Che mắt lại giả vờ trời chưa tối Không nhìn vẻ đẹp em Khép đôi môi Bên em cắm đầy hoa hồng Anh như thằng lạc loài Anh gìn giữ vẻ khiêm nhường nên có Yêu im ắng vô vị Tường vi trắng không có được ân huệ từ em Cuối cùng nhuốm lớp đất bụi Anh không bì được với cậu ấy, cậu kia Nhưng lại nghe lời hơn bọn họ Tình dành cho em sâu nặng phức tạp cùng cực Cũng đơn thuần đến đáng sợ Anh không bì được với cậu ấy, cậu kia Muốn buông xuống lòng lại chẳng nghe lời Đứng trước mặt em tình anh trần như nhộng Khẩn khiết lại mang theo sợ hãi Chỉ là trùng hợp nhớ em trầm lặng trọn ngày Chỉ là thi thoảng tưởng tượng em ở bên anh Ở phía trước mặt anh Đôi mắt em dịu dàng Vẫn là nói câu xin lỗi Chỉ là thường hay vô cớ mất ngủ trong đêm Hình như chỉ có thể xin lỗi với người bên mình Anh vẫn không quá đáng thương Chỉ là quen mãi mãi tác thành cho người ta Anh không bì được với cậu ấy, cậu kia Nhưng lại nghe lời hơn bọn họ Tình dành cho em sâu nặng phức tạp cùng cực Cũng đơn thuần đến đáng sợ Anh không bì được với cậu ấy, cậu kia Muốn buông xuống lòng lại chẳng nghe lời Đứng trước mặt em tình anh trần như nhộng Khẩn thiết lại mang theo sợ hãi Anh không bì được với cậu ấy, cậu kia Nhưng lại nghe lời hơn bọn họ Tình dành cho em sâu nặng phức tạp cùng cực Cũng đơn thuần đến đáng sợ Anh không bì được với cậu ấy, cậu kia Muốn buông xuống lòng lại chẳng nghe lời Đứng trước mặt em tình anh trần như nhộng Khẩn thiết lại mang theo sợ hãi