Tôi đang làm một công việc được xem là khó khăn nhất trên thế giới - làm mẹ. (vỗ tay) (tán dương) Tôi là mẹ của ba đứa trẻ rất hiếu động. Kì diệu thay chúng nghĩ tôi là bác sĩ, người làm bánh, huấn luyện viên, đầu bếp, nhà trị liệu và là người có sự kiên nhẫn như một vị thánh cả ngày. Tôi luôn cố gắng hết sức và hôm nay tôi lại làm tốt hơn hôm qua nhất là khi phải kiên nhẫn. Tôi muốn điều mà các cha mẹ đều muốn cho con cái họ. Tôi muốn chúng có tuổi thơ hạnh phúc Tôi muốn chúng được chơi đùa thỏa thích, xây dựng tình bạn, làm người tử tế, có đam mê và trưởng thành tốt. Nhưng dường như còn có một vấn đề. Thống kê Chỉ Số Hạnh Phúc Thế Giới (The World Happiness Report) chỉ ra rằng trên thế giới có hơn 220 triệu trẻ em và một tỷ người lớn mắc phải chứng lo âu, trầm cảm và rối loạn hành vi. Đây không phải là bức tranh về một hành tinh hạnh phúc. Thật không may là trẻ em lại biết được điều này ở người lớn. Chúng thấy chúng ta bận bịu và căng thẳng như thế nào. Và chúng chứng kiến chúng ta đấu tranh tìm hạnh phúc ra sao. Làm thế nào chúng ta hạnh phúc sau khi trải qua lo âu buồn rầu? Tuy nhiên vẫn có tin tốt. Thống kê Chỉ số Hạnh phúc Thế giới cũng chỉ ra: Muốn biết liệu con trẻ lớn lên có hạnh phúc hay không, chúng ta hãy xem thời thơ ấu của chúng ra sao. Nếu điều này là đúng thì thật nhẹ nhõm. Tuổi thơ hạnh phúc, trưởng thành hạnh phúc, hành tinh hạnh phúc, đúng như vậy! (cười) Đây là một bài học tôi học được từ cha tôi. Khi tôi còn nhỏ, tôi sống ở Ontario, một thành phố lớn của London. Cứ mỗi buổi sáng Giáng Sinh, cha tôi sẽ đưa bốn chị em chúng tôi tới văn phòng của ông. Cha tôi là bác sĩ và dĩ nhiên văn phòng của ông là bệnh viện. Nhiệm vụ của chúng tôi là đứng cạnh giường các bệnh nhân của ông, và hát bài hát Giáng Sinh. Mỗi lần như vậy, chúng tôi đều hát cùng một bài. Và cha tôi bắt nhịp cho bài hát đó. Bây giờ, có lẽ là lần đầu tiên ở TEDx, hãy hát cùng tôi nhé. "We wish you a Merry Christmas We wish you a Merry Christmas, We wish you a Merry Christmas and a Happy New Year." (ngừng hát) (vỗ tay) Các bạn thật tuyệt vời. Năm nay tôi sẽ đăng kí cho tất cả các bạn. (cười) Các bạn đang cười kìa. Chúng tôi cứ hát như vậy vào mỗi sáng Giáng Sinh. Và những bệnh nhân đó hát cùng chúng tôi, giống như các bạn vừa làm đó, Và họ cười, nụ cười của họ làm ấm áp cả bệnh viện. Đây là điều tôi học được khi tôi hát. Cho đi thứ gì đó tới bệnh nhân, họ hạnh phúc và tôi cũng hạnh phúc. Chúng ta đều từng nghe qua: Cho đi khiến bạn hạnh phúc, hãy cho nhiều hơn nhận. Nhưng bạn có bao giờ nghĩ tại sao lại như vậy? Các nhà nghiên cứu trên thế giới đã nghiên cứu về hành vi cho đi. Họ khám phá ra rằng não và cơ thể chúng ta mặc định là thích cho đi. Khi chúng ta cho đi, cơ thể sinh hoocmon endorphins tạo cho ta cảm giác vui vẻ. Đây gọi là "Sức mạnh của sự cho đi" (Helper's High) Lúc này lượng oxy trong máu tăng, khiến chúng ta có cảm giác hạnh phúc. Và đối với những ai đang tìm kiếm sự tươi trẻ lâu dài, đây là phương thuốc tươi trẻ tự nhiên. Và cảm giác tôi có được khi tôi làm tình nguyện với cha tôi là nhờ serotonin, chất dẫn truyền hạnh phúc. Nhưng sau đây mới là mấu chốt vấn đề. Lượng Cortisol giảm xuống. Đó là hoocmon gây căng thẳng. Do đó chúng ta bớt lo âu căng thẳng và trở nên hạnh phúc hơn. Bây giờ tôi có thể nói với bạn rằng bạn có thể hạnh phúc mỗi ngày, rất đơn giản. Quả thật nó đơn giản đến nỗi trẻ lên ba còn làm được. Vào sinh nhật 3 tuổi của Nick, con trai lớn của tôi, Tôi quyết định chỉ cho bé cách vui vẻ mỗi ngày. Tôi định dạy Nick cách cho đi. Tôi nói ý định của mình cho Nick với kem và bánh sinh nhật. "Nick, mẹ và con sắp có một kế hoạch siêu vui cho chúng ta." "Chúng ta sẽ cho đi thứ gì đó mỗi ngày trong vòng một năm." Lúc đó tôi mong chờ xem bé có hào hứng như tôi đã từng hào hứng hay không. Nhưng đổi lại, bé nói: " Mẹ ơi, một năm có bao nhiêu ngày ạ?" (cười) Ôi trời, đó không phải là câu trả lời tôi mong đợi. Nhưng mà Nick chỉ mới 3 tuổi. Tôi phải nghĩ cách khác nói về ý tưởng này. Tiếp đến, tôi lấy giấy thủ công và hộp màu lớn. Và tôi lại nói: "Nick, chúng ta chuẩn bị làm điều tốt, mỗi ngày trong suốt một năm này chúng ta sẽ cho đi một điều gì đó cho một người nào đó hoặc cho một con vật nào đó. Khi tôi chia sẻ ý tưởng này với gia đình mọi người nghĩ tôi hơi...tham lam. Tôi định thực hiện ý tưởng cho đi này suốt 365 ngày trong năm với một đứa bé 3 tuổi. Tôi cũng thấy như vậy, nhưng chỉ đến khi bạn bắt đầu từ việc nhỏ, mỗi ngày một lần. Nick và tôi lập một danh sách những điều dễ làm và gần nhà. Chúng tôi sẽ quyên góp khăn và mền cho các nhà chứa động vật địa phương. Lượm rác và các đồ tái chế được. Tặng quần áo cho các tổ chức từ thiện, và cứ thế lại có nhiều việc hơn. Nick nắm bắt rất nhanh và tỏ vẻ rất hào hứng. Bé quá thích đến nỗi muốn bắt đầu ngay vào ngày sinh nhật của mình. Việc đầu tiên là quyên góp khăn mền cho nhà động vật địa phương. Khi chúng tôi đi tới nơi, chúng tôi bị choáng váng bởi mùi hôi thối đâu đó từ chó hay thuốc khử trùng. Chúng tôi nghe thấy tiếng chó sủa. Chúng bị nhốt ở trong chuồng đằng sau cửa sắt. Nick đưa khăn mền cho cô gái ngồi sau bàn giấy. Cô ấy cười rất tươi với chúng tôi và cám ơn vì chúng tôi đã quyên góp. Và khi chúng tôi định rời đi, Nick thấy cánh cửa kính to dẫn vào căn phòng toàn là mèo. Bé bước tới và tiến vào căn phòng, sau đó quay lại hỏi tôi: "Mẹ ơi, những con mèo đang ngủ trên những cái mền màu đỏ kìa. Mền của chúng ta là cho tụi nó hả?" Bé quay qua nhìn cô gái và cô nói: "chắc chắn rồi." Nick suy nghĩ đơn giản lắm. Nó chỉ nghĩ những thứ mà nó cho đi sẽ giúp ích cho lũ mèo đó. Nick đã biết vậy ngay từ ngày đầu tiên. Bé quay qua cười và nói với tôi: "Mẹ ơi, tuyệt vời quá!!!" Việc này khiến nó rất vui. Ngày thứ hai, ở bờ biển, chúng tôi vui đùa dưới ánh nắng và bày trò chơi: thu gom rác nhiều nhất có thể trong 3 phút vì thằng bé chỉ có thể tập trung được trong chừng đó thời gian. (cười) Ngày thứ ba, chúng tôi gom rác lại và phân loại chúng. Khi lên ba, Nick đã biết được cách phân loại rác tái chế. Việc cho đi thứ gì đó mỗi ngày trở thành thói quen của Nick, giống như là việc đánh răng vậy. Nghĩ lại thì việc dạy một đứa trẻ ba tuổi cho đi thứ gì đó mỗi ngày, còn dễ hơn dạy chúng đánh răng hằng ngày. Nick hỏi tôi liệu rằng chúng tôi có thể chia sẻ việc này với gia đình và bạn bè để mọi người có thể tham gia không. Vì vậy ngay từ ngày đầu tiên tôi đã lập blog có tên 365give. Bây giờ như bạn biết đấy Tôi không phải là nhà văn hay là người nổi tiếng trên mạng xã hội. cho nên bạn có thể tưởng tượng là tôi ngạc nhiên như thế nào khi những người không phải gia đình hay bạn bè theo dõi blog của tôi. Mọi người bắt đầu đọc và hưởng ứng khắp nơi. Họ gửi cho tôi email và nhắn gửi những việc cho đi hàng ngày của họ, họ đã được Nick truyền cảm hứng. Quả thật, tôi rất là vui, tôi sẽ chia sẻ một vài câu chuyện dưới đây với bạn. Henry từ London, nước Anh đã viết như sau: "Hàng ngày tôi luôn bắt gặp một người vô gia cư trên đường đi làm. Hôm nay, tôi đã mua cho anh ấy bữa ăn sáng. anh ấy đã vô cùng biết ơn tôi. Và kể từ bây giờ, tôi sẽ cho đi mỗi ngày." Arwoney từ Lehner, Uganda: "Tôi dắt bốn đứa trẻ sống trên đường phố đi ăn trưa hôm nay. Chúng đã rất vui khi có bữa ăn như vậy. Lần đầu tiên sau rất lâu, chúng cảm nhận được sự chăm sóc từ người khác." Amy từ Úc: "Tôi là một giáo viên lớp 4, tôi bắt đầu làm theo blog 365give cho lớp học của tôi". Đối với tôi điều này thật đáng ngạc nhiên. Thật sự là có thể đưa 365give vào dạy trong lớp học ư? Tôi không biết nữa, tôi chỉ là một người mẹ. Rồi mọi thứ cứ thế diễn ra. Tôi nhận được cuộc gọi từ bạn tôi Sarah. Cô ấy là một giáo viên dạy tiểu học. Cô ấy nói với tôi: " Jacqueline nè, mình muốn đưa 365give vào thực hành trong lớp của mình. Thật ra là cho toàn trường luôn." Cả hai chúng tôi đều rất háo hức, và bắt tay thực hiện. Chúng tôi tạo ra một chương trình giáo dục. Chương trình này nhằm đưa các hoạt động cho đi trong 365give vào chương trình học. Chúng tôi gọi đó là "Thử Thách 365give". Hoạt động này hay ở chỗ nó được thực hiện bởi các em nhỏ. Chúng sẽ tự quyết định cho đi cái gì, như thế nào, và ảnh hưởng lên mọi người theo cách riêng của chúng. Chúng tôi bắt đầu từ trường của Sarah, và tôi rất mong chờ xem bọn trẻ sẽ làm như thế nào. Sau một vài tuần thực hiện hoạt động này, tôi gặp các em nhỏ 7 tuổi học lớp 2. Khi tôi bước vào lớp, tôi không dám chắc là tôi hay bọn trẻ, ai hào hứng hơn ai. Đầu tiên là Arman vẫy tay điên cuồng về phía tôi. Cậu bé rất mong đợi kể cho tôi nghe về những cái bánh cookie mới ra lò do chúng tự làm để tặng cho trạm cứu hỏa địa phương. Chúng muốn cám ơn những người lính cứu hỏa vì những điều họ đã làm cho mọi người. Arman đầy vẻ tự hào. Tiếp theo là Mia, một người em họ của Mia lúc đó mắc bệnh ung thư, và tất cả các bạn trong lớp, quyết định đi bán bắp nổ ngay trước cổng trường. Chúng đã góp được 252 đô chỉ trong giờ ra chơi, và tặng nó cho tổ chức từ thiện giúp đỡ bệnh nhân ung thư. Nhưng sau đây mới là câu chuyện khiến tôi bật khóc. Bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ kế hoạch nhỏ của tôi với con trai tôi lại có sức lan truyền như vậy. Và đây là điều mà cô Story đã nói với tôi: "Jacqueline à, những học trò của tôi hiểu được những hành động của chúng có thể khiến cho thế giới tốt đẹp hơn. Điều đó khiến chúng gắn kết hơn với nhau và với cộng đồng. Quan trọng nhất là điều đó khiến chúng hạnh phúc. "Thử thách 365give" hiện giờ đã đến với 5,000 trẻ em ở 25 trường học, và đây mới chỉ là sự khởi đầu. (vỗ tay) Những đứa trẻ chia sẻ việc chúng làm với những đứa khác, và nó tạo ra một hiệu ứng lây lan tới các gia đình khác, các cộng đồng khác trên toàn thế giới. Hoạt động này được tạo ra cho trẻ em nhưng cũng là cho tất cả chúng ta. Cho dù bạn sống ở đâu, làm gì, hay bạn bao nhiêu tuổi, chúng ta đều có thể cho đi. Lúc bắt đầu chỉ với một đứa bé cho đi thứ gì đó, sau lại thành cho đi suốt 365 ngày, Chúng tôi chia sẻ điều này với tất cả mọi người tại đây để nó lan ra xa hơn. Nếu như hơn 2,000 người trong khán phòng này, tham gia kế hoạch 365give, sẽ có hơn 700,000 điều cho đi trong một ngày. Bây giờ không chỉ là một đứa bé cho đi, mà là mỗi người trong chúng ta cho đi, để tạo nên một thế giới tốt đẹp và hạnh phúc hơn. Điều này chỉ đơn giản đến nỗi đứa trẻ 3 tuổi cũng làm được. Chúng ta chỉ cần tạo thói quen cho đi như khi chúng ta tập đánh răng. Hãy lên danh sách của bạn ngay hôm nay. Nhìn xung quanh bạn và cho đi những thứ trong tầm tay bạn. Quyên góp, làm tình nguyện, giúp đỡ hàng xóm, tử tế với người lạ. Đây là cách chúng ta vượt qua lo âu để đi đến hạnh phúc. Tất cả chúng ta đều có thể bắt đầu từ việc nhỏ, và dần dần tạo ra một thế giới tốt đẹp và hạnh phúc hơn. Hãy cho đi, mỗi ngày một lần. (vỗ tay) (chúc mừng)