Xin chào.
Đây là chuyến đi đầu tiên của tôi,
lần đầu tiên trong đời
tôi bước ra khỏi
những bức tường của Dải Gaza.
Tôi rất vui khi được tới đây.
(Vỗ tay)
Tôi luôn ước mơ
được trở thành phi công, được lái máy bay,
được tự do bay lượn trên bầu trời,
được chạm vào bầu trời.
Nhưng điều đó đã không xảy ra.
Đơn giản thôi, tôi sống ở Gaza,
ở đó không hề có sân bay.
Tất cả các đường biên giới đều khép lại.
Chúng tôi sống ở một
trong những nhà tù lớn nhất thế giới.
Điều duy nhất tôi có thể làm
là ngước nhìn lên bầu trời.
Những ngày may mắn
là những ngày chúng tôi có điện để dùng
trong vòng 4 hay 5 tiếng.
Khi trời lạnh, chúng tôi nhóm lửa
trước cửa hay trên mái nhà.
Thi thoảng chúng tôi cũng nấu ăn nữa.
Công việc của tôi ở Gaza
là sắp xếp mọi thứ
để các nhà báo tới được quê hương tôi
để kể lại những câu chuyện
đang xảy ra ở Gaza.
Có những buổi sáng,
tôi phải tới gần khu vực biên giới
để đón một nhà báo nào đó.
Nếu có điều gì xảy ra
với nhà báo đó,
hoặc nếu người đó muốn viết một phóng sự
mà chính phủ không muốn được đưa ra,
những điều tồi tệ có thể xảy ra.
Dẫn đường
giúp các nhà báo
các đoàn làm phim, phóng viên,
chính là công việc của tôi.
Tôi tin thành công của mình
tới từ việc xây dựng mối quan hệ
không chỉ với nhà báo hay phóng viên,
mà cả những cộng đồng
nằm trong dải Gaza.
Những cộng đồng không muốn
câu chuyện của họ được kể ra này,
tôi chưa bao giờ coi họ
chỉ như những câu chuyện hay con số.
Mà giống như tôi, họ đều là con người.
Tôi đã gây dựng
biết bao mối quan hệ trong vòng 10 năm.
Và bạn biết không?
Nó cho tôi cơ hội
được tiếp cận những người,
những câu chuyện mà không ai tiếp cận được
Trong một số trường hợp cụ thể
Tôi cảm thấy tôi mạnh mẽ hơn khi là phụ nữ
Có rất nhiều nhà báo là nam giới,
họ muốn viết một bài
về tình trạng nghiện thuốc ở đây.
Vấn đề đó bắt đầu nảy sinh
từ khi Dải Gaza hình thành.
Vì sự cấm vận ở Gaza,
các đường hầm
giúp con người có tiện nghi cơ bản
như đồ ăn, vật liệu xây dựng,
hay những thứ khác mà chúng tôi cần.
Nhưng giờ thì không, vì phía Ai Cập
đã cho ngập nước những hầm này
và họ không còn làm việc nữa rồi.
Thuốc phiện được nhập lậu,
và nhiều người trẻ giờ đã bị nghiện rồi.
Theo truyền thống
của người Palestine,
đàn ông không được
đi vào nhà.
Nên không nhà báo nam nào viết bài được
Nhưng tôi thì khác.
Tôi có một người chồng tuyệt vời,
người ủng hộ tôi
mặc cho mọi điều tiếng
mà anh ấy hứng chịu từ bên ngoài.
Anh ấy ở nhà với hai con của chúng tôi,
và tôi đang có một bé nữa ở đây.
(Vỗ tay)
Khi làm việc,
tôi gọi anh ấy hai giờ một lần,
và anh ấy biết
nếu không nhận được tin từ tôi
anh ấy nên gọi một người,
người giúp tôi tiếp cận những câu chuyện,
và cũng là người tôi tin tưởng.
Có một lần ở Gaza,
khi nhà báo người Anh Alan Johnston
bị bắt cóc,
tôi được một tạp chí Mỹ
nhờ sắp xếp một cuộc gặp mặt
với những kẻ bắt cóc ở Gaza, và tôi đã làm
Người phóng viên viết bài đó và tôi
được yêu cầu gặp mặt
bên ngoài khách sạn anh ấy đang ở.
Họ tới, đưa chúng tôi đi
trong một xe tải màu đen có cửa sổ đen,
ngày hôm đó họ mang mặt nạ.
Và họ đưa chúng tôi đi,
xa thật xa tới giữa một cánh đồng.
Họ giữ điện thoại di động của chúng tôi
và chúng tôi thực hiện cuộc phỏng vấn
với tên bắt cóc ngay tại cánh đồng đó.
Tôi cảm thấy rất sợ hãi ngày hôm đó,
và tôi sẽ không bao giờ quên.
Vậy tại sao tôi lại làm công việc này?
Bởi vì nếu tôi không làm điều này
một phần lớn trong câu chuyện
về Gaza sẽ biến mất.
Có một vài câu chuyện
tôi muốn kể các bạn nghe về đất nước tôi.
Và không phải tất cả đều xấu.
Tôi yêu tổ quốc, dù rằng
chúng tôi đang sống rất khổ cực --
cấm vận, nghèo đói, thất nghiệp --
nhưng ở đây có sự sống.
Ở đây có những con người mộng mơ
và họ mang trong mình năng lượng tuyệt vời
Chúng tôi có âm nhạc
và trường dạy nhạc tuyệt đỉnh.
Chúng tôi có những vũ công parkour
và họ nhảy trong những căn nhà đổ nát.
Gaza là nơi duy nhất
trong cả thế giới Ả rập
có người theo Đạo Hồi và Thiên Chúa
sống trong tình yêu thương chan hòa.
(Vỗ tay)
Trong thời gian chiến tranh,
điều khó khăn nhất với tôi
là bước ra khỏi nhà vào mỗi sáng,
rời xa những đứa con của tôi.
Tôi chụp hình chúng lại mỗi ngày
vì tôi không biết chắc rằng
tôi có thể quay lại với chúng hay không.
Là một người sắp xếp và nhà báo ở Gaza
thực sự rất khó khăn và nguy hiểm.
Nhưng khi nghe tiếng vỏ đạn
và tiếng bom nổ ở đâu
tôi lập tức tiến về phía đó,
bởi vì tôi muốn là người đầu tiên tới đó,
bởi vì có những câu chuyện cần được kể ra.
Khi con tôi còn nhỏ
và chúng tôi nghe âm thanh từ chiến tranh
tôi thường nói với chúng
rằng đó là tiếng pháo hoa đấy.
Giờ chúng đã lớn và hiểu chuyện rồi.
Tôi có những cơn ác mộng khủng khiếp
bởi những điều tôi chứng kiến
trong chiến tranh
đặc biệt là những cái xác
không còn sự sống của trẻ em.
Tôi còn nhớ một cô bé, tên Hala.
Cô bé là người duy nhất sống sót
trong gia đình của mình.
Hình ảnh của bé sẽ ở trong tôi mãi mãi.
Tôi sẽ không bao giờ quên cô bé ấy.
Tôi tự hào rằng tôi có thể đứng đây
và nói chuyện cùng các bạn hôm nay.
Tôi tự hào vì tôi có thể kể cho các bạn
những câu chuyện buồn vui,
những câu chuyện về
một góc của thế giới, ở Gaza.
Tôi tự hào vì bản thân
là người nữ sắp xếp đầu tiên ở Gaza.
Và thật buồn cười là
ở đó mọi người gọi tôi là ngài Rambo,
bằng tiếng Gaza
(Cười lớn)
Tôi hi vọng một ngày nào đó có cơ hội
để kể câu chuyện về những phụ nữ khác,
về những phụ nữ tuyệt vời
mà tôi biết tại đất nước tôi.
Tôi hi vọng một ngày
tôi có thể giúp những phụ nữ tại quê hương
trở thành người sắp xếp như tôi.
Và tất nhiên có đôi lúc,
tôi cảm thấy không thể tiếp tục được nữa,
tôi cảm thấy rất chán nản.
Nhưng tôi lại nhớ những lời này:
"Đừng giới hạn thử thách,
mà hãy thử thách giới hạn của mình.
Đừng để ai ngăn cản bạn
thực hiện giấc mơ của chính mình."
Xin cảm ơn!
(Vỗ tay)