1 00:00:06,265 --> 00:00:12,884 Có một câu nói mà tôi luôn muốn chia sẻ với mọi người xung quanh. 2 00:00:13,340 --> 00:00:15,657 Đó là “Cuộc sống này thực chất đơn giản”. 3 00:00:15,657 --> 00:00:18,942 Nó thật sự rất đơn giản và thú vị nữa. 4 00:00:19,212 --> 00:00:24,239 Trước đây tôi lại không nghĩ như vậy. 5 00:00:24,509 --> 00:00:29,281 Khi tôi sống ở Bangkok, tôi cảm thấy cuộc sống rất là khó khăn và phức tạp. 6 00:00:30,701 --> 00:00:36,435 Tôi được sinh ra ở một vùng quê nghèo thuộc miền Đông Bắc của Thái Lan. 7 00:00:37,165 --> 00:00:40,416 Và khi tôi còn là trẻ con, mọi thứ đối với tôi đều vui và dễ dàng. 8 00:00:40,416 --> 00:00:42,404 Nhưng kể từ khi truyền hình xuất hiện, 9 00:00:42,404 --> 00:00:44,498 nhiều người đến thăm làng quê của chúng tôi, 10 00:00:44,498 --> 00:00:46,880 Họ nói với tôi rằng: "Trông anh thật nghèo khó! 11 00:00:46,880 --> 00:00:51,643 Anh cần phải theo đuổi thành công trong đời mình. 12 00:00:51,643 --> 00:00:59,001 Anh nên đi đến Bangkok để đạt được thành tựu trong cuộc sống" 13 00:00:59,011 --> 00:01:02,149 Vì câu nói này tôi cảm thấy buồn, tôi cảm thấy mình rất kém cỏi. 14 00:01:02,149 --> 00:01:04,013 Vì vậy tôi nghĩ tôi nên đi tới Bangkok. 15 00:01:04,013 --> 00:01:08,174 Khi tôi tới Bangkok, tôi cảm thấy nơi này không thật sự thú vị. 16 00:01:08,724 --> 00:01:14,806 Quí vị phải học tập, nghiên cứu rất nhiều và phải làm việc rất chăm chỉ, 17 00:01:14,806 --> 00:01:18,406 và khi đó quí vị mới đạt được thành công. 18 00:01:18,406 --> 00:01:22,458 Thực sự tôi đã làm việc cật lực, ít nhất là 8 tiếng một ngày, 19 00:01:22,458 --> 00:01:28,474 vậy mà tất cả những gì tôi có thể ăn được chỉ là một tô mì mỗi bữa ăn, 20 00:01:28,474 --> 00:01:32,313 hay món cơm chiên, hay những món đại loại như vậy… 21 00:01:32,313 --> 00:01:36,633 Và nơi tôi ở rất là tệ, nó chỉ là một căn phòng nhỏ nhưng chứa rất nhiều người ngủ. 22 00:01:36,633 --> 00:01:39,089 Căn phòng rất nóng nực. 23 00:01:39,089 --> 00:01:41,842 Tôi bắt đầu tự hỏi rất nhiều. 24 00:01:41,842 --> 00:01:48,287 Tại sao cuộc sống của mình lại quá khổ cực trong khi mình làm việc cật lực như vậy? 25 00:01:48,567 --> 00:01:50,331 Chắc chắn có điều gì đó không ổn rồi, 26 00:01:50,331 --> 00:01:55,524 bởi vì tôi tạo ra nhiều của cải nhưng tôi không thể coi là đủ. 27 00:01:56,044 --> 00:01:58,937 Và tôi đã cố gắng tìm tòi, học hỏi. 28 00:01:58,937 --> 00:02:03,196 Tôi đã cố học tập ở trường đại học. 29 00:02:03,616 --> 00:02:08,122 Học đại học rất là khó vì nó rất là nhàm chán. 30 00:02:08,432 --> 00:02:09,927 (Tiếng cười) 31 00:02:10,207 --> 00:02:13,082 Và khi tôi nhìn vào các môn học ở đại học, 32 00:02:13,082 --> 00:02:19,277 ở mỗi ngành, hầu hết các kiến thức đều mang tính chất “hủy hoại”. 33 00:02:20,217 --> 00:02:23,956 Không có kiến thức đại học nào mang lại lợi ích cho tôi cả. 34 00:02:23,956 --> 00:02:28,184 Nếu quí vị muốn học để trở thành kiến trúc sư hay kĩ sư, 35 00:02:28,184 --> 00:02:30,763 có nghĩa là quí vị đang hủy hoại nhiều hơn. 36 00:02:30,763 --> 00:02:35,281 Họ càng làm bao nhiêu thì núi non càng bị tàn phá bấy nhiêu, 37 00:02:35,281 --> 00:02:37,907 và vùng đất màu mỡ ở Chao Praya Basin 38 00:02:37,907 --> 00:02:40,750 càng bị bao phủ bằng bê tông cốt thép bấy nhiêu. 39 00:02:40,750 --> 00:02:42,367 Chúng ta đang phá hoại nhiều hơn! 40 00:02:42,367 --> 00:02:46,229 Nếu chúng ta học chuyên ngành về nông nghiệp hay những ngành tương tự, 41 00:02:46,229 --> 00:02:49,291 có nghĩa là chúng ta học cách sử dụng hóa chất 42 00:02:49,291 --> 00:02:51,861 để "đầu độc" đồng ruộng, nguồn nước 43 00:02:51,861 --> 00:02:54,263 và học cách hủy hoại mọi thứ. 44 00:02:54,263 --> 00:02:58,084 Tôi cảm thấy mọi thứ chúng ta làm đều quá phức tạp và khó khăn. 45 00:02:58,084 --> 00:03:01,733 Chúng ta chỉ làm cho mọi thứ phức tạp lên. 46 00:03:01,743 --> 00:03:06,166 Cuộc sống quá phức tạp và tôi cảm thấy thất vọng. 47 00:03:06,436 --> 00:03:11,000 Tôi bắt đầu nghĩ tại sao mình phải ở Bangkok chứ? 48 00:03:11,450 --> 00:03:14,074 Tôi nhớ lại khi tôi còn nhỏ, 49 00:03:14,074 --> 00:03:15,880 không có ai làm việc 8 tiếng một ngày. 50 00:03:15,880 --> 00:03:20,502 mọi người đều làm việc 2 giờ, à không 2 tháng một năm, 51 00:03:20,502 --> 00:03:24,660 tức là 1 tháng trồng lúa và 1 tháng thu hoạch lúa, 52 00:03:24,660 --> 00:03:27,490 còn lại là thời gian rãnh, 10 tháng thảnh thơi. 53 00:03:27,490 --> 00:03:30,429 Đó là lý do tại sao người Thái có rất nhiều lễ hội trong năm, 54 00:03:30,429 --> 00:03:31,821 mỗi tháng đều tổ chức lễ hội, 55 00:03:31,821 --> 00:03:32,932 (Tiếng cười) 56 00:03:32,932 --> 00:03:35,833 bởi vì họ có rất nhiều thời gian rãnh. 57 00:03:35,833 --> 00:03:39,474 Thậm chí vào ban ngày, mọi người còn có thời gian nghỉ trưa. 58 00:03:39,474 --> 00:03:42,954 thậm chí bây giờ ở nước Lào, nếu có thể quí vị hãy đến thăm Lào, 59 00:03:42,954 --> 00:03:45,739 người Lào cũng có thời gian nghỉ ngơi sau buổi ăn trưa. 60 00:03:45,739 --> 00:03:47,759 Và sau khi thức dậy, họ chỉ ngồi tán gẫu, 61 00:03:47,759 --> 00:03:53,017 "con rễ của anh ra sao, vợ anh ra sao, con dâu của anh thế nào..." 62 00:03:53,147 --> 00:03:56,075 Họ có rất nhiều thời gian, 63 00:03:56,075 --> 00:03:59,110 vì họ có nhiều thời gian, 64 00:03:59,110 --> 00:04:01,828 nên họ có thời gian nhìn lại bản thân mình, 65 00:04:01,828 --> 00:04:04,274 và khi họ có thời gian nhìn lại mình, 66 00:04:04,274 --> 00:04:06,603 họ có thời gian để hiểu bản thân mình. 67 00:04:06,603 --> 00:04:08,380 Và khi họ đã hiểu được bản thân mình, 68 00:04:08,380 --> 00:04:11,396 họ có thể biết được họ thật sự muốn gì trong cuộc đời của họ. 69 00:04:11,396 --> 00:04:14,740 Vì vậy nhiều người hiểu ra là họ muốn hạnh phúc, 70 00:04:14,740 --> 00:04:18,495 họ muốn tình yêu thương, họ muốn vui hưởng cuộc sống này. 71 00:04:18,495 --> 00:04:21,864 Vì thế người ta thấy rất nhiều cái hay, cái đẹp trong cuộc sống. 72 00:04:21,864 --> 00:04:25,061 nên họ muốn thể hiện cái hay, cái đẹp đó bằng nhiều cách khác nhau. 73 00:04:25,061 --> 00:04:28,748 Một số người thể hiện bằng cách chạm khắc trên cán dao của họ, 74 00:04:28,748 --> 00:04:30,231 trông chúng rất đẹp, 75 00:04:30,231 --> 00:04:32,970 Một số người đan thành những chiếc rỗ, trông rất đẹp mắt. 76 00:04:32,970 --> 00:04:35,195 Nhưng bây giờ không ai làm nghề đó nữa. 77 00:04:35,195 --> 00:04:37,864 Không còn ai có thể làm những điều tương tự như vậy nữa. 78 00:04:37,864 --> 00:04:40,259 Ở đâu người ta cũng dùng đồ nhựa. 79 00:04:40,259 --> 00:04:42,590 Vì vậy, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, 80 00:04:42,590 --> 00:04:45,430 tôi không thể tiếp tục sống theo cái cách mà tôi đang sống. 81 00:04:45,430 --> 00:04:48,376 Vì vậy tôi quyết định nghỉ học đại học, 82 00:04:48,376 --> 00:04:51,272 và trở lại quê nhà. 83 00:04:51,272 --> 00:04:56,647 Khi trở lại quê nhà, tôi bắt đầu sống theo những gì mà tôi nhớ, 84 00:04:56,647 --> 00:04:58,321 như khi tôi còn là trẻ con. 85 00:04:58,321 --> 00:05:00,826 Tôi bắt đầu làm việc hai tháng mỗi năm. 86 00:05:00,826 --> 00:05:03,565 Tôi thu hoạch được 4 tấn gạo. 87 00:05:03,565 --> 00:05:06,068 Và cả gia đình, gồm 6 người, 88 00:05:06,068 --> 00:05:09,199 chúng tôi ăn chưa tới nửa tấn mỗi năm. 89 00:05:09,199 --> 00:05:11,169 Vì vậy chúng tôi có thể bán gạo lấy tiền. 90 00:05:11,169 --> 00:05:14,594 Và tôi nuôi hai ao cá, 91 00:05:14,594 --> 00:05:16,860 thế là chúng tôi có cá ăn quanh năm. 92 00:05:16,860 --> 00:05:20,179 Và tôi bắt đầu trồng một mảnh vườn nhỏ, 93 00:05:20,179 --> 00:05:24,923 chưa tới nửa hecta. 94 00:05:25,343 --> 00:05:30,532 Và tôi dành ra 15 phút mỗi ngày để chăm sóc khu vườn của mình. 95 00:05:30,532 --> 00:05:35,589 Tôi trồng hơn 30 loại rau quả trong khu vườn đó. 96 00:05:35,589 --> 00:05:39,263 Vì vậy 6 người chúng tôi không thể ăn hết chúng. 97 00:05:39,263 --> 00:05:42,314 Chúng tôi có thể đem số rau quả dư ra chợ bán. 98 00:05:42,314 --> 00:05:45,914 Thế nên chúng tôi cũng có thu nhập chút đỉnh. 99 00:05:45,914 --> 00:05:48,746 Vậy là tôi nhận ra, kiếm tiền dễ mà, 100 00:05:48,746 --> 00:05:51,426 tại sao trước kia mình phải sống ở Bangkok trong 7 năm, 101 00:05:51,426 --> 00:05:54,279 làm việc cật lực mà lại không đủ ăn. 102 00:05:54,279 --> 00:05:58,206 vậy mà ở đây, chỉ cần 2 tháng trong năm, và 15 phút mỗi ngày, 103 00:05:58,206 --> 00:06:01,455 tôi có thể nuôi 6 miệng ăn. 104 00:06:01,455 --> 00:06:02,567 Điều đó thật đơn giản! 105 00:06:02,567 --> 00:06:09,075 Vậy mà trước đây tôi nghĩ những người ít học như tôi, 106 00:06:09,075 --> 00:06:12,497 những người chưa bao giờ đạt điểm cao ở trường, 107 00:06:12,497 --> 00:06:14,403 không thể nào có được một căn nhà. 108 00:06:14,403 --> 00:06:16,599 Bởi vì những người thông minh hơn tôi, 109 00:06:16,599 --> 00:06:19,048 những người luôn đứng nhất lớp mỗi năm học, 110 00:06:19,048 --> 00:06:21,779 họ có một công việc tốt, 111 00:06:21,779 --> 00:06:26,002 nhưng họ phải làm việc hơn 30 năm mới có được một căn nhà. 112 00:06:26,002 --> 00:06:28,628 Còn tôi, tôi không thể hoàn thành chương trình đại học, 113 00:06:28,628 --> 00:06:30,316 làm sao tôi có thể xây một căn nhà? 114 00:06:30,316 --> 00:06:33,977 cảm giác vô vọng đối với những người có trình độ học vấn thấp, như tôi vậy. 115 00:06:33,977 --> 00:06:37,396 Nhưng sau đó tôi bắt đầu xây nhà bằng đất, quá đơn giản! 116 00:06:37,396 --> 00:06:42,092 Tôi dành ra 2 giờ mỗi ngày, từ lúc 5 giờ đến 7 giờ sáng, 117 00:06:42,092 --> 00:06:47,021 chỉ cần 2 giờ mỗi ngày thôi mà trong 3 tháng tôi đã có một căn nhà. 118 00:06:47,021 --> 00:06:50,752 Và một người bạn của tôi, người thông minh nhất lớp, 119 00:06:50,752 --> 00:06:54,471 anh ta cũng mất 3 tháng để xây một căn nhà cho mình, 120 00:06:54,471 --> 00:06:59,653 nhưng anh ta phải sống trong cảnh nợ nần và phải trả nợ trong 30 năm. 121 00:06:59,653 --> 00:07:05,947 Vậy, so với anh ta, tôi có đến 29 năm và 10 tháng nhàn rỗi. 122 00:07:05,947 --> 00:07:08,082 (Tiếng cười) 123 00:07:08,082 --> 00:07:12,821 Vậy nên tôi thấy là cuộc sống rất đơn giản. 124 00:07:12,821 --> 00:07:15,952 Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ xây được một căn nhà dễ dàng như thế. 125 00:07:15,952 --> 00:07:20,091 Và thế là tôi tiếp tục xây nhà mỗi năm, ít nhất là một căn nhà một năm. 126 00:07:20,091 --> 00:07:24,101 Hiện tại tôi không có tiền nhưng lại có rất nhiều nhà để ở. 127 00:07:24,101 --> 00:07:25,686 (Tiếng cười) 128 00:07:25,686 --> 00:07:29,001 Vấn đề là tối nay mình sẽ ngủ ở nhà nào đây? 129 00:07:29,001 --> 00:07:31,550 (Tiếng cười) 130 00:07:31,550 --> 00:07:34,941 Vậy nên nhà ở không phải là vấn đề, bất cứ ai cũng có thể xây nhà. 131 00:07:34,941 --> 00:07:39,995 Ở trường, những đứa trẻ 13 tuổi, chúng tự nặn gạch và dựng nhà cùng nhau. 132 00:07:39,995 --> 00:07:42,224 Sau một tháng, chúng đã có một thư viện mới. 133 00:07:42,224 --> 00:07:44,141 Những đứa trẻ có thể xây nhà, 134 00:07:44,141 --> 00:07:47,105 một vị sư cô già cũng có thể xây một túp lều bằng gỗ cho mình. 135 00:07:47,105 --> 00:07:51,257 Nhiều người có thể tự xây nhà. Thế nên, việc xây nhà thật đơn giản! 136 00:07:51,257 --> 00:07:54,122 Nếu quí vị không tin thì hãy thử đi, 137 00:07:54,122 --> 00:07:56,314 nếu ai đó trong số quí vị muốn có một căn nhà. 138 00:07:56,314 --> 00:08:00,283 Và vấn đề tiếp theo là quần áo để mặc. 139 00:08:00,863 --> 00:08:04,805 Tôi thấy như mình rất lỗi thời, mình không đẹp trai. 140 00:08:04,965 --> 00:08:08,613 Tôi đã thử ăn mặc như người khác, như một ngôi sao điện ảnh chẳng hạn, 141 00:08:08,703 --> 00:08:12,484 để cho mình trông tốt hơn, đẹp hơn. 142 00:08:12,484 --> 00:08:16,216 Tôi dành dụm tiền trong một tháng để mua một chiếc quần Jean. 143 00:08:16,216 --> 00:08:20,090 Khi tôi mặc nó, tôi quay trái, quay phải, và ngắm nhìn mình trong gương. 144 00:08:20,090 --> 00:08:23,227 Cứ mỗi lần nhìn như vậy, tôi cũng chỉ là tôi, không hơn không kém. 145 00:08:23,227 --> 00:08:26,760 Chiếc quần đắt nhất đó không thể thay đổi cuộc đời tôi. 146 00:08:26,760 --> 00:08:30,558 Rồi tôi cảm thấy mình thật điên rồ, tại sao phải mua nó chứ? 147 00:08:30,558 --> 00:08:33,268 Dùng tiền dành dụm của một tháng chỉ để mua một cái quần? 148 00:08:33,268 --> 00:08:34,997 Mà nó có thay đổi con người tôi đâu. 149 00:08:34,997 --> 00:08:37,144 Tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về điều đó. 150 00:08:37,144 --> 00:08:39,623 Tại sao chúng ta phải chạy theo xu hướng thời trang? 151 00:08:39,623 --> 00:08:42,735 Vì khi chúng ta theo đuổi nó, chúng ta không thể nào bắt kịp nó. 152 00:08:42,735 --> 00:08:44,209 vì chúng ta đuổi theo nó cơ mà! 153 00:08:44,209 --> 00:08:46,945 Vậy thì đừng chạy theo xu hướng, cứ đứng tại chỗ thôi! 154 00:08:46,945 --> 00:08:47,654 (Tiếng cười) 155 00:08:47,654 --> 00:08:49,374 Hãy tận dụng những thứ mà quí vị có. 156 00:08:49,374 --> 00:08:53,090 Vì thế mà sau 20 năm, tôi không mua thêm cái quần, cái áo nào nữa. 157 00:08:53,090 --> 00:08:55,963 Tất cả quần áo tôi mặc là quần áo cũ do người khác cho. 158 00:08:55,963 --> 00:08:58,761 Khi có ai đó đến thăm tôi, và khi họ ra về, 159 00:08:58,761 --> 00:09:01,301 họ để lại cho tôi rất nhiều quần áo. 160 00:09:01,301 --> 00:09:03,255 Vì thế bây giờ tôi có cả tấn quần áo. 161 00:09:03,255 --> 00:09:04,226 (Tiếng cười) 162 00:09:04,226 --> 00:09:06,990 Và khi người ta thấy tôi mặc những bộ quần áo quá cũ rách, 163 00:09:06,990 --> 00:09:08,923 họ lại cho tôi thêm quần áo. 164 00:09:08,923 --> 00:09:10,727 (Tiếng cười) 165 00:09:10,727 --> 00:09:14,790 Nên vấn đề của tôi là tôi cần đem quần áo cho người khác thường xuyên. 166 00:09:14,790 --> 00:09:15,624 (Tiếng cười) 167 00:09:15,624 --> 00:09:17,857 Vậy nên vấn đề có quần áo để mặc thật đơn giản. 168 00:09:17,857 --> 00:09:19,959 Và khi tôi không mua quần áo nữa, 169 00:09:19,959 --> 00:09:22,441 tôi nhận ra rằng, đó không chỉ là vấn đề về quần áo, 170 00:09:22,441 --> 00:09:24,920 mà nó còn về điều gì khác nữa trong cuộc đời tôi. 171 00:09:24,920 --> 00:09:28,768 Điều mà tôi học được đó là khi tôi mua một thứ gì đó, 172 00:09:28,768 --> 00:09:31,797 tôi cân nhắc xem mình mua nó vì mình thích nó 173 00:09:31,797 --> 00:09:34,940 hay mình mua nó vì mình thật sự cần nó? 174 00:09:34,940 --> 00:09:39,761 Nếu tôi mua nó vì tôi thích nó thì điều đó có nghĩa là tôi đã làm sai. 175 00:09:39,761 --> 00:09:43,694 Thế nên tôi cảm thấy thông suốt hơn khi nghĩ như vậy. 176 00:09:43,694 --> 00:09:47,894 Và vấn đề cuối cùng là tôi sẽ làm gì khi bị bệnh? 177 00:09:48,064 --> 00:09:52,221 Ban đầu tôi thật sự lo lắng, vì khi đó tôi không có tiền. 178 00:09:52,221 --> 00:09:56,092 Nhưng, tôi lại bắt đầu suy tư hơn... 179 00:09:56,092 --> 00:09:59,774 Thật ra bệnh tật là chuyện bình thường, nó không phải là một điều tệ. 180 00:09:59,774 --> 00:10:01,264 Bệnh tật nhắc nhở chúng ta rằng 181 00:10:01,264 --> 00:10:03,930 chúng ta đã làm điều gì đó sai trong cách sống của mình. 182 00:10:03,930 --> 00:10:05,646 Đó là lý do vì sao chúng ta bị bệnh. 183 00:10:05,646 --> 00:10:08,692 Vì thế khi tôi bệnh, tôi cần dừng lại và nhìn lại chính mình, 184 00:10:08,692 --> 00:10:11,761 và suy nghĩ xem mình đã làm gì sai? 185 00:10:11,761 --> 00:10:14,741 Và tôi học cách tận dụng nước 186 00:10:14,741 --> 00:10:17,163 và đất để chữa lành bệnh cho mình. 187 00:10:17,163 --> 00:10:22,190 Tôi học được cách vận dụng kiến thức cơ bản để trị bệnh cho chính mình. 188 00:10:22,190 --> 00:10:25,754 Cho nên, giờ đây, tôi đặt niềm tin vào bản thân để giải quyết 4 vấn đề trên 189 00:10:25,754 --> 00:10:27,847 tôi cảm thấy cuộc sống rất đơn giản, 190 00:10:27,847 --> 00:10:32,271 tôi cảm nhận được sự tự do, tôi cảm thấy như được giải thoát. 191 00:10:32,271 --> 00:10:35,225 Cảm giác như tôi không còn phải lo bất cứ điều gì nhiều nữa, 192 00:10:35,225 --> 00:10:39,508 Tôi bớt sợ hãi hơn, tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn trong đời. 193 00:10:39,508 --> 00:10:43,096 Trước kia, tôi lo sợ nhiều thứ, tôi không thể làm được chuyện gì cả. 194 00:10:43,096 --> 00:10:46,942 Nhưng giờ đây, tôi cảm thấy rất tự do, cứ như tôi là duy nhất trên Trái Đất này. 195 00:10:46,942 --> 00:10:50,837 Không ai giống tôi cả. Tôi cũng không cần bắt mình phải giống bất kỳ ai khác. 196 00:10:50,837 --> 00:10:52,144 Tôi là độc nhất. 197 00:10:52,144 --> 00:10:55,754 Vậy nên cách nghĩ như vậy làm cho cuộc đời rất đơn giản và nhẹ nhàng. 198 00:10:55,754 --> 00:11:03,752 Và sau đó, tôi bắt đầu nghĩ về khoảng thời gian tôi sống ở Bangkok, 199 00:11:03,752 --> 00:11:06,156 tôi cảm thấy cuộc sống rất tối tăm. 200 00:11:06,156 --> 00:11:10,515 Tôi bắt đầu nhận ra có lẽ nhiều người cũng nghĩ như tôi vào thời điểm đó. 201 00:11:10,515 --> 00:11:14,700 Vì vậy chúng tôi đã xây dựng một nông trại hữu cơ Pun Pun ở Chiang Mai. 202 00:11:14,700 --> 00:11:19,800 Mục đích chính chỉ để dự trữ và thu hoạch giống 203 00:11:19,800 --> 00:11:22,556 bởi vì hạt giống là lương thực, mà lương thực là sự sống. 204 00:11:22,556 --> 00:11:24,760 Sẽ không có sự sống nếu không có hạt giống. 205 00:11:24,760 --> 00:11:26,522 Không có hạt giống sẽ không có tự do. 206 00:11:26,522 --> 00:11:28,560 Không có hạt giống sẽ không có hạnh phúc. 207 00:11:28,560 --> 00:11:30,904 Vì cuộc sống của quí vị sẽ lệ thuộc người khác. 208 00:11:30,904 --> 00:11:32,542 Bởi vì quí vị không có lương thực. 209 00:11:32,542 --> 00:11:34,994 Do đó việc dự trữ hạt giống rất quan trọng. 210 00:11:34,994 --> 00:11:37,893 Đó là lý do vì sao chúng tôi coi trọng việc dự trữ hạt giống. 211 00:11:37,893 --> 00:11:40,314 Đó là việc chính yếu ở nông trại Pun Pun. 212 00:11:40,314 --> 00:11:44,089 Vấn đề thứ hai là trung tâm học liệu. 213 00:11:44,089 --> 00:11:47,874 Chúng tôi muốn có một trung tâm học liệu nơi mà chúng tôi có thể tự học, 214 00:11:47,874 --> 00:11:50,156 tự học cách làm thế nào cho cuộc sống đơn giản. 215 00:11:50,156 --> 00:11:53,878 Vì lúc nào chúng ta cũng được dạy cách làm cho cuộc sống phức tạp và khó khăn. 216 00:11:53,878 --> 00:11:56,800 Vậy chúng ta có thể làm cho cuộc sống đơn giản bằng cách nào? 217 00:11:56,800 --> 00:11:58,544 Cuộc sống vốn dĩ đơn giản, 218 00:11:58,884 --> 00:12:02,437 nhưng chúng ta không biết làm thế nào cho nó đơn giản nữa. 219 00:12:02,587 --> 00:12:05,142 Bởi vì chúng ta cứ luôn làm cho nó phức tạp lên. 220 00:12:05,142 --> 00:12:08,965 Bây giờ, chúng ta hãy bắt đầu học hỏi, và học cách sát cánh bên nhau. 221 00:12:08,965 --> 00:12:14,153 Vì chúng ta chỉ được dạy cách để xa rời mọi thứ, để trở nên độc lập, riêng rẽ, 222 00:12:14,153 --> 00:12:16,631 và vì thế chỉ có thể lệ thuộc vào đồng tiền mà thôi. 223 00:12:16,631 --> 00:12:18,632 Chúng ta không cần nương tựa vào nhau nữa. 224 00:12:18,632 --> 00:12:21,344 Nhưng bây giờ, để sống vui vẻ, chúng ta cần phải quay về, 225 00:12:21,344 --> 00:12:24,451 kết nối với chính mình lần nữa, và kết nối với những người khác. 226 00:12:24,451 --> 00:12:27,481 Chúng ta cần kết nối tinh thần và thể xác cúa chúng ta lần nữa. 227 00:12:27,481 --> 00:12:31,548 Vậy ra, chúng ta có thể hạnh phúc. Cuộc sống thật đơn giản! 228 00:12:31,548 --> 00:12:35,125 Từ đầu cho đến bây giờ, những gì tôi học được là 229 00:12:35,125 --> 00:12:39,144 4 nhu cầu cơ bản: lương thực, nhà ở, quần áo và thuốc men 230 00:12:39,144 --> 00:12:42,138 phải rẻ và dễ dàng tiếp cận đối với tất cả mọi người, 231 00:12:42,138 --> 00:12:43,782 Đó mới gọi là văn minh. 232 00:12:43,782 --> 00:12:45,582 Nhưng nếu quí vị làm cho 4 nhu cầu đó 233 00:12:45,582 --> 00:12:49,040 trở nên rắc rối và khó tiếp cận với nhiều người, 234 00:12:49,040 --> 00:12:51,924 đó không được gọi là văn minh. 235 00:12:51,924 --> 00:12:55,731 Vậy nên khi chúng ta nhìn quanh, 236 00:12:55,731 --> 00:12:58,735 mọi thứ đều rất khó tiếp cận ở mọi nơi. 237 00:12:58,735 --> 00:13:00,225 Tôi cảm thấy hiện nay 238 00:13:00,225 --> 00:13:04,777 là kỉ nguyên không văn minh nhất của nhân loại trên Trái Đất này. 239 00:13:04,777 --> 00:13:08,666 Chúng ta có rất nhiều cử nhân đại học 240 00:13:08,666 --> 00:13:11,966 Chúng ta có rất nhiều trường đại học trên thế giới. 241 00:13:11,966 --> 00:13:15,021 Chúng ta có rất nhiều nhân tài trên Trái Đất này. 242 00:13:15,021 --> 00:13:18,708 Vậy mà cuộc sống ngày càng khó khăn và phức tạp hơn. 243 00:13:19,478 --> 00:13:21,890 Chúng ta làm cho nó trở nên phức tạp là vì ai? 244 00:13:21,890 --> 00:13:24,270 Chúng ta làm việc cật lực là vì ai lúc này? 245 00:13:26,160 --> 00:13:29,217 Tôi thấy rằng điều đó là sai, điều đó không bình thường. 246 00:13:29,217 --> 00:13:31,556 Vì vậy, tôi chỉ muốn trở lại bình thường, 247 00:13:31,556 --> 00:13:36,220 là một con người bình thường, bình đẳng với muôn thú. 248 00:13:36,220 --> 00:13:40,332 Con chim mất 1 hoặc 2 ngày để làm tổ. 249 00:13:40,332 --> 00:13:43,401 Con chuột đào hang mất 1 đêm. 250 00:13:43,401 --> 00:13:45,801 Vậy mà con người khôn ngoan như chúng ta 251 00:13:45,801 --> 00:13:47,727 mất 30 năm để có một ngôi nhà, 252 00:13:47,727 --> 00:13:54,082 và nhiều người còn không tin nổi là họ có thể sở hữu một ngôi nhà trong đời. 253 00:13:54,942 --> 00:13:58,316 Điều đó là sai lầm. Tại sao chúng ta tự đánh mất sức mạnh của bản thân? 254 00:13:58,316 --> 00:14:02,233 Tại sao chúng ta tự đánh mất niềm tin vào khả năng của mình nhiều như vậy? 255 00:14:03,813 --> 00:14:04,759 Vì vậy tôi cảm thấy 256 00:14:04,759 --> 00:14:11,242 cách sống không bình thường như vậy là quá đủ chán ngán. 257 00:14:11,242 --> 00:14:14,235 Nên giờ đây, tôi cố gắng trở thành con người bình thường, 258 00:14:14,235 --> 00:14:16,337 vậy mà người ta coi tôi là người lập dị, 259 00:14:16,337 --> 00:14:17,408 (Tiếng cười) 260 00:14:17,408 --> 00:14:19,141 Họ coi tôi là kẻ điên rồ. 261 00:14:19,141 --> 00:14:23,237 Nhưng tôi không quan tâm vì đó không phải lỗi của tôi. 262 00:14:23,737 --> 00:14:26,680 Mà đó chính là lỗi của họ khi nghĩ về tôi như vậy. 263 00:14:27,730 --> 00:14:31,781 Vậy nên cuộc sống của tôi hiện tại đơn giản và nhẹ nhàng. 264 00:14:31,781 --> 00:14:33,564 Đối với tôi như vậy là đủ rồi. 265 00:14:33,564 --> 00:14:35,673 Người ta nghĩ như thế nào thì tùy họ. 266 00:14:35,673 --> 00:14:38,499 Tôi không thể kiểm soát mọi vấn đề bên ngoài bản thân mình. 267 00:14:38,499 --> 00:14:43,016 Điều tôi có thể làm là thay đổi nhận thức của mình, làm chủ suy nghĩ của mình. 268 00:14:43,016 --> 00:14:46,381 Bây giờ suy nghĩ của tôi rất đơn giản và nhẹ nhàng, vậy là đủ rồi. 269 00:14:46,381 --> 00:14:51,017 Nếu bất cứ ai trong quý vị muốn lựa chọn, quí vị có quyền 270 00:14:51,017 --> 00:14:54,972 chọn cách sống đơn giản hay phức tạp. Điều đó tùy thuộc vào quý vị mà thôi! 271 00:14:54,972 --> 00:14:55,925 Xin cám ơn! 272 00:14:55,925 --> 00:14:58,949 (Tiếng vỗ tay)