Tôi có điều muốn thú nhận. Tôi đã có một mối tình từ khi tôi 17 tuổi. Tôi ước tôi có thể nói về những xốn xang trong tôi hay là những bản đồ tôi vẽ dưới đất khi tôi nghĩ về chuyện tình này, nhưng tôi không thể. Tôi ước tôi có thể nói về những lời nói ngọt ngào thốt ra hay những món quà tôi được nhận từ chuyện tình này, nhưng tôi không thể. Tất cả những gì tôi có thể nói là về hậu quả, về những ngày mà tôi cứ liên tục hỏi: Tại sao, tại sao, tại sao là tôi? Tôi còn nhớ mọi chuyện bắt đầu thế nào. Tôi đang học năm cuối trung học, và lớp tôi vừa thắng một giải thể thao, nên chúng tôi ca hát, nhảy múa và ôm nhau. Tôi đi tắm. Rồi ăn tối. Rồi khi tôi ngồi xuống bàn, răng tôi bắt đầu va lập cập, tôi không thể đưa thìa vào miệng. Tôi chạy đến phòng y tế, và vì tôi không nói được, tôi chỉ vào miệng mình. Y tá không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên cô bảo tôi nằm xuống, và nó có tác dụng -- sau vài phút, răng tôi hết va vào nhau. Tôi đang định lao ra khỏi phòng, thì cô ấy nói -- không, cô ấy cương quyết bảo tôi về ký túc xá đi ngủ. Đây là lúc tôi đang ở năm cuối trung học, chỉ vài tháng nữa là tôi thi tốt nghiệp và vài ngày nữa là tôi sẽ làm một loạt bài thi ở Kenya gọi là "thi thử", là những bài thi để thử xem bạn đã sẵn sàng cho kỳ thi tốt nghiệp chưa. Không đời nào tôi đi ngủ mà để bài thi thử cười nhạo mình. Tôi đến lớp, ngồi xuống, ghi bài lịch sử Keyan, và kia là tôi, ở làng duyên hải Kenyan, với Mekatilili wa Menza vĩ đại, người phụ nữ Giriama đã dẫn dân chống lại thống trị thuộc địa Anh. Rồi, không hay biết gì, tay trái tôi bắt đầu giật giật, cứ như là tôi đang vẽ hình tưởng tượng. Nó đến rồi đi, rồi theo từng cơn, từng cơn một, bạn cùng lớp ngừng tập trung đọc sách và bắt đầu nhìn tôi. Và tôi khổ sở ngăn nó lại, nhưng không được, vì nó tự điều khiển chính mình. Rồi khi chắc chắn mọi người đang nhìn chúng tôi, trong màn biểu diễn cuối cùng và màn ra mắt chính thức của nó, tôi bị co giật toàn thân, đó chính là buổi đầu cho cái mà tôi gọi là chuyện tình 15 năm. Co giật là đặc điểm chính cho hầu hết các loại động kinh, và mọi cơn co giật lần đầu tiên phải được bác sĩ kiểm tra để xem người đó có bị động kinh không hoặc nó là triệu chứng của bệnh gì khác. Trong trường hợp của tôi, bác sĩ xác nhận tôi bị động kinh. Tôi phải ở trong bệnh viện và ở nhà rất nhiều, và chỉ quay lại trường để thi tốt nghiệp. Tôi bị co giật giữa các bài thi, nhưng cũng cố gắng đạt đủ điểm để được nhận vào học lấy bằng khoa học tính toán ở trường Đại học Nairobi. (Vỗ tay) Bất hạnh thay, tới năm hai tôi phải bỏ học. Tôi không đủ kĩ năng giải quyết và một cộng đồng hỗ trợ quanh mình. Tôi may mắn kiếm được việc, nhưng sau đó bị đuổi khi bị lên cơn co giật tại chỗ làm. Tôi nhận ra mình đang ở trong một nơi mà tôi liên tục hỏi chính mình tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi. Tôi sống trong sự chối bỏ một thời gian dài, và sự chối bỏ chắc là vì những thứ đã xảy ra, bỏ học và bị cho nghỉ việc. Hoặc có thể là vì những điều tôi nghe về bệnh động kinh và về những người sống với bệnh động kinh: rằng họ sẽ không bao giờ sống một mình được; rằng họ sẽ không bao giờ đi đâu một mình hoặc là kiếm được việc làm; rằng họ là những người bị ruồng bỏ, họ có con ma trong người cần phải được xuất ra. Tôi càng nghĩ về những thứ này, tôi càng bị co giật nhiều hơn, và có những ngày chân tôi không nhúc nhích, nói cũng không rõ lời trong khoảng thời gian dài, tôi cứ như thế này, Hai hay ba ngày sau một lần lên cơn, đầu và tay tôi vẫn bị giật giật. Tôi thấy lạc lõng, cứ như là tôi đã mất tất cả, và đôi khi, tôi thấy mình hết ý chí sống. (Thở dài) Tôi cảm thấy rất căm phẫn. Vậy nên tôi bắt đầu viết, vì những người xung quanh tôi không có câu trả lời cho những câu hỏi của tôi. Tôi viết về nỗi sợ của mình và những nghi hoặc. Tôi viết về những ngày tháng tươi đẹp và những ngày tồi tệ, xấu xí, và tôi chia sẻ chúng trên blog. Và không lâu sau đó, những người bị động kinh bắt đầu thấy và nghe về tôi và cả gia đình họ, và cả những người không bị bệnh. Và tôi thay đổi, từ một cô gái luôn hỏi "tại sao là tôi" sang một người không chỉ biết tự bào chữa cho chính mình, mà còn cho những người vẫn chưa tìm thấy tiếng nói của họ. (Vỗ tay) Những cơn co giật của tôi giảm đáng kể, từ hai đến ba lần một ngày, xuống có khi là hai đến ba lần một năm. Tôi tiếp tục -- (Vỗ tay) Tôi tiếp tục thuê năm người, khi tôi bắt đầu đường dây hỗ trợ miễn phí sức khỏe tinh thần và chứng động kinh đầu tiên của Kenya. Và tôi đi -- (Vỗ tay) Và tôi đi nói về chuyện tình của mình, tất cả những thứ mà người ta đã nói với tôi người sống với động kinh như tôi sẽ không bao giờ làm được. Mỗi năm, có một lượng dân số ngang cỡ 80% của Nairobi được chẩn đoán mắc động kinh trên khắp địa cầu. Và họ, giống như tôi, phải trải qua những cảm giác bị kỳ thị và lọai trừ. Nên tôi đã biến nó thành hành trình cuộc đời mình để tiếp tục nói về những điều này, và tôi vẫn tiếp tục thú nhận về chuyện tình của mình để những người không mắc bệnh biết đâu sẽ hiểu và biết đâu sẽ nhớ rằng tiếp xúc với những người như chúng tôi sẽ không sao, rằng chỉ cần họ kéo đổ bức tường kỳ thị và loại trừ, thì chúng tôi, giống như họ, có thể đương đầu với bất cứ thứ gì mà cuộc sống mang lại. Cảm ơn các bạn. (Vỗ tay).