Arlene Shechet:
Pentimento trên giấy
Xưởng giấy Dieu Donné, thành phố New York
Tôi luôn có một thói quen hay cho
một khối màu lớn lên mặt gỗ
Những điều không thấy được đôi khi
lại thú vị hơn hẳn
những thứ người khác muốn bạn thấy
giống như nhìn vào
một công trường thi công,
có những thứ bạn không nhìn thấy,
có những cái sườn
Chúng có thể sẽ rất đẹp
Tất cả những cái khuôn này đã được
làm trong xưởng của tôi từ trước
Và chúng là những cái khuôn của những gì
đã xảy ra trong xưởng của tôi
khi tôi làm việc với đất sét.
Ví dụ như đây này, chúng chỉ là
ngón tay tôi trong lớp đất sét
Tôi vô tình có một viên gạch đã tráng men,
nên đây thật ra là lớp men của nó.
Đây này, đấy là một viên gạch nung.
Một số miếng giấy thật ra là đã
lưu lại quy trình làm đất sét.
Đến cuối ngày,
tôi sẽ nói
"Ồ, cái này trông đẹp đó,"
hay là, "Tôi thích cách vật dụng đó
tạo nên dấu vết có hình dạng như thế"
Nên thật ra chúng là những "sự hối lỗi"
trong quá trình điêu khắc.
Tôi rất thích khái niệm màu sắc và
hình thể là một.
Không phải là tôi đã vẽ lên tờ giấy,
mà cái màu sắc chính là tờ giấy đó
và nó đi khá sâu vào trong.
Mình có thể làm một hỗn hợp vàng.
Cái này, với một chút vàng vào
Hay chỉ...
Hay chỉ màu vàng.
Màu đó chói thật...
Bằng cách đó, nó rất giống cách làm việc
với đất sét,
nơi lớp tráng men và lớp đất sét
trở thành một--
một cấu trúc--
một mặt phẳng và một hình thể
Vui lắm.
Điều quan trọng khi làm việc trên giấy chính là
sự dứt khoát trong cả quá trình thực hiện
Tôi thích--
Tôi thích-- thấy cái vật ấy và phản ứng.
--Tôi thấy nó bị lộn xộn một chút, nên...
Trợ lý của tôi nói tôi đưa ra quyết định
rất nhanh
Chelsea, tôi nghĩ ta nên cán lớp cotton lên.
Tôi yêu cảm giác đó lắm.
và đối với tôi, có lẽ đó chính là đam mê
như là, "Ờ, thôi làm luôn đi."
Cứ nắm lấy cơ hội vì sẽ có một
cơ hội khác ngay sau đó.
Đó chính là lý do tại sao tôi làm 5 đến 6
tác phẩm một lúc
--Tôi vẫn chờ để xem liệu ta có thể tạo nên
điều gì kì diệu hay không
--mà nó đang xảy ra với cái này,
--làm việc với miếng điêu khắc này
và xé đi
--Đây, lại đây mà xem
Tôi luôn nói về điều này như thể
nó là một sự kiện thể thao
vì đơn giản là tôi nghĩ rất nhiều về nó
vào ngày hôm trước
Về căn bản tôi có 1 tháng để chuẩn bị
--vàng 24 karat!
Làm điều này rất đắt đỏ
-- Rất đắt đỏ!
Và chúng tôi thật sự cần phải
củng cố thời gian và sử dụng nó.
Điều hấp dẫn của nó chính là bạn đã chuẩn bị,
nhưng sau đó bạn lại chẳng biết gì.
--Ồ, rồi bây giờ ta có một vài lỗ
--Lỗ tự nhiên.
Đôi khi những việc chúng tôi đã làm
trên một lớp cho sẵn không bao giờ xuất hiện
Bạn không thể biết nó nằm đấy
Tuy vậy, tôi tin vào năng lượng của nó bên dưới
Có một diện mạo nhất định của nó
đã làm tôi cảm thấy hứng thú
Như thế này chắc sẽ đẹp hơn
Vâng
Màu gốm nung này đẹp thật!
Một cách làm việc khác tương tự
với khi làm việc với đồ gốm
chính là nó không bao giờ nhìn đẹp
giống như lúc nó còn ướt
Màu này đẹp quá,
và bạn trộn nó lên,
và bạn yêu nó,
và rồi nó được phơi,
và rồi màu của nó nhạt hơn
Cái mà tôi luôn khao khát cảm nhận
chính là sự ướt.
Nó gần gũi hơn với độ sống động của
trải nghiệm thực tế.
Vì vậy trong ngành gốm sứ, bạn làm ra nó,
nó ướt, bạn yêu nó;
Nó khô, nhìn rất kinh khủng.
Bạn nung lửa lần đầu, nhìn nó kinh khủng.
Rồi bạn phải làm nó sống động trở lại
với lớp tráng men.
Viện triển lãm Nghệ thuật Đương đại, Boston
Tôi nhận được một lá thư, nói rằng:
"Có mặt ở đây và tôi sẽ chỉ cho bạn cách làm việc với giấy"
Đó là tình hình hiện tại.
Nó không đưa ra câu trả lời,
chỉ cung cấp một diễn đàn.
Đó là một cách để tạo nên tính đa chiều
của quá trình thực hành
mà không biết nó sẽ đi đến đâu--
và tôi ham muốn điều đó.
Tôi luôn ngưỡng mộ những người làm một công việc
duy nhất suốt cuộc đời;
nhưng nó sẽ không bao giờ tương xứng
với sự bồn chồn
và khát khao muốn đào sâu hơn
ở một quy mô lớn hơn.