Ca khúc: Một Cái Giếng Trình bày: Tỉnh Tiểu Nhất Nhạc & Lời: Thuỷ Đới Tôi là cái giếng nhỏ giữa hoang mạc Một mình lẻ loi Trong góc vắng Mọi người nói xa mạc Xinh đẹp hơn vì tôi Nhưng lại quên mất tên Chẳng còn dấu vết để kiếm tìm Thằn lằn luôn chê cười tôi Không biết thay đổi sắc màu Bò cạp hay đong đưa Khoe khoang chiếc răng độc Gió cát ở bên tai Huyên náo lại ồn ào Đã quen với vạn dặm quang mây Cũng quen cảnh bóng đen che đậy Viên đá to đã hoá cát bụi Còn tôi vẫn đang đợi chờ Tôi chưa từng thấy vẻ mênh mông của thế giới Thế giới cũng chưa từng thân cận với tôi Những ảo ảnh Chỉ là phút chốc Duy có ngân hà cô tịch ở bên tôi Tôi yêu cái nắng của mặt trời Lại nhận ra bản thân sớm đã khô cạn Đếm những vì sao Còn lại bao Đến cùng cũng quên luôn vui buồn giận hờn Rồi bỗng nhiên mùa mưa ghé đến Tí tách rơi trong lòng tôi Chú ếch trong đáy lòng Chưa từng xuất hiện ấy Nay đang ngẩng cao đầu Ngẩn ngơ mà ngước nhìn Đầu bên kia của đường chân trời Hãy còn đang trống không Bỗng nhiên anh xuất hiện Cất bước chân chậm rãi Và anh cũng giống em Đang kiếm tìm hi vọng Thế giới em rất chi nhỏ bé Thẳng tới khi anh ghé tới đây Em cất vang điệu ca dao du dương Dù con tim có đong đưa ngược xuôi Em tò mò thế giới rộng lớn ngần nào Em muốn nghe tiếng anh thủ thỉ bên tai Đoạn đường xa xôi mệt mỏi này Dẫn bước ta tới điểm đích Anh nói với em có núi cao với biển cả Có con suối nhỏ chậm rãi chảy theo khe núi Những bông hoa túc trực bốn mùa đổi dời Là điều chưa từng có trong tưởng tượng của em Em biết rồi anh cũng phải rời đi Hành trình dài rồi cũng phải tiếp tục Em bắt đầu hành trình ngóng trông của mình Dõi theo bóng hình đang xa dần