1 00:00:03,170 --> 00:00:06,151 Vậy là, bước xuống khỏi xe buýt, 2 00:00:06,151 --> 00:00:07,896 tôi hướng tới góc đường 3 00:00:07,896 --> 00:00:11,284 hướng về đường hướng đông tới một buổi huấn luyện chữ nổi. 4 00:00:11,284 --> 00:00:13,394 Đó là mùa đông năm 2009, 5 00:00:13,394 --> 00:00:15,815 tôi đã bị mù khoảng 1 năm. 6 00:00:15,815 --> 00:00:17,948 Mọi thứ đang diễn biến khá tốt. 7 00:00:17,948 --> 00:00:19,855 Cẩn thận rà soát hướng bên kia, 8 00:00:19,855 --> 00:00:21,316 tôi rẽ về bên trái, 9 00:00:21,316 --> 00:00:23,920 ấn nút tự động tín hiệu âm thanh cho người đi bộ, 10 00:00:23,920 --> 00:00:25,844 và chờ đến lượt của mình. 11 00:00:25,844 --> 00:00:27,933 Khi tiếng chuông reo lên, tôi cất bước 12 00:00:27,933 --> 00:00:29,606 và cẩn thận tiến về phía kia. 13 00:00:29,606 --> 00:00:31,702 Bước chân trên vỉa hè, 14 00:00:31,702 --> 00:00:34,396 tôi bỗng nghe thấy tiếng của một cái ghế sắt 15 00:00:34,396 --> 00:00:38,552 bị kéo dọc trên mặt đường bê tông ngay phía trước tôi. 16 00:00:38,552 --> 00:00:40,469 Tôi biết có một quán cà phê trong góc, 17 00:00:40,469 --> 00:00:42,115 và họ bày rất nhiều ghế trước quán, 18 00:00:42,115 --> 00:00:43,511 vì thế tôi chuyển hướng sang trái 19 00:00:43,511 --> 00:00:45,355 để tiến gần hơn đến lòng đường. 20 00:00:45,355 --> 00:00:48,995 Khilàm thế, tôi sượt qua cái ghế. 21 00:00:48,995 --> 00:00:51,076 Tôi chợt nhận ra mình đã phạm sai lầm, 22 00:00:51,076 --> 00:00:52,914 và tôi đi lùi lại về phía bên phải, 23 00:00:52,914 --> 00:00:56,409 và sượt qua cái ghế một cách hoàn hảo. 24 00:00:56,409 --> 00:00:58,774 Giờ thì tôi cảm thấy một chút lo lắng. 25 00:00:58,774 --> 00:01:00,387 Tôi đi lùi về phía bên trái, 26 00:01:00,387 --> 00:01:01,676 và lại sượt qua cái ghế, 27 00:01:01,676 --> 00:01:04,284 đang chắn đường mình. 28 00:01:04,284 --> 00:01:07,286 Bây giờ, tôi đã thực sự hoảng hốt. 29 00:01:07,286 --> 00:01:08,871 Và thế là tôi hét lên, 30 00:01:08,871 --> 00:01:12,132 " Ai ở đó vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" 31 00:01:12,132 --> 00:01:14,384 Ngay sau tiếng hét của mình, 32 00:01:14,384 --> 00:01:17,069 tôi nghe thấy cái gì đó giống tiếng lục lạc quen thuộc. 33 00:01:17,069 --> 00:01:18,915 Âm thanh nghe thật thân quen, 34 00:01:18,915 --> 00:01:20,778 và tôi mơ hồ nhận ra một thứ gì đó khác, 35 00:01:20,778 --> 00:01:22,709 và tôi tìm kiếm bằng tay trái, 36 00:01:22,709 --> 00:01:26,113 bàn tay tôi chạm phải cái gì đó xù xì, 37 00:01:26,113 --> 00:01:28,664 và tôi tình cờ sờ thấy một cái tai, 38 00:01:28,664 --> 00:01:32,926 cái tai của một con chó, có thể là một chú chó vàng. 39 00:01:32,926 --> 00:01:34,915 Dây xích của nó bị buộc vào ghế 40 00:01:34,915 --> 00:01:36,652 vì chủ của cô chó đã đi vào (quán) cà phê, 41 00:01:36,652 --> 00:01:38,444 và cô chó chỉ là 42 00:01:38,444 --> 00:01:41,782 đang cố gắng chào đón tôi, có lẽ là để tôi gãi tai cho nó, 43 00:01:41,782 --> 00:01:44,394 Ai biết được, có thể cô chó tình nguyện hỗ trợ. 44 00:01:44,394 --> 00:01:46,773 (Tiếng cười) 45 00:01:46,773 --> 00:01:49,182 Nhưng câu chuyện nhỏ này thực sự 46 00:01:49,182 --> 00:01:52,381 là về những nỗi sợ và sự nhận thức sai lầm đi kèm 47 00:01:52,381 --> 00:01:55,284 với ý tưởng băng qua thành phố 48 00:01:55,284 --> 00:01:56,607 mà không nhìn thấy đường, 49 00:01:56,607 --> 00:01:59,568 dường như là hiển nhiên với môi trường 50 00:01:59,568 --> 00:02:02,468 và những người xung quanh bạn. 51 00:02:02,468 --> 00:02:06,369 Vậy nên, hãy để tôi lùi lại và thiết lập bối cảnh một chút. 52 00:02:06,369 --> 00:02:08,928 Vào ngày thánh Patrick năm 2008, 53 00:02:08,928 --> 00:02:11,515 Tôi đã đến bệnh viện làm phẫu thuật 54 00:02:11,515 --> 00:02:13,709 để cắt bỏ khối u não. 55 00:02:13,709 --> 00:02:15,796 Ca phẫu thuật thành công. 56 00:02:15,796 --> 00:02:18,965 Hai ngày sau đó, thị lực của tôi bắt đầu yếu đi. 57 00:02:18,965 --> 00:02:22,487 Đến ngày thứ ba, nó đã mất hẳn. 58 00:02:22,487 --> 00:02:24,584 Ngay lập tức, tôi bị sốc bởi một cảm giác sợ hãi lạ thường 59 00:02:24,584 --> 00:02:28,473 nỗi hoang mang, sự tổn thương 60 00:02:28,473 --> 00:02:30,922 như bao người khác. 61 00:02:30,922 --> 00:02:33,414 Nhưng vì tôi có thời gian để dừng lại và suy nghĩ, 62 00:02:33,414 --> 00:02:35,165 tôi thực sự bắt đầu nhận ra 63 00:02:35,165 --> 00:02:38,089 tôi biết ơn rất nhiều vì điều này. 64 00:02:38,089 --> 00:02:41,085 Đặc biệt, tôi đã nghĩ về bố tôi, 65 00:02:41,085 --> 00:02:43,282 ông qua đời vì những biến chứng 66 00:02:43,282 --> 00:02:45,385 do việc phẫu thuật não. 67 00:02:45,385 --> 00:02:50,476 Lúc đó, ông đã 36 tuổi, và tôi được 7 tuổi. 68 00:02:50,476 --> 00:02:53,169 Vì vậy mặc dù tôi có lý do 69 00:02:53,169 --> 00:02:55,401 để sợ hãi trước những gì mình phải đối mặt, 70 00:02:55,401 --> 00:02:58,035 và không có ý tưởng rõ ràng nào về những gì sắp xảy ra, 71 00:02:58,035 --> 00:02:59,793 tôi vẫn còn sống. 72 00:02:59,793 --> 00:03:02,505 Con trai của tôi vẫn còn cha. 73 00:03:02,505 --> 00:03:04,392 Và ngoài ra, tôi không phải là người đầu tiên 74 00:03:04,392 --> 00:03:06,005 bị mất thị lực. 75 00:03:06,005 --> 00:03:08,154 Tôi biết chắc chắn phải có những hệ thống 76 00:03:08,154 --> 00:03:10,471 và các kĩ thuật và huấn luyện 77 00:03:10,471 --> 00:03:13,033 để sống một cuộc sống đầy đủ, năng động và ý nghĩa 78 00:03:13,033 --> 00:03:14,635 mà không có thị lực. 79 00:03:14,635 --> 00:03:16,782 Vì vậy, khi được bệnh viện cho về 80 00:03:16,782 --> 00:03:19,486 vài ngày sau đó, tôi ra về với một sứ mệnh, 81 00:03:19,486 --> 00:03:21,616 một sứ mệnh để thoát khỏi việc mù loà và có được sự luyện tập tốt nhất 82 00:03:21,616 --> 00:03:26,780 càng nhanh càng tốt và để bắt tay làm lại cuộc đời mình. 83 00:03:26,780 --> 00:03:30,828 Trong vòng sáu tháng, tôi đã trở lại làm việc. 84 00:03:30,828 --> 00:03:32,430 Việc luyện tập của tôi bắt đầu. 85 00:03:32,430 --> 00:03:34,090 Tôi bắt đầu với việc đạp xe đạp đôi 86 00:03:34,090 --> 00:03:35,715 với những ông bạn cũ của mình, 87 00:03:35,715 --> 00:03:38,412 và tự mình đi đến chỗ làm, 88 00:03:38,412 --> 00:03:40,887 đi bộ qua thị trấn và bắt xe buýt. 89 00:03:40,887 --> 00:03:43,650 Có rất nhiều khó khăn. 90 00:03:43,650 --> 00:03:45,917 Nhưng những gì tôi không thể lường trước 91 00:03:45,917 --> 00:03:48,889 với sự chuyển tiếp nhanh chóng đó, 92 00:03:48,889 --> 00:03:52,637 là những trải nghiệm đáng kinh ngạc của việc cân đong 93 00:03:52,637 --> 00:03:56,577 giữa trải nghiêm sáng mắt với trải nghiệm khiếm thị của mình 94 00:03:56,577 --> 00:03:59,250 tại cùng một địa điểm với cùng những con người đó 95 00:03:59,250 --> 00:04:02,753 chỉ trong môt thời gian ngắn. 96 00:04:02,753 --> 00:04:04,649 Từ đó, nảy sinh rất nhiều những (điều) bên trong (nội tâm - ND) 97 00:04:04,649 --> 00:04:06,146 hay (nhận thức về) bên ngoài, như tôi vẫn thường gọi, 98 00:04:06,146 --> 00:04:09,535 những thứ mà tôi học được kể từ khi mất thị giác. 99 00:04:09,535 --> 00:04:12,502 Những gì bên ngoài từ những điều vụn vặt 100 00:04:12,502 --> 00:04:14,167 đến những điều sâu sắc, 101 00:04:14,167 --> 00:04:16,735 từ trần tục tới khôi hài. 102 00:04:16,735 --> 00:04:19,752 Là một kiến trúc sư, việc trùng khớp 103 00:04:19,752 --> 00:04:22,266 giữa trải nghiệm sáng mắt và mù loà 104 00:04:22,266 --> 00:04:24,551 tại cùng địa điểm, cùng thành phố 105 00:04:24,551 --> 00:04:26,564 trong vòng một thời gian ngắn như vậy 106 00:04:26,564 --> 00:04:28,770 đã cho tôi những nhận thức tuyệt vời về những điều bên ngoài 107 00:04:28,770 --> 00:04:31,944 của chính thành phố. 108 00:04:31,944 --> 00:04:33,818 Tối quan trọng trong số đó 109 00:04:33,818 --> 00:04:35,812 là sự nhận thức rằng, thực ra 110 00:04:35,812 --> 00:04:39,752 thành phố là địa điểm tuyệt vời cho người mù. 111 00:04:39,752 --> 00:04:42,073 Và rồi tôi cũng thực sự ngạc nhiên 112 00:04:42,073 --> 00:04:45,441 bởi sự tốt bụng và quan tâm của thành phố 113 00:04:45,441 --> 00:04:48,921 trái ngược với thờ ơ hoặc tồi tệ hơn thế. 114 00:04:48,921 --> 00:04:50,684 Và tôi bắt đầu nhận ra rằng 115 00:04:50,684 --> 00:04:52,673 dường như người mù có vẻ như có 116 00:04:52,673 --> 00:04:56,742 một sự ảnh hưởng tích cực tới bản thân thành phố. 117 00:04:56,742 --> 00:04:59,996 Có một chút tò mò đối với tôi. 118 00:04:59,996 --> 00:05:02,556 Hãy để tôi lùi lại và xem qua 119 00:05:02,556 --> 00:05:07,918 tại sao thành phố lại tốt cho người mù. 120 00:05:07,918 --> 00:05:11,540 Sự luyện tập vốn có để phục hồi việc mất đi thị lực 121 00:05:11,540 --> 00:05:15,411 là học cách tin cậy vào những giác quan không dựa vào hình ảnh, 122 00:05:15,411 --> 00:05:18,637 những điều mà bình thường bạn có thể vô tình bỏ qua. 123 00:05:18,637 --> 00:05:21,182 Giống như cả một thế giới mới về thông tin cảm quan 124 00:05:21,182 --> 00:05:22,631 mở ra cho bạn. 125 00:05:22,631 --> 00:05:24,159 Tôi đã thực sự bị ấn tượng bởi sự hoà âm 126 00:05:24,159 --> 00:05:27,135 của những âm thanh tinh tế xung quanh mình trong thành phố 127 00:05:27,135 --> 00:05:28,427 mà bạn có thể nghe và nghiên cứu 128 00:05:28,427 --> 00:05:30,309 để biết được mình đang ở đâu, 129 00:05:30,309 --> 00:05:33,114 cần di chuyển như thế nào bạn và cần đi đến nơi nào. 130 00:05:33,114 --> 00:05:35,838 Tương tự như vậy, bằng việc nắm chặt cây gậy, 131 00:05:35,838 --> 00:05:39,752 bạn có thể cảm nhận kết cấu tương phản ở các tầng dưới, 132 00:05:39,752 --> 00:05:42,186 và qua thời gian, bạn xây dựng được khuôn mẫu nơi ở 133 00:05:42,186 --> 00:05:43,728 và nơi bạn muốn tới. 134 00:05:43,728 --> 00:05:46,620 Tương tự, chỉ cần mặt trời chiếu một phần khuôn mặt 135 00:05:46,620 --> 00:05:49,449 hoặc gió lùa qua cổ 136 00:05:49,449 --> 00:05:51,649 cũng gợi ý cho bạn 137 00:05:51,649 --> 00:05:53,342 và toạ độ và hướng đi của bạn qua các dãy nhà 138 00:05:53,342 --> 00:05:56,847 và chuyển động của bạn qua thời gian và không gian. 139 00:05:56,847 --> 00:05:59,280 Không chỉ thế, cả khứu giác nữa. 140 00:05:59,280 --> 00:06:01,981 Một số quận và thành phố có mùi riêng của nó, 141 00:06:01,981 --> 00:06:05,022 cũng giống như những nơi và những thứ xung quanh bạn, 142 00:06:05,022 --> 00:06:06,814 và nếu may mắn, bạn có thể đi theo mũi mình 143 00:06:06,814 --> 00:06:10,243 để tới một tiếm bánh mới mà bạn đang tìm kiếm. 144 00:06:10,243 --> 00:06:11,952 Tất cả những điều đó thực sự làm tôi ngạc nhiên, 145 00:06:11,952 --> 00:06:14,957 vì tôi bắt đầu nhận ra rằng 146 00:06:14,957 --> 00:06:17,510 trải nghiệm khiếm thị của mình 147 00:06:17,510 --> 00:06:19,945 còn đa-giác-quan hơn rất nhiều 148 00:06:19,945 --> 00:06:22,970 so với trải nghiêm sáng mắt trước kia. 149 00:06:22,970 --> 00:06:25,710 Những gì xảy ra với tôi cũng là thành phố 150 00:06:25,710 --> 00:06:27,342 đang thay đổi thế nào xung quanh tôi. 151 00:06:27,342 --> 00:06:29,079 Khi bạn sáng mắt, 152 00:06:29,079 --> 00:06:31,268 mọi người như dính vào bản thân, 153 00:06:31,268 --> 00:06:33,081 bạn chỉ để ý đến công việc kinh doanh. 154 00:06:33,081 --> 00:06:34,348 Mất thị lực, dù sao, 155 00:06:34,348 --> 00:06:37,147 đó là cả một câu chuyện khác. 156 00:06:37,147 --> 00:06:38,626 Và tôi không biết ai đang dõi theo ai, 157 00:06:38,626 --> 00:06:42,175 nhưng tôi nghi ngờ rằng rất nhiều người đang nhìn tôi. 158 00:06:42,175 --> 00:06:44,323 Và tôi không phải kẻ hoang tưởng, nhưng đi bất cứ đâu, 159 00:06:44,323 --> 00:06:47,352 Tôi cũng nhận được mọi kiểu lời khuyên: 160 00:06:47,352 --> 00:06:49,672 Đến đây, lại đó, cẩn thận cái này. 161 00:06:49,672 --> 00:06:51,749 Rất nhiều thông tin tốt. 162 00:06:51,749 --> 00:06:54,235 Một số hữu ích. Rất nhiều cái lại trái ngược. 163 00:06:54,235 --> 00:06:57,804 bạn có thể tưởng tượng ra những gì chúng ám chỉ. 164 00:06:57,804 --> 00:07:01,357 Một số lại sai và không thực sự hữu ích. 165 00:07:01,357 --> 00:07:04,368 Nhưng tất cả đều tốt đẹp trong cái kế hoạch khổng lồ này. 166 00:07:04,368 --> 00:07:05,904 Nhưng một lần tôi ở Oakland 167 00:07:05,904 --> 00:07:08,791 đi bộ dọc đường Broadway, và đi tới một góc đường. 168 00:07:08,791 --> 00:07:11,598 Tôi chờ tín hiệu âm thanh cho người đi bộ, 169 00:07:11,598 --> 00:07:14,084 và khi nó reo lên, tôi băng qua phố, 170 00:07:14,084 --> 00:07:16,116 đột ngột, tay phải của tôi 171 00:07:16,116 --> 00:07:17,796 bỗng bị nắm lấy bởi một người đàn ông, 172 00:07:17,796 --> 00:07:20,208 ông ấy kéo cánh tay tôi, đẩy tôi vào lề đường 173 00:07:20,208 --> 00:07:21,882 và kéo băng tôi qua con phố, 174 00:07:21,882 --> 00:07:24,134 trong khi nói chuyện với tôi bằng tiếng phổ thông. 175 00:07:24,134 --> 00:07:25,542 (cười lớn) 176 00:07:25,542 --> 00:07:29,681 Nó giống như, không có cách nào thoát khỏi cái níu chặt của ông ta 177 00:07:29,681 --> 00:07:31,404 nhưng ông ấy đã đưa tôi đến nơi an toàn. 178 00:07:31,404 --> 00:07:33,754 Tôi có thể làm được gì? 179 00:07:33,754 --> 00:07:35,550 Nhưng tin tôi đi, có rất nhiều cách lịch sự hơn 180 00:07:35,550 --> 00:07:37,723 để yêu cầu sự giúp đỡ. 181 00:07:37,723 --> 00:07:39,245 Chúng tôi không biết rằng bạn ở đó, 182 00:07:39,245 --> 00:07:41,225 nên thật tốt khi là người nói "Xin chào" đầu tiên. 183 00:07:41,225 --> 00:07:43,361 "Bạn có cần sự trợ giúp không?" 184 00:07:43,361 --> 00:07:46,412 Trong khi ở Oakland, tôi bị sốc bởi 185 00:07:46,412 --> 00:07:49,030 sự thay đổi quá nhiều của thành phố Oakland 186 00:07:49,030 --> 00:07:51,532 khi mất đi thị giác. 187 00:07:51,532 --> 00:07:53,699 Tôi thích được nhìn thấy nó. 188 00:07:53,699 --> 00:07:56,275 Đó là một thành phố tuyệt vời. 189 00:07:56,275 --> 00:07:57,544 Nhưng khi mất đi thị giác 190 00:07:57,544 --> 00:07:59,859 và đi dọc trên đường Broadway, 191 00:07:59,859 --> 00:08:03,070 tôi được chúc phúc trên từng con phố trên đường. 192 00:08:03,070 --> 00:08:04,624 "Phù hộ cho ông". 193 00:08:04,624 --> 00:08:06,887 "Tiến lên, anh trai" 194 00:08:06,887 --> 00:08:08,637 " Chúa phù hộ cho bạn". 195 00:08:08,637 --> 00:08:10,497 Tôi vẫn không lấy lại được thị giác. 196 00:08:10,497 --> 00:08:11,833 (Cười lớn) 197 00:08:11,833 --> 00:08:18,158 Và ngay cả khi không có thị lực, tôi cũng không gặp (tình huống) đó ở San Francisco. 198 00:08:18,158 --> 00:08:21,150 Và tôi biết điều đó làm phiền một số người bạn khiếm thị của tôi, 199 00:08:21,150 --> 00:08:22,743 không chỉ riêng tôi. 200 00:08:22,743 --> 00:08:24,792 Thường thì người ta nghĩ 201 00:08:24,792 --> 00:08:27,936 đó là cảm xúc đến từ sự thương cảm. 202 00:08:27,936 --> 00:08:31,049 Tôi có xu hướng nghĩ rằng nó đến từ tính chia sẻ nhân văn 203 00:08:31,049 --> 00:08:34,159 từ sự gắn bó của chúng ta, và tôi nghĩ rằng nó thì khá là tuyệt. 204 00:08:34,159 --> 00:08:36,019 Thực tế, nếu tôi cảm thấy xuống tinh thần, 205 00:08:36,019 --> 00:08:37,927 tôi chỉ cần tới Broadway ở trung tâm Oakland, 206 00:08:37,927 --> 00:08:40,586 đi dạo và cảm thấy tốt hơn khi làm thế, 207 00:08:40,586 --> 00:08:43,857 rất nhanh chóng. 208 00:08:43,857 --> 00:08:45,892 Không chỉ vậy, nó còn minh hoạ cho việc 209 00:08:45,892 --> 00:08:47,674 bằng cách nào người khuyết tật và người mù 210 00:08:47,674 --> 00:08:50,394 là một phần thiếu sót của các đường biểu đồ 211 00:08:50,394 --> 00:08:53,120 dân tộc, xã hội, chủng tộc và kinh tế. 212 00:08:53,120 --> 00:08:56,955 Người khuyết tật là người phục vụ bình đẳng. 213 00:08:56,955 --> 00:08:59,398 Tất cả mọi người đều được chào đón. 214 00:08:59,398 --> 00:09:01,959 Trên thực tế thì, tôi nghe nói rằng cộng đồng người khuyết tật 215 00:09:01,959 --> 00:09:04,461 thực sự chỉ có hai loại người: 216 00:09:04,461 --> 00:09:06,220 đó là những người bị khuyết tật, 217 00:09:06,220 --> 00:09:10,882 và những người chưa tìm thấy bản thân mình. 218 00:09:10,882 --> 00:09:13,003 Đó là một cách khác để suy nghĩ về việc đó, 219 00:09:13,003 --> 00:09:15,252 nhưng tôi nghĩ nó khá là đẹp, 220 00:09:15,252 --> 00:09:17,428 vì nó chắc chắn bao quát hơn 221 00:09:17,428 --> 00:09:19,533 là những tư tưởng thù nghịch giữa ta và họ 222 00:09:19,533 --> 00:09:22,101 hay giữa người bình thường và những người có khiếm khuyết, 223 00:09:22,101 --> 00:09:24,879 và nó thì thành thật và đáng trân trọng hơn 224 00:09:24,879 --> 00:09:28,183 trước sự mong manh trong cuộc sống. 225 00:09:28,183 --> 00:09:30,108 Vì vậy, điều cuối cùng mà tôi mang đến cho các bạn là 226 00:09:30,108 --> 00:09:34,176 thành phố không chỉ tốt cho những người mù, 227 00:09:34,176 --> 00:09:37,355 mà thành phố còn cần chúng tôi. 228 00:09:37,355 --> 00:09:39,393 Và tôi chắc chắn rằng 229 00:09:39,393 --> 00:09:40,989 điều mà tôi đề nghị với các bạn ngày hôm nay 230 00:09:40,989 --> 00:09:44,429 rằng cần phải lấy người mù làm kiểu mẫu cho cư dân thành phố 231 00:09:44,429 --> 00:09:47,714 để phác thảo những thành phố mới và tuyệt vời, 232 00:09:47,714 --> 00:09:49,575 và chứ không phải nghĩ về họ 233 00:09:49,575 --> 00:09:51,808 sau khi khuôn mẫu thành phố đã được đúc kết. 234 00:09:51,808 --> 00:09:54,861 Như vậy là quá muộn. 235 00:09:54,861 --> 00:09:58,045 Vậy nếu bạn thiết kế thành phố với tâm tưởng của một người mù, 236 00:09:58,045 --> 00:10:02,630 bạn sẽ giàu có, có mạng lưới đường đi bộ 237 00:10:02,630 --> 00:10:04,744 với những dãy sự lựa chọn rõ rệt 238 00:10:04,744 --> 00:10:08,176 hiện diện ở các dạng phố. 239 00:10:08,176 --> 00:10:10,498 Nếu bạn thiết kế thành phố theo ý nghĩ của một người mù, 240 00:10:10,498 --> 00:10:13,618 phần đường đi bộ sẽ dễ đoán và thoải mái. 241 00:10:13,618 --> 00:10:15,971 Khoảng cách giữa những toà nhà sẽ được cân bằng tốt 242 00:10:15,971 --> 00:10:19,410 giữa người và xe hơi. 243 00:10:19,410 --> 00:10:23,467 Thực tế, ai cần xe hơi cơ chứ? 244 00:10:23,467 --> 00:10:26,552 Nếu bạn mù, bạn không lái xe (Cười) 245 00:10:26,552 --> 00:10:29,915 Người ta không thích bạn lái xe. (cười) 246 00:10:29,915 --> 00:10:32,625 Nếu bạn thiết kế thành phố với tâm tưởng của người mù, 247 00:10:32,625 --> 00:10:35,268 bạn thiết kế một thành phố 248 00:10:35,268 --> 00:10:38,960 với một hệ thống vận tải thiết thực và dễ kết nối 249 00:10:38,960 --> 00:10:40,562 liên kết tất cả những phần của thành phố 250 00:10:40,562 --> 00:10:43,581 và những khu vực lân cận. 251 00:10:43,581 --> 00:10:45,647 Nếu bạn thiết kế thành phố với tâm tưởng của người mù, 252 00:10:45,647 --> 00:10:48,466 sẽ có nhiều và rất nhiều việc làm. 253 00:10:48,466 --> 00:10:49,796 Người mù cũng muốn làm việc. 254 00:10:49,796 --> 00:10:52,235 Họ cũng muốn kiếm sống. 255 00:10:52,235 --> 00:10:54,991 Vì vậy, với ý tưởng thiết kế một thành phố cho người mù, 256 00:10:54,991 --> 00:10:57,060 tôi hi vọng rằng các bạn sẽ bắt đầu nhận ra rằng 257 00:10:57,060 --> 00:10:59,938 nó thực sự sẽ bao quát hơn, 258 00:10:59,938 --> 00:11:03,544 công bằng hơn, hơn là một thành phố dành cho tất cả. 259 00:11:03,544 --> 00:11:05,764 Và dựa vào trải nghiệm sáng mắt trước đây, 260 00:11:05,764 --> 00:11:07,742 nó có vẻ sẽ là một thành phố rất tuyệt, 261 00:11:07,742 --> 00:11:11,089 nếu bạn là người mù, người khuyết tật, 262 00:11:11,089 --> 00:11:13,573 hay bạn chưa tìm thấy bản thân mình. 263 00:11:13,573 --> 00:11:16,185 Vì vậy, cám ơn các bạn. 264 00:11:16,185 --> 00:11:20,185 Vỗ tay.