WEBVTT 00:00:00.300 --> 00:00:03.600 Ngay lúc này, bạn có thể đang ở bất cứ đâu, làm bất cứ việc gì mình muốn. 00:00:04.600 --> 00:00:07.250 Nhưng thay vì thế, bạn lại đang dúi mặt vào chiếc màn hình. 00:00:07.250 --> 00:00:11.400 Vậy, điều gì đã ngăn trở chúng ta thực hiện những ước muốn của bản thân, không thể là chính mình? 00:00:11.400 --> 00:00:16.800 Mỗi ngày, chúng ta thức dậy tại cùng một nơi như mọi sáng, theo cùng một thói, sống một cuộc sống như hôm qua. 00:00:16.800 --> 00:00:19.500 Thế nhưng, khởi đầu mỗi ngày lại là một cuộc phiêu lưu mới. 00:00:19.500 --> 00:00:23.220 Suốt chuỗi ngày ấy nhiều thứ đã thay đổi. Trước đây chúng ta không quan tâm giờ giấc, 00:00:23.220 --> 00:00:25.890 bây giờ, mỗi ngày của chúng đều được lập lịch trước. 00:00:25.890 --> 00:00:29.870 Đó là ý nghĩa của sự được lớn lên? Được tự do? 00:00:29.870 --> 00:00:32.159 Nhưng phải chăng chúng ta được thực sự tự do? 00:00:32.159 --> 00:00:35.500 Thức ăn. Nước uống. Đất ở. 00:00:35.500 --> 00:00:38.900 Những gì thiết yếu nhất cho cuộc sống, giờ là thứ được sở hữu bởi các tập đoàn. 00:00:38.900 --> 00:00:42.320 Chẳng còn hoa quả thoải mái trên cây, các dòng sông cũng chẳng còn sạch sẽ. 00:00:42.320 --> 00:00:44.400 Và không đất đai để dựng nhà cửa. 00:00:44.400 --> 00:00:48.430 Nếu bạn cố gắng lấy những gì mà mẹ Trái Đất chu cấp, bạn sẽ được đặc cách vào đứng sau những song sắt. 00:00:48.430 --> 00:00:51.230 Và thế là chúng ta răm rắp theo những luật lệ của "họ". 00:00:51.230 --> 00:00:53.400 Chúng ta khám phá thế giới qua sách vở. 00:00:53.400 --> 00:00:58.620 Hằng năm trời chúng ta ngồi và nhại lại những lời từ miệng người khác. Bị kiểm tra và phân loại như những mẫu vật trong phòng thí nghiệm. 00:00:58.620 --> 00:01:03.670 Được nuôi dạy để không có sự khác biệt. Để lớn lên một cách thật giống nhau. 00:01:03.670 --> 00:01:07.800 Đủ khôn lanh mà làm việc, nhưng chẳng đủ sáng suốt để tự đặt câu hỏi vì sao phải như vậy. 00:01:07.800 --> 00:01:12.300 Và thế là chúng ta cặm cụi làm việc, đến nỗi chẳng có thì giờ để sống cuộc sống mà vì nó chúng ta phải cày cuốc. 00:01:12.300 --> 00:01:14.900 Cho đến ngày khi mà chúng ta đã quá già để làm lụng 00:01:14.900 --> 00:01:16.850 Cũng đã là khi cần chuẩn bị cho mình một lỗ huyệt. 00:01:16.850 --> 00:01:20.630 Đến lượt con cái thế bước chúng ta trong cuộc chơi. Với chúng ta, đây là lối đi duy nhất 00:01:20.630 --> 00:01:25.100 Nhưng rốt cuộc, đồng nhau, chúng ta chẳng khác gì là nguyên liệu. Thứ nguyên liệu cho cỗ máy của các thế lực. 00:01:25.100 --> 00:01:28.300 Những nhóm quyền lực ẩn sau Logo của các tập đoàn. 00:01:28.300 --> 00:01:32.170 Đây là thế giới của họ. Và thứ tài nguyên giá trị nhất của họ không phải là mớ trong lòng đất. 00:01:32.170 --> 00:01:34.650 Là CHÚNG TA. 00:01:34.650 --> 00:01:38.530 Xây dựng thành phố cho họ. Vận hành máy móc của họ. Và giết nhau trong những cuộc chiến tranh của họ. 00:01:38.530 --> 00:01:42.800 Sau cùng, tiền không phải là động cơ của họ. Đó là quyền lực. 00:01:42.800 --> 00:01:45.500 Tiền chỉ đơn giản là công cụ họ sử dụng để kiểm soát chúng ta. 00:01:45.500 --> 00:01:47.710 Những miếng giấy vô nghĩa mà chúng ta phụ thuộc 00:01:47.710 --> 00:01:50.500 vào để ăn uống, đi lại, và giải trí. 00:01:51.680 --> 00:01:55.900 Họ đưa ta tiền, đổi lại ta cho họ cả thế giới. 00:01:55.900 --> 00:02:00.600 Nơi (thế giới) từng là các cánh rừng thanh lọc không khí, thì nay là các nhà máy đầu độc vào bầu không khí. 00:02:00.600 --> 00:02:04.300 Nơi từng là dòng nước sạch để uống, thì nay toàn rác thải và hóa chất độc hại. 00:02:04.300 --> 00:02:10.139 Nơi các loài động vật được tự do sinh sống, thì giờ là các nông trang, nơi chúng được sinh ra và xẻ thịt vô số nhằm thỏa mãn nhu cầu của chúng ta. 00:02:10.139 --> 00:02:15.000 Trên cả tỉ người đang chết đói mặc dù thế giới này có đủ thức ăn cho mọi người. Thực phẩm đi đâu hết? 00:02:15.000 --> 00:02:19.000 70% ngũ cốc mà chúng ta trồng đã được dùng làm thức ăn cho những loài gia súc trong thực đơn bữa tối của chúng ta. 00:02:19.000 --> 00:02:22.130 Sao bạn không giúp đỡ những người đang đói khát kia? Đơn giản vì bạn chẳng có được lợi nhuận gì từ họ! 00:02:22.130 --> 00:02:24.200 Chúng ta như một thứ dịch hạch càn quét qua Trái Đất này. 00:02:24.200 --> 00:02:27.000 Phá nát cạn kiệt nền môi sinh đã nuôi sống chúng ta. 00:02:27.000 --> 00:02:31.350 Chúng ta biến mọi thứ thành hàng hóa. Là thứ đồ để sở hữu. 00:02:31.350 --> 00:02:35.180 Nhưng điều gì sẽ xảy ra sau khi chúng ta gây ôm nhiễm tận con sông cuối cùng? Đầu độc luồng khí thở duy nhất còn lại? 00:02:35.180 --> 00:02:38.690 Khi chẳng còn dầu để chạy những chiếc xe tải dùng chở thức ăn đến cho chúng ta? 00:02:38.690 --> 00:02:42.150 Bao giờ chúng ta sẽ nhận ra rằng tiền bạc chẳng thể dùng để ăn,chẳng có giá trị gì? 00:02:42.150 --> 00:02:47.620 Chúng ta không chỉ đang hủy diệt hành tinh này. Chúng ta đang hủy diệt mọi sự sống trên đó. 00:02:47.620 --> 00:02:50.300 Mỗi năm có hàng ngàn loài bị tuyệt chủng. 00:02:50.300 --> 00:02:52.870 Và nếu chuyện này cứ tiếp tục, chúng ta sẽ là loài kế tiếp! 00:02:52.870 --> 00:02:56.090 Nếu bạn sống ở Mỹ, tận đến 41% nguy cơ rằng bạn bị ung thư. 00:02:56.090 --> 00:02:59.000 Bệnh tim mạch giết chết 1 trên mỗi 3 người Mỹ. 00:02:59.000 --> 00:03:01.940 Chúng ta uống thuốc để chống lại các thứ bệnh tật này. 00:03:01.940 --> 00:03:06.470 Nhưng thuốc hóa chất lại chính là nguyên nhân thứ 3 gây tử vong nhất, chỉ sau ung thư và bệnh tim mạch. 00:03:06.470 --> 00:03:09.500 Chúng ta được truyền thông rằng mọi thứ sẽ được giải quyết bằng cách ném tiền vào các nghiên cứu khoa học, 00:03:09.500 --> 00:03:12.320 để rằng họ có thể tìm ra các thứ thuốc để đẩy lùi bệnh tật. 00:03:12.320 --> 00:03:16.000 Nhưng các công ty sản xuất thuốc và các hiệp hội ung thư lại phụ thuộc vào bệnh tật của chúng ta để có lợi nhuận. 00:03:16.000 --> 00:03:18.100 Chúng ta vẫn nghĩ đang chạy đua nhằm tìm phương pháp chữ trị 00:03:18.100 --> 00:03:22.600 nhưng thực sự chúng ta đa rời xa cốt lõi vấn đề. Cơ thể ta là kết quả của những gì ta nhồi nhét. 00:03:22.600 --> 00:03:27.500 Và những thực phẩm ta ăn sản xuất ra với mục đích kiếm lợi nhuận. Chúng ta nhét đầy thân thể với đống thứ hóa chất độc hại. 00:03:27.560 --> 00:03:31.300 Xác thân của những con vật bị nhiễm độc bởi bệnh tật và các thứ thuốc. 00:03:31.300 --> 00:03:35.730 Nhưng chúng ta không nhận ra điều ấy. Nhóm nhỏ các tập đoàn sở hữu các kênh truyền thông không muốn chúng ta biết. 00:03:35.730 --> 00:03:40.200 Quanh ta là những ảo ảnh và chúng ta được truyền thông rằng đó là hiện thực. 00:03:40.200 --> 00:03:44.280 Thật buồn cười khi con người từng nghĩ trái đất là trung tâm của vũ trụ 00:03:44.280 --> 00:03:48.500 Nhưng càng nực cười khi bây giờ chúng ta lại xem mình như trung tâm của hành tinh này. 00:03:48.500 --> 00:03:52.200 Chúng ta chỉ vào nền công nghệ và nói rằng chúng ta là loài thông minh nhất. 00:03:52.200 --> 00:03:56.680 Nhưng liệu máy tính, ô tô, và các nhà máy có thực sự minh chứng rằng chúng ta thông minh đến mức nào? 00:03:56.680 --> 00:04:00.250 Hay cho chúng cho ta thấy chúng ta đã trở nên lười biếng, phụ thuộc ra sao? 00:04:00.250 --> 00:04:02.470 Chúng ta tự đeo cho mình cái vỏ bọc văn minh. 00:04:02.470 --> 00:04:05.490 Nhưng một khi nó được trút bỏ xuống, chúng ta còn lại gì? 00:04:05.490 --> 00:04:09.100 Sao có thể quên nhanh rằng chỉ mới 100 năm trở lại đây phụ nữ mới được phép tham gia bầu cử, 00:04:09.160 --> 00:04:12.560 Người da màu được sống trong bình đẳng. 00:04:12.560 --> 00:04:17.010 Chúng ta cư xử như thể mình là loài thông thái nhất nhưng còn quá nhiều thứ chúng ta chẳng nhận ra. 00:04:17.010 --> 00:04:19.399 Chúng ta bước xuống phố và phớt lờ đi những điều nhỏ nhặt. 00:04:19.399 --> 00:04:22.000 Những ánh mắt đầy tâm trạng đang để ý, và những câu chuyện đằng sau đó. 00:04:22.000 --> 00:04:24.500 Xem mọi thứ như là phông nền nhằm nổi bật lên cái "Tôi". 00:04:25.500 --> 00:04:30.000 Có lẽ chúng ta lo sợ rằng mình không chỉ một mình. Rằng chúng ta là một phần của một bức tranh to lớn hơn. 00:04:31.720 --> 00:04:33.810 Nhưng chúng ta chẳng biết cách tạo nên sự kết nối. 00:04:33.810 --> 00:04:38.840 Chúng ta thấy hiển nhiên, dễ dàng trong việc giết lợn, bò, gà, và những người lạ từ các vùng đất khác. 00:04:38.840 --> 00:04:44.600 Nhưng không phải là những người hàng xóm. Không phải những chó, mèo ta thân, và những người mà chúng ta yêu thương, thấu hiểu. 00:04:44.650 --> 00:04:46.910 Chúng ta gọi các loài khác là thứ sinh vật ngu ngốc 00:04:46.910 --> 00:04:49.200 Vậy mà chẳng nhìn vào chúng để xem xét hành động của mình. 00:04:49.200 --> 00:04:56.180 Phải chăng chúng ta giết chóc chỉ vì bản thân có thể, vì chúng ta cho rằng điều đó là đúng đắn? Hay điều đó cho thấy chúng ta ngớ ngẩn đến mức nào. 00:04:56.180 --> 00:05:01.000 Rằng chúng ta tiếp tục hành động một cách hung hăng, thay vì suy nghĩ thấu đáo và lòng trắc ẩn. 00:05:01.500 --> 00:05:04.380 Một ngày nào đó, thứ hình thái mà chúng ta gọi là sự sống này sẽ rời bỏ ta. 00:05:04.380 --> 00:05:07.440 Xác thân chúng ta thối rữa, của cải chúng ta trở về với đất. 00:05:07.440 --> 00:05:09.700 Nhưng những gì hôm qua chúng ta làm sẽ còn mãi. 00:05:09.700 --> 00:05:15.000 Thần chết luôn thường trực bên ta. Nhưng có vẻ như vẫn khá cách xa với cuộc sống thực tế hằng ngày. 00:05:15.000 --> 00:05:19.250 Chúng ta sống trong một thế giới đang bên bờ của sự sụp đổ. 00:05:19.250 --> 00:05:22.200 Cuộc chiến tranh của ngày mai sẽ không ai là người chiến thắng. 00:05:22.200 --> 00:05:26.900 Bởi bạo lực sẽ không bao giờ là câu trả lời đúng đắn, nó chỉ khiến hủy hoại tất cả mọi giải pháp có thể để giải quyết. 00:05:28.000 --> 00:05:32.500 Nếu tất cả tự nhìn vào sâu thẳm nhất ham muốn trong thâm tâm mình, chúng ta sẽ thấy rằng mọi ước mơ đều chẳng chút gì dị biệt. 00:05:32.500 --> 00:05:35.300 Chúng ta sống trong đời cùng chung một mục đích: Hạnh Phúc. 00:05:35.300 --> 00:05:40.700 Chúng ta xé nát thế giới này để tìm kiếm niềm vui, nhưng chẳng mảy may nhìn lại trong sâu thẳm tâm tri mình. 00:05:40.700 --> 00:05:44.000 Đôi khi những người hạnh phúc nhất là những người ít của cải nhất. 00:05:44.000 --> 00:05:49.000 Liệu rằng chúng ta có thực sự hạnh phúc với những Iphone, nhà to cửa rộng, hay xe hơi sành điệu? 00:05:53.720 --> 00:05:58.000 Chúng ta trở nên mất kết nối. Thần tượng những người chưa từng gặp gỡ. 00:06:00.000 --> 00:06:04.340 Chúng ta chứng kiến những điều phi thường ngay trên màn hình, nhưng không nhận ra ngay cả những điều bình dị xung quanh. 00:06:04.340 --> 00:06:08.800 Chúng ta trông chờ ai đó đem đến sự thay đổi, nhưng chẳng hề suy nghĩ sự thay đổi chính bản thân mình. 00:06:08.810 --> 00:06:13.410 Các cuộc tranh cử tổng thống cũng chỉ như trò tung đồng xu. Dù là mặt nào sấp hay ngửa thì cũng chỉ là đồng xu đó. 00:06:13.410 --> 00:06:18.600 Chúng ta chọn mặt mà chúng ta muốn và ảo tưởng về sự lựa chọn ấy, rằng sự thay đổi sẽ được tạo ra. 00:06:18.600 --> 00:06:21.600 Nhưng buồn thay, thế giới vẫn cứ như vậy. 00:06:21.600 --> 00:06:23.860 Chúng ta không nhận ra rằng chính trị không phục vụ cho chúng ta. 00:06:23.860 --> 00:06:26.500 Nó chỉ phục vụ cho những ai nuôi nó để có quyền lực. 00:06:26.500 --> 00:06:33.500 Chúng ta cần những người lãnh đạo, không phải các chính trị gia. Nhưng trong thế giới của những người phụ thuộc này, mỗi người quên mất đi sự tự dẫn dắt bản thân mình. 00:06:33.500 --> 00:06:37.300 Hãy thôi chờ đợi sự thay đổi từ ai, và hãy là sự thay đổi mà bạn muốn thấy trong thế giới này. 00:06:37.300 --> 00:06:39.600 Chúng ta không để đi đến điểm đó bằng cách mãi ngồi ì một chỗ trên cặp mông. 00:06:39.600 --> 00:06:43.280 Loài người tồn tại được không phải vì chúng ta là những sinh vật nhanh nhẹn hay mạnh mẽ nhất 00:06:43.280 --> 00:06:46.200 mà bởi chúng ta đoàn kết cùng nhau. 00:06:46.200 --> 00:06:53.200 Chúng ta đã là bậc thầy trong việc giết chóc. Bây giờ hãy trở thành bậc thầy trong nghệ thuật tạo dựng niềm vui cuộc sống. 00:06:58.780 --> 00:07:03.600 Điều này chẳng phải để cứu vãn thế giới. Hành tinh này sẽ vẫn đây dù chúng ta có tồn tại hay không. 00:07:03.600 --> 00:07:08.000 Trái Đất vẫn quay từ hàng tỉ năm tuổi. Còn mỗi chúng ta nếu may mắn thì sống đến được 80. 00:07:08.000 --> 00:07:13.650 Chúng ta qua đi trong chớp nhoáng, nhưng những tác động để lại là mãi mãi. 00:07:13.650 --> 00:07:18.400 Tôi thường ước rằng mình sống trong thời kỳ chưa từng có máy vi tính. Khi chúng ta chẳng bị chia cắt bởi những cái màn hình. 00:07:18.430 --> 00:07:22.300 Nhưng tôi nhận ra có một lý do rằng tại sao đây lại là thời đại mà tôi muốn được sống 00:07:22.300 --> 00:07:25.290 Đó là bởi ngày nay chúng ta có một cơ hội mà trước đây chưa từng có. 00:07:26.000 --> 00:07:31.000 Internet giúp ta có khả năng chia sẻ và gắn kết hàng triệu người quanh thế giới. 00:07:31.000 --> 00:07:37.270 Trong lúc còn có thể, chúng ta phải dùng công nghệ để mang con người lại gần nhau hơn. 00:07:37.270 --> 00:07:41.020 Dù theo chiều hướng tích cực hay tiêu cực, chúng ta sẽ là thế hệ quyết định tương lai của sự sống trên hành tinh này. 00:07:41.020 --> 00:07:47.200 Chúng ta có thể tiếp tục phục vụ hệ thống hủy diệt này cho đến khi chẳng còn ký ức nào về sự tồn tại của mình. 00:07:47.290 --> 00:07:50.290 Hoặc có thể thức tỉnh. Rằng chúng ta đã chẳng phát triển lên 00:07:50.290 --> 00:07:56.300 Mà còn thoái hóa dần. Chúng ta chặn những màn hình trước mỗi khuôn mặt và chẳng biết mình đang hướng đến đâu. 00:07:56.340 --> 00:08:01.240 Giây phút hiện tại là thứ mà mỗi bước đi, mỗi nhịp thở, và mỗi cái chết trước đó để mang đến. 00:08:01.240 --> 00:08:05.310 Chúng ta mang khuôn mặt của những người đi trước. 00:08:05.310 --> 00:08:11.100 Và bây giờ là quyết định của chúng ta. Bạn có thể lựa chọn tạo dấu ấn cho con đường riêng, hoặc đi theo bước trên lối mòn của muôn người đã từng. 00:08:11.900 --> 00:08:16.740 Cuộc sống không phải là một cuốn phim, và kịch bản của nó chưa từng được viết trước. 00:08:16.740 --> 00:08:20.000 Chúng ta là các tác giả. Đây là câu chuyện của mình. 00:08:20.000 --> 00:08:21.800 Của họ. 00:08:23.000 --> 00:08:25.440 Và của tất cả chúng ta!