Tôi nghĩ nên nói về nhận dạng. Đó là loại chủ đề hấp dẫn với tôi. Lý do vì lúc tôi được yêu cầu làm việc này, tôi đọc bài báo mà không nhớ ở đâu về cái gì đó của ai đó trên mạng Facebook nói "cần mọi người dùng tên thật của họ" rồi về cơ bản, tất cả các vấn đề được giải quyết. Điều đó quá sai! đó là quan điểm mang tính phản ứng bản năng về nhận dạng, nó sẽ làm chúng ta vướng vào tất cả rắc rối. Tôi nghĩ tôi điều nên làm là tôi sẽ giải thích bốn rắc rối về điều đó, và rồi tôi sẽ đưa ra cách giải quyết, hy vọng bạn thấy thú vị. Bây giờ chỉ xoay quanh vấn đề, tính xác thực là gì? Đó là tôi, hình chụp tôi bằng máy quay phim trong điện thoại đang nhìn bức tranh. [vấn đề gì?] Tranh đó được vẽ từ một người sao chép tranh rất nổi tiếng, và vì tôi không giỏi trình bày, tôi không thể nhớ tên anh tôi viết lên danh thiếp của tôi. Anh bị tống giam, tôi nghĩ, ở nhà tù Wakefield vì sao chép những kiệt tác của nhà Nghệ Thuật Ấn tượng Pháp, tôi nghĩ vậy. Anh ta quá giỏi về việc đó, nên khi anh ở tù, họ vô tù, thống đốc hay sao đó muốn anh vẽ những kiệt tác để treo tường, vì chúng quá đẹp. Đó là một bức tranh kiệt tác, là bản giả của một kiệt tác, và ẩn trong nền sơn dầu là một con chip để xác nhận đây là bản giả tạo thật sự, giờ thì bạn hiểu điều tôi đã nói. (Tiếng cười) Vì vậy khi chúng ta nói về tính xác thực, nó có nhiều phân chia hơn người ta tưởng và đây là một ví dụ điển hình về điều đó. Tôi cố gắng chọn bốn vấn đề để đóng khung đề tài này một cách đúng đắn. vậy, vấn đề đầu tiên tôi nghĩ, là con Chip và PIN, phải không? [ngân hàng hạ hệ thống bên trong] [không trực tuyến] tôi đoán mọi người có con chip và thẻ PIN, phải không? Thế tại sao đó là một ví dụ điển hình? Đó là ví dụ về cách mà suy nghĩ kế thừa về nhận dạng lật đổ tính an toàn của một hệ thống vững chắc. Cái con chip và thẻ PIN để trong túi của bạn có con chip khá nhỏ trên đó nhưng tốn hàng triệu bảng Anh để tạo ra, cực kỳ an toàn, bạn có thể quét kính hiển vi điện từ qua nó, bạn có thể thử nghiền nó ra, vân vân. Những con chip này không bao giờ bể hay bị tương tự mà bạn đọc trên báo. Và nói giỡn thôi, chúng ta lấy con chip siêu an toàn đó rồi chúng ta gắn nó vào một dãi từ giả bình thường chúng ta tạo tấm thẻ và để dành cho những tên tội phạm rất lười biếng. Nếu bạn là một tên tôi phạm đang vội vã và bạn cần sao chép thẻ của ai đó, bạn chỉ cần dán miếng giấy và chà bút chì lên để làm nhanh mọi thứ. Và thậm chí tức cười hơn, cũng làm được trên thẻ rút tiền của tôi, chúng ta in tên, mã SALT và thứ khác ở mặt trước. Tại sao? Không có lý do khó tưởng nào tại sao tên bạn được in lên con chip và thẻ PIN. Và nếu bạn nghiệm về chuyện này, nó gian xảo và trái ngược so lúc đầu. Vì chỉ người có lợi từ việc in tên trên thẻ là những tên tội phạm. Bạn biết tên mình rồi phải không? (Tiếng cười) Khi bạn đi vào cửa hàng và mua cái gì đó, cần số PIN, người bán hàng không quan tâm tên gì trên thẻ. Chỉ một nơi bạn phải ghi tên mình vào đằng sau là lúc này ở Mỹ. Bất kì lúc nào đi Mỹ, khi tôi phải trả tiền bằng dãi từ ở sau thẻ tôi luôn ký tên là Carlos Tethers, để cho an toàn, vì nếu việc mua bán dẫn tới tranh cải, chữ ký đó quay lại tôi và thành Dave Birch tôi chắc đây là vụ phạm tội, bởi vì tôi không bao giờ ký tên là Dave Birch. (Tiếng cười) Nếu bạn rơi thẻ ngoài đường, tội phạm nhặt được và đọc. Chúng biết tên, từ cái tên có thể truy ra địa chỉ, chúng ăn cắp và mua qua mạng. Tại sao chúng ta lại để tên trên thẻ? Bởi vì chúng ta nghĩ nhận dạng là một cái gì đó gắn với tên, và bởi vì chúng ta ăn sâu ý nghĩ về một thẻ căn cước, ám ảnh chúng ta. Và tôi biết điều đó không còn cách đây vài năm, nhưng nếu bạn là người làm chính trị hay phòng làm việc ở nhà hay tương tự thế, và bạn nghĩ về nhận dạng, bạn có thể chỉ nghĩ nhận dạng là những cái thẻ với tên trên đó. Và điều đó rất dễ bị sụp đổ trong thế giới hiện đại. Ví dụ thứ hai tôi nghĩ tôi sẽ dùng phòng chát. [chát và trẻ em] Tôi rất tự hào về hình này, đó là con trai tôi đang chơi trong ban nhạc với bạn của nó bằng hợp đồng lần đầu tiên, bạn sẽ nói vậy, khi nó nhận thù lao. (Tiếng cười). Và tôi thích hình đó. Tôi thích hình nó đậu vào trường y khoa nhiều hơn, (Tiếng cười) Tôi thích bức hình đó một thời gian. Tại sao bức hình đó? Vì rất thú vị khi nhìn những trãi nghiệm đó trong mắt một người có tuổi. Nó với bạn bè nó, tụi nhỏ xúm lại, đặt một phòng, giống một sảnh đường nhà thờ, chúng tụ tập hết bạn bè có ban nhạc lại, tụi nhỏ cùng làm với nhau, tụi nó làm hết trên facebook, tụi nó bán vé, ban nhạc đầu tiên trong - tôi gọi “thực đơn,” dĩ nhiên đó là từ sai nói về điều đó? Ban nhạc đầu tiên trong danh sách ban nhạc mà đã từng xuất hiện trong vài chương trình biểu diễn công cộng hay tương tự sẽ lấy thù lao từ việc bán 20 vé đầu tiên, rồi bạn nhạc kế tiếp thu 20 vé kế, và cứ thế tiếp tục. Tụi nhỏ đứng chót danh sách, Chúng đứng thứ năm, tôi nghĩ không có cơ hội. vậy mà nó nhận 20 vé.Tuyệt vời phải không? Nhưng tôi muốn nói là: tất cả thật hoàn hảo, trừ chuyện lên trang web. Tụi nhỏ xuất hiện trên facebook tụi nó gởi thông báo và sắp xếp mọi thứ tụi nó không biết ai hết? Vấn đề lớn ta cố giải quyết. Nếu chỉ có tụi nhỏ dùng tên thật, thì bạn không lo lắng cho chúng trên internet. Và khi nó nói với tôi, “ồ, con muốn lên phòng chat nói chuyện về đàn ghi ta” hay nói cái gì đó. Tôi sẽ nói ”ờ, ba không muốn con lên phòng chat nói về đàn ghi ta, vì có thể không phải tất cả là bạn bè của con, một số người trong phòng chat có thể là kẻ rổi không, thầy cô giáo hay tu sĩ.” (Tiếng cười) Ý tôi là, họ là người chung chung giống bạn đọc trên báo. Tôi muốn biết tất cả mọi người trong phòng chat. Thế này, bạn có thể vào phòng chat chỉ nếu mọi người trong phòng chat dùng tên thật, và họ nộp hết bản sao báo cáo từ cảnh sát của họ. nhưng dĩ nhiên, nếu ai đó trong phòng chat hỏi tên thật của nó, tôi nói không. Bạn không thể cho tên thật của bạn. bởi chuyện gì xảy ra nếu họ biến thành những tên làm bậy, hay thầy giáo hay là bất cứ ai. Nên có điều nghịch lý kỳ lạ này tôi chỉ vui khi nó lên mạng mà tôi biết những người khác là ai, nhưng tôi không muốn bất kỳ ai biết nó là ai. Và vì vậy bạn vướng vào bế tắt về nhận dạng: bạn muốn hết thông tin về kẻ khác, nhưng không kể gì về bạn. không tiến triển chúng ta mắc kẹt. Phòng chat không làm đúng chức năng, Điều đó rất tệ khi nghĩ về nhận dạng. Trên trang mạng của tôi, tôi thấy thứ này về - tôi chỉ nói xấu về trang mạng của tôi phải không? Tôi nên dừng những chuyện như vậy! Tình cờ không tưởng tượng nổi có gì đó về đội cổ vũ trong hộp thư tôi. Tôi đọc chuyện về những đội cổ vũ, và đây là một câu chuyện hấp dẫn. Chuyện xảy ra vài năm trước đây ở Mỹ. có vài cô cổ vũ trong cùng một đội ở trường trung học ở Mỹ, và họ nói xấu về huấn luyện viên của họ, thường tụi nhỏ hay làm vậy với thầy cô của tụi nó. Bằng cách nào đó huấn luyện viên biết được. Bà rất buồn. nên bà gặp một cô trong số đó, bà nói "em phải đưa cho cô mật mã facebook của em" Tôi đọc hoài như thế, thậm chí ở đại học. và những cơ sở giáo dục, tụi nhỏ bị ép nộp mật mã facebook. Nên chúng phải nộp mật mã facebook của tụi nó. Cô là một đứa trẻ! Cô ấy đáng lẽ nói: ”luật sư của em sẽ gọi cô đầu tiên sáng mai Đây là một sự ép buộc quá đáng vi phạm quyền Tu chỉnh thứ 4 về riêng tư, và cô sẽ bị kiện hết tiền cô có.” Cô đáng lẽ nên nói vậy. song cô là đứa trẻ, nên cô ta nộp mật mã. Cô giáo không vào được facebook, bởi vì trường đã chặn truy cập vào facebook. Cô giáo không vào facebook đến khi về nhà. Cô bé kia nói với bạn bè của cô ta, gì xảy ra? cô bé biết lúc cô giáo vào. Các cô khác vào facebook bằng điện thoại và xóa hết dữ liệu. Khi cô giáo kia vào, không có gì ở đó hết. Ý tôi là, những sự nhận dạng như vậy, họ không nghĩ giống nhau. Nhận dạng, đặc biệt khi bạn là một người tuổi teen, là một thứ thay đổi. Bạn có nhiều nhận dạng, Bạn có cái tên, bạn không thích nó, vì nó dễ bị mất, kém an toàn, hay không phù hợp, bạn chỉ cần xóa nó và đặt một cái mới. Ý cho rằng khi bạn có một nhận dạng mà người nào đó đặt cho, chính phủ hay gần như vậy, bạn phải mang nó và dùng mọi nơi. là hoàn toàn sai. Tại sao bạn lại muốn biết người nào đó trên facebook, trừ phi bạn tính lợi dụng họ, quấy nhiễu họ bằng cách nào đó? và điều đó chỉ làm cho mạng làm không đúng nhiệm vụ. Ví dụ thứ tư của tôi là có nhiều trường hợp bạn thật sự muốn làm như vậy - Để bạn khỏi thắc mắc, đó là tôi ở cuộc phản đối G20 Thật ra tôi không tham gia phản đối G20, nhưng tôi có buổi họp ở ngân hàng vào ngày có cuộc phản đối G20, tôi nhận được email từ ngân hàng nói rằng đừng mặc đồ vest, vì điều đó sẽ thêm lửa cho người phản đối. Tôi rất bảnh trong bộ vest, thật đó, nên bạn hiểu tại sao điều đó làm họ điên cuồng chống tư bản hóa. (Tiếng cười) Lúc đó tôi nghĩ, không muốn châm lửa người phản đối điều dĩ nhiên phải làm là ăn mặc giống người phản đối. Nên tôi mặc hoàn toàn đen, bạn thấy đó áo balaclava đen, mang găng tay đen. Tôi cởi ra, ký vào sổ khách mời. (Tiếng cười) Tôi mặc quần đen, mang giày ống đen, toàn đồ đen. Tôi đến ngân hàng lúc 10 giờ, nói: "Tôi Dave Birch, có họp lúc 3 giờ... ở đây” Đấy! Họ cho ký tên. Đây là bản tên của tôi. (Tiếng cười) Vì vậy điều này vô nghĩa khi bạn phải có tên thật trên facebook, để bạn có cái gọi là an toàn. Điều đó là an toàn sân khấu, nơi không có an toàn thật, người ta đóng vai trong vở kịch về sự an toàn. Miễn là nhớ lời thoại, mọi người thấy vui vẻ. Đó không là an toàn thật. Tôi ghét ngân hàng hơn việc những người phản đối G20 làm, bởi tôi làm việc cho họ. Tôi biết nhiều thứ thật ra tệ hơn người ta tưởng. (Tiếng cười) Giả sử tôi làm việc cạnh ai đó trong một ngân hàng mà người đó đang làm cái gì đó. Giả sử tôi ngồi kế một giao dịch viên gian xảo, và tôi muốn báo cho chủ ngân hàng. Tôi vào tài khoản để trình báo. Tôi gởi tin nhắn: hắn là giao dịch viên gian xảo. Mẩu tin đó sẽ vô nghĩa khi bạn không biết tôi là một giao dịch viên ở ngân hàng. Nếu tin tức từ người bất kỳ nào đó, nó là số không giá trị tin tức, vì họ không có bằng chứng để gởi tin đó. Nhưng nếu tôi phải chứng minh tôi là ai, thì tôi không gởi tin đó. Nó giống y tá trong bệnh viện báo cáo phẩu thuật viên say rượu. Mẫu tin đó chỉ được tiết lộ nếu tôi là người vô danh. Vì vậy hệ thống phải có cách dấu danh tánh, không thì không tới được nơi ta muốn tới. Thế thì bốn vấn đề, vậy chúng ta định làm gì với nó đây? Điều chúng ta định làm là nghĩ về chế độ toàn trị trong thuyết Orwell. Chúng ta cố gắng tạo những thế hệ điện tử cho thẻ nhận dạng mà đã bị từ bỏ nó từ năm 1953. Chúng ta nghĩ nếu chúng ta có một thẻ, gọi là thẻ vào facebook, chứng minh bạn là ai, và ép bạn phải mang nó suốt thì xong vấn đề. Dĩ nhiên, tất cả những lý do tôi nêu ra, sẽ không thật sự làm vấn đề xấu đi. Song càng nhiều lần bạn bị ép phải dùng nhận dạng thật, dĩ nhiên trong thuật ngữ trao đổi, càng nhiều cơ hội nhận dạng bị ăn cắp và phá vỡ nguyên tắc Mục đích là ta ngăn mọi người sử dụng nhận dạng trong giao dịch khi không cần dùng đến, mà thật sự là hầu hết các giao dịch đều không cần. Trong gần như tất cả những giao dịch bạn tham gia đều không hỏi: bạn là ai? Hay những câu: "Bạn có được phép lái xe? Bạn được phép vào tòa nhà? Bạn trên 18 tuổi? vân vân. Đề nghị của tôi – tôi, như James, nghĩ nên làm sống lại sở thích R&D chuyện đây làm được. Đó là thứ chúng ta có thể làm được. Theo lẽ tự nhiên, trong trường hợp này, tôi quay sang hỏi Bác sĩ Who. Bởi trong trường hợp này, hay lúc khác trong cuộc sống, Bác sĩ Who luôn có sẵn câu trả lời cho chúng ta. Vậy tôi nên kể với nhiều du khách nước ngoài của chúng ta, Bác sĩ Who là nhà khoa học vĩ đại ở Anh (Tiếng cười) mang tia sáng về sự thật và sự minh bạch cho tất cả chúng ta. Và đây là bác sĩ Who với tờ giấy thần linh của ông. Bạn đã từng thấy tờ thần linh của bác sĩ Who rồi Bạn không ghiện máy tính nếu nói có Ai đã thấy tờ giấy thần linh của bác sĩ Who? Thôi được, tôi đoán bạn ở trong thư viện suốt để học. Đó là điều bạn sắp nói với chúng tôi? Tờ giấy thần linh của Bác sĩ Who có nghĩa khi bạn giơ tờ giấy thần linh lên, người ta, trong đầu của họ, thấy điều mà họ cần thấy. Tôi trình hộ chiếu Anh, tôi giơ tờ thần linh lên bạn thấy hộ chiếu Anh. Tôi muốn đi dự tiệc, tôi giơ tờ giấy thần linh lên, tôi cho bạn xem thiệp mời dự tiệc. Bạn thấy cái bạn muốn thấy. Ý tôi là cần làm phiên bản điện tử như thế, nhưng với một thay đổi nhỏ, nhỏ xíu, là nó sẽ chỉ cho bạn thấy hộ chiếu Anh nếu tôi thật sự có một cái. Nó sẽ chỉ cho bạn thấy thiệp mời nếu bạn thật sự có. Hơn 18 nếu thật sự hơn 18 tuổi ngoài ra không có gì khác. Bạn là bảo vệ quán rượu, bạn cần biết tôi hơn 18 tuổi, thay vì phải trình bằng lái xe, mà cho bạn biết tôi biết lái xe, tên tôi, địa chỉ, và tất cả những thông tin khác, tôi trình tờ giấy thần linh của tôi, nó cho biết tôi có hơn 18 tuổi không. Đúng vậy. Đây có là giấc mơ hảo huyền? Không. Nếu thế tôi đâu nói. Để tạo nên và vận hành nó, ở đây tôi chỉ nói tên mà không đi chi tiết về chúng, Chúng ta cần một kế hoạch trong đó ta sẽ xây dựng cơ sở hạ tầng cho mọi người sử dụng để giải quyết hết tất cả các vấn đề. Chúng ta sẽ làm một công cụ, công cụ được toàn cầu hóa, để dùng ở mọi nơi, Tôi chỉ nói tí về công nghệ khi chúng ta tiếp tục. Đó là một thẻ ATM của Nhật, Mẫu vân tay được lưu trong điện thoại di động. Khi muốn rút tiền, bạn để điện thoại lên máy ATM, chạm ngón tay của bạn lên, vân tay bạn qua điện thoại, điện thoại nói đúng hay gần như vậy và máy ATM đưa bạn tiền. Nó phải là công cụ bạn có thể sử dụng ở mọi nơi. Nó phải hoàn toàn thuận tiện, Đó là tôi đi vào quán rượu. Tất cả những thiết bị ở cửa của quán rượu cho phép người này trên 18 tuổi đựơc vào hay không vào quán rượu? ý ở đây là, bạn chạm chứng minh thư của bạn vào cửa, nếu tôi được vào, nó hiện hình tôi lên, nếu không được, nó có chéo đỏ. Không có bất kỳ thông tin khác. Nó không có tiện ích đặc biệt nào. Nó duy nhất là một thứ, giống như trong phát ngôn của Ross, mà tôi hoàn toàn đồng ý: Không tiện ích đặc biệt nó chạy trên điện thoại di động Đó là lựa chọn ta có, phải chạy trên điện thoại di động. Có 6.6 triệu đăng ký điện thoại di động. Số thống kê tôi thích mọi lúc là thế giới chỉ có 4 triệu bàn chải răng. điều đó có nghĩa gì đó, mà tôi không biết! (Tiếng cười) Tôi tin những nhà tương lai học nói với tôi. Nó phải là một công cụ mà có thể mở rộng. Nó phải là thứ gì đó bất cứ ai có thể cải tiến. Ai cũng dùng cơ sở hạ tầng này được, không xin phép, giấy phép, hay bất cứ gì, bất kỳ ai cũng có thể viết vài mật mã để dùng nó. Bạn biết đối xứng là gì, bạn không cần hình ảnh nó. Đó là cách ta sẽ làm nó. Nó dùng như điện thoại ta sẽ làm nó dùng di động tương tự. tôi sẽ nói cho bạn biết công nghệ để ứng dụng Tờ thần linh của Bác sĩ Who có đây, nếu ai trong các bạn có thẻ rút tiền mới của Barclay với giaodiện không chạm vào bạn đã có công nghệ này. Nếu bạn đã từng ở thành phố lớn, và toàn dùng thẻ Oyster, nó có làm ai kinh ngạc chưa? Công nghệ có đó. Dòng Điện thoại đầu tiên lắp công nghệ, Google Nexus, S2 Samsung Wifi 7.9, những dòng điện thoại đầu tiên lắp đặt công nghệ này có bán ở cửa hiệu. Ý tưởng về một người ghi gas xuất hiện ở cửa nhà mẹ tôi anh ta có thể đưa mẹ tôi điện thoại của anh ta bà chạm nó lên điện thoại của bà màu xanh: anh từ Công ty gas nên cho phép anh ta vào màu đỏ nếu anh không phải, hết chuyện! Chúng ta có công nghệ làm chuyện đó. Và hơn thế nữa, dù nghe khó hơi hình dung, như chuyện biết tôi hơn 18 mà không cần biết tôi là ai mật mã làm chuyện đó. Nó không chỉ tồn tại, nó còn cực kỳ phổ biến và dễ hiểu. chữ ký điện tử, xâu khóa của chìa công cộng, những công nghệ này đã có từ lâu, Ta chỉ chưa có cách gom lại với nhau. Vì vậy công nghệ đã có rồi. Chúng ta biết nó hiệu quả. Vài ví dụ về cộng nghệ đang được dùng ở những nơi thử nghiệm. Đó là Tuần lễ Thời trang Luân Đôn, chúng tôi gắn một hệ thống O2 ở Festival Wireless tại Hyde Park Bạn có thể thấy người ta đi vào với dãi băng VIP, chỉ cần được kiểm tra bằng Nokia đọc dãi từ. Tôi chỉ ra để bạn biết điều này rất bình thường lại hiệu quả trong môi trường này. Chúng không cần gì đặc biệt. Cuối cùng, tôi biết bạn có thể làm được, bởi vì nếu bạn thấy tập phim Bác sĩ Who, tập cho Lễ phục sinh của Bác sĩ Who. Lúc ông lên sao hỏa bằng xe buýt, Cần nhắc lại với sinhviên nướcngoài là điều đó không xảy ra ở mỗi tập. Đó là trường hợp rất đặc biệt. lúc lên Sao hỏa bằng xe buýt London, tôi không thể chiếu khúc phim đó, vì những giới hạn ngặt nghèo của luật bản quyền Queen Anne – Style từ BBC nhưng tập ông lên Sao hỏa bằng xe buýt London, Bác sĩ Who rõ ràng cho chúng ta thấy là lên xe buýt bằng thẻ đọc Oyster qua việc dùng giấy thần linh Đây chứng tỏ giấy thần linh có giao diện MSE. Cảm ơn rất nhiều.