Xin chào. Tôi ở đây để nói bạn biết những điều bạn nghĩ về năng lực của mình đã và đang thay đổi những gì bạn học, thay đổi cách học và những trải nghiệm của bạn Có bao nhiêu bạn ở đây- xin hãy giơ tay- đã từng bị nói rằng bạn không dành cho môn toán, hay bạn không thể học sâu về toán, Bạn không tính toán giỏi? Xin mời giơ tay. Chỉ một vài người. Hôm nay, tôi sẽ cho bạn thấy ý nghĩ ấy hoàn toàn sai. Nó đã bị phủ nhận bởi khoa học não bộ. Nhưng nó được nuôi dưỡng bởi một điều hoang đường trong xã hội và trở nên vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ. Điều hoang đường đó là tồn tại thứ được gọi là bộ não toán học, bạn sẽ được trời phú hoặc là không Ta không tin điều này ở những môn học khác. Ta không tin mình được sinh ra với bộ não hiểu biết lịch sử hay vật lí Ta tin mình phải học điều này. Riêng với toán, mọi người, học sinh, giáo viên bố mẹ tin điều hoang đường này. Cho đến khi ta thay đổi điều này chúng ta chỉ có sự lạc hậu tràn lan ở đất nước ta. Nghiên cứu của Carol Dweck về tư duy cho thấy nếu ta tin rằng năng lực mình vô hạn ta sẽ thành công hơn trong môn toán và cuộc sống. Và vô số các nghiên cứu về sai lầm đã chứng minh điều này. Jason Moser và cộng sự của ôngđã phát hiện từ những hình ảnh chụp cộng hưởng từ rằng não bạn phát triển hơn khi bạn làm toán sai. Thật thú vị. Khi bạn mắc lỗi, xi-náp thần kinh được kích thích. Thực tế, từ những hình ảnh MRI họ phát hiện rằng khi bạn mắc lỗi, xi-náp được kích hoạt. Khi ta làm đúng , ít xi-náp được kích hoạt hơn. Vì vậy mắc lỗi là điều rất tốt. Và ta cần học sinh hiểu điều này. Nhưng họ lại phát hiện ra những điều tuyệt vời hơn. Hình ảnh này cho bạn thấy dung lượng của não người. Và điều bạn thấy là người với tư duy phát triển, người tin rằng năng lực của họ là vô hạn, có thể học bất cứ điều gì. Khi họ mắc lỗi, não họ phát triển hơn những người không tin rằng họ có thể học được điều gì. Điều này cho ta thấy một điều mà các nhà khoa học não bộ đã biết lâu nay: Nhận thức, và những điều ta học có liên quan đến niềm tin và cảm giác của ta. Và điều này thì quan trọng với mọi người không chỉ trẻ em trong lớp học toán. Nếu bạn gặp phải tình huống khó hoặc đầy thách thức, và bạn nói với chính mình: "Mình làm được. Mình sẽ làm điều này." rồi bạn làm rối tung mọi thứ hoặc thất bại, não của bạn sẽ phát triển hơn, và phản ứng khác hẳn khi bạn gặp vấn đề ấy và nghĩ: "Chắc mình không làm được." Vì vậy việc ta thay đổi quan niệm trẻ học trong lớp là vô cùng quan trọng. Ta biết rằng ai cũng có thể phát triển bộ não của mình, và não ta đủ "dẻo" để ta có thể học toán ở bất cứ cấp độ nào Ta phải để trẻ nhận thức được điều này. Chúng phải biết việc mắc lỗi là rất tốt. Tuy nhiên, lớp học toán phải thay đổi ở rất nhiều mặt. Không chỉ đơn thuần là thay đổi quan niệm của trẻ Ta phải thực sự thay đổi những điều diễn ra trong lớp Và ta muốn trẻ có tư duy phát triển tin chúng có thể trưởng thành, học bất cứ điều gì. Tuy nhiên, rất khó để có được tư duy toán phát triển. Nếu bạn liên tục cho những câu hỏi ngắn mà bạn phải trả lời đúng hay sai những câu hỏi này sẽ truyền những thông điệp cố định về toán đó là bạn có thể hay không thể làm Vì thế, ta phải mở rộng các câu hỏi toán học để tạo ra những không gian cho việc tư duy Tôi sẽ đưa ra một ví dụ Chúng ta sẽ cùng nhau suy nghĩ về một vài vấn đề toán học. Điều này vô cùng điển hình và thường được đưa ra ở trường Nhưng tôi muốn bạn nghĩ khác đi. Giả sử ta có những hình vuông ba trường hợp. Trường hợp 2 có nhiều hình vuông hơn trường hợp 1, và trường hợp 3 lại nhiều hơn nữa. Câu hỏi thường được đặt ra là: "Có bao nhiêu hình vuông trong trường hợp thứ 100 hoặc n?" Tôi muốn các bạn nghĩ về một câu hỏi khác. Tôi muốn các bạn suy nghĩ mà không màng những con số, hay vấn đề đại số. Tôi muốn các bạn suy nghĩ thật trực quan, và tôi muốn bạn nghĩ về vị trí xuất hiện của những hình vuông thừa? Nếu có nhiều hình vuông ở trường hợp 2 hơn trường hợp 1, thì chúng ở đâu? Nếu như các bạn đang ở trong lớp, tôi sẽ cho bạn nhiều thời gian suy nghĩ. Để tiết kiệm thời gian, tôi sẽ giới thiệu cho bạn một vài cách khác nhau mà mọi người nghĩ vấn đề này, và tôi đã hỏi nhiều người về điều này, và tôi nghĩ những cử nhân Stanford hay một trong số họ đã trả lời rằng: "Em thấy chúng như những hạt mưa khi chúng rơi xuống mái nhà. Vì thế, chúng trông như lớp vỏ ngoài cứ mở rộng thêm mỗi lần" Họ cũng đã nói rằng: "Không, chúng trông như đường ray bowing. Ta sẽ có những hàng mới, như một hàng ki xuất hiện ở đáy" Một cách tư duy vô cùng khác biệt. Một giáo viên, đã nói với tôi rằng chúng trông như ngọn núi lửa: "Phần lõi dâng cao dần và rồi dung nham phun trào" (Cười) Một giáo viên khác bảo: "Không, chúng giống những gợn sóng của Biển Đỏ. Chúng tách dần, và có những bản sao với trục đối xứng khác. Tôi nhớ điều này, xin lỗi, điều này ổn. Một vài người thấy chúng như những hình tam giác, Họ thấy phần rìa mở rộng như một tam giác bên ngoài Và một giáo viên New Mehico đã bảo với tôi rằng: "Chúng giống như Wyane's World, Stairway to Heaven, miễn vào" (Cười) Và khi bạn có cách nhìn như thế. Nếu bạn thay đổi vị trí các hình vuông và bạn sắp xếp lại hình dáng của chúng bạn sẽ thấy chúng thực sự mở rộng như hình vuông. Đây chính là điều tôi muốn đề cập đến trong câu hỏi này: "Khi nó được hỏi trong lớp , và nó không phải là câu hỏi tệ nhất, nó được hỏi là "Bao nhiêu?" và trẻ đếm. Và chúng sẽ trả lời: "Trường hợp 1 có 4 hình vuông. Trường hợp 2 có 9 hình" Chúng sẽ nhìn chằm chằm vào cột số và nói rằng; "Nếu tăng trường hợp thêm một đơn vị và bình phương, ta sẽ có được số hình vuông" Nhưng khi tôi hỏi học sinh và giáo viên phổ thông, Tôi sẽ hỏi thế này khi đưa ra kết luận: "Tại sao lại bình phương? Tác dụng của phép bình phương là gì?" Họ sẽ trả lời: "Không biết" Và đây là lí do tại sao ta bình phương. Nó mở rộng dần như hình vuông vậy. Bạn biết phép bình phương trong quan hệ đại số. Khi ta đặt vấn đề cho học sinh, ta nên đặt những câu trực quan. Ta nên hỏi: "Họ nhìn nhận vấn đề thế nào?" Họ có những cuộc tranh luận sôi nổi và hiểu vấn đề sâu sắc hơn về một vấn đề vô cùng quan trọng trong toán học. Vì thế ta rất cần cuộc cách mạng trong giờ học toán. Ta cần thay đổi nhiều thứ. Một phần nguyên nhân ta cần đổi mới là vì những nguyên cứu về cách dạy và học toán không đi sâu vào trường lớp. Bây giờ tôi sẽ cho các bạn thấy 1 ví dụ kinh điển khác Cực kì thú vị. Khi chúng ta tính toán, thậm chí khi người lớn tính, khi vùng não nhìn thấy những ngón tay sáng lên. ta đang không dùng ngón tay, nhưng vùng não đó nhìn thấy những ngón tay Vì vậy, có một vùng não khi ta dùng ngón tay và một vùng não khi ta thấy ngón tay Và từ đó cho thấy rằng việc nhìn thấy những ngón tay cực kì quan trọng với não, thực tế tính tay là - các nhà khoa học thực nghiệm tính tay bằng cách yêu cầu học sinh đặt tay dưới bàn Họ không thấy mình chạm các ngón tay và ngón tay nào đã bị chạm vào. Phần lớn sinh viên đại học tính tay tốt dự đoán được kết quả tính toán. Khả năng tính tay của học sinh cấp 1 tạo nên khả năng tính nhẩm cao hơn khi chúng học cấp 2 so với điểm bài kiểm tra. Đó chính là điều quan trọng. Nhưng chuyện gì xảy ra trong trường và lớp? Học sinh không được phép tính tay. Điều này rất trẻ con. Họ có suy nghĩ tiêu cực về nó. Khi ta cấm việc trẻ tính toán bằng tay, nó đồng nghĩa với việc ngăn cản sự phát triển số học của chúng. Các nhà khoa học đã nhận ra điều này từ lâu. Các nhà thần kinh học kết luận rằng ngón tay nên được dùng khi học sinh học toán. Nếu chúng tôi chưa công bố Chúng tôi đã công bố kết luận này ở Đại Tây Dương tuần rồi. Chẳng biết nhà giáo dục nào biết chúng. Nó đã tạo ra làn sóng lớn trong cộng đồng giáo dục. Có nhiều nghiên cứu khác mà cả nhà trường và giáo viên đều không biết. Ta biết rằng khi ta tính toán Não bộ tham gia vào quá trình giao tiếp phức tạp và năng động giữa các vùng não khác nhau, bao gồm vùng vỏ thị giác. Tuy vậy, lớp học toán thì chẳng trực quan, chỉ toàn số và những thứ trừu tượng Tôi muốn cho bạn thấy điều gì xảy ra khi chúng tôi cho 81 học sinh tham gia vào khóa học mùa hè rồi và dạy chúng cách khác. Chúng tôi dạy chúng cách não phát triển. Chúng tôi dạy về lối tư duy và sai lầm Nhưng chúng tôi cũng dạy cho chúng những bài toán sáng tạo và đầy trực quan Chúng tham gia 18 bài học. Trước khi tham gia lớp học, chúng đã vượt qua bài kiểm tra địa phương Chúng tôi cho chúng làm tài kiểm tra tương tự khi hết 18 bài học, và chúng làm tốt hơn khoảng 50% 81 học sinh nhiều trình độ khác nhau, nói với chúng tôi vào ngày đầu: "Con không giỏi toán." Chúng có thể kể tên một bạn trong lớp giỏi toán. Chúng tôi thay đổi niềm tin ấy. và đây là một clip từ video chúng tôi làm về lũ trẻ. (Video, Taylor Swift's "Shake It Off") Nhưng chúng con không thể ngừng thảo luận. Không thể dừng giải như có điều gì đó đang lớn dần trong suy nghĩ của con mỗi lần chúng con thử lại. "Vì những người ghét hay ghét, ghét, ghét. Chúng ta sẽ phạm sai lầm, cứ đánh cược, đánh cược, đánh cược. Chúng ta cứ lắc, lắc, lắc Nổi loạn nào! Nổi loạn nào! Cách ta làm sẽ phá vỡ, phá vỡ, phá vỡ. Không giống như một mẫu bánh, bánh, bánh. Chúng ta cứ lắc, lắc, lắc. Nổi loạn nào! Nổi loạn nào! Chúng tôi thể hiện trực quan, trình bày cho cả lớp thật rõ ràng nên học sinh có thể hiểu. nên học sinh có thể hiểu. Ta biết rằng não mình phát triển Ai quan tâm ta đi nhanh thế nào? Hiểu vấn đề là điều chúng tôi muốn thể hiện Hiểu vấn đề là điều chúng tôi muốn thể hiện Vì thể chúng tôi tiếp tục cố gắng Xi-nap đang bùng cháy Vấn đề thật thú vị Thật tuyệt vời và tôi muốn cho cả thế giới thấy! (video kết thúc) Vậy nên-- (Vỗ tay) Phải cho giáo viên tiếp cận nghiên cứu. Cần cuộc cách mạng trong cách dạy toán. Nếu các bạn không tin tôi, hãy gặp và nghe cậu này. Cậu ấy là học sinh trung học, chúng tôi gặp giáo viên của cậu để chuyển từ bài tập toán sang quan điểm toán học tư duy. Và đây là điều cậu cảm nhận thay đổi (video) Năm ngoái lớp học toán chỉ toàn là ghi chú, và bài tập, và con bị đóng hộp. Chúng con chỉ tự học cho bản thân. Nhưng năm nay thì thoáng hơn ạ Chúng con là một tập thể. Giống như một thành phố. Chúng con đang làm việc cùng nhau để tạo nên thế giới tươi đẹp Con nghĩ rằng những thử thách và tương lai đang chờ mình phía trước. Nếu con tiếp tục kiên trì, nếu cứ cố gắng thế này ngày nào đó con sẽ thành công. (video kết thúc) Chúng ta đã tập trung rất lâu vào giáo dục về cách học toán, một cách nghiêm túc chỉ để dạy một phần theo những chuẩn mực trong lớp bị tranh cãi nhiều, và ta bỏ qua những niềm tin của học sinh về năng lực của chúng. Và bây giờ chính là thời điểm cần thiết để ta nhìn nhận vấn đề. Chúng ta phải tin vào chính mình để khai phá những tiềm năng không tưởng. Cảm ơn. (vỗ tay)