Gayle King: Mời chị ngồi, Serena Williams,
hay ta nên nói là, mời ngồi,
người mẹ mới.
(Reo hò)
Không nghi ngờ gì nữa,
các bạn đều giống tôi.
Các bạn đã thấy tấm ảnh Serena
trong bộ đồ tắm màu vàng tuyệt vời
tuần trước
và khi tôi thấy nó, tất cả những gì tôi
có thể nghĩ là,
"Chúa ơi, sao cô ấy không thể chờ
đến lúc ta ngồi trên sân khấu của TED?"
Tôi ích kỉ thật, tôi biết.
Vì vậy tôi đã hỏi chị về bức hình đó,
và chị nói lẽ ra không ai nên
thấy tấm ảnh đó.
Ý chị là sao?
Serena Williams: Vâng, thật ra,
nó là một tai nạn.
Tôi đang đi nghỉ,
dành chút thời gian cho bản thân,
rồi tôi biết mình có thai
khi kiểm tra sức khỏe
thế là tôi chụp hình mỗi tuần để xem
mình đi được bao xa.
GK: Và để khoe với bạn bè nữa,
có lẽ thế?
SW: Không, thật ra tôi chỉ lưu nó lại,
chứ không định kể với nhiều người,
thật ra là thế,
và tôi đã lưu nó lại,
mà chị biết mạng xã hội đấy,
chỉ cần ấn nhầm nút là...
(Cười)
GK: Là thế đó.
SW: 30 phút sau, điện thoại tôi
reo nhiều chưa từng có...
nửa tiếng trôi qua
mà đã có 4 cuộc gọi nhỡ,
và tôi kiểu như, lạ thật,
rồi tôi bắt máy, và sau đó, thôi xong.
Nhưng đó là 1 khoảnh khắc đẹp.
Tôi định chờ tầm 5 hay 6 ngày nữa,
thôi không sao,
GK: Tôi biết, Serena, vì kì lạ thật,
thai nhi chỉ mới 20 tuần tuổi,
nên ta sẽ không có quá
nhiều điều để nói về nó.
SW: Chính xác, nên dạo này
tôi chỉ đang như thế thôi.
Tôi đang theo dõi nó.
tuần 18,19 -- tuần nào tôi cũng
chụp một tấm để lưu lại,
mọi chuyện vẫn đang rất tốt,
cho đến một lần sơ hở.
GK: Tốt lắm. Vâng, chúc mừng chị.
SW: Vâng, cảm ơn chị.
GK: Không sao cả mà.
Khi chị hay tin đó,
chị có vui mừng không?
Hay là sợ? Hay lo lắng?
ý tôi là, khi biết mình mang thai.
SW: Tôi biết tin hai ngày trước khi
giải Úc mở rộng khai mạc,
một trong bốn giải lớn nhất năm.
GK: Trước đó chỉ hai ngày thôi á?
SW: Vâng, hai ngày trước đó tôi mới biết.
Tôi đã lo lắng.
Tôi còn không biết mình phải nghĩ gì,
nhưng tôi chỉ biết, vào lúc đó,
điều quan trọng thật sự chính là
tôi cần phải tập trung
cho giải Úc Mở rộng.
và tôi đã hoàn toàn không biết làm gì.
Tôi đã kiểu như,
mình chơi nổi không?
Tôi biết sẽ rất nguy hiểm cho thai nhi
trong khoảng 12 tuần đầu,
nên tôi đã nghi ngại rất nhiều.
GK: Nhưng chị không chỉ chơi,
Williams, mà còn thắng luôn.
(Reo hò)
SW: Phải đấy.
GK: Phải nói là, chị đã thắng
giải Grand Slam thứ 23.
SW: Cảm ơn chị.
(Vỗ tay)
GK: Trong khi mang thai!
SW: Vâng, tôi chỉ sợ mình lại
bị chấn thương, nên... nhưng không.
GK: Lúc biết mình mang thai,
mùa giải này có gì khác biệt không?
SW: Có chứ. Nó không còn dễ dàng.
Chị đã nghe kể về vấn đề của
những thai phụ rồi đấy,
họ bị ốm nghén và họ mệt mỏi.
GK: Chị có bị ốm nghén
mỗi sáng không?
SW: Không, thật may mắn
là tôi không bị.
Nhưng tôi thật sự thấy
mệt mỏi và căng thẳng,
và tôi đã phải lấy tất cả năng lượng đó,
cho vào 1 cái túi giấy, đại loại thế,
và ném nó đi,
vì tôi thật sự cảm thấy
mình không có thời gian
để giải quyết những cảm xúc thừa thãi,
vì chuyện tôi có thai, không ai biết,
và tôi phải thắng mùa giải đó
như bất kỳ mùa giải nào tôi tham gia.
Tôi được kỳ vọng để thắng,
và nếu tôi không thắng,
chuyện đó còn chấn động hơn.
GK: Yeah, chị mà không thắng
thì sẽ có chuyện lớn.
SW: Vâng, nên với tôi,
tôi phải thật sự đem những thứ tiêu cực
và bất kì cảm xúc nào tôi có lúc đó
nén tất cả lại
và tìm ra cho mình bước đi tiếp theo.
GK: Có rất nhiều người
ủng hộ và yêu thương chị.
Thậm chí khi tôi vừa đến đây,
người ta chặn tôi ở sân bay.
Tôi đã nói với tiếp viên hàng không,
phi công,"Đoán xem tôi đi đâu?"
Họ nói,"Chúa ơi, chúng tôi rất vui
vì cô ấy mang thai."
Nhưng bên cạnh đó,
luôn có những người Mỹ kì cục.
Trên đường đến đây, vài người đã nói
với tôi về Ilie Nastase,
người đã nói những điều không hay,
thậm chí là phân biệt chủng tộc.
Và chị đã đáp trả anh ta.
Tôi còn không thèm nghe
anh ta nói gì,
nhưng chị đã đáp trả. Tại sao thế?
SW: Tôi nghĩ sẽ có
những lời bình khiếm nhã,
nhưng đó không phải tất cả,
tôi còn bạn bè ủng hộ mình
và những đồng nghiệp nữa.
Tôi là tay vợt chuyên nghiệp
gần 20 năm rồi,
vì thế, với tôi, việc đề cao phụ nữ
rất quan trọng,
và có những người phụ nữ trẻ,
đến gặp tôi ở phòng thay đồ,
muốn chụp hình với tôi,
điều này làm tôi muốn
trở thành người tiên phong,
là hình mẫu tốt cho họ.
Thế nên không chỉ...
(Vỗ tay)
Người dùng lời lẽ khiếm nhã
để nói về chúng tôi đâu chỉ có anh ta,
quan trọng là chúng tôi phải
bảo vệ lẫn nhau,
đó cũng là tự bảo vệ mình.
Và khi ấy, tôi thấy mình cần phải nói,
rằng tôi không sợ,
tôi sẽ không đi đâu cả,
nhưng như thế không phù hợp,
mọi thứ cần phải nói đúng nơi, đúng lúc.
Và khi ấy chưa phải lúc, phải nơi.
GK: Ta sẽ dừng ở chỗ chị nói
mình sẽ không đi đâu hết,
vì tháng 9 này chị sẽ 36 tuổi,
có con ở tuổi 36.
Và huấn luyện viên của chị đã nói
tuổi tác luôn quan trọng,
nhưng với quần vợt,
nó còn quan trọng hơn,
nhưng anh ta lại tin chắc
chị sẽ trở lại.
Chị nghĩ mình nên trở lại,
hay nghỉ ngơi một thời gian?
Tôi biết những tay vợt khác
đang xôn xao,
"Mất bao lâu để sinh con?
Hai năm nữa cô ta sẽ đi luôn chứ?"
Chị nghĩ sao?
SW: Ừm, tôi luôn cố gắng
làm những điều không thể,
nên với tôi mọi thứ thật bình thường.
Tôi chắc chắn sẽ quay lại.
Chỉ là chưa chuẩn bị xong.
Tôi thật sự có được
cảm hứng từ chị mình.
Chị ấy hơn tôi 1 tuổi,
và nếu như ở tuổi đó
chị ấy còn chơi được,
thì tôi cũng chơi được.
(Cười)
Còn nhiều người nữa -- Roger Federer,
anh ấy lớn hơn tôi 1 chút
và anh ấy vẫn thắng được mọi giải,
nên tôi biết mình cũng có thể.
Điều đó truyền cảm hứng cho tôi
đặc biệt là gần đây,
và tôi biết đó chính là điều tôi muốn làm.
Và chắc chắn, sự nghiệp của tôi
chưa kết thúc.
Tôi đã bàn với
huấn luyện viên của mình,
và chúng tôi đã xem đây
là cột mốc mới trong đời tôi,
khi con tôi chào đời
hy vọng nó sẽ cổ vũ tôi,
thay vì quấy khóc quá nhiều.
GK: Không đâu, trong lá thư
tuyệt vời chị viết cho nó hôm qua,
chị nói rằng -- từ người mẹ già nhất
đến người trẻ nhất,
dù người già nhất hay trẻ nhất,
mẹ rất mong con chào đời.
Nhiều người thấy thế.
Tôi đã thấy chị một năm trước,
và tôi nghĩ về cuộc đời chị, Serena.
Chị đã có ba bước ngoặc lớn
trong sáu tháng:
mang thai, thắng lớn, yêu đương.
Và năm ngoái, khi gặp chị,
Tôi đã hỏi,"Chuyện tình cảm của chị
thế nào? Da da da."
Chị nói: "Tôi đã gặp một anh chàng.
Đó là một người kì lạ, hơi dị.
Chị không biết anh ấy đâu."
Tôi đã hỏi, "Anh ấy tên gì?"
SW: Tôi nhớ đã nói với chị về chuyện đó,
GK: Và chị đã nói, "Alexis Ohanian."
Tôi nói,"Tôi biết anh ấy!"
Anh ấy tuyệt lắm.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ
chị sẽ thích một tên mọt sách.
và chị đã nói, chị cũng thế.
SW: Thú thật với chị,
tôi cũng chưa từng.
nhưng đó là điều tuyệt nhất với tôi.
GK: Điều tuyệt nhất? Tại sao?
Trông có giống 1 con mọt sách không?
Nhìn cái áo kìa.
(Cười)
Không, anh ấy rất tốt.
SW: Có thể nói anh ấy
cuồng công nghệ.
GK: Anh ấy là 1 người rất rất tốt.
Tôi rất thích anh ấy.
Sao anh ấy theo đuổi được chị
khi số khác thất bại?
Sao chị biết anh ấy là
người dành cho chị?
SW: Ừm, tôi không định trả lời,
Nhưng...
(Cười)
GK: Nói đi, Serena, nói đi!
SW: Ừm...
(Cười)
Vâng.
(Vỗ tay)
GK: Nhưng chị hiểu ý tôi mà.
SW: Anh ấy rất chu đáo và rất tử tế,
và mẹ tôi nói anh ấy rất ân cần,
và khi bà nói thế với tôi,
tôi đã, kiểu như, vâng, đúng là như thế,
và những điều nhỏ thường tạo ra
những thay đổi lớn trong cuộc sống.
GK: Như?
SW: Những thứ đơn giản.
Công ty thời trang của tôi,
chúng tôi có một show mỗi năm,
trong buổi trình diễn năm ngoái,
tôi đã chạy lăng xăng như điên,
tôi phải lo mọi thứ cho buổi diễn,
tất tần tật luôn,
nên tôi phải chạy tới chạy lui,
và anh ấy, chỉ một cử chỉ với
cái áo sơ mi của anh ấy,
và anh ấy muốn chắc rằng
tôi cũng có một cái giống hệt,
và nó đã -- đó là câu chuyện kì quặc.
Lúc xảy ra thật thì thú vị hơn,
tôi chắc đấy.
GK: Nó là một màn cầu hôn
tuyệt vời phải không?
Hay là bài hát của Beyoncé?
"Nếu anh yêu em thì anh nên
đeo nhẫn vào tay em "?
Chị có áp lực khi phải kết hôn không?
Chị có ngờ trước không?
SW: Thật ra tôi chưa từng
thấy áp lực trước hôn nhân,
nhưng cũng không thể nói
là tôi thích kết hôn.
Tôi rất yêu cuộc sống của mình.
Tôi yêu sự tự do của mình.
Tôi đã nghe về những sự thay đổi
Nhưng tôi yêu mọi thứ tôi làm,
và tôi yêu sự nghiệp của mình,
và tôi không muốn
bất kì thứ gì ảnh hưởng đến nó.
Tôi thật sự rất cuồng công việc
và thật ra, khi anh ấy cầu hôn,
tôi suýt nổi điên.
Không, tôi đã nổi điên,
vì lúc đó, tôi đang giữa mùa luyện tập,
tôi đã nói, "Em phải thắng
giải Úc mở rộng,
em không bay tới Rome đâu"
Vì anh ấy muốn đưa tôi đến Rome,
và tôi đã nói, "Không được.
Em phải thắng."
Nhưng tôi đã tập trung thế đó.
GK: Vậy ra đây là cô gái nói,
"Em không đến Rome đâu." OK.
SW: Nhưng tôi đã rất tập trung
để đạt mục tiêu,
và tôi biết khi đó, có 1 người
tôi muốn vượt qua.
Tôi muốn phá vỡ kỷ lục của Steffi Graf,
điều đó rất có ý nghĩa với tôi,
và khi tôi đặt tâm trí vào thứ gì đó,
tôi sẽ quyết đạt được nó
dù thế nào đi nữa.
GK: Vì chị đã nói như thế--
Tôi từng nghe chị nói
vinh quang là chất gây nghiện.
SW: Đúng thế.
GK: Ý chị là sao?
SW: Vinh quang là thứ gì đó
siêu hấp dẫn với tôi.
Một khi bạn có nó,
bạn sẽ muốn có nó lần nữa,
lần vô địch đầu tiên của tôi
là năm 17 tuổi,
nhưng tôi chưa bao giờ quên
cảm giác đó,
và tôi cảm thấy như mỗi lần tôi thắng,
tôi sẽ có lại cảm giác
của lần vô địch đầu tiên.
Trên đời này không có
cảm giác nào như thế.
Và trải qua chừng đó năm luyện tập
làm một đứa trẻ cuồng chơi tennis
rồi giành chiến thắng
là một trải nghiệm tuyệt vời.
Nên với tôi, tôi luôn thấy
mình yêu cảm giác đó,
và tất nhiên tôi không thích thất bại.
Tôi cảm thấy như--
GK: Không, thật ra, ai thân với chị
đều nói chị rất khó coi khi thua cuộc.
SW: Tôi không phải người thua đẹp.
GK: Rằng chị rất, rất, rất tệ.
Nghe này, không vận động viên nào,
không nhà vô địch nào thích thua.
Tôi hiểu điều đó.
Nhưng họ nói khi thua cuộc,
chị trở nên rất, rất, rất xấu tính.
(Cười)
SW: Tôi cũng giỏi thua nhất nữa
nên chị biết đó,
tôi chỉ có thể nói vậy thôi.
(Cười)
(Vỗ tay)
GK: Tôi luôn tò mò về tình cảm
giữa chị và Venus,
vì ai biết chị và
theo dõi câu chuyện
đều biết rằng 2 người rất thân,
và chị luôn chơi tốt nhất có thể,
nhưng tôi thường tự hỏi,
khi chị đối đầu chị ấy,
chị có nương tay vì
muốn làm gì đó cho chị ấy
hay muốn chơi tốt hơn nữa
vì muốn đè bẹp chị ấy.
Đối đầu với chị ấy
khó hơn hay dễ hơn?
SW: Ừm, chơi với Venus như
chơi với chính mình,
vì chúng tôi bên nhau,
luyện tập cùng nhau từ nhỏ đến lớn,
và có chút khó khăn,
vì chị ấy là đối thủ khó nhằn nhất.
Chị ấy cao, nhanh nhẹn,
đánh mạnh như tôi,
giao bóng giống tôi.
Giống như chơi với bức tường vậy.
GK: Chị ấy hiểu chị.
SW: Chị ấy biết bóng sẽ đi đâu
trước khi tôi đánh nữa,
nên không dễ dàng gì,
nhưng khi tôi ra sân,
tôi phải ngừng suy nghĩ
và tự nói với bản thân,
"Biết gì không?
Mình chỉ đối đầu một người giỏi
và hôm nay phải chơi tốt hơn nữa.
Tôi không quan tâm đối thủ là ai,
dù là chị gái hay bạn mình,
hôm nay là ngày tôi phải
xuất hiện với phong độ tốt hơn
và giờ đây tôi muốn mình giỏi hơn
bất cứ thời điểm nào,
bất cứ nơi nào."
GK: Nên chị không bao giờ
nhường Venus?
Vì lúc nào hai chị em
cũng gặp ở chung kết.
SW: Đúng.
GK: Và giờ thì em gái
đã vượt qua chị mình.
Chị có áy náy không?
Có thấy vui vì điều đó không?
Ở vị trí này, chị có thấy
khó xử không?
SW: Tôi không cảm thấy gì cả.
Ngoài đời thật, chúng tôi vẫn luôn là
Venus và Serena.
Chị ấy là tình yêu của cuộc đời tôi,
là bạn thân nhất của tôi,
là tri kỷ của tôi.
Ý tôi là --
Có những bức hình chị ấy
đẩy tôi đi,
nếu không vì hình quá mờ thì
tôi đã chia sẻ chúng,
chị ấy đẩy tôi trên sân tập
trong chiếc xe đựng bóng
và chị ấy luôn chăm sóc tôi.
Tôi đã từng dùng hết tiền được cho
để mua kem và đồ đạc,
còn chị ấy sẽ lấy tiền của mình và
đưa cho tôi ở trường
đảm bảo rằng tôi không đói,
còn bản thân thì sao cũng được,
chị ấy luôn như thế,
từ khi tôi biết chị ấy đến nay.
Nên chúng tôi luôn tôn trọng nhau cực kỳ
và yêu thương nhau cực kỳ,
và điều quan trọng bạn nên thấy là
ta có thể thành công,
nhưng chưa chắc có được
một mối quan hệ tốt.
Dù trên sân là kẻ thù truyền kiếp,
khi bắt tay nhau,
chúng tôi lại là bạn thân.
Nếu tôi thua, phải đến hôm sau
tôi mới nói chuyện lại được,
nhưng với Venus--
(Cười)
GK: Chị chưa từng giao bóng trên sân
theo kiểu trả đũa
và nói, "Trái này cho năm lớp 7,
lúc chị blah blah với em"?
Chị chưa từng làm thế à?
SW: Chị ấy nên là người
cần những khoảnh khắc đó
vì chị ấy chưa từng làm gì sai với tôi,
nhưng tôi nhỏ nhất.
Tôi là em út.
GK: Serena, chị ấy chưa từng
làm gì xấu với chị? Thật á?
Tôi có ba chị em gái. Tôi có thể nghĩ
đến vài chuyện xấu xa mình làm.
SW: Trừ khi chị ấy tẩy não
để tôi quên chúng.
GK: Không, nhưng tình yêu của chị cho
chị ấy rất trong sáng. Tôi biết.
SW: Vâng.
GK: Tôi biết điều đó.
SW: Chúng tôi lớn lên,
ở gần nhau vô cùng,
và cũng thân nhau vô cùng.
Không chỉ chị ấy.
Tôi cũng có 3 chị em gái,
và chúng tôi luôn thân nhau.
GK: Nên trước một trận đấu lớn,
hai người không đi với nhau
và nói, này, ta sẽ ra đó và --
không gì hết ư?
SW: Tức cười là,
trước giải Úc mở rộng,
chúng tôi trong phòng thay đồ với nhau,
vì thích chọc chị ấy,
tôi rút máy ra khi chị ấy đang thay đồ.
Rồi bắt đầu chụp, một hành động
hết sức kỳ cục,
và chị ấy nổi đoá,
nói, "Serena, dừng lại!"
Còn tôi chỉ cười thôi.
Nhưng đó mới là chúng tôi, như đã nói,
một khi bước ra sân đấu,
tôi và chị ấy là
kẻ thù không đội trời chung,
nhưng khi trở vào trong,
khác hẳn với vài giây trước...
Là thế đó, sau tất cả,
chị ấy vẫn mãi là chị tôi.
Sẽ có ngày tôi không tham gia giải Úc,
tôi cũng đấu nhiều mùa rồi,
nhưng 50 năm nữa,
tất nhiên không nổi, đúng chứ?
Cứ nói 50 năm cho chắc đi.
GK: Tôi không biết, Serena.
Đã từng có ai,
nghĩ thử xem, từng có ai
có sự giao thoa về
giới tính và chủng tộc như chị,
có được ưu thế vượt trội
và sự toàn diện như chị
để chị nói "mình muốn
giống người này khi lớn lên" chưa?
Vì ngày nay những cô bé đều nhìn vào chị
và nói "mình muốn được như cô ấy."
Ai là người chị muốn trở thành?
SW: Ừm, thú vị đấy,
và tôi mừng vì chị đã hỏi đến.
Tôi muốn trở thành
người giỏi nhất khi lớn lên,
và tôi tự nhủ, nếu muốn trở nên giỏi nhất,
hãy đua với người giỏi nhất.
Nên tôi bắt đầu tham gia
các mùa giải khi còn rất nhỏ.
tôi thấy Steffi Graf,
tôi thấy Monica Seles,
thậm chí là Pete Sampras,
và khi thấy những gì họ làm,
tôi đã chú ý đến Steffi và Monica,
họ không nói chuyện với
nhiều tay vợt khác,
họ là kiểu người đứng một mình,
hết sức tập trung.
Rồi khi thấy Pete Sampras,
kĩ thuật anh ấy chơi,
tôi đã nghĩ, "Mình muốn làm thế."
Nên tôi làm thế, và tôi cảm thấy
để trở thành số một,
và nếu muốn thành số một,
bạn phải tiếp xúc,
cũng như quan sát
những người giỏi nhất
Bạn sẽ không thể trở thành số một
nếu chỉ quan sát ai đó nửa vời.
GK: Mọi người nói không ai
chăm chỉ như chị.
SW: Tôi là người chăm chỉ.
GK: Đó là những gì tôi đã nghe.
SW: Nhiều người nói,
"cô ấy tài năng, cô ấy khỏe."
Thật ra không hề.
Tôi từng rất nhỏ so với bạn cùng lứa.
Chỉ phát triển lên khi lớn hơn,
và khi luyện tập cật lực.
Tôi nghĩ một trong những lý do khiến
tôi chiến đấu miệt mài và chăm tập luyện
là vì tôi từng rất rất nhỏ con.
GK: Yeah,
Chị không nhỏ con nữa đâu.
SW: Không, tôi phát triển hết cỡ rồi.
Chẳng hiểu sao hồi nhỏ
tôi lại còi cọc như thế.
Chắc chị Venus ăn hết ngũ cốc rồi.
GK: Một điều khác mọi người
nói về chị là cơ thể chị.
Cơ thể chị đánh bại cả nam và nữ.
Và ý tôi là theo ý tốt.
Rất nhiều thứ được dùng để
nhận xét cơ thể bạn.
Nó là tác phẩm nghệ thuật,
vạm vỡ, đẹp lộng lẫy,
chưa có bất kì thứ gì giống nó.
Chị có gặp vấn đề gì về cơ thể
khi đang trưởng thành không?
Chị có luôn cảm thấy thoải mái
với cơ thể mình không?
SW: Thú vị thật, vì khi tôi
là một thiếu nữ
lớn lên dưới ánh mắt công chúng,
tôi phải đối diện với nhiều sự dò xét,
và như bất kì cô bé nào khác,
tất nhiên, tôi đã không thoải mái
với cơ thể mình.
Tôi đã không thích nó.
Tôi đã không hiểu tại sao
tôi có cơ bắp.
Và tôi đã ngừng tập tạ.
Tôi nghĩ mình sẽ không làm thế nữa.
Nhưng sau khi tôi thắng giải
Mĩ mở rộng,
tôi đã nhận ra cơ thể tôi đã giúp tôi đạt
mục tiêu mà tôi muốn đạt,
và tôi đã muốn hài lòng với nó,
và tôi đã rất biết ơn nó.
Tôi luôn khỏe mạnh.
Tôi quá may mắn, quá có phúc,
và tôi đã hiểu, tôi không chỉ
hạnh phúc với cơ thể mình
tôi còn muốn người khác
và những cô gái trẻ khác
trải nghiệm cái tôi đã trải nghiệm
để hài lòng với bản thân họ.
Nên dù ai nói gì đi nữa--
giống đàn ông, gì cũng được,
mập hay ốm--
cũng chẳng sao,
chỉ cần tôi yêu bản thân mình.
(Vỗ tay)
GK: Tôi biết chị học rất nhiều
từ vinh quang
nhưng chị đã học được gì
từ thất bại?
SW: Tôi ghét thất bại, nhưng tôi nghĩ
thất bại đã đưa tôi đến hôm nay.
chính những thất bại
đã làm ra tôi của hôm nay,
có những trận thua rất đau,
nhưng tôi sẽ không đánh đổi chúng.
Sau mỗi trận thua,
phải mất rất lâu tôi mới thua lần nữa
vì tôi học rất nhiều từ nó.
Hễ nói chuyện với ai, tôi đều động viên,
kiểu như, này, nếu như thua cuộc
hay điều gì không may xảy ra
không chỉ trong thể thao,
mà còn công việc, học tập,
hãy học từ nó.
Đừng sống trong quá khứ,
hãy sống cho hiện tại,
và đừng mắc lại những lỗi cũ
trong tương lai.
Đó là phương châm sống của tôi.
GK: Bây giờ chị đang lên kế hoạch
cho đám cưới
và tôi muốn biết,
địa điểm đám cưới là ở
Catskills, Poconos,
hay chị định tổ chức ở Florida?
Chị nghĩ sao?
Quy mô lớn hay nhỏ?
SW: Chúng tôi nghĩ cỡ vừa thôi.
Chúng tôi không muốn làm quá lớn,
nhưng rồi lại, OK, ta không thể
không mời người này, người này.
Nên chúng tôi nghĩ cỡ vừa và
chúng tôi chỉ mới nghĩ thôi.
Tính tôi thì rất vui vẻ.
Hy vọng hôm nay mọi người có thể nhận ra.
Tôi không quá nghiêm túc.
GK: Và chị thích nhảy.
Và chương kế tiếp của Serena Williams là?
SW: Oh, chương kế của tôi.
Chắc chắn tôi sẽ sinh em bé
và tôi định lấy lại dáng
và trở lại và chơi quần vợt
và tiếp tục hãng thời trang của mình.
Điều đó sẽ rất vui.
GK: Chị có biết là trai hay gái chưa?
SW: Tôi không biết.
Không trai thì gái thôi.
Nó là 50-50, nhưng tôi có 1 cảm giác.
GK: Gayle là một cái tên
hợp cả nam lẫn nữ
Dù chị và Alexis quyết định thế nào,
chúng tôi đều sẽ ủng hộ!
SW: Cảm ơn vì điều đó.
GK: Không có gì.
Chúng tôi đều cổ vũ cho chị,
Serena Williams.
SW: Cảm ơn rất nhiều.
Cảm ơn các bạn.
(Hoan hô)