Mỗi người đều mang một câu chuyện riêng, được dệt thành từ những chương sách và tạo ra ta ngày hôm nay. Những chương đầu tiên thi thoảng là những chương định hình chúng ta nhiều nhất. Trung tâm Kiểm soát bệnh tật ước tính rằng có hơn một nửa số trẻ em ở nước ta trải qua ít nhất một hoặc hai dạng tổn thương thời thơ ấu. Những bất hạnh ấy có thể để lại những hậu quả lâu dài. Khi có cơ hội được lên tiếng để bảo vệ học sinh và giáo viên, tôi thấy mình có một vị trí đặc biệt để nói về những tổn thương thời thơ ấu. Nhưng tôi phải quyết định một điều. Tôi phải quyết định, giữa việc chỉ chia sẻ những điều tốt đẹp về cuộc đời mình, là những điều mà ta thường chia sẻ trên mạng xã hội nhằm khiến ta trở nên hoàn hảo, hay chia sẻ những phần đầy tổn thương và trở thành một người cởi mở? Kết quả quá rõ ràng. Để thay đổicuộc đời của một đứa trẻ, tôi phải là người cởi mở. Vậy nên tôi đã cam kết sẽ nói lên câu chuyện về bản thân tôi. Và câu chuyện này bao gồm những người đã luôn yêu thương, chăm sóc, giúp tôi trưởng thành. Vươt qua những khó khăn và chữa lành. Bây giờ là lúc tôi làm điều tương tự với người khác. Hồi đi học, tôi luôn là một hình mẫu. Tôi được sinh ra trong một gia đình tốt, luôn ăn mặc đẹp, với nụ cười luôn nở trên môi, tôi luôn sẵn sàng với trường học. Nhưng cuộc sống của tôi không hề bình thường. Khi đó, tôi trở thành nạn nhân của xâm hại tình dục. Nó vẫn còn kéo dài cho đến lúc đó. Bố mẹ tôi không hề hay biết, và tôi cũng chẳng kể với ai. Khi tôi bắt đầu đi học, tôi cảm giác rằng đây sẽ là nơi an toàn của tôi. Nên tôi đã rất phấn khích. Nhưng tôi đã thất vọng khi gặp giáo viên của mình, thầy Randolph. Thầy Randolph không phải là người đã lạm dụng tôi. Nhưng ông ấy là ví dụ điển hình về mọi thứ khiến tôi sợ hãi nhất trong cuộc đời. Tôi bắt đầu học được những kĩ năng sinh tồn để tự đưa bản thân ra khỏi thế khó khi chỉ còn một mình với một người đàn ông. Và ở trường, như một học sinh, tôi đã phải ngồi trong lớp học với một người đàn ông mỗi ngày, trong suốt một năm học. Tôi đã rất sợ hãi; tôi đã không tin tưởng thầy ấy. Nhưng bạn biết không, thầy Randolph hóa ra là người bảo vệ tôi nhiều nhất. Nhưng ban đầu, tôi muốn thầy biết rằng tôi không thích thầy ấy. Tôi đã không vâng lời; tôi đã không chú tâm đến bài học. Và tôi cũng gây nhiều khó khăn cho cả ba mẹ của tôi nữa. Tôi không muốn đến trường, nên tôi cãi nhau với họ về việc ngồi trên xe bus mỗi sáng. Tôi không thể ngủ được về đêm, bởi vì sự lo lắng ngập tràn trong tâm trí. Nên tôi luôn đến lớp trong tâm thế mệt mỏi. Mà chính những đứa trẻ mệt mỏi thường là những đứa dễ cáu kỉnh, và không dễ dàng để dạy chúng, bạn biết mà. Thầy Randolph đã hoàn toàn có thể giận dữ với tôi, như nhiều giáo viên đối xử với những đứa trẻ hư. Nhưng thầy ấy thì không. Thầy luôn đối xử với tôi bằng sự cảm thông và cả sự mềm mỏng. Tôi đã rất biết ơn vì điều đó. Thầy ấy đã hiểu được đứa trẻ sáu tuổi luôn mệt mỏi và vật vờ này. Và thay vì bắt tôi ra ngoài vào giờ giải lao, thầy cho tôi ở lại trong lớp và ngủ trưa, vì thầy biết tôi cần nghỉ ngơi. Thay vì ngồi ăn trưa ở bàn của giáo viên, thầy sẽ đến ngồi với học sinh. Thầy để tôi tham gia trò chuyện với các bạn trong lớp. Giờ khi nhớ lại, tôi biết rằng, thầy ấy có mục đích cả, thầy đã lắng nghe, thầy đã hỏi nhiều câu hỏi. Thầy ấy cần phải biết chuyện gì đang diễn ra. Thầy xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp với tôi. Và tôi tin thầy ấy. Chậm rãi nhưng chắc chắn, những bức tường mà tôi đã dựng nên quanh mình thầy ấy bắt đầu gỡ bỏ, và cuối cùng tôi nhận ra thầy ấy là một trong những người tốt. Tôi biết rằng thầy vẫn cảm thấy mình chưa đủ. Vì thầy đã cố gắng để nói chuyện với mẹ tôi. Và được sự cho phép của mẹ để tôi bắt đầu gặp cố vấn tâm lý của trường, cô McFadyen. Tôi bắt đầu gặp cô McFadyen một hoặc hai lần mỗi tuần trong hai năm tiếp đó. Đó là cả một quá trình. Trong suốt thời gian đó, tôi chưa bao giờ mở lời về vụ quấy rối, bởi vì đó là một bí mật; mà tôi không được phép nói ra. Nhưng cô ấy bắt đầu liên kết các dữ kiện, tôi biết, bởi vì mọi điều cô ấy đã làm cho tôi là để tôi cảm thấy mạnh mẽ và tìm lại chính mình. Cô ấy đã dạy tôi dùng năng lực tinh thần để vượt qua sự sợ hãi. Cô ấy dạy cho tôi kĩ năng hít thở để giúp tôi chống lại những cơn hoảng loạn mà tôi thường xuyên gặp phải. Và cô ấy đóng vai với tôi. để đảm bảo, rằng tôi có thể tự đương đầu với những tình huống này. Ngày ấy đến, khi tôi đang ở trong phòng với người lạm dụng tôi và một người lớn nữa. Tôi đã kể hết sự thật. Tôi kể về vụ quấy rối. Ngay lập tức, hắn bắt đầu chối bỏ. và người mà tôi kể ra, có lẽ đã không chuẩn bị để xử lý thông tin chấn động mà tôi vừa kể cho họ. Thật dễ dàng để tin người quấy rối hơn là một đứa trẻ. Nên họ bảo tôi đừng bao giờ nói về điều đó nữa. Họ khiến tôi cảm thấy như thể tôi vừa làm điều gì sai trái, một lần nữa. Tôi cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng bạn biết không, một điều tốt đẹp đã xảy đến hôm ấy. Kẻ quấy rối biết rằng tôi sẽ không còn giữ im lặng nữa. Sức mạnh của tôi đã thay đổi tình huống. Những vụ quấy rối dần dần dừng hẳn. (Vỗ tay) Nhưng sự nhục nhã và nỗi sợ nó sẽ tái diễn vẫn còn đó. Và nó ở lại với tôi thêm nhiều, nhiều năm sau đó nữa. Thầy Randolph và cô McFayden, họ giúp tôi tìm lại chính mình. Họ giúp tôi nhìn thấy ánh sáng nơi cuối đường hầm. Nhưng bạn biết không, còn rất nhiều đứa trẻ không được may mắn như tôi. Và chúng ở ngay trong lớp học của bạn. Đó là lý do tôi cảm thấy cần phải nói với bạn vào hôm nay, để bạn biết và bạn có thể bắt đầu tự hỏi và để tâm đến những học sinh này, để bạn cũng có thể giúp chúng tìm ra lối thoát. Là một giáo viên mầm non, tôi bắt đầu năm học mới bằng việc cho bọn trẻ làm những hộp giới thiệu bản thân. Đây là hai trong số những học sinh của tôi. Và tôi khuyến khích lũ trẻ đựng đầy hộp với những thứ giúp tôi biết thêm về chúng, về cuộc sống của chúng, những thứ quan trọng với chúng? Chúng trang trí những chiếc hộp, và thực sự dành thời gian, chúng dàn đầy hộp vời những tấm hình gia đình và thú nuôi của chúng, và sau đó tôi để chúng nói về những chiếc hộp cho tôi và cả lớp nghe. Suốt thời gian đó, tôi đã nhiệt tình lắng nghe. Bởi vì những thứ chúng nói ra, những biểu hiện trên khuôn mặt chúng, những thứ chúng không nói có thể là tín hiệu giúp tôi hình dung ra những thứ chúng thực sự cần. Những thứ có lẽ đang điều khiển hành vi của chúng đối với tôi trong lớp học. Làm sao tôi có thể trở thành một cô giáo tốt hơn khi lắng nghe chúng? Tôi cũng dành thời gian xây dựng mối quan hệ với chúng nữa, nhiều như thầy Randolph từng làm với tôi. Tôi ngồi ăn trưa với chúng, nói chuyện với chúng trong giờ giải lao, chơi cùng chúng vào những cuối tuần, và đến những buỗi diễn khiêu vũ của chúng. Tôi trở thành một phần trong cuộc sống của tụi nhỏ. Bởi để thực sự hiểu một học sinh, bạn phải hòa mình vào cuộc sống của chúng. Tôi biết một vài bạn ở đây là giáo viên tiểu học và giáo viên trung học, bạn có thể nghĩ rằng những đứa trẻ này đã lớn rồi, và bạn biết đó, chúng cư xử như những người lớn ở tuổi đó. Nhưng đừng mắc bẫy. Đặc biệt với những trẻ bạn nghĩ chúng đã có mọi thứ, bởi vì đó là những đứa có thể sẽ cần bạn nhất. Nếu bạn đọc kỉ yếu của tôi, bạn sẽ thấy tôi trên mỗi trang sách, bởi vì tôi tham gia vào mọi hoạt động. Tôi thậm chí lái cả xe bus trường. (Tiếng cười) Tôi từng là đứa trẻ mà thầy cô nghĩ là xuất sắc hơn thảy, người nổi tiếng, người sở hữu mọi thứ. Nhưng mà, tôi đã lạc lối. Tôi đã lạc lối, và tôi đã ước ao có ai đó đến hỏi tôi rằng, "Lisa, sao con lại luôn ở đây, sao con lại đẩy mình vào những thứ này?" Họ có bao giờ tự thắc mắc, liệu tôi có đang chạy trốn khỏi ai đó? liệu tôi có đang chạy trốn khỏi thứ gì đó? Tại sao tôi lại không muốn hòa nhập với cộng đồng hay ở mái ấm của tôi? Tại sao tôi lại muốn ở trường cả ngày? Không ai từng hỏi cả. Đừng hiểu sai ý tôi nhé, không phải tất cả các cá nhân vượt trội ở trường đều là nạn nhân của lạm dụng hay tổn thương. Tôi chỉ muốn bạn dành thời gian suy nghĩ về chúng. Hỏi chúng tại sao. Bạn có thể tìm được lý do đằng sau đó. Bạn có thể là nhân tố giúp chúng vượt qua câu chuyện của mình. Hãy khéo léo và đừng tỏ ra rằng bạn đã biết được cái kết cho câu chuyện của chúng rồi. Đừng đặt dấu chấm câu khi câu chuyện còn đang dang dở. Hãy để chúng tiếp tục kể và giúp chúng nhận ra ngay cả khi những điều tồi tệ xảy đến, thì cuộc sống của chúng vẫn đáng trân trọng. Câu chuyện của chúng vẫn xứng đáng được lắng nghe. Là một nhà giáo, để làm được điều đó, tôi thực sự cảm thấy ta phải trân quý câu chuyện của chính mình. Nhiều người có thể đang ngồi ở đây và nghĩ rằng, "Phải rồi. Điều đó đã từng xảy ra với tôi. Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng chia sẻ." Cũng tốt thôi. Thời điểm sẽ đến khi mà bạn cảm thấy nó tận sâu trong tâm hồn bạn đó là lúc bạn biến nỗi đau trong quá khứ thành mục đích sống trong tương lai. Những đứa trẻ này là tương lai của ta. Tôi chỉ động viên bạn hãy đón nhận chúng mỗi ngày. Nói chuyện với ai đó. Hãy luôn sẵn sàng cởi mở. Câu chuyện đời tôi bắt đầu lại vào mùa xuân năm 2018, khi tôi được mời đến phát biểu cho một nhóm những giáo viên và hướng dẫn sinh mới vào nghề. Tôi đã chia sẻ câu chuyện của mình, như cách tôi làm ngày hôm nay, và sau đó một cô gái tiến lại gần tôi. Cô ấy đã khóc và nhẹ nhàng nói rằng, "Cám ơn cô. Cám ơn vì đã chia sẻ. Tôi không thể đợi để kể cho cha tôi nghe mọi thứ tôi nghe ngày hôm nay." Cô ấy chắc hẳn đã thấy sự bối rối trong ánh mắt của tôi, vì cô ấy nói tiếp rằng, "Thầy Randolph là cha của tôi." Khác giả: Ôi. Lisa Godwin: "Và ông ấy thường thắc mắc: Liệu ông ấy có thay đổi được gì? Hôm nay, tôi sẽ về nhà và kể cho cha, "Cha đã thay đổi được nhiều thứ." Quả là một món quà lớn. Quả là một món quà lớn. Và sự việc đó thúc đẩy tôi tìm gặp cả con gái của cô McFadyen nữa, và để chia sẻ với cô ấy ảnh hưởng mà cô McFadyen đã tạo ra. Và tôi muốn cô ấy biết rằng Tôi đã ủng hộ nhiều quỹ cho cố vấn tâm lý, nhân viên xã hội trường học, nhà tâm lý học, y tá, vì họ rất quan trọng đối với vấn đề sức khỏe tâm sinh lý của con em chúng ta. Tôi rất biết ơn cô McFadyen. (Vỗ tay) Tôi từng nghe ai đó nói rằng, để tìm lối thoát khỏi màn đêm. bạn phải tìm ra ánh sáng. Hôm nay, tôi hi vọng rằng bạn sẽ rời đi và bạn tìm kiếm những cơ hội để trở thành ánh sáng. Không chỉ cho học sinh mà còn cho những người trưởng thành trong lớp học của bạn, ở trường của bạn, trong cộng đồng. Bạn có năng lực để giúp người khác thoát ra khỏi những thương tổn trong họ và tạo nên giá trị cho câu chuyện của họ. Cám ơn mọi người. (Vỗ tay)