Hãy tưởng tượng một người bạn yêu mến.
Ý tôi là, thật sự yêu mến.
Hãy nghĩ tới người mà
bạn sẳn sàng làm mọi thứ vì họ.
Người mà bạn tin tưởng tuyệt đối.
Đó có thể là mẹ, anh trai
hoặc bạn thân của bạn .
Nhưng dù là ai đi nữa,
hãy giữ trong đầu.
Giờ thì tưởng tượng về
người mà bạn không thích lắm.
Người mà bạn có thể sống không cần tới.
Có thể đó là người đã phản bội
hoặc tổn thương bạn rất nặng nề.
Có thể đó là một người bạn cũ. Nhưng,
dù là ai, hãy tiếp tục giữ trong đầu.
Một năm trước, nếu bạn hỏi tôi
về người cho câu hỏi đầu tiên,
Tôi đã có câu trả lời.
Nhưng hiện tại, cũng chính người đó
là đáp án cho câu hỏi thứ hai.
Người mà tôi từng nghĩ sẽ là
một người bạn tốt đến hết cuộc đời
cuối cùng lại là người mà bây giờ
tôi hiếm khi nghĩ tới
Hôm nay, tôi sẽ kể về người bạn đó,
và tại sao tình bạn chúng tôi kết thúc,
và tôi đã trở thành một người tốt hơn
vì sự kết thúc đó như thế nào.
Trước tiên, một chút về tôi.
Tên tôi là Leo.
Tôi 15 tuổi, và cũng giống
những bạn đồng trang lứa
tôi thường dành thời gian
rảnh vào ba thứ:
Netflix, Instagram hoặc ngủ.
Những sở thích quan trọng, Tôi biết mà.
Giống những học sinh cấp 3 khác,
Thật khó để hình dung
tương lai của tôi sẽ thế nào
Tôi có tiếp tục vào đại học không?
Tôi muốn theo đuổi lĩnh vực nào?
Tôi sẽ kiếm tiền ra sao?
Thực sự tôi vẫn chưa biết phải trả lời
những câu hỏi ấy thế nào.
Thật ra, chỉ có một nơi ý nghĩa
trong cuộc sống của tôi
nơi mà tôi biết mình đang đi hướng nào
và nơi đó là bên cạnh bạn bè mình.
Tôi tin rằng tình bạn là một trong những
trải nghiệm tuyệt vời nhất,
nhưng dường như chúng tôi không quan tâm
đến mối quan hệ đủ nhiều.
Tôi nói từ trải nghiệm của mình rằng
tôi sẽ vui hơn nếu tất cả các mối quan hệ
bao gồm cả tình bạn, đều suôn sẻ.
Tôi muốn thuyết phục
nhiều người nhất có thể
hãy chủ động trong tình bạn,
vừa là nuôi dưỡng một tình bạn tốt,
hoặc nhận ra những mối quan hệ độc hại
trước khi không thể kiểm soát.
Để tôn trọng sự riêng tự của bạn ấy,
Tôi sẽ gọi người bạn của của mình là Alex.
Tôi gặp Alex ngày đầu đến trường năm lớp 6.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trong tiết Toán,
và như thế, chúng tôi trở thành bạn.
Cậu ấy hòa đồng, vui tính, và thông mình.
Tính cách của cậu ấy rất cuốn hút.
Thời gian trôi qua, nhóm bạn của
tôi và Alex hợp thành một
Chúng tôi bên nhau càng nhiều,
và càng có nhiều kỷ niệm,
càng nhiều những câu đùa ẩn ý,
và cuộc sống của chúng tôi gắn chặt
Mọi thứ đều tuyệt vời. Tôi nhận ra
mình có thể tin tưởng bạn ấy.
Tôi kể bạn ấy nghe những chuyện
mà tôi không dám nói một ai khác,
và có những lần bạn ấy
dường như là người bạn duy nhất của tôi.
Tôi đã rất may mắn khi tìm ra
câu trả lời cho câu hỏi thứ nhất của mình.
Chỉ khi tình bạn của chúng tôi
bước qua năm thứ 3
tôi mới nhận ra những báo động.
Mỗi lúc Alex bực tức về thứ gì
xảy ra trong cuộc đời anh ấy,
thường là thứ chẳng liên quan đến tôi,
anh ấy vẫn trút giận lên tôi.
Khi anh ấy thấy không an toàn,
anh ấy sẽ muốn rằng tôi cũng như vậy.
Tiếc rằng, tôi nghĩ chúng ta đều
từng chịu đựng ai đó như thế
ở một thời điểm nào đó trong đời.
Tôi chịu đựng thái độ đấy một thời gian,
cố phớt lờ nó trong thời gian đầu.
Tôi từng nghĩ có lẽ anh ấy
chỉ đang có một ngày tồi tệ.
Đến khi nó kéo dài nhiều tuần, rồi tháng.
Thỉnh thoảng, tôi nói với Alex về
vấn đề thái độ của anh ấy.
Anh ấy sẽ xin lỗi, chúng tôi
lại vui vẻ vài ngày,
và rồi anh ấy lại đi theo đường cũ.
Câu từ của anh ấy dần thiếu sự tôn trọng,
và tôi không thể thật lòng chấp nhận
những lời xin lỗi ấy nữa.
Đó là khi tôi nhận ra
trong tình cảnh của mình
mọi thứ khó có thể trở nên tốt hơn.
Tôi biết rằng để Alex không còn
làm tôi bực tức nữa,
tôi phải nghỉ chơi với anh ấy.
Và, đó là điều tôi đã làm.
Hãy tin tôi rằng điều đó nói dễ hơn làm.
Alex từng cùng tôi ở mọi nẻo đường.
Nên việc nghỉ chơi anh ấy, nó cảm giác như
mất đi một phần của chính mình vậy.
Nhưng suy cho cùng, Alex gây cho tôi
nhiều bực tức hơn tốt lành.
Tôi không thể làm bạn với anh ấy mà
vẫn cảm thấy yên ổn được.
Tôi nhận ra nếu tôi muốn vui vẻ,
tôi phải rời xa Alex.
Và như thế, Alex,
người tôi từng tin tưởng,
người là câu trả lời cho
câu hỏi đầu tiên của tôi,
bỗng trở thành người
tôi không muốn bên cạnh.
Bạn thấy đấy, một trong những điểm mạnh
của con người cũng lại là một điểm yếu.
Chúng ta hiểu được cần phải
có quan hệ tốt với mọi người,
nhưng chúng ta lại chịu đựng nó hết sức,
kể cả khi nó không lành mạnh.
Chúng ta quan tâm quá nhiều về bản thân,
và không ngừng nghĩ rằng
sẽ dễ dàng hơn khi
chấp nhận mọi thứ của người chúng ta thích
mặc kệ những người chúng ta không thích.
Chúng ta thất bại trong việc nhận ra
mình thiên vị như thế nào.
Nếu bạn còn nhớ người bạn nghĩ tới
trong phần đầu bài nói này,
hãy đặt bản thân vào tình huống này.
Bạn là tôi, và người ban yêu quý là Alex.
Bạn có thể thật sự làm theo sở thích mình?
Hay là chiều theo người mình quý mến?
Nếu thay Alex bằng một người
mà bạn không tin tưởng,
quyết định trở nên thật rõ ràng.
Tôi muốn khuyên bạn hãy xem lại
tất cả mối quan hệ của mình
dưới cách nhìn này.
Tình bạn là con đường hai chiều
nơi cả hai tìm thấy thứ mình cần.
Nếu một trong hai cảm thấy
liên tục bị thất vọng,
liệu có thể gọi đó là tình bạn không?
Nhìn mọi thứ một cách khách quan, và
quyết định điều tốt nhất cho mình.
Cuối cùng thì, không có tình bạn nào
đáng để mình bị đối xử thậm tệ.
Cảm ơn.