Tôi chủ yếu viết về kiến trúc, về những tòa nhà, và việc viết về kiến trúc dựa trên một vài giả định. Kiến trúc sư thiết kế tòa nhà, và nó thành một nơi hay kiến trúc sư thiết kế toà nhà, và nó thành thành phố, bất chấp sự pha trộn phức tạp của các thế lực chính trị, văn hóa và kinh tế hình thành những nơi này, vào cuối ngày, bạn có thể đến và thăm nơi đó. Bạn có thể đi dạo quanh . Có thể ngửi hay cảm nhận về chúng. là việc tôi đi ra ngoài ngày càng ít đi, không chỉ ngồi trước màn hình cả ngày, Và trải nghiệm ý nghĩa của nơi đó. Nhưng điều làm tôi bất ngờ trong nhiều năm qua và tôi ngồi trước màn hình máy tính ngày càng nhiều hơn. Đặc biệt từ năm 2007, khi tôi có một chiếc Iphone, mà tôi còn thức đến cuối ngày và nhìn vào cái màn hình bé tí tôi mang trong túi. Điều làm tôi giật mình chính là không lâu thì mối liên hệ giữa tôi và thế giới thực đã thay đổi. Trong thời gian ngắn rất này, cho dù bạn gọi điện suốt 15 năm qua hay trực tuyến trên mạng, 4 hoặc 5 năm liên tục truy cập mạng, sự tương tác giữa chúng ta với thế giới xung quanh đã thay đổi mối bận tâm luôn bị phân tán. Chúng ta vừa nhìn vào màn hình, vừa nhìn ra thế giới xung quanh. Và điều khiến tôi giật mình hơn cả, điều khiến tôi nhầm lẫn chính là thế giới bên trong màn hình dường như chẳng có thực tại vật lý của chính nó. Nếu bạn từng tìm hình ảnh trên Internet, thì đây là những gì bạn tìm thấy, một bức ảnh nổi tiếng của Opte trên Internet, giống như dải Ngân Hà, một không gian vô hạn nơi mà ta dường như không có trên đó. Chúng ta dường như không bao giờ có thể nắm toàn bộ. Nó luôn gợi tôi nhớ về bức ảnh Trái Đất chụp bởi tàu Apollo, ảnh về viên cẩm thạch màu xanh, nó cũng đều ngụ ý, theo tôi nghĩ, chúng ta không thể hiểu hết toàn bộ. Chúng ta luôn chỉ là những chấm li ti trên bề mặt bao la ấy. Nếu có một thế giới và màn hình như thế này, và nếu có một thế giới vật chất quanh tôi, tôi có lẽ chẳng thể gom chúng lại một chỗ. Và điều này đã xảy ra. Tình cờ một ngày, mạng Internet của tôi bị hỏng và một anh thợ đến sửa nó, anh ta bắt đầu với mớ dây cáp bụi bẩn sau chiếc ghế bành, mang ra trước nhà của tôi, vào tầng hầm và trở lại sân dây cáp đầy bụi ở sau đi-văng, Và sau đó anh ta thấy con sóc chạy dọc theo dây, anh ấy nói: "Đây là vấn đề của anh đấy. Một chú sóc đang nhai dây mạng" (Cười) Và nó có vẻ kinh ngạc. Internet là một ý tưởng siêu việt. Là một chuỗi các giao thức thay đổi mọi thứ từ mua sắm đến hẹn hò đến các cuộc cách mạng. Nó rõ ràng không phải là một thứ mà con sóc có thể gặm được (Cười) Thế nhưng điều đó có vẻ đúng. Một chú sóc đúng là đã gặm dây mạng của tôi. (Cười) Và tôi tưởng tượng những thứ sẽ xảy ra nếu bạn giật sợi dây ra khỏi tường và bắt đầu theo dấu. Nó đi nơi nào? Mạng thật sự là nơi bạn có thể tham quan? Tôi có thể đi đến đó? Tôi sẽ gặp ai? Bạn biết, thật sự có chuyện xảy ra? Đáp án, thu thập được, là không. Đây là Internet, cái hộp màu đen với đèn đỏ ở trên này, như được mô tả trong phim "The IT Crowd" Bình thường nó đặt trên đỉnh tháp Big Ben, vì đó là nơi bạn lĩnh hội tốt nhất, nhưng họ đã thương lượng đồng nghiệp có thể mượn vào một buổi chiều để dùng trong buổi thuyết trình công sở. Người lớn tuổi dùng Internet bằng lòng bỏ nó, trong thời gian ngắn, và cô gái nhìn và nói "Đây là Internet sao? Toàn bộ hả? Nó nặng không?" Họ nói: "Dĩ nhiên không, nó nhẹ như không ấy." Và tôi thấy ngượng. Tôi đang tìm kiếm thứ đó mà chỉ những người ngốc mới tìm. Internet là đốm vô dạng ấy, hoặc nó là một hộp đen ngu ngốc với cái đèn đỏ nhấp nháy phía trên Không phải thế giới thực ngoài kia. Nhưng thực ra, nó có tồn tại. Có một thế giới Internet thực ngoài kia, và tôi mất 2 năm tham quan, những nơi có Internet. Tôi đã vào những trung tâm dữ liệu khổng lồ dùng nhiều năng lượng như các thành phố họ đến, tôi đã thăm những nơi như thế, số 60 phố Hudson ở New York một trong các tòa nhà trên thế giới, một trong hàng tá tòa, nơi có nhiều kết nối Internet hơn bất cứ đâu. Và sự kết nối đó rõ ràng là một tiến trình vật lí. Nó là cầu dẫn của một mạng lưới, Facebook hoặc Google, hoặc B.T, hoặc Comcast hoặc Time Warner, dù có là gì, thường kết nối với một dây cáp vàng buộc lên trần nhà và xuống cầu dẫn một mạng lưới khác, đó là lý tính, nó mật thiết đến kinh ngạc. Một tòa nhà như 60 Hudson, cũng như nhiều tòa nhà khác, mạng lưới kết nối nội bộ cao gấp 10 lần so với các tòa nhà kế tiếp. Có một bản danh sách ngắn về những nơi này. Tòa nhà 60 Hudson rất thú vị vì nó là nhà khoảng nửa các mạng lưới rất quan trọng, là những mạng lưới phục vụ đường cáp biển dưới lòng đại dương, kết nối Châu Âu, Châu Mỹ và tất cả chúng ta. Và những dây cáp đó là cái tôi muốn tập trung. Nếu Internet là một hiện tượng toàn cầu, nếu ta sống trong một ngôi làng chung, đó là bởi nhiều dây cáp ở dưới đại dương, dây cáp như thế này. Và trong khuôn khổ này, chúng nhỏ đến không ngờ tới. Bạn có thể cầm trong tay, chúng như vòi tưới nước. Nhưng ở khuôn khổ khác, chúng có thể mở rộng đến kinh ngạc, mở rộng như bạn có thể tưởng tượng. Chúng trải rộng khắp đại dương. Chúng dài tới 3 hoặc 5 hoặc 8 ngàn dặm, và nếu khoa học vật liệu và công nghệ tính toán phức tạp đến không ngờ, thì tiến trình vật lý trở nên cực kỳ đơn giản. Ánh sáng đi vào một đầu đại dương và đi ra ở đầu khác, nó thường đến từ một tòa nhà gọi là trạm đỗ thường được giấu kín ở những vùng nhỏ cận bờ biển và đặt nhiều bộ khuếch đại ở đáy đại dương giống như một loại cá ngừ vây xanh, và cứ 50 dặm chúng khuếch đại tín hiệu, và bởi vì tốc độ truyền tải là cực lớn, đơn vị cơ bản là 10 gigabit trên giây tính theo bước sóng ánh sáng, có thể gấp hàng ngàn lần tốc độ kết nối,hoặc chịu được 10000 luồng video, không những vậy, bạn sẽ không chỉ đặt một bước sóng ánh sáng thông qua sợi quang, bạn sẽ đặt được 50, 60 hoặc 70 bước sóng, ánh sáng màu khác nhau qua một sợi quang, và bạn có thể có 8 sợi quang trong một dây cáp, 4 đường truyền trong mỗi hướng. Và chúng rất nhỏ bé, chỉ dày bằng một sợi tóc. Rồi kết nối với lục địa ở nơi nào đó. Chúng kết nối tại một cổng ra vào như thế này. Thật ra, đây là nơi dây cáp dài 5000 dặm được nối vào. Đây là ở Halifax, nơi có dây cáp trải dài từ Halifax đến Ireland. Và quang cảnh đang thay đổi. 3 năm trước, khi tôi nghĩ về nó, có một dây cáp ở dưới bờ tây của châu Phi, được miêu tả bởi Steve Song là một đường mảnh màu đen trong bản đồ. 6 dây cáp và nhiều dây đang lắp đặt, 3 dây ở dưới mỗi bờ biển. Bởi vì khi một quốc gia kết nối bằng một sợi cáp, họ nhận ra như vậy là không đủ. Nếu dự định xây một nền công nghiệp về nó, họ cần hiểu mối quan hệ giữa chúng không mỏng manh nhưng bền vững, vì nếu một dây cáp đứt, bạn phải đưa tàu ra biển, ném mỏ neo qua một bên, kéo nó lên, tìm đầu kia, sau đó hợp nhất hai đầu lại với nhau và đặt nó xuống. Đó rõ ràng là một tiến trình vật lý mạnh mẽ. Và đây là bạn của tôi, Simon Cooper, dạo gần đây làm việc cho Tata Communications, cánh truyền thông của Tata một tập đoàn công nghiệp lớn ở Ấn Độ. Tôi chưa bao giờ gặp anh ấy. Chúng tôi chỉ giao tiếp bằng hệ thống giao tiếp này, luôn khiến tôi nghĩ anh ấy là người bên trong Internet. (Cười) Anh ấy là người Anh. Công nghiệp dây cáp dưới biển bị thống trị bởi người Anh, và họ dường như đều 42 tuổi. (Cười) Vì họ đều bắt đầu cùng lúc với sự bùng nổ khoảng 20 năm trước. Tata khởi đầu là công ty truyền thông liên lạc khi họ mua 2 dây cáp, một xuyên Đại Tây Dương và một xuyên Thái Bình Dương, và tiến tới lắp đặt thêm linh kiện lên trên chúng, cho đến khi họ đã xây dựng một vành đai quanh thế giới, nghĩa là họ sẽ gửi số bit đó đến phía Đông hay Tây. Đó đúng là chùm sáng vòng quanh thế giới, và nếu một dây cáp ở Thái Bình Dương đứt, vành đai sẽ gửi chúng theo hướng khác. Và sau khi làm việc đó, họ bắt đầu tìm nơi để nối dây tiếp theo. Họ tìm những nơi chưa được nối dây, nghĩa là phía Bắc và Nam, chủ yếu là dây cáp cho châu Phi. Điều làm tôi ngạc nhiên là hình dung về địa lý khó tin của Simon. Anh ấy nghĩ về thế giới với tính mở rộng kinh ngạc này. Và tôi đặc biệt thích thú vì tôi muốn xem một trong những dây cáp được xây. Lúc đó, trực tuyến ta trải qua khoảnh khắc của sự kết nối những sự gần kề, một tweet hay bài đăng trên Facebook hay một email, có một hệ quả vật lý ở đó. Dường như đã xuất hiện một khoảnh khắc khi lục địa đã được kết nối, và tôi muốn thấy điều đó. Và Simon đang nghiên cứu một dây cáp mới, WACS, hệ thống dây cáp Tây Phi, kéo dài từ Lisbon xuống bờ tây của châu Phi, tới Bờ Biển Ngà, Ghana, Nigeria, Cameroon. Và anh ấy nói nó sẽ sớm hoàn thành, phụ thuộc vào thời tiết, và anh ấy cho tôi biết khi nào, và sau 4 ngày báo trước, anh ấy bảo hãy đến bờ biển phía nam Lisbon này, và sau 9h anh chàng này sẽ bước ra khỏi mặt biển. (Cười) Và anh ấy sẽ mang theo sợi dây nylon xanh, một sợi dây nhẹ, gọi là dây truyền tin, và đó là đường dẫn đầu tiên giữa biển và đất liền, đường dẫn này sau đó sẽ được áp dụng vào con đường dài ánh sáng dài 9000 dặm này. Sau đó xe ủi đất bắt đầu kéo dây cáp về từ thuyền chuyên đặt dây cáp, và nó được thả nổi trên chiếc phao khi trở về đúng nơi. Bạn thấy kỹ sư người Anh đang quan sát. Và khi nó trở về đúng vị trí, anh ta quay trở lại mặt nước, cầm một con dao lớn, cắt từng cái phao, và cái phao bất ngờ xuất hiện trên không trung, và dây cáp rơi xuống đáy biển, và anh ấy làm vậy kéo dài tới chiếc tàu và khi anh ấy đến nơi, họ đưa anh ấy nước trái cây và bánh, sau đó anh ấy lại nhảy xuống, bơi vào bờ và hút xì gà. (Cười) Và khi dây cáp đã ở trên bờ, họ chuẩn bị để nối nó với phía bên kia, cho cáp được đưa xuống từ trạm đỗ. Và đầu tiên họ nhận một cái cưa sắt, sau đó họ bắt đầu cạo đi phần nhựa bên trong, với một - công việc như các đầu bếp, cuối cùng họ làm việc như thợ kim hoàn để có những sợi mỏng như tóc lót lên dây cáp đã đưa xuống, và hợp chúng lại với cái máy đục lỗ này. Khi bạn thấy những người này dùng những cái cưa sắt, bạn sẽ không nghĩ rằng Internet là một đám mây nữa. Đó bắt đầu thực sự là thứ có tính vật lý. Và điều càng làm bất ngờ tôi là dựa trên nhiều công nghệ phức tạp nhất, càng có nhiều điều không tưởng, tiến trình vật lý bản thân nó đã có được một thời gian dài, giống như văn hóa vậy. Bạn thấy những lao động địa phương. Những kỹ sư Anh đưa ra những chỉ dẫn cơ bản. Và quan trọng hơn, các nơi đều giống nhau. Những dây cáp này vẫn kết nối các thành phố cảng cổ điển, như Lisbon, Mombasa, Mumbai, Singapore, New York. Và khi quá trình trên bờ mất 3, 4 ngày, khi nó hoàn thành, họ che miệng cống ở trên, và cho cát vào đó, và chúng ta quên mất nó. Có vẻ chúng ta nói quá nhiều về đám mây, nhưng mỗi khi chúng ta đưa gì đó lên mây, chúng ta từ bỏ một số trách nhiệm về nó. Ta ít được kết nối với nó. Ta khiến người khác lo lắng. Và điều đó dường như không đúng lắm. Có một câu nói nổi tiếng của Neal Stephenson chúng ta nên biết gì đó về điện tín. Và, chúng ta nên biết, tôi nghĩ, chúng ta nên biết nguồn gốc của Internet, và chúng ta cần biết cái gì là theo luật tự nhiên, kết nối tất cả chúng ta. Cảm ơn. (Vỗ tay) (Vỗ tay) Cảm ơn. (Vỗ tay)