Ca khúc: Anh Là Vết Xe Đổ Tôi Không Màng Tất Cả Lao Đến Trình bày: Ngạo Thất Gia Nhạc: Chúc Ca Merely Lời: Hoa Sinh Thời gian tàn nhẫn mà tan biến Nó tồn tại nhưng chẳng ai biết cũng như câu chuyện Thi thoảng nó cũng sẽ nhân từ Vì tôi chiếu bóng vài chuyện cũ mà chẳng thêm 1 lời Lần này Tôi chỉ bàng quan đứng nhìn Sợ làm bừng tỉnh đôi bên thời niên thiếu Có những Cảm tình chỉ có thể đình chỉ Tại lúc mộng vừa nứt mắt năm đó Tôi cho là những tâm sự giấu kín đó Hoá ra nhịp đập suồng sã như thế Tôi cho là những tương tư đến từ một hướng đó Lại chẳng phải chống đỡ duy nhất của tôi Chẳng tật mà kết từ nay trở thành là Câu từ mang theo xúc giác đớn đau Tham lam chiếm đoạt dáng vẻ tự do hô hấp của tôi Trong vô tình lại nghe thấy tên của anh Tôi rất ổn nhớ nhung cũng không suồng sã Thiếu niên đó đúng người đáng tiếc quen biết Tại thời gian sai Câu chuyện bắt đầu quá tươi đẹp Mới làm kết cục định sẵn lạc đường Có lẽ cảm tình xưa nay ích kỷ Chẳng thể chia đều mỗi một ngày xuân Tôi cho là tôi phải kêu gào khản cổ Để vết xe đổ đừng nhẵm lại một lần Tôi cho là tôi phải nắm chặt lại ngón tay Đừng đi nắm lấy cái bắt đầu đó Chẳng tật mà kết từ nay trở thành là Câu chữ mang theo xúc giác đớn đau Tham lam chiếm đoạt dáng vẻ tự do hô hấp của tôi Trong vô tình lại nghe thấy dòng tên của anh Tôi rất ổn nhớ nhung cũng không suồng sã Thiếu niên đó đúng người đáng tiếc quen biết Thời gian lầm lỗi Phía ngoài cảnh mộng Phía ngoài câu chuyện Ai rời đi trước Ai bị sa thải Tôi cứ ngỡ đã quen rồi chính là lý trí Tôi có thể đứng ngoài quan sát những chuyện cũ đó Tôi cứ ngỡ ở mấy lần nhớ nhung dìm chết Chung quy có thể học được tự cứu một lần Đừng đến cứu tôi để tôi bị thôn tính