1 00:00:06,497 --> 00:00:10,997 Những tiếng sấm và tia sét làm sáng bừng một vùng biển, 2 00:00:10,997 --> 00:00:14,297 khi một con tàu chao đảo trên sóng. 3 00:00:14,297 --> 00:00:19,337 Không phải một cơn bão bình thường, nó dữ dội và đầy thù hận, 4 00:00:19,337 --> 00:00:24,047 và là tiền đề cho vở kịch bí ẩn nhất của Shakespeare. 5 00:00:24,047 --> 00:00:27,097 Khi trời quang trở lại, ta như đến với một thế giới 6 00:00:27,107 --> 00:00:31,637 dường như rất xa xôi nhưng lại đầy những bận tâm quen thuộc 7 00:00:31,637 --> 00:00:35,577 về tự do, quyền lực và sự kiểm soát. 8 00:00:35,577 --> 00:00:39,587 Giông Tố lấy bối cảnh tại một hòn đảo hoang huyền bí 9 00:00:39,587 --> 00:00:44,717 được cai trị bởi phép thuật và sức mạnh của Prospero, Công tước Milan bị lưu đày. 10 00:00:44,717 --> 00:00:49,417 Bị người em trai Antonio phản bội, Prospero bị bỏ mặc trên hòn đảo 11 00:00:49,417 --> 00:00:53,997 suốt mười hai năm với con gái Miranda và những cuốn sách yêu quý. 12 00:00:53,997 --> 00:00:57,777 Khoảng thời gian đó, hắn đã học được phép thuật 13 00:00:57,777 --> 00:01:00,887 và sử dụng nó để thu phục những linh hồn bị giam giữ nơi đây. 14 00:01:00,887 --> 00:01:04,617 Hắn cũng cai quản người trần duy nhất ở đảo, 15 00:01:04,617 --> 00:01:08,167 tên Caliban tuyệt vọng và bị quỷ ám. 16 00:01:08,167 --> 00:01:13,467 Sau nhiều năm ủ mưu trả thù, cuối cùng, kẻ thù của Prospero đã xuất hiện. 17 00:01:13,467 --> 00:01:16,277 Với sự giúp đỡ của linh hồn Ariel, 18 00:01:16,277 --> 00:01:21,987 pháp sư đã đánh chìm con tàu của người em và cuốn thủy thủ vào bờ. 19 00:01:21,987 --> 00:01:25,677 Kế hoạch của Prospero, thậm chí, còn dùng đến cả tình yêu của con gái, 20 00:01:25,677 --> 00:01:29,707 dự tính để cho cô say đắm chàng hoàng tử gặp nạn Ferdinand. 21 00:01:29,707 --> 00:01:32,867 Và trong khi Prospero và Ariel tiếp cận Antonio, 22 00:01:32,867 --> 00:01:35,797 Caliban nhập bọn với những tên thủy thủ say rượu, 23 00:01:35,797 --> 00:01:39,317 ấp ủ một âm mưu nực cười nhằm thôn tính hòn đảo. 24 00:01:39,317 --> 00:01:42,957 Vở kịch bóc trần những khao khát, ham muốn cơ bản nhất trong xã hội, 25 00:01:42,957 --> 00:01:47,187 nơi mỗi phe phái đều khao khát quyền lực 26 00:01:47,187 --> 00:01:50,307 bất kể địa vị, dân tộc, hay số phận. 27 00:01:50,307 --> 00:01:54,327 Shakespeare biết rằng quyền lực luôn là mục tiêu di động; 28 00:01:54,327 --> 00:01:57,047 và khi những góc khuất của nhân vật được tiết lộ, 29 00:01:57,047 --> 00:02:01,637 ta bắt đầu tự hỏi liệu vòng luẩn quẩn có bao giờ kết thúc? 30 00:02:01,637 --> 00:02:04,447 Dù bị Antonio đối xử bất công, 31 00:02:04,447 --> 00:02:07,787 Prospero, từ lâu, đã tỏ ra lạm quyền trên đảo, 32 00:02:07,787 --> 00:02:12,317 vơ vét phép thuật và tài nguyên cho bản thân. 33 00:02:12,317 --> 00:02:15,117 Caliban cực kỳ phẫn nộ với việc tiếp quản này. 34 00:02:15,117 --> 00:02:17,054 Con trai của Sycorax, 35 00:02:17,054 --> 00:02:19,554 phù thủy trước đây cai trị hòn đảo, 36 00:02:19,554 --> 00:02:22,604 ban đầu đã giúp đỡ những kẻ lưu vong tìm chỗ đứng. 37 00:02:22,604 --> 00:02:26,814 Nhưng kể từ khi bị biến thành nô lệ, hắn giận dữ và hối hận vô bờ. 38 00:02:26,817 --> 00:02:29,537 "Và sau đó ta yêu thương ngươi./ Và chỉ cho ngươi 39 00:02:29,537 --> 00:02:32,497 tất cả những phẩm chất/ Những mùa xuân đến, 40 00:02:32,497 --> 00:02:35,857 những hồ nước muối, nơi cằn cỗi và màu mỡ./ 41 00:02:35,857 --> 00:02:38,267 Ta nguyền rủa như thế đấy!" 42 00:02:38,267 --> 00:02:41,117 Giọng nói vang vọng cùng cơn phẫn nộ sục sôi, 43 00:02:41,117 --> 00:02:45,347 Caliban liên tục nhắc Prospero về những gì đã xảy ra: 44 00:02:45,347 --> 00:02:50,347 Hòn đảo này thuộc về Sycorax - mẹ ta, người ta yêu thương nhất. 45 00:02:50,347 --> 00:02:52,998 Song, Sycorax cũng đã lợi dụng hòn đảo, 46 00:02:52,998 --> 00:02:56,658 và giam cầm linh hồn Ariel cho tới khi được Prospero giải thoát. 47 00:02:56,658 --> 00:03:00,898 Giờ đây, Ariel phục tùng hắn để trả ơn và hy vọng tìm lại tự do, 48 00:03:00,898 --> 00:03:04,818 trong khi Caliban bị bắt làm nô lệ mãi mãi 49 00:03:04,818 --> 00:03:07,458 hay ít nhất là khhi Prospero còn nắm quyền. 50 00:03:07,458 --> 00:03:10,518 Vì nhiều lý do, "Giông tố" thường được xem 51 00:03:10,518 --> 00:03:13,003 là tác phẩm khai phá của chủ nghĩa thực dân 52 00:03:13,003 --> 00:03:15,043 và những tình huống oái ăm về đạo đức 53 00:03:15,043 --> 00:03:18,378 xảy đến với những người đồng hành của "thế giới dũng cảm mới" 54 00:03:18,378 --> 00:03:21,518 Câu hỏi về quyền lực và công lý được đặt ra xuyên suốt vở kịch: 55 00:03:21,518 --> 00:03:24,421 Liệu Caliban có phải chủ nhân chính đáng của vùng đất? 56 00:03:24,421 --> 00:03:26,181 Liệu Ariel có được tự do? 57 00:03:26,181 --> 00:03:28,991 Và Prospero có phải kẻ đứng đầu đầy quyền lực 58 00:03:28,991 --> 00:03:33,651 hay còn một ma lực bí ẩn khác, nằm ngoài nhận thức của tất cả? 59 00:03:33,651 --> 00:03:35,711 Xuyên suốt vở kịch, 60 00:03:35,711 --> 00:03:39,521 Ariel liên tục nhắc nhở Prospero về sự tự hắn còn mắc nợ. 61 00:03:39,521 --> 00:03:42,501 Nhưng câu hỏi đặt ra là liệu kẻ nắm quyền 62 00:03:42,501 --> 00:03:44,631 có từ bỏ sự kìm kẹp. 63 00:03:44,631 --> 00:03:48,861 Câu hỏi về việc kết thúc một triều đại được gửi gắm mạnh mẽ trong "Giông tố" 64 00:03:48,861 --> 00:03:52,431 được cho là vở kịch cuối cùng của Shakespeare. 65 00:03:52,431 --> 00:03:57,011 Bằng nhiều cách, hành động của Prospero đã tạo nên tính giải trí vĩ đại, 66 00:03:57,011 --> 00:04:00,551 hắn ấp ủ những âm mưu điều khiển người xung quanh, 67 00:04:00,551 --> 00:04:05,501 và mê hoặc những nhân vật cũng như khán giả. 68 00:04:05,501 --> 00:04:09,256 Nhưng vào lúc kết thúc màn thể hiện năng lực và thao túng. 69 00:04:09,256 --> 00:04:11,452 những lời cuối của Prospero cho thấy 70 00:04:11,452 --> 00:04:13,932 hắn cũng bị chính khán giả hạ thấp 71 00:04:13,932 --> 00:04:16,712 và sức mạnh họ nắm giữ trước những tạo tác của hắn. 72 00:04:16,712 --> 00:04:20,602 "Sự tiếp sức tuyệt vời của ngươi./ Hơi thở nhẹ nhàng của ngươi./ 73 00:04:20,602 --> 00:04:23,732 Hoặc lắp đầy hoặc ngăn trở kế hoạch của ta./ 74 00:04:23,732 --> 00:04:26,292 Để được hài lòng." 75 00:04:26,292 --> 00:04:30,382 Điều cho thấy vai trò của Shakespeare như một nghệ sĩ tuyệt vời 76 00:04:30,382 --> 00:04:35,272 người từ bỏ chính mình, để công chúng tán thưởng.