánh, bị trục xuất và vu cáo,
và cả cộng đồng ấy quay lưng chống lại cô.
Nhưng là một chiến binh âm đạo,
cô vấn tiếp tục,
và kiên quyết với việc
thay đổi nhận thức.
Và ở cộng đồng Maasai,
dê và bò là những tài sản có giá trị nhất.
Chúng giống xe Mercedes-Benz
của Thung lũng Rift.
Và cô ấy nói cách đây hai ngày
trước khi ngôi nhà mở cửa,
hai người lạ tới
và mỗi người cho cô một con dê,
và cô ấy nói với tôi,
"Tôi biết tục cắt bỏ bộ phận sinh dục nữ
sẽ chấm dứt ở Châu Phi."
Rồi chúng tôi tới và khi đó,
có hàng trăm cô gái mặc váy đỏ tự may --
đó là màu của người Maasai
và màu của Ngày âm đạo --
và họ chào mừng chúng tôi.
Họ sáng tác các bài hát,
về việc kết thúc sự chịu đựng
và chấm dứt tục cắt bỏ,
và họ dẫn đường cho chúng tôi,
Đó là một ngày tuyệt vời
với ánh nắng Châu Phi,
và cát bụi bay bay
và các cô gái nhảy múa,
Và ở ngôi nhà mới mở có ghi,
"Ngôi nhà Ngày âm đạo cho các cô gái."
Và vào lúc đó
tôi chợt nhận ra mất tới 47 năm,
nhưng Ngài Cá sấu cuối cùng đã xuất hiện.
Và Ngài ấy xuất hiện, rõ ràng là,
theo cách mà tôi phải mất một thời gian
mới thấu hiểu,
đó là khi chúng ta dành cho thế giới
điều ta mong muốn nhất,
chúng ta đã làm lành
vết thương cho chính mình.
Và tôi cảm thấy, trong 8 năm qua,
hành trình này --
hành trình âm đạo kì diệu này --
đã dạy tôi bài học đơn giản ấy,
đó là để có hạnh phúc cần phải hành động;
hanh phúc sẽ kể sự thật
và nói cho bạn biết sự thật trong bạn;
và nó tồn tại khi bạn trao đi
điều mình mong muốn nhất.
Và tôi cảm thấy kiến thức
và cuộc hành trình đó
là một đặc ân tuyệt vời,
và tôi thấy mình được ban phước
khi được ở đây giao lưu với các bạn,
Cảm ơn rất nhiều.
(Vỗ tay)